- Trang chủ
- Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
- Chương 45: Con có người con thích rồi
Chương 45: Con có người con thích rồi
Truyện: Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Tác giả: Bôn Bào Đích Đào Tử
- Chương 1: [Vợ Yêu Bạc Tỷ Của Tổng Tài]
- Chương 2: Cố Hành
- Chương 3: Thương nhân coi trọng lợi ích
- Chương 4: Thoi thóp
- Chương 5: Diễn kịch
- Chương 6: Thỏ con
- Chương 7: Suất Dành Cho Một Người
- Chương 8: Anh giỏi thật đấy
- Chương 9: Tặng cô ba trăm vạn
- Chương 10: Tôi thà lấy anh trai của anh
- Chương 11: Đánh người
- Chương 12: Đáng yêu ghê
- Chương 13: Tôi không nhận hàng đã qua tay
- Chương 14: Hôn ước
- Chương 15: Bạn Tốt
- Chương 16: "Tổng Tài Bá Đạo và Cô Vợ Ngốc Nghếch"
- Chương 17: Hương Vị
- Chương 18: Trưởng công chúa
- Chương 19: Muốn ăn đồ ngọt không?
- Chương 20: Bữa cơm
- Chương 21: Dỗ dành
- Chương 22: Ăn trong bát, lại ngó trong nồi
- Chương 23: Đối tượng kết hôn
- Chương 24: Người mẹ hiền
- Chương 25: Trà xanh
- Chương 26: Thèm khát cơ thể tôi
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Nụ hôn
- Chương 29: Bị nhiệt
- Chương 30: Hẹn hò với anh
- Chương 31: Cảm giác đạo đức
- Chương 32: OCD
- Chương 33: Chạy
- Chương 34: Lát nữa hôn thêm cái nữa
- Chương 35: Véoooo một cái
- Chương 36: Em phải mau chóng trưởng thành
- Chương 37: Anh trai anh ta
- Chương 38: Trai Già Còn Zin
- Chương 39: Sở Thịnh
- Chương 40: Kẹo Ngọt
- Chương 41: Giục kết hôn
- Chương 42: Xin lỗi
- Chương 43: Hôn thêm một phút nữa
- Chương 44: Đêm tối, hoa tường vi, nụ hôn
- Chương 45: Con có người con thích rồi
- Chương 46: Khóa thắt lưng
- Chương 47: Cha từ con hiếu
- Chương 48: Phạt anh một tháng không được chạm vào em
- Chương 49: Trong bụi có người
- Chương 50: Chú Cố
- Chương 51: Đàn ông không ai tốt đẹp
- Chương 52: Hủy hôn (phần 1)
- Chương 53: Ma vương, Dũng sĩ, và Công chúa
- Chương 54: Khi ham m.uốn chiếm hữu lên đến cực điểm
- Chương 55: Hôm nay cũng chỉ tiễn đến cửa thôi sao?
- Chương 56: Chỉ vì anh đã thích vị hôn thê của em từ rất lâu rồi
- Chương 57: Chú chân dài
- Chương 58: Hủy hôn (Phần 2)
- Chương 59: Người thừa kế nhà họ Cố là cháu
- Chương 60: Sự ấu trĩ của anh
- Chương 61: Em không mang theo gì cả
- Chương 62: Chấn động!
- Chương 63: Ông nội
- Chương 64: Phòng vẽ
- Chương 65: Đàn ông đều hay cả thèm chóng chán
- Chương 66: Câu chuyện
- Chương 67: Tiêu chuẩn kép
- Chương 68: Bình an qua năm tháng
- Chương 69: Làm loạn vô lý
- Chương 70: Sâu Răng
- Chương 71: Đòi hỏi vô độ
- Chương 72: Tai nạn xe
- Chương 73: Kim hôn (Phần 1)
- Chương 74: Kim hôn (Phần 2)
- Chương 75: Cố Giác là con của em
- Chương 76: Em muốn anh ly hôn!
- Chương 77: Xin lỗi, cảm ơn anh
- Chương 78: "Người mẹ vĩ đại"
- Chương 79: Anh vẫn chỉ là một cậu trẻ mười bảy tuổi thôi!
- Chương 80: Mẹ
- Chương 81: Kết thúc chính văn
- Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
- Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
- Chương 84: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 3)
- Chương 85: Nhẹ nhàng mãi mãi (Ngoại truyện 4)
- Chương 86: Tuế Tuế Niên Niên (Phiên ngoại 5)
- Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Vì Sở Thịnh còn phải lái xe đưa Sở Tương về nhà, nên chưa đến tám giờ họ đã cáo từ và rời khỏi nhà họ Cố. Vừa tiễn hai người đi xong, Trần Uyển Nhu lập tức tiến lại gần Cố Triều Dương, cười tươi nói: "Em thấy dạo gần đây Cố Giác trưởng thành hơn nhiều, đã cắt đứt liên lạc với đám bạn xấu bên ngoài. Mấy ngày nay nó thật sự không lấy một đồng nào của gia đình."
Cố Triều Dương đáp lại một cách lạnh nhạt: "Vậy thì là chuyện tốt."
Trần Uyển Nhu vẫn giữ nụ cười rạng rỡ: "Chẳng phải là chuyện tốt ư? Trước đây anh cứ nói Cố Giác là đứa trẻ chưa lớn, nhưng giờ em thấy nó đã trưởng thành rồi. Nó rất có chí khí, nói là không dựa vào gia đình thì thật sự đã tự đi ra ngoài để lập nghiệp."
Cố Giác đứng bên cạnh nghe thấy mà cảm thấy vô cùng khó xử. Anh ta chưa từng được ai khen như vậy, trong lúc nhất thời anh ta cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cảm giác ấy lại không khiến anh ta ghét bỏ.
Cố Triều Dương nói: "Chẳng bao lâu nữa Cố Giác cũng tốt nghiệp rồi, cũng đến lúc nó nên trưởng thành."
Cố Giác có hơi thất vọng. Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng ít nhất có thể nghe được một câu "con làm tốt lắm" từ ba mình, nhưng rồi lại nhận ra mình nên quen với điều đó. Từ nhỏ đến lớn, số lần ba anh ta khen anh ta đếm trên đầu ngón tay. Trong ngôi nhà này, người duy nhất nhìn thấy sự tiến bộ của anh ta chính là mẹ.
Trần Uyển Nhu không dám bày tỏ bất mãn trước mặt chồng, bà ấy cẩn thận cười dò xét: "Cố Giác là cậu hai của nhà họ Cố, nếu cứ mãi ở ngoài làm việc lung tung thì cũng không phải cách. Em thấy nó giờ hiểu chuyện rồi, cũng có chí tiến thủ. Triều Dương, hay là để Cố Giác vào công ty nhà mình đi, bắt đầu từ những việc đơn giản. Chờ đến khi tốt nghiệp, nó có thể giúp đỡ A Hành một tay."
Cố Giác bất mãn mở miệng: "Mẹ, con có thể dựa vào nỗ lực của mình để tạo dựng sự nghiệp. Sao mẹ cứ muốn con vào công ty của gia đình mình vậy?"
Trần Uyển Nhu đưa ngón tay chọc vào trán anh ta: "Đó không phải vì con và anh trai là anh em ruột à? Các con nên hỗ trợ lẫn nhau."
Trong lòng Cố Giác thì nghĩ, anh ta chẳng thấy anh trai mình cần sự hỗ trợ của mình tí nào.
Cố Hành bị nhắc tới nhiều lần, nhưng dường như anh chẳng để tâm, hoặc cũng có thể là chẳng thèm để ý. Anh đang nhìn những biểu tượng "hun hun ôm ôm" mà cô gái gửi đến trong điện thoại, khóe môi khẽ cong lên.
Cố Triều Dương mở lời: "Đã nhiều năm rồi anh không quản lý chuyện trong công ty. Cố Giác có vào công ty hay không thì anh không quyết định được. Nó còn một đoạn đường dài phải đi. Đợi đến khi nó học được một phần mười của A Hành, rồi hãy nói chuyện trưởng thành."
Sắc mặt Cố Giác lập tức trở nên khó coi.
Anh ta có diện mạo tuyệt đẹp vô song, xuất thân từ gia đình mà người ngoài ao ước. Người đời đều cho rằng anh ta là người hoàn hảo và anh ta luôn được tung hô khi ở bên ngoài. Nhưng trong chính ngôi nhà này, cho dù anh ta cố gắng thế nào, đạt được thành tựu gì, thì người cha này cũng sẽ không bao giờ công nhận anh ta.
Trần Uyển Nhu còn định nói gì đó để thay đổi quyết định của chồng thì Cố Giác đột nhiên đứng dậy nói: "Ba, con muốn hủy bỏ hôn ước với Sở Tương."
Thậm chí Cố Triều Dương không thèm nhấc mí mắt lên, bình tĩnh hỏi: "Con có biết có bao nhiêu việc làm ăn của nhà họ Sở gắn liền với nhà họ Cố không?"
Cố Giác đáp: "Thì có liên quan gì đến con?"
Cố Triều Dương quay sang nhìn Trần Uyển Nhu: "Nó có thể nói ra những lời này, chứng tỏ nó vẫn còn cách rất xa mới gọi là trưởng thành."
Cố Giác lớn tiếng: "Ba!"
Trần Uyển Nhu kéo tay con trai: "Thôi nào, ba con vừa mới về, con đừng gây chuyện nữa được không?"
Cố Giác tràn đầy vẻ bất mãn trên khuôn mặt.
Lúc này, Cố Hành lên tiếng: "Ba, con có chuyện muốn nói với ba."
Cố Triều Dương gật đầu, rồi đi vào phòng làm việc cùng Cố Hành. Cả hai đều không liếc nhìn Cố Giác – người đang tức giận phát cáu – dù chỉ một cái.
Trần Uyển Nhu nhỏ giọng nói: "Không phải đã nói là không nhắc đến chuyện hủy hôn nữa rồi mà? Cố Giác, con cũng biết đấy, về sau nhà họ Cố gần như chắc chắn sẽ nằm trong tay anh con. Đây là chuyện không thể tránh khỏi – A Hành là con trai trưởng, lại hơn con mấy tuổi. Nếu con kết hôn với Tương Tương, thì sau này dù thế nào, con cũng sẽ có tiếng nói trong công ty của nhà họ Cố."
Đúng vậy, đây chính là lý do mà Trần Uyển Nhu luôn muốn Cố Giác và Sở Tương đến với nhau. Tất nhiên, điều này không có nghĩa bà ấy cho rằng Cố Hành sẽ làm hại em trai mình giống như những kẻ tranh giành quyền lực trong các gia tộc giàu có khác, nhưng bà ấy bắt buộc phải suy nghĩ cho Cố Giác.
Cố Hành lớn lên bên cạnh ông nội, từ nhỏ đã làm mọi việc cực kỳ hoàn hảo, chẳng cần Trần Uyển Nhu phải bận tâm điều gì. Anh được ông nội và ba công nhận. Nhưng Cố Giác thì khác, nên Trần Uyển Nhu buộc phải lên kế hoạch lâu dài cho cậu con trai này.
Thế nhưng, Cố Giác lại không hề cảm kích tất cả những sắp đặt mà bà ấy đã dày công chuẩn bị.
Trong mắt anh ta, mẹ luôn cho rằng anh ta chỉ có thể dựa vào Sở Tương để làm nên chuyện. Anh ta cũng đã nhìn rõ, cho dù anh ta cố gắng thế nào để chứng minh bản thân, cha mẹ cũng sẽ không đồng ý cho anh ta hủy bỏ hôn ước với Sở Tương.
Tại sao anh trai thì không bị ép cưới người mình không thích? Chẳng lẽ chỉ vì anh ta là con trai út nên phải trở thành vật hy sinh cho cuộc liên hôn giữa hai gia tộc?
Ngay khoảnh khắc đó, sự phản nghịch trong lòng Cố Giác đạt đến đỉnh điểm chưa từng có. Anh ta quay đầu đi, chạy thẳng ra khỏi cửa lớn của phòng khách, hoàn toàn không để ý đến tiếng gọi của Trần Uyển Nhu.
Trời hè thay đổi thật nhanh – vừa nãy còn là đêm trăng sáng sao thưa, mà chẳng mấy chốc, không khí trở nên ngột ngạt, mây đen che kín trăng. Sau một hồi âm u, cơn mưa đổ ào ào xuống như trút nước.
..............
Trong phòng làm việc.
Cố Hành nhìn những vệt nước mưa trượt dài trên mặt kính cửa sổ. Anh cầm điện thoại lên mấy lần, trong lòng lo lắng không biết Sở Tương đã về nhà an toàn chưa.
Cố Triều Dương pha một chén trà, đưa cho Cố Hành: "Con muốn nói gì với ba?"
Mấy năm nay, Cố Triều Dương sống điềm đạm như một người tu hành, nhưng bộ ấm chén ông ấy dùng để pha trà lại là loại cực kỳ đắt đỏ. Cái gọi là "sống thanh đạm", vốn không phải ai cũng làm được một cách đơn giản.
Cố Hành đón lấy chén trà, nhìn những cánh trà từ từ nở ra trong nước, giọng anh vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Con có người con thích rồi."
Cố Triều Dương không hề tỏ ra ngạc nhiên. Thật ra khi nghe Cố Hành nói rằng hai năm nữa sẽ kết hôn, ông ấy đã phần nào đoán ra rồi. Ông ấy hiểu đứa con trai này, nếu không có mục tiêu rõ ràng, nó sẽ không nói ra những lời như thế.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Cố Hành, có lẽ chuyện anh đã thích ai đó cũng không đơn giản như vậy.
Cố Triều Dương hỏi: "Cô bé không thích con à?"
Cố Hành lắc đầu, trong mắt ánh lên ý cười: "Cô ấy cũng rất thích con."
Cố Triều Dương: "Vậy thì bây giờ, điều khiến con cảm thấy phiền phức là gì?"
Cố Hành đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào mắt ba mình, chậm rãi nói: "Thân phận của cô ấy... có lẽ sẽ không dễ được chấp nhận."
Cố Triều Dương lại hỏi: "Vậy con định từ bỏ à?"
Cố Hành: "Con sẽ không từ bỏ."
Người ba này là người mà anh tôn trọng. Dù ông ấy không đóng vai trò quá lớn trong cuộc đời anh, nhưng vị trí và địa vị mà phần lớn những gì anh có được vào ngày hôm nay cũng là nhờ có ông ấy.