- Trang chủ
- Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
- Chương 63: Ông nội
Chương 63: Ông nội
Truyện: Xuyên Vào Truyện Ngược Cũ Rồi Bị Boss Phản Diện Bám Dính Không Ngừng
Tác giả: Bôn Bào Đích Đào Tử
- Chương 1: [Vợ Yêu Bạc Tỷ Của Tổng Tài]
- Chương 2: Cố Hành
- Chương 3: Thương nhân coi trọng lợi ích
- Chương 4: Thoi thóp
- Chương 5: Diễn kịch
- Chương 6: Thỏ con
- Chương 7: Suất Dành Cho Một Người
- Chương 8: Anh giỏi thật đấy
- Chương 9: Tặng cô ba trăm vạn
- Chương 10: Tôi thà lấy anh trai của anh
- Chương 11: Đánh người
- Chương 12: Đáng yêu ghê
- Chương 13: Tôi không nhận hàng đã qua tay
- Chương 14: Hôn ước
- Chương 15: Bạn Tốt
- Chương 16: "Tổng Tài Bá Đạo và Cô Vợ Ngốc Nghếch"
- Chương 17: Hương Vị
- Chương 18: Trưởng công chúa
- Chương 19: Muốn ăn đồ ngọt không?
- Chương 20: Bữa cơm
- Chương 21: Dỗ dành
- Chương 22: Ăn trong bát, lại ngó trong nồi
- Chương 23: Đối tượng kết hôn
- Chương 24: Người mẹ hiền
- Chương 25: Trà xanh
- Chương 26: Thèm khát cơ thể tôi
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Nụ hôn
- Chương 29: Bị nhiệt
- Chương 30: Hẹn hò với anh
- Chương 31: Cảm giác đạo đức
- Chương 32: OCD
- Chương 33: Chạy
- Chương 34: Lát nữa hôn thêm cái nữa
- Chương 35: Véoooo một cái
- Chương 36: Em phải mau chóng trưởng thành
- Chương 37: Anh trai anh ta
- Chương 38: Trai Già Còn Zin
- Chương 39: Sở Thịnh
- Chương 40: Kẹo Ngọt
- Chương 41: Giục kết hôn
- Chương 42: Xin lỗi
- Chương 43: Hôn thêm một phút nữa
- Chương 44: Đêm tối, hoa tường vi, nụ hôn
- Chương 45: Con có người con thích rồi
- Chương 46: Khóa thắt lưng
- Chương 47: Cha từ con hiếu
- Chương 48: Phạt anh một tháng không được chạm vào em
- Chương 49: Trong bụi có người
- Chương 50: Chú Cố
- Chương 51: Đàn ông không ai tốt đẹp
- Chương 52: Hủy hôn (phần 1)
- Chương 53: Ma vương, Dũng sĩ, và Công chúa
- Chương 54: Khi ham m.uốn chiếm hữu lên đến cực điểm
- Chương 55: Hôm nay cũng chỉ tiễn đến cửa thôi sao?
- Chương 56: Chỉ vì anh đã thích vị hôn thê của em từ rất lâu rồi
- Chương 57: Chú chân dài
- Chương 58: Hủy hôn (Phần 2)
- Chương 59: Người thừa kế nhà họ Cố là cháu
- Chương 60: Sự ấu trĩ của anh
- Chương 61: Em không mang theo gì cả
- Chương 62: Chấn động!
- Chương 63: Ông nội
- Chương 64: Phòng vẽ
- Chương 65: Đàn ông đều hay cả thèm chóng chán
- Chương 66: Câu chuyện
- Chương 67: Tiêu chuẩn kép
- Chương 68: Bình an qua năm tháng
- Chương 69: Làm loạn vô lý
- Chương 70: Sâu Răng
- Chương 71: Đòi hỏi vô độ
- Chương 72: Tai nạn xe
- Chương 73: Kim hôn (Phần 1)
- Chương 74: Kim hôn (Phần 2)
- Chương 75: Cố Giác là con của em
- Chương 76: Em muốn anh ly hôn!
- Chương 77: Xin lỗi, cảm ơn anh
- Chương 78: "Người mẹ vĩ đại"
- Chương 79: Anh vẫn chỉ là một cậu trẻ mười bảy tuổi thôi!
- Chương 80: Mẹ
- Chương 81: Kết thúc chính văn
- Chương 82: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 1)
- Chương 83: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 2)
- Chương 84: Ôn Trì và Mạnh Thất Nguyệt (Ngoại truyện 3)
- Chương 85: Nhẹ nhàng mãi mãi (Ngoại truyện 4)
- Chương 86: Tuế Tuế Niên Niên (Phiên ngoại 5)
- Chương 87: Năm tháng thoi đưa (Ngoại truyện - Hoàn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Sở Tương nằm bò chơi điện thoại trên ghế sofa trong căn hộ. Người trong bếp bê thức ăn đã chuẩn bị xong ra đặt lên bàn ăn, rồi gọi: "Tương Tương, đến ăn cơm nào."
Sở Tương bước xuống khỏi sofa, đi dép lê, bước mấy bước rồi ngồi xuống bên cạnh anh, trước mặt cô là một bát cơm đã được múc sẵn, tay cô cũng bị nhét vào một đôi đũa.
Cố Hành đã cởi áo vest trước khi nấu ăn, lúc này anh mặc một chiếc sơ mi màu xám, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc với những đường gân mờ hiện. Tà áo sơ mi được sơ vin trong chiếc quần tây, càng làm nổi bật vòng eo thon gọn của anh.
Sở Tương chăm chú nhìn anh, không động đũa.
Cố Hành gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát cô, nói: "Ăn cơm trước đã, lát nữa xem tiếp."
Anh đã quen với việc thỉnh thoảng cô lại hóa thân thành người cuồng nhìn chồng tương lai từ lâu rồi.
Sở Tương cầm đũa, đưa miếng thịt trong bát vào miệng, hạnh phúc cảm thán: "Đúng là mỹ sắc có thể ăn được mà."
Chữ "sắc" ở đây, tất nhiên là nói đến bề ngoài.
Cố Hành thực sự là một bạn trai hoàn hảo, mỗi ngày tan làm đều đến đón Sở Tương về nhà, có gì ngon hay vui cũng đều đưa cô đi thử. Dù vậy, hai người cũng không thể lúc nào cũng ăn ngoài, vì thế hôm nay Cố Hành đặc biệt dẫn cô đi siêu thị mua đồ, đích thân xuống bếp nấu ăn.
Nhờ có anh, giờ đây chế độ ăn uống và sinh hoạt của Sở Tương đã điều độ hơn nhiều. Cô ăn rất ngon miệng, nhanh chóng ăn hết một bát cơm. Khi Cố Hành định múc thêm bát nữa cho cô, thì cô vội vàng cầm bát không đi mất: "Nếu em ăn thêm nữa thì sẽ béo mất!"
Con gái mà, ai cũng quan tâm đến vóc dáng của mình, Sở Tương cũng không phải ngoại lệ.
Cố Hành hỏi: "Ăn no rồi à?"
Cô gật đầu: "Ăn no rồi."
Cố Hành lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho cô, rồi hỏi với giọng bình thản: "Tương Tương, em có muốn gặp ông nội anh không?"
Vì quá bất ngờ, gương mặt Sở Tương thoáng sững lại.
Thấy cô có vẻ bị dọa, Cố Hành dịu giọng nói: "Không sao đâu, nếu em không muốn gặp thì chúng ta không gặp."
Sở Tương trông đầy mâu thuẫn. Cô chưa từng thực sự gặp ông cụ nhà họ Cố, chỉ từng nghe qua lời đồn. Nhưng chỉ riêng những gì nghe được về ông cụ ấy cũng khiến cô vô thức cảm thấy căng thẳng.
Huống hồ, cô lại còn sắp ra mắt với tư cách là cháu dâu tương lai.
Sở Tương nắm lấy tay Cố Hành: "Khi nào chúng ta đi?"
Cố Hành nhéo nhẹ má cô: "Không cần ép mình, không gặp cũng không sao."
"Em muốn đi." Sở Tương mím môi, trên mặt lộ ra vẻ kiên định hiếm thấy: "Em muốn được ông nội anh chấp nhận. Em biết anh được ông nội nuôi dạy, có thể dạy được một người cháu ưu tú như anh thì chắc chắn ông nội là một người tốt. Em không sợ."
Tim Cố Hành bỗng mềm nhũn.
Anh vẫn luôn biết rằng, Sở Tương là người lười biếng, không thích đối mặt với những mối quan hệ phức tạp. Lần này cô muốn được ông nội anh chấp nhận, chẳng qua là vì biết ông nội là người anh kính trọng nên không muốn anh khó xử mà thôi.
Cố Hành ôm cô ngồi lên đùi mình, vòng tay qua eo cô, cằm tựa l*n đ*nh đầu cô, khẽ cười: "Đừng lo, ông nội sẽ không làm khó người anh thích. Anh chỉ là hy vọng, đến lúc chúng ta đính hôn thì ông có thể đích thân đến dự thôi."
Ông cụ nhà họ Cố đã không xuất hiện trước công chúng nhiều năm. Nếu ông cụ đích thân đến lễ đính hôn, thì không nghi ngờ gì, đó chính là thông điệp rõ ràng gửi đến bên ngoài rằng Sở Tương chính là thiếu phu nhân mà nhà họ Cố hài lòng nhất.
Vậy thì những lời bàn tán từng xuất hiện do mối quan hệ ngắn ngủi giữa Cố Giác và Sở Tương trước đây cũng sẽ bị lu mờ phần nào.
Cố Hành muốn để mọi người đều biết, việc anh ở bên Sở Tương không phải là vì muốn bù đắp lỗi lầm của em trai, mà bởi vì anh thực sự yêu cô. Gia đình họ Cố cũng rất hài lòng với đối tượng kết hôn của anh và cô xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ tất cả mọi người.
Tuy Sở Tương nói rằng cô không sợ, nhưng cô vẫn có phần căng thẳng. Vào cuối tuần, Cố Hành đưa cô đến tham dự buổi họp báo ra mắt trò chơi tại Hắc Bạch thành, còn "đi cửa sau" để lấy cho cô một suất thử nghiệm nội bộ.
Cuối cùng Sở Tương cũng vui vẻ hơn đôi chút.
Và đến chủ nhật, chính là ngày hai người đến thăm nhà cũ của gia đình họ Cố.
Sở Tương cố tình chọn chiếc váy dài màu trắng trông nữ tính nhất của mình, cô cũng không dám trang điểm quá nổi bật, chỉ đánh một lớp trang điểm nhẹ. May mà bên cạnh có Cố Hành luôn luôn công nhận cô, tiếp thêm cho cô giá trị tinh thần cực lớn, khiến lòng cô bớt lo lắng hơn rất nhiều.
Nhà cũ của gia đình họ Cố vô cùng yên tĩnh và trang nghiêm.
Cố Hành xoa đầu cô gái nhỏ: "Đừng căng thẳng, có anh ở đây rồi."
Sở Tương gật đầu, ngoan ngoãn "vâng" một tiếng.
Cố Hành nắm tay cô đi vào, nhưng trước khi bước qua cửa phòng khách, Sở Tương lại sợ hành động như vậy sẽ khiến ông cụ nghĩ cô thiếu nghiêm túc nên vội vàng rút tay khỏi tay Cố Hành.
Trước đây, Cố Hành toàn là bị cô bám lấy, đây là lần đầu tiên bị cô gạt tay ra, tâm trạng anh có phần... khó tả.
Ông cụ nhà họ Cố đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn người bước vào, ông cụ đã tập trung ánh nhìn vào cô gái.
Cố Hành giới thiệu: "Ông nội, đây là Tương Tương."
Sở Tương đứng thẳng người, lễ phép nói: "Cháu chào ông Cố, cháu là Sở Tương."
Ông cụ nhà họ Cố là một người trông vẫn còn rất khỏe mạnh, khác với hình ảnh gây áp lực mà Sở Tương từng tưởng tượng. Khi ông cụ nhìn cô, đôi mắt ông cụ vô cùng hiền hậu, gương mặt lộ vẻ từ ái. Dưới những dấu vết của năm tháng, người ta vẫn có thể mường tượng ra thời trẻ ông cụ từng là một nhân vật anh tuấn đến nhường nào.
Ông cụ mỉm cười nói: "Không cần quá câu nệ đâu, ngồi đi."
Cố Hành dẫn Sở Tương ngồi xuống ghế sofa, nhưng cô vẫn chưa thật sự thả lỏng. Tư thế ngồi của cô thẳng tắp, nghiêm túc đến mức còn hơn lúc ngồi trong lớp khi đi học.
Bên cạnh ông cụ còn có một quý bà có khí chất rất tốt, chắc hồi trẻ là một người đẹp thanh tú. Cố Hành không giới thiệu bà ta với Sở Tương, cô cũng chưa chủ động chào hỏi.
Nhưng tính tình của bà ta rất tốt, không hề thấy khó chịu, chỉ mỉm cười nói: "Còn nhớ lần đầu tiên gặp Tương Tương, lúc đó cháu vẫn chỉ là một cô bé còn chưa biết đi, bây giờ đã lớn thế này rồi, thật tốt."
Sở Tương quay sang nhìn Cố Hành.
Cố Hành nói: "Đây là bà Vương."
Lúc này, Sở Tương mới biết nên xưng hô thế nào. Cô nở nụ cười lễ phép: "Cháu chào bà, bà đã từng gặp cháu rồi ạ?"
Việc Sở Tương gọi ông cụ là "ông Cố", còn gọi bà ta là "bà Vương", người tinh ý một chút sẽ nhận ra, cách xưng hô này như đang cố tình tách một cặp vợ chồng ra làm hai kiểu xưng hô khác nhau, làm vậy chỉ khiến bầu không khí trở nên gượng gạo và ngột ngạt và đó cũng chẳng phải cách hành xử khôn ngoan.
Nhưng Sở Tương vẫn cứ gọi như vậy giống như cô hoàn toàn nghe theo lời Cố Hành, anh nói thế nào, cô làm thế ấy, ngoan ngoãn một cách đáng yêu.
Bà ta mỉm cười nói: "Chắc lúc đó cháu còn chưa đầy một tuổi, ba mẹ cháu bế cháu đến nhà họ Cố chơi cùng A Giác, đúng lúc bà cũng có mặt ở đó. Lúc ấy bà đã nghĩ, bé con này đáng yêu quá, nếu có thể trở thành con dâu nhà họ Cố thì tốt biết bao."