- Trang chủ
- Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
- Chương 81: Kết thúc chính văn
Chương 81: Kết thúc chính văn
Truyện: Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Tác giả: Bôn Bào Đích Đào Tử
- Chương 1: [Vợ Yêu Bạc Tỷ Của Tổng Tài]
- Chương 2: Cố Hành
- Chương 3: Thương nhân coi trọng lợi ích
- Chương 4: Thoi thóp
- Chương 5: Diễn kịch
- Chương 6: Thỏ con
- Chương 7: Suất Dành Cho Một Người
- Chương 8: Anh giỏi thật đấy
- Chương 9: Tặng cô ba trăm vạn
- Chương 10: Tôi thà lấy anh trai của anh
- Chương 11: Đánh người
- Chương 12: Đáng yêu ghê
- Chương 13: Tôi không nhận hàng đã qua tay
- Chương 14: Hôn ước
- Chương 15: Bạn Tốt
- Chương 16: "Tổng Tài Bá Đạo và Cô Vợ Ngốc Nghếch"
- Chương 17: Hương Vị
- Chương 18: Trưởng công chúa
- Chương 19: Muốn ăn đồ ngọt không?
- Chương 20: Bữa cơm
- Chương 21: Dỗ dành
- Chương 22: Ăn trong bát, lại ngó trong nồi
- Chương 23: Đối tượng kết hôn
- Chương 24: Người mẹ hiền
- Chương 25: Trà xanh
- Chương 26: Thèm khát cơ thể tôi
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Nụ hôn
- Chương 29: Bị nhiệt
- Chương 30: Hẹn hò với anh
- Chương 31: Cảm giác đạo đức
- Chương 32: OCD
- Chương 33: Chạy
- Chương 34: Lát nữa hôn thêm cái nữa
- Chương 35: Véoooo một cái
- Chương 36: Em phải mau chóng trưởng thành
- Chương 37: Anh trai anh ta
- Chương 38: Trai Già Còn Zin
- Chương 39: Sở Thịnh
- Chương 40: Kẹo Ngọt
- Chương 41: Giục kết hôn
- Chương 42: Xin lỗi
- Chương 43: Hôn thêm một phút nữa
- Chương 44: Đêm tối, hoa tường vi, nụ hôn
- Chương 45: Con có người con thích rồi
- Chương 46: Khóa thắt lưng
- Chương 47: Cha từ con hiếu
- Chương 48: Phạt anh một tháng không được chạm vào em
- Chương 49: Trong bụi có người
- Chương 50: Chú Cố
- Chương 51: Đàn ông không ai tốt đẹp
- Chương 52: Hủy hôn (phần 1)
- Chương 53: Ma vương, Dũng sĩ, và Công chúa
- Chương 54: Khi ham m.uốn chiếm hữu lên đến cực điểm
- Chương 55: Hôm nay cũng chỉ tiễn đến cửa thôi sao?
- Chương 56: Chỉ vì anh đã thích vị hôn thê của em từ rất lâu rồi
- Chương 57: Chú chân dài
- Chương 58: Hủy hôn (Phần 2)
- Chương 59: Người thừa kế nhà họ Cố là cháu
- Chương 60: Sự ấu trĩ của anh
- Chương 61: Em không mang theo gì cả
- Chương 62: Chấn động!
- Chương 63: Ông nội
- Chương 64: Phòng vẽ
- Chương 65: Đàn ông đều hay cả thèm chóng chán
- Chương 66: Câu chuyện
- Chương 67: Tiêu chuẩn kép
- Chương 68: Bình an qua năm tháng
- Chương 69: Làm loạn vô lý
- Chương 70: Sâu Răng
- Chương 71: Đòi hỏi vô độ
- Chương 72: Tai nạn xe
- Chương 73: Kim hôn (Phần 1)
- Chương 74: Kim hôn (Phần 2)
- Chương 75: Cố Giác là con của em
- Chương 76: Em muốn anh ly hôn!
- Chương 77: Xin lỗi, cảm ơn anh
- Chương 78: "Người mẹ vĩ đại"
- Chương 79: Anh vẫn chỉ là một cậu trẻ mười bảy tuổi thôi!
- Chương 80: Mẹ
- Chương 81: Kết thúc chính văn
- Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
- Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
- Chương 84: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 3)
- Chương 85: Nhẹ nhàng mãi mãi (Ngoại truyện 4)
- Chương 86: Tuế Tuế Niên Niên (Phiên ngoại 5)
- Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Khi Cố Hành còn nhỏ, anh từng nghĩ, liệu có một ngày nào đó anh sẽ bắt đầu nhìn nhận lại mối quan hệ giữa hai mẹ con, và nếu ngày đó đến, anh sẽ đối diện ra sao. Nhưng đến khi ngày ấy thực sự đến, anh chợt nhận ra mình không có cảm xúc gì đặc biệt cả.
Lời của Trần Uyển Nhu không khơi dậy nổi bất kỳ cảm xúc nào trong anh. Nếu buộc phải tìm một lý do để giải thích, thì có lẽ là vì anh đã không còn để ý nữa.
Trần Uyển Nhu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của con trai, bà ấy chợt hiểu rằng dù có nói bao nhiêu đi nữa cũng là vô ích. Một mối quan hệ mẹ con đã xuất hiện vết nứt thì không thể hàn gắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra một cách dễ dàng được.
Trần Uyển Nhu chưa từng đồng ý việc Cố Hành và Sở Tương ở bên nhau. Dù sao Sở Tương cũng từng là vị hôn thê của Cố Giác, em trai Cố Hành. Việc Cố Hành ở bên người từng là vị hôn thê của em trai, nếu truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.
Cố Hành là niềm tự hào của nhà họ Cố, anh chưa từng phạm sai lầm, anh không nên vì một người con gái mà để bản thân rơi vào vị trí bị người ta chỉ trích như thế.
Nhưng trước khi anh bước vào con đường đó, Cố Triều Dương đã từng hỏi Trần Uyển Nhu một câu: "Từ nhỏ đến lớn, A Hành đã chủ động nói muốn thứ gì chưa?"
Trần Uyển Nhu không thể trả lời.
Dù một đứa trẻ hiểu chuyện đến mấy cũng sẽ có những điều mình khao khát. Sự tồn tại của ba mẹ chính là để thực hiện những mong muốn đó. Nhưng Cố Hành chưa bao giờ nói rằng anh muốn điều gì.
Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời, anh chỉ đơn giản là muốn ở bên một cô gái mà anh yêu.
Trần Uyển Nhu cụp mắt xuống, bà ấy đã mất đi dũng khí để đối diện với con mình. Cuối cùng, những lời nghẹn ngào trong lòng bà ấy chỉ hóa thành một câu: "Xin lỗi."
Cố Hành đứng dậy, nói: "Mẹ không cần xin lỗi. Bây giờ con sống rất tốt."
Thật sự rất tốt. Anh có người mình yêu và người đó cũng yêu anh. Tình cảm mà anh không cảm nhận được khi còn nhỏ, nay đã được đền đáp trọn vẹn.
Cho nên câu "xin lỗi" ấy, đối với anh mà nói, hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
Cố Hành lại nói: "Ba đã lơ là mẹ nhiều năm như vậy, đó là lỗi của ông ấy. Đứng trên lập trường của con, dĩ nhiên con không mong ba mẹ chia tay vì sự xúc động. Nhưng nếu mẹ muốn đưa ra bất kỳ quyết định nào, con sẽ ủng hộ. Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, mẹ nên nói chuyện thẳng thắn với ba."
Dù là lúc nào, Cố Hành vẫn luôn lý trí như vậy. Trừ chuyện liên quan đến Sở Tương, anh mới từng có hơi bướng bỉnh, còn lại thì anh chưa bao giờ để tình cảm lấn át lý trí.
Cố Hành rời khỏi phòng.
Trần Uyển Nhu ngồi thất thần bên mép giường một mình. Một lúc sau, bà ấy đưa tay che mặt, khẽ bật khóc.
Bà ấy hiểu rất rõ, sau từng ấy năm cách biệt, mối quan hệ mẹ con giữa họ đã không thể nào khôi phục như chưa từng có chuyện gì xảy ra nữa.
Sở Tương vốn nghĩ sẽ phải ở lại nhà họ Cố ăn cơm, không ngờ Cố Hành lại ra nhanh đến thế.
Cố Triều Dương hỏi: "Hai mẹ con đã nói rõ ràng chưa?"
Cố Hành gật đầu: "Đã nói rõ rồi."
Thật ra, Cố Triều Dương rất hiểu, với tính cách của con trai, không thể nào vì sự áy náy của Trần Uyển Nhu mà quay lại như bà ấy mong muốn được. Nhưng lời thì vẫn nên nói rõ ràng.
Dù gì trong mối quan hệ này, Cố Triều Dương cũng có lỗi.
Ông ấy không ít lần tự hỏi, nếu năm đó ông ấy không đưa Cố Hành đến chỗ ông nội dạy dỗ, mà để anh ở lại bên mẹ thì liệu mối quan hệ giữa Cố Hành và Trần Uyển Nhu có trở nên lạnh nhạt như bây giờ không?
Nhưng trên đời này làm gì có chữ "nếu".
Cố Hành nói: "Vẫn còn sớm, con và Tương Tương sẽ không ăn cơm ở đây. Có chuyện gì thì liên lạc sau."
Cố Triều Dương dặn: "Có thời gian thì về nhà thăm một chuyến."
Cố Hành gật đầu, dắt tay Sở Tương rời khỏi nhà họ Cố, trở về căn nhà nhỏ chỉ có hai người họ.
Nơi này không rộng lớn như nhà họ Cố, cũng không xa hoa bằng, nhưng ở đây anh có thể thả lỏng, làm chính mình một cách nhẹ nhàng nhất.
Trên bàn ăn chỉ có hai bộ bát đũa, vừa vặn cho hai người.
Sở Tương uống một ngụm canh, thở ra một hơi thoải mái: "Vẫn là ăn ở đây thoải mái nhất, đồ ăn anh nấu còn ngon hơn đầu bếp nhà họ Cố nhiều."
Cố Hành gắp một miếng cá đã gỡ xương bỏ vào bát cô, cười nhẹ: "Có thể được cô Sở công nhận thì đó là vinh hạnh của anh."
Sở Tương dịch ghế lại gần anh, tựa vào người anh, giọng ngọt ngào: "Chú Cố, anh tốt thật đấy."
Cố Hành đã bỏ cuộc trong việc sửa cách xưng hô của cô từ lâu, lúc thì gọi anh là "anh Cố", lúc thì "chú Cố", lúc lại gọi thẳng tên. Phải nói rằng, kiểu xưng hô rối loạn này lại mang một hương vị đặc biệt thú vị khi ở trên giường.
Cố Hành xoa đầu cô: "Ăn xong muốn làm gì?"
Sở Tương đáp: "Ngủ trưa cùng anh."
Trước đây Cố Hành không có thói quen ngủ trưa, nhưng từ khi quen cô, vào những ngày cuối tuần, anh cũng dần hình thành thói quen ấy.
Điện thoại trên bàn của Cố Hành đột nhiên rung lên.
Sở Tương cầm lên xem, sau đó đưa cho anh: "Là Cố Giác nhắn."
Cố Hành chưa bao giờ né tránh để Sở Tương xem điện thoại của mình, cũng giống như anh biết rõ trong điện thoại của cô có tải đầy truyện tranh 18+, Sở Tương cũng rõ ràng danh bạ và tin nhắn của anh phần lớn là công việc.
Tin nhắn của Cố Giác nói rằng Tô Nhuyễn Nhuyễn đã bị sảy thai.
Cố Hành không có cảm xúc gì đặc biệt, còn Sở Tương cũng không thấy bất ngờ, chỉ có cảm giác "quả nhiên là thế".
Sở Tương ngẩng đầu nhìn Cố Hành.
Anh chỉ liếc nhìn tin nhắn một cái rồi đặt điện thoại sang bên, không hề trả lời gì cho Cố Giác. Khi ánh mắt chạm phải ánh nhìn của cô, anh khẽ cười: "Sao thế?"
Sở Tương trong lòng vui vẻ, ôm lấy cánh tay anh, nụ cười rạng rỡ: "Cố Hành, hình như em lại càng thích anh hơn rồi."
Dù sao Cố Hành cũng là con cháu nhà họ Cố, có chuyện xảy ra trong nhà thì không thể hoàn toàn làm ngơ. Nhưng anh cũng sẽ không can thiệp bừa bãi. Giờ đây, anh đã có một gia đình nhỏ của riêng mình, phần lớn sức lực nên dành cho việc vun đắp hạnh phúc với Sở Tương.
Cố Giác cũng không phải là một đứa trẻ ba tuổi, nên tự có năng lực giải quyết việc cá nhân của mình. Với tư cách anh trai, Cố Hành không thể mãi mãi là người dọn dẹp tàn cục cho anh ta được.
Sở Tương đã ăn gần xong, cô trèo vào lòng Cố Hành, ngồi trên đùi anh, mềm mại cuộn tròn trong vòng tay anh. Từ khi bên nhau đến nay, cô vẫn thường hay như thế, thỉnh thoảng lại bám lấy anh như vậy, miệng còn nói là vì "càng thích anh hơn".
Cố Hành vòng tay ôm cô, cười trêu chọc: "Cho dù có làm nũng thì hôm nay em vẫn phải rửa bát."
Sở Tương lầm bầm: "Rửa thì rửa, em có nói là không rửa đâu."
Trước đây hai người đã thống nhất với nhau, khi anh nấu ăn thì cô sẽ rửa bát. Nhưng cô cũng định trốn việc nhiều lần, lúc thì than đau lưng, lúc thì viện cớ bài vở nhiều.
Sở Tương nhìn người bạn trai "thần tiên" của mình, đột nhiên xúc động nói: "Giá mà ngày nào chúng ta cũng có thể như thế này thì tốt biết mấy."
Cố Hành nhẹ giọng đáp: "Sẽ có thôi. Đợi em tốt nghiệp xong, chúng ta sẽ kết hôn."
Sở Tương lại nói: "Không tốt nghiệp cũng có thể kết hôn mà, nghe nói kết hôn còn được cộng điểm rèn luyện đấy."
Cố Hành hiểu rõ hàm ý của cô, đôi mắt đen lóe lên tia sáng, không nhịn được bật cười: "Ừ, được, không thể để Tương Tương của anh bị thua thiệt về điểm số được."
Dù là Cố Hành hay Sở Tương, cả hai đều là người rõ ràng về mục tiêu, tương lai của họ đã được định sẵn từ lâu, mọi thứ chắc chắn sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp nhất.
Mà những khoảnh khắc ngọt ngào như thế này, với họ, vẫn còn rất dài phía trước.