Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
“Hoa hôm nay rất tươi.” Tần Bắc Chi kiễng chân sắp xếp chùm baby trên kệ, không quay đầu lại nói với vị khách vừa bước vào.
“Tôi tới hơi sớm.” Lâm Tu Viễn mỉm cười đặt ly cà phê nóng lên quầy, “Tối qua tôi trực, tiện ghé qua thăm em.”
Tần Bắc Chi xoay người lại, lúc nhận lấy ly cà phê, ngón tay cô vô tình chạm vào tay anh. Hai người nhìn nhau cười, ăn ý như thể đã thân quen từ lâu.
Bên kia đường, Thịnh Hoài Tự siết chặt tay thành nắm đấm.
Chiếc cốc cà phê trong tay anh vỡ tan, chất lỏng nóng hổi bắn lên quần âu nhưng anh chẳng cảm thấy đau.
Nắng trưa rực rỡ hơn. Sau khi tiễn vị khách cuối cùng, Tần Bắc Chi bước về phía người đàn ông vẫn đứng suốt ở bên kia đường.
“Thịnh Hoài Tự,” cô thở dài, “Anh cứ đứng đây mãi sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tôi đấy.”
Quầng thâm dưới mắt Thịnh Hoài Tự rất rõ, cằm lởm chởm râu, đâu còn dáng vẻ công tử nhà giàu của Nam Thành năm xưa. Anh tham lam nhìn cô, giọng khản đặc: “Anh chỉ muốn nhìn em một chút.”
“Giờ nhìn đủ chưa?” Tần Bắc Chi bình thản hỏi.
Tim của Thịnh Hoài Tự như bị một bàn tay vô hình bóp chặt đến nghẹt thở. Anh há miệng, nhưng không thể phát ra tiếng nào.
“Bắc Chi,” Lâm Tu Viễn từ trong tiệm bước ra, nhẹ nhàng đội lên đầu cô một chiếc mũ chống nắng, “Chiều nay nhà cung ứng sẽ đến.”
Hành động tự nhiên và thân mật ấy khiến Thịnh Hoài Tự không thể chịu đựng thêm. Anh vươn tay nắm lấy cổ tay Tần Bắc Chi: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lâm Tu Viễn thấy vậy liền nhíu mày định bước tới, nhưng bị Tần Bắc Chi khẽ ngăn lại: “Không sao, để em nói rõ với anh ấy.”
Con hẻm phía sau tiệm hoa ngập tràn hương thơm của hoa hồng. Thịnh Hoài Tự nhìn người con gái trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, có ngàn vạn lời muốn nói nhưng đều nghẹn nơi cổ họng.
“Anh biết mình sai rồi.” Cuối cùng anh cũng cất tiếng, giọng run rẩy, “Lúc đầu anh thực sự coi em là người thay thế cho Nhược Tâm, anh mù quáng, không nhìn ra cô ta thực chất là người thế nào…”
Tần Bắc Chi yên lặng lắng nghe, ánh mắt bình thản như mặt hồ lặng gió.
“Nếu có thể quay lại…” Mắt Thịnh Hoài Tự đỏ hoe, anh bước lên một bước.
“Không có nếu.” Tần Bắc Chi nhẹ nhàng ngắt lời, “Thịnh Hoài Tự, trên đời này chưa bao giờ tồn tại cái gọi là ‘nếu như’.”
Một cánh hoa hồng bị gió cuốn rơi, lặng lẽ đáp xuống giữa khoảng cách giữa hai người.
“Anh biết không?” Tần Bắc Chi bất ngờ bật cười, “Thực ra, em nên cảm ơn anh.”
Thịnh Hoài Tự khựng lại.
“Nếu không phải vì anh đã chọn cứu Giang Nhược Tâm, khiến em hoàn toàn tuyệt vọng, thì có lẽ em sẽ không bao giờ biết được—” cô nhìn về phía đầu hẻm, nơi Lâm Tu Viễn đang đợi, ánh mắt dịu dàng, “—thì ra, được người ta trân trọng là cảm giác như thế nào.”
Câu nói ấy như một con dao cùn, chậm rãi cứa vào lồng ngực Thịnh Hoài Tự.
Anh nhớ lại suốt năm năm qua, Tần Bắc Chi đã bao nhiêu lần đứng sau lưng anh, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng như thế. Vậy mà anh, chưa từng một lần ngoảnh lại nhìn cô.
“Chi Chi…” Giọng anh nghẹn ngào, “Cho anh một cơ hội để bù đắp…”
Cổ họng Thịnh Hoài Tự khẽ chuyển động, như đang cố nuốt xuống một thứ cảm xúc không thể nói thành lời. Anh chậm rãi lấy ra từ túi một chiếc nhẫn — chiếc nhẫn đính hôn từng nằm trên tay cô, giờ đây được anh cẩn thận mài đến sáng bóng.
“Anh từng nghĩ, nếu một ngày nào đó có thể gặp lại em, thì sẽ trả nó về cho em.” Anh cười khổ, “Nhưng giờ xem ra, em không cần nó nữa.”
Tần Bắc Chi không đưa tay ra nhận, chỉ khẽ lắc đầu: “Nó đã không còn thuộc về em rồi.”
Ngón tay Thịnh Hoài Tự khẽ run, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Em biết không?” Anh đột nhiên bật cười, tiếng cười mang theo sự giễu cợt, “Mấy năm nay anh vẫn luôn nghĩ, nếu hôm đó trên du thuyền, anh chọn em thì mọi chuyện có khác đi không?”
Tần Bắc Chi nghẹn lại, trái tim như bị siết chặt.
“Không có nếu, Thịnh Hoài Tự.” Cô nói khẽ, “Chúng ta từ lâu đã không còn đường lui.”
Thịnh Hoài Tự đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng hai người họ rời đi. Ánh nắng kéo dài bóng của họ, đan vào nhau, đẹp đẽ đến chói mắt.
Bất chợt, anh nhớ lại một đêm mưa từ rất lâu trước kia, Tần Bắc Chi bị sốt cao, vẫn ngồi chờ anh về.
Khi anh cuối cùng cũng say khướt mở cửa bước vào, cô ngốc nghếch kia vẫn cố gắng tỉnh táo ngồi trên sofa, trong tay nắm chặt hộp thuốc hạ sốt — cô đã sốt tới 39 độ, nhưng chỉ nhớ rằng anh từng gọi điện nói bị đau đầu.
Khi đó anh đã làm gì?
À, anh nhớ rồi.
Anh nhíu mày, đẩy cô ra: “Đừng chạm vào tôi, phiền chết được.”
Cánh cửa tiệm hoa khép lại lần nữa, tiếng chuông gió dần tan vào gió. Thịnh Hoài Tự đứng dưới nắng vàng nơi đất khách, cuối cùng cũng hiểu ra —
Có những người, một khi đã bỏ lỡ, chính là mãi mãi.
Giống như oải hương ở Provence, lỡ mùa hoa nở, chỉ có thể đợi đến năm sau.
Còn đóa oải hương trong tim anh, đã sớm héo úa vào cái đêm Tần Bắc Chi chìm xuống đáy biển.
Điện thoại của Thịnh Hoài Tự reo lúc ba giờ sáng.
“Thịnh tổng, vụ sáp nhập với Pfizer nhất định phải do ngài ký trực tiếp. Hội đồng quản trị đã họp khẩn suốt ba ngày rồi…” Giọng thư ký vang lên đầy mệt mỏi.
Bên ngoài cửa sổ, Provence vẫn còn chìm trong màn đêm. Thịnh Hoài Tự đứng trước ô cửa kính khách sạn, ánh mắt dừng lại ở tiệm hoa đối diện đang đóng chặt cửa cuốn.
Trên cửa vẫn còn dán bảng giờ làm việc viết tay của Tần Bắc Chi, nét chữ ngay ngắn như chính con người cô.
“Đặt chuyến bay sớm nhất ngày mai.” Anh cúp máy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh chụp lén trong điện thoại — Tần Bắc Chi kiễng chân sắp xếp kệ hoa, ánh nắng xuyên qua lớp váy lanh tạo thành một cái bóng dịu dàng, đẹp đến xót xa.
Sáng sớm, tiệm hoa vừa mở cửa, chuông gió đã rung lên dữ dội.
Khi Tần Bắc Chi ngẩng đầu lên, Thịnh Hoài Tự đã đứng trước mặt cô. Bộ vest anh mặc vẫn chỉnh tề, nhưng quầng thâm dưới mắt rõ rệt, dấu vết chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải còn sâu hơn cả hôm qua.
“Anh sắp quay về Nam Thành rồi.” Giọng anh khàn đặc, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt kính quầy hoa, “Sẽ không lâu đâu.”
Mùi hoa oải hương bỗng trở nên nồng gắt. Tần Bắc Chi cúi đầu cắt gai hoa hồng, tiếng kéo “cách” nhẹ vang lên: “Anh không cần phải báo với em.”
Thịnh Hoài Tự bất ngờ đè tay cô đang cầm kéo. Lòng bàn tay anh nóng rực, ngón cái mang vết chai nhẹ lướt qua mạch máu bên cổ tay cô — nơi ấy còn vết kim nhỏ, là vết tích ngày cô hiến máu cho anh.
“Đợi anh về.” Giọng anh thấp đến gần như không nghe được, “Đừng nhận lời anh ta…”
Chuông gió lại vang lên. Tần Bắc Chi nhìn theo bóng anh khuất dần trong ánh ban mai, một giọt nước rơi lên cánh hoa hồng.
Lúc này cô mới phát hiện ngón tay mình đang run rẩy, đầu kéo đã đâm vào lòng bàn tay, máu rịn ra, thấm vào những cánh hoa đỏ thắm.
Ánh nắng ban trưa lười biếng rọi vào tiệm hoa.
Khi Lâm Tu Viễn đẩy cửa kính bước vào, anh theo thói quen liếc nhìn chiếc ghế dài trống không đối diện.
“Anh ta đi rồi à?”