- Trang chủ
- Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
- Chương 75: Cố Giác là con của em
Chương 75: Cố Giác là con của em
Truyện: Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Tác giả: Bôn Bào Đích Đào Tử
- Chương 1: [Vợ Yêu Bạc Tỷ Của Tổng Tài]
- Chương 2: Cố Hành
- Chương 3: Thương nhân coi trọng lợi ích
- Chương 4: Thoi thóp
- Chương 5: Diễn kịch
- Chương 6: Thỏ con
- Chương 7: Suất Dành Cho Một Người
- Chương 8: Anh giỏi thật đấy
- Chương 9: Tặng cô ba trăm vạn
- Chương 10: Tôi thà lấy anh trai của anh
- Chương 11: Đánh người
- Chương 12: Đáng yêu ghê
- Chương 13: Tôi không nhận hàng đã qua tay
- Chương 14: Hôn ước
- Chương 15: Bạn Tốt
- Chương 16: "Tổng Tài Bá Đạo và Cô Vợ Ngốc Nghếch"
- Chương 17: Hương Vị
- Chương 18: Trưởng công chúa
- Chương 19: Muốn ăn đồ ngọt không?
- Chương 20: Bữa cơm
- Chương 21: Dỗ dành
- Chương 22: Ăn trong bát, lại ngó trong nồi
- Chương 23: Đối tượng kết hôn
- Chương 24: Người mẹ hiền
- Chương 25: Trà xanh
- Chương 26: Thèm khát cơ thể tôi
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Nụ hôn
- Chương 29: Bị nhiệt
- Chương 30: Hẹn hò với anh
- Chương 31: Cảm giác đạo đức
- Chương 32: OCD
- Chương 33: Chạy
- Chương 34: Lát nữa hôn thêm cái nữa
- Chương 35: Véoooo một cái
- Chương 36: Em phải mau chóng trưởng thành
- Chương 37: Anh trai anh ta
- Chương 38: Trai Già Còn Zin
- Chương 39: Sở Thịnh
- Chương 40: Kẹo Ngọt
- Chương 41: Giục kết hôn
- Chương 42: Xin lỗi
- Chương 43: Hôn thêm một phút nữa
- Chương 44: Đêm tối, hoa tường vi, nụ hôn
- Chương 45: Con có người con thích rồi
- Chương 46: Khóa thắt lưng
- Chương 47: Cha từ con hiếu
- Chương 48: Phạt anh một tháng không được chạm vào em
- Chương 49: Trong bụi có người
- Chương 50: Chú Cố
- Chương 51: Đàn ông không ai tốt đẹp
- Chương 52: Hủy hôn (phần 1)
- Chương 53: Ma vương, Dũng sĩ, và Công chúa
- Chương 54: Khi ham m.uốn chiếm hữu lên đến cực điểm
- Chương 55: Hôm nay cũng chỉ tiễn đến cửa thôi sao?
- Chương 56: Chỉ vì anh đã thích vị hôn thê của em từ rất lâu rồi
- Chương 57: Chú chân dài
- Chương 58: Hủy hôn (Phần 2)
- Chương 59: Người thừa kế nhà họ Cố là cháu
- Chương 60: Sự ấu trĩ của anh
- Chương 61: Em không mang theo gì cả
- Chương 62: Chấn động!
- Chương 63: Ông nội
- Chương 64: Phòng vẽ
- Chương 65: Đàn ông đều hay cả thèm chóng chán
- Chương 66: Câu chuyện
- Chương 67: Tiêu chuẩn kép
- Chương 68: Bình an qua năm tháng
- Chương 69: Làm loạn vô lý
- Chương 70: Sâu Răng
- Chương 71: Đòi hỏi vô độ
- Chương 72: Tai nạn xe
- Chương 73: Kim hôn (Phần 1)
- Chương 74: Kim hôn (Phần 2)
- Chương 75: Cố Giác là con của em
- Chương 76: Em muốn anh ly hôn!
- Chương 77: Xin lỗi, cảm ơn anh
- Chương 78: "Người mẹ vĩ đại"
- Chương 79: Anh vẫn chỉ là một cậu trẻ mười bảy tuổi thôi!
- Chương 80: Mẹ
- Chương 81: Kết thúc chính văn
- Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
- Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
- Chương 84: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 3)
- Chương 85: Nhẹ nhàng mãi mãi (Ngoại truyện 4)
- Chương 86: Tuế Tuế Niên Niên (Phiên ngoại 5)
- Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Sở Tương ngồi trong phòng nghỉ cùng Cố Hành. Anh sợ cô đói nên đã mua ít đồ ăn cho cô, rồi nói: "Anh đưa em về trước nhé."
Sở Tương lắc đầu, nắm chặt tay anh: "Em muốn đợi anh cùng về."
Tuy ca phẫu thuật đã hoàn thành, nhưng Cố Mộ Tịch vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể không qua khỏi. Chú ấy không có con cái, bà cụ có sức khỏe kém nên cũng đã vào phòng bệnh, dù gì thì cũng là người thân. Ngay cả người trước giờ không ưa bà cụ và em chồng như Trần Uyển Nhu cũng vẫn ở lại đây.
Giờ phút này, mỗi khi nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn là Trần Uyển Nhu lại thấy tức giận đến mức không thể chịu nổi. Bà ấy cảm thấy chuyện nhà họ Cố loạn như nồi canh hầm này không thể tách rời khỏi người phụ nữ đó. Nếu không có cô ta, Cố Giác sẽ không làm loạn đến mức này và có lẽ chuyện của Cố Mộ Tịch đã không xảy ra.
Tuy mỗi ngày, Trần Uyển Nhu có vẻ sống rất vô tâm, nhưng không phải là người không có lương tâm. Dù không thích bà cụ và em chồng, nhưng nếu vì sai lầm của con trai mình mà khiến em chồng mất mạng thì chắc chắn bà ấy sẽ rất áy náy trong lòng. Huống chi, người em chồng đó cũng đối xử với Cố Giác không tệ.
Trần Uyển Nhu khẽ khàng lại gần Cố Triều Dương, nhỏ giọng nói: "Triều Dương, nếu... nếu như chú ấy không tỉnh lại được thì..."
Cố Triều Dương chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Trần Uyển Nhu lập tức ngậm miệng.
Ở phía bên kia, Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng ngồi cùng nhau. Cô ta đang nhẹ nhàng an ủi anh ta, nhưng tâm trạng Cố Giác vẫn rất nặng nề. Nếu Cố Mộ Tịch không qua khỏi thì có lẽ anh ta sẽ sống trong dằn vặt và hối hận suốt cả đời này.
Sở Tương nắm lấy tay Cố Hành, khẽ lay lay rồi nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc ba anh và chú anh có chuyện gì thế?"
Cố Hành xoa đầu cô: "Chuyện này chắc phải bắt đầu từ ông nội anh."
Anh lớn lên bên cạnh ông nội, nên cũng hiểu được phần nào ít nhiều. Hồi nhỏ, khi không ngủ được, ông nội sẽ kể cho anh nghe về những chuyện khi còn trẻ, lúc còn bên cạnh bà nội.
Anh từng hỏi: "Ông ơi, bà đi đâu rồi ạ?"
Ông cụ mỉm cười: "Bà bị quái vật bắt đi rồi."
Cậu bé non nớt lại hỏi: "Vậy ông có đi cứu bà không ạ?"
"Dĩ nhiên rồi, ông sẽ tìm quái vật, tìm cách hỏi ra bà ở đâu."
Anh lại hỏi tiếp: "Thế sau đó thì sao? Ông có biết bà đang ở đâu không?"
Ông cụ nhẹ nhàng cười: "Biết rồi."
Khi ấy anh còn nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như nếu ông nội đã biết bà nội ở đâu thì tại sao lại không dẫn bà nội về, mà lại có thêm một người phụ nữ khác ở bên cạnh?
Thế nhưng lúc đó, ông nội có vẻ đã mệt mỏi lắm rồi. Ông cụ vỗ về đứa cháu, thì thầm: "Rồi một ngày nào đó, ông sẽ đi tìm bà."
Khi ấy, tất cả chỉ là một câu chuyện cổ tích. Nhưng sau này, kết hợp với mọi chuyện suốt bao năm qua, đặc biệt là sau câu nói của Cố Triều Dương ngày hôm đó thì tất cả bỗng trở nên rõ ràng đến kinh hoàng.
Ông cụ Cố im lặng bao nhiêu năm, không ai ngờ được trong vực sâu đó lại ẩn giấu một con quái vật hung tàn đến thế. Ông cụ có thể kiên nhẫn ẩn mình bao lâu nay, lấy thời gian cả đời mình làm cái giá, chỉ để chờ đến thời điểm con mồi buông lơi cảnh giác và c*n v** c* nó một phát chí mạng.
Cố Hành không thể hiểu được hành động của ông nội. Một sự báo thù kéo dài đến tận bây giờ thì có còn ý nghĩa gì nữa không?
Nhưng rồi khi anh nhìn về phía cô gái đang dựa sát bên mình, anh bỗng chốc hiểu ra.
Anh không dám tưởng tượng nếu có một ngày mất đi Sở Tương, sau khi đã quen với việc có cô bên cạnh thì những ngày tháng sau đó sẽ ra sao?
Anh sẽ oán hận, oán cô vì đã rời bỏ anh quá sớm. Và cũng sẽ sợ hãi, sợ rằng theo năm tháng trôi đi, mình sẽ quên mất gương mặt của cô.
Giữ kẻ thù bên cạnh mình chẳng khác nào là đang trả thù người mình hận, nhưng đồng thời cũng đang dày vò chính bản thân. Nhìn thấy Vương Minh Nguyệt vào mỗi ngày mỗi đêm, trong mắt ông cụ lại hiện lên hình bóng của một người phụ nữ khác. Trong nỗi dằn vặt giống như tự ngược ấy, cả đời này ông cụ không thể nào quên được người đó.
Cố Hành siết nhẹ eo Sở Tương. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Cố Hành khẽ cười: "Em có mệt không? Để anh tìm phòng cho em nghỉ ngơi."
Sở Tương dựa vào người anh, lắc đầu: "Không mệt."
Dù tối qua cô ngủ không ngon, vừa rồi còn ngáp liên tục, làm gì có vẻ gì là không buồn ngủ? Nhưng chỉ đơn giản là cô muốn ở bên anh mà thôi.
Cố Hành nắm tay cô, nhẹ nhàng v.uốt ve. Sự hoảng loạn ban nãy dường như tan biến hoàn toàn nhờ có cô bên cạnh. Anh cúi đầu, khẽ hỏi: "Về nhà rồi em muốn ăn gì?"
Sở Tương đáp ngay: "Gà rán KFC!"
Anh bật cười: "Được thôi."
Sở Tương nhìn anh đầy ngạc nhiên. Trước giờ anh vốn không thích cô ăn mấy thứ đồ ăn nhanh không lành mạnh này, sao hôm nay lại hào phóng thế?
Thời gian trôi qua không rõ đã bao lâu, một y tá vội vã chạy đến: "Bệnh nhân đã tỉnh, ông ấy nói muốn gặp Cố Triều Dương, ngài Cố."
Nghe nửa câu đầu, Cố Giác mừng rỡ như điên, nhưng đến khi nghe nửa câu sau, anh ta lại bối rối nhìn sang ba mình.
Trần Uyển Nhu cũng ngạc nhiên nhìn chồng: "Sao lại muốn gặp anh chứ?"
Theo lý thì người thân thiết nhất với Cố Mộ Tịch phải là bà cụ chứ? Nếu muốn gặp thì đáng lẽ nên là gặp bà cụ mới đúng.
Cố Triều Dương không nói gì, đứng dậy đi về phía phòng bệnh.
Trần Uyển Nhu ngồi không yên. Nói bà ấy nhỏ nhen cũng được, nói bà ấy thích gây chuyện cũng được nhưng bà ấy luôn cảm thấy, trong gia đình quyền quý như nhà họ Cố, đến cả anh em cùng mẹ còn có thể trở mặt vì tiền, huống chi là anh em khác mẹ?
Huống hồ, cái gọi là "cùng cha" kia cũng chưa chắc là thật.
Trần Uyển Nhu đã khuyên Cố Triều Dương đừng thân thiết quá với Cố Mộ Tịch nhiều lần, nhưng ông ấy cứ không chịu nghe. Lúc này bà ấy không thể nhịn được nữa, nhìn theo bóng chồng rồi lặng lẽ đi theo sau.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại âm thanh của các thiết bị điện tử vang lên đều đều.
Cố Triều Dương bước vào.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Nghe thấy tiếng bước chân, chú ấy cố gắng mở mắt.
Y tá đứng bên nhắc nhở: "Bệnh nhân vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi thêm. Hai người chỉ được nói chuyện tối đa mười phút thôi, xong thì ra ngay."
Sau khi y tá rời đi, Cố Mộ Tịch gượng cười yếu ớt: "Anh cả."
Cố Triều Dương hỏi: "Chú muốn nói gì với anh?"
Cố Mộ Tịch nói: "Em không biết mình còn sống được bao lâu nữa..."
"Bác sĩ nói chỉ cần chú tỉnh lại thì không có vấn đề lớn nữa." Cố Triều Dương nói thật, nhưng đối với người vừa cận kề cái chết, lại còn nằm bất động thế này, nỗi sợ hãi trước cái chết vẫn luôn đe dọa chú ấy.
Cố Mộ Tịch thở sâu mấy lần, khó khăn nói: "Anh cả, anh đã biết từ lâu rồi đúng không?"
Cố Triều Dương hỏi lại: "Chú đang nói gì?"
"Cố Giác... đứa bé đó..." Cố Mộ Tịch ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nó là con em."
Cố Triều Dương không trả lời.
Cố Mộ Tịch cố gắng tiếp tục: "Anh đừng trách chị dâu, cũng đừng trách Cố Giác. Chỉ là một lần ngoài ý muốn, em..."
Rầm!
Cửa phòng bệnh bị ai đó đạp mạnh từ bên ngoài.
Trần Uyển Nhu giận dữ xông vào, chỉ thẳng vào mặt Cố Mộ Tịch để mắng chửi: "Tôi biết mà, chú không có ý tốt! Thì ra là đợi ở đây để chia rẽ vợ chồng tôi! Cố Giác là con tôi và chồng tôi, thành con chú từ bao giờ hả?!"