- Trang chủ
- Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
- Chương 57: Chú chân dài
Chương 57: Chú chân dài
Truyện: Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Tác giả: Bôn Bào Đích Đào Tử
- Chương 1: [Vợ Yêu Bạc Tỷ Của Tổng Tài]
- Chương 2: Cố Hành
- Chương 3: Thương nhân coi trọng lợi ích
- Chương 4: Thoi thóp
- Chương 5: Diễn kịch
- Chương 6: Thỏ con
- Chương 7: Suất Dành Cho Một Người
- Chương 8: Anh giỏi thật đấy
- Chương 9: Tặng cô ba trăm vạn
- Chương 10: Tôi thà lấy anh trai của anh
- Chương 11: Đánh người
- Chương 12: Đáng yêu ghê
- Chương 13: Tôi không nhận hàng đã qua tay
- Chương 14: Hôn ước
- Chương 15: Bạn Tốt
- Chương 16: "Tổng Tài Bá Đạo và Cô Vợ Ngốc Nghếch"
- Chương 17: Hương Vị
- Chương 18: Trưởng công chúa
- Chương 19: Muốn ăn đồ ngọt không?
- Chương 20: Bữa cơm
- Chương 21: Dỗ dành
- Chương 22: Ăn trong bát, lại ngó trong nồi
- Chương 23: Đối tượng kết hôn
- Chương 24: Người mẹ hiền
- Chương 25: Trà xanh
- Chương 26: Thèm khát cơ thể tôi
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Nụ hôn
- Chương 29: Bị nhiệt
- Chương 30: Hẹn hò với anh
- Chương 31: Cảm giác đạo đức
- Chương 32: OCD
- Chương 33: Chạy
- Chương 34: Lát nữa hôn thêm cái nữa
- Chương 35: Véoooo một cái
- Chương 36: Em phải mau chóng trưởng thành
- Chương 37: Anh trai anh ta
- Chương 38: Trai Già Còn Zin
- Chương 39: Sở Thịnh
- Chương 40: Kẹo Ngọt
- Chương 41: Giục kết hôn
- Chương 42: Xin lỗi
- Chương 43: Hôn thêm một phút nữa
- Chương 44: Đêm tối, hoa tường vi, nụ hôn
- Chương 45: Con có người con thích rồi
- Chương 46: Khóa thắt lưng
- Chương 47: Cha từ con hiếu
- Chương 48: Phạt anh một tháng không được chạm vào em
- Chương 49: Trong bụi có người
- Chương 50: Chú Cố
- Chương 51: Đàn ông không ai tốt đẹp
- Chương 52: Hủy hôn (phần 1)
- Chương 53: Ma vương, Dũng sĩ, và Công chúa
- Chương 54: Khi ham m.uốn chiếm hữu lên đến cực điểm
- Chương 55: Hôm nay cũng chỉ tiễn đến cửa thôi sao?
- Chương 56: Chỉ vì anh đã thích vị hôn thê của em từ rất lâu rồi
- Chương 57: Chú chân dài
- Chương 58: Hủy hôn (Phần 2)
- Chương 59: Người thừa kế nhà họ Cố là cháu
- Chương 60: Sự ấu trĩ của anh
- Chương 61: Em không mang theo gì cả
- Chương 62: Chấn động!
- Chương 63: Ông nội
- Chương 64: Phòng vẽ
- Chương 65: Đàn ông đều hay cả thèm chóng chán
- Chương 66: Câu chuyện
- Chương 67: Tiêu chuẩn kép
- Chương 68: Bình an qua năm tháng
- Chương 69: Làm loạn vô lý
- Chương 70: Sâu Răng
- Chương 71: Đòi hỏi vô độ
- Chương 72: Tai nạn xe
- Chương 73: Kim hôn (Phần 1)
- Chương 74: Kim hôn (Phần 2)
- Chương 75: Cố Giác là con của em
- Chương 76: Em muốn anh ly hôn!
- Chương 77: Xin lỗi, cảm ơn anh
- Chương 78: "Người mẹ vĩ đại"
- Chương 79: Anh vẫn chỉ là một cậu trẻ mười bảy tuổi thôi!
- Chương 80: Mẹ
- Chương 81: Kết thúc chính văn
- Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
- Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
- Chương 84: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 3)
- Chương 85: Nhẹ nhàng mãi mãi (Ngoại truyện 4)
- Chương 86: Tuế Tuế Niên Niên (Phiên ngoại 5)
- Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Cố Hành chưa từng thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào. Ngay cả khi Trần Uyển Nhu giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, Cố Hành cũng chưa bao giờ hợp tác. Vì thế, theo thời gian, việc anh luôn độc thân dường như đã trở thành điều hiển nhiên.
Dĩ nhiên Cố Giác không phản đối anh trai mình yêu đương, nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến việc người mà anh trai thích lại là Sở Tương.
Anh ta có cảm giác bị đùa cợt, giận đến không thể kiềm chế nổi: "Anh là anh trai em, còn Sở Tương là vị hôn thê của em!"
Cố Hành điềm nhiên nói: "Thì sao?"
Cố Giác trợn to mắt, như thể lần đầu tiên nhận ra con người thật của anh trai mình, cảm thấy người đàn ông trước mặt thật xa lạ.
Một người luôn gắn liền với quy củ và kỷ luật, vậy mà giờ đây lại dám nhòm ngó vợ tương lai của em trai mình, chuyện này thật quá nực cười!
Dù gì Cố Giác cũng hiểu đôi chút về Cố Hành. Anh ta biết, nếu không phải chuyện đã chắc chắn, thì Cố Hành tuyệt đối sẽ không nói ra một cách thẳng thừng như vậy. Bàn tay anh ta siết chặt bên hông, hỏi: "Anh bắt đầu thích Sở Tương từ khi nào?"
Cố Hành đáp: "Từ lần thứ ba anh gặp cô ấy."
Cố Giác không rõ lần gặp thứ ba giữa họ là khi nào, nhưng chắc chắn là chuyện của mấy tháng trước. Thì ra Cố Hành đã nảy sinh tình cảm với Sở Tương từ lâu như thế rồi. Vậy mà suốt thời gian qua, anh giấu rất kín, không để lộ tí manh mối nào về việc có suy nghĩ mờ ám với vị hôn thê của em trai mình.
Rất giỏi giả vờ!
Cố Giác lạnh lùng hỏi: "Sở Tương đã biết chuyện này chưa?"
Cố Hành không trả lời, chỉ bình thản nói: "Chuyện này không liên quan đến cô ấy."
Cố Giác nghiến răng: "Anh không sợ em nói cho ba mẹ biết chuyện này à?"
Dù ba anh ta luôn coi Cố Hành là niềm tự hào, nhưng chắc chắn ông ấy cũng không thể tiếp tục thiên vị anh trong chuyện kinh khủng thế này được.
Anh ta nói: "Em sẽ để ba mẹ biết ai mới là người làm mất mặt nhà họ Cố."
Cố Hành hỏi ngược lại: "Rồi sao nữa?"
Cố Giác khựng lại, không biết trả lời thế nào.
Đúng vậy... Nếu phơi bày chuyện Cố Hành có suy nghĩ đen tối đó, rồi sao nữa?
Liệu Cố Hành có vì ánh mắt thiên hạ mà từ bỏ Sở Tương không?
— Dĩ nhiên là không.
Sắc mặt Cố Giác vô cùng khó coi. Trước một Cố Hành điềm tĩnh như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy bản thân rõ ràng như một thằng hề. Rốt cuộc anh ta đã ngây thơ đến mức nào mà lại buông ra lời đe dọa chẳng có tí sức nặng nào như thế?
Anh ta dần bình tĩnh lại, nhìn Cố Hành đầy cảnh giác: "Hôm nay anh đến tìm em nói những điều này, rốt cuộc là muốn em làm gì?"
Gương mặt Cố Hành lộ ra nụ cười ôn hòa, vào khoảnh khắc này, trông anh chẳng khác gì một người anh trai bình thường đang yêu thương em mình: "Anh chỉ cần em phối hợp một việc, sau đó sẽ nói cho em biết tung tích của Tô Nhuyễn Nhuyễn."
...............
Trong giờ nghỉ lúc hoạt động câu lạc bộ, cả nhóm người ngồi phịch xuống đất mà chẳng thèm để ý hình tượng.
Hạ Tuế rất hào phóng, gọi trà sữa giao tận nơi cho tất cả mọi người. Giữa chừng, chị ấy nhận được một cuộc gọi giao hàng, đến khi quay lại thì trên tay đã có thêm một cái hộp.
Chị ấy không thể chờ nổi mà mở hộp ra, bên trong là một mô hình lâu đài tuyệt đẹp, có rừng cây, nai nhỏ, cả nàng công chúa đứng trên lâu đài, tất cả đều sống động như thật.
Đôi mắt Hạ Tuế ánh lên niềm vui rõ ràng, chị ấy thích mê món quà. Chị ấy nhặt lên tấm thiệp đặt trên mô hình lâu đài, trên đó viết mấy chữ: "Tuế Tuế bình an."
Sở Tương vừa uống trà sữa vừa hỏi Mạnh Thất Nguyệt đang ngồi bên cạnh: "Cái này là do chủ nhiệm đặt hàng à?"
Mạnh Thất Nguyệt lắc đầu: "Cậu thấy dòng chữ 'Tuế Tuế bình an' không? Vậy chắc lại là món quà do 'chú chân dài' gửi cho chị ấy đấy."
Sở Tương tò mò hỏi: "Chú chân dài á?"
Mạnh Thất Nguyệt nói: "Từ khi chị họ tớ chào đời, năm nào đến gần ngày sinh nhật cũng đều nhận được một món quà ẩn danh. Nhà họ Hạ và nhà tớ đều đã điều tra mà vẫn không biết người đứng sau gửi quà là ai. Mỗi năm chị ấy đều nhận được một tấm thiệp ghi chữ 'Tuế Tuế bình an', nét chữ mạnh mẽ, chắc là đàn ông."
Cô ấy lại nhỏ giọng nói: "Chị họ tớ có trí tưởng tượng rất phong phú. Năm mười tuổi đã nghi ngờ cậu của tớ không phải ba ruột của chị ấy, còn âm thầm đi làm xét nghiệm ADN. Kết quả là bị cậu và mợ tẩn cho một trận."
Lúc đó Hạ Tuế nói với lý lẽ vô cùng đầy đủ: "Lỡ đâu năm đó mọi người ôm nhầm con, người vẫn gửi quà cho con mới là ba ruột của con thì sao?"
Ba Hạ nói: "Từ lúc con ở trong bụng mẹ đến khi sinh ra, con luôn nằm trong tầm mắt của ba rồi, sao có thể ôm nhầm được!"
Hạ Tuế mười tuổi dõng dạc nói: "Vậy thì chắc là con do mẹ sinh với người đàn ông khác."
Mẹ Hạ vớ lấy cây chổi lông gà: "Hạ Tuế! Con ngứa da rồi phải không!"
Kết quả xét nghiệm tất nhiên là bình thường, Hạ Tuế đúng là con ruột của ba mẹ chị ấy. Nhưng dù vậy, chị ấy vẫn không thể hiểu được rốt cuộc ai là người đã gửi quà cho chị ấy suốt hai mươi năm nay. Nhưng điều kỳ lạ là, người đó luôn biết rõ chị ấy thích gì mà gửi đúng món đó. Vì thế, cho đến bây giờ, năm nào chị ấy cũng trông đợi món quà sinh nhật bí ẩn này.
Hai tay Sở Tương ôm mặt, xung quanh cô như phủ đầy bong bóng màu hồng: "Tớ thấy đây chắc chắn là một câu chuyện lãng mạn."
Mạnh Thất Nguyệt không mấy lạc quan: "Thôi đi, người phía sau là nam hay nữ, cao hay thấp, mập hay ốm cũng không biết được. Lỡ là b**n th** thì sao?"
Cô ấy lắc đầu thở dài: "Sở Tương à, cậu mà cứ để đầu óc mơ mộng chuyện yêu đương thế này là không được đâu, rất dễ bị lừa đó. Đừng thấy bề ngoài của mấy người đàn ông có vẻ tử tế, chứ bên trong lại là sói đội lốt người đấy. Như cái anh bạn trai bí ẩn của cậu, trước đây ngày nào cũng đón cậu tan học, hôm nay lại đột nhiên không rảnh nữa..."
Mạnh Thất Nguyệt như nhận ra mình lỡ lời, vội đưa tay bịt miệng, áy náy nói: "Xin lỗi nhé Sở Tương, tớ tuyệt đối không có ý nói là bạn trai cậu chán cậu hay hết thích cậu rồi đâu. Tớ chỉ muốn nói có rất nhiều gã đàn ông sáng nắng chiều mưa, thích mới lạ, tâm tư dơ bẩn trên đời này. Nhưng vẫn có xác suất nhỏ là gặp được người tốt. Mà cậu lại còn may mắn như thế nữa, chắc chắn là gặp đúng xác suất nhỏ đó rồi."
Đến giờ Mạnh Thất Nguyệt vẫn chưa từng gặp bạn trai của Sở Tương. Một người đàn ông không bao giờ xuất hiện trong vòng bạn bè của bạn gái, chắc chắn là kiểu chỉ muốn chơi đùa, loại đàn ông cặn bã trong truyền thuyết. Cô ấy nhìn Sở Tương với ánh mắt đầy thương hại.
Tuy cô ấy không được yêu thích như Sở Tương, nhưng ít ra cô ấy thông minh, không dễ bị đàn ông lừa. Nếu một ngày Sở Tương bị đá, khóc lóc đau khổ, thì cô ấy sẽ tặng cô cái túi phiên bản giới hạn mà mình đã cất kỹ bấy lâu nay để thể hiện sự rộng lượng và tình nghĩa chị em.
Sở Tương nhìn Mạnh Thất Nguyệt đầy khâm phục: "Thất Nguyệt, cậu biết nhiều thật đấy, không giống người chưa từng yêu tí nào."
Nụ cười trên mặt Mạnh Thất Nguyệt khựng lại.
Sở Tương ngây thơ nói: "Hôm nay bạn trai tớ có hẹn ăn cơm với người khác, nên không có thời gian đến đón tớ."
Mạnh Thất Nguyệt: "Sao ăn cơm mà lại không dẫn cậu theo?"
Sở Tương: "Vì bữa cơm tối nay sẽ rất náo nhiệt, anh ấy không muốn tớ dính vào."