QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Trong phòng phẫu thuật, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu rọi gương mặt tái nhợt của Tần Bắc Chi.
“Cô Tần,” bác sĩ chính khẽ cúi người, trong giọng nói mang theo chút do dự cuối cùng,
“Cô chắc chắn muốn hiến tim chứ? Dù cô nói mình có hai trái tim, nhưng ca phẫu thuật này vẫn rất rủi ro…”
Tần Bắc Chi bình thản nằm trên bàn mổ, hàng mi in bóng mờ dưới ánh đèn:
“Tôi chắc chắn.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu… xin đừng cho bất kỳ ai biết tôi vẫn còn sống.”
Cô chậm rãi đưa chiếc hộp trắng nhạt cho bác sĩ.
“Nếu Thịnh Hoài Tự có hỏi, thì đưa cái này cho anh ta.” – Cô dừng một chút, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đau đớn –
“Cứ nói… người hiến tặng không có người thân, tâm nguyện cuối cùng là nhờ anh ấy lo việc mai táng.”
Bác sĩ kinh ngạc nhìn chiếc hộp trên tay, lại nhìn cô gái trẻ đang nằm trên bàn mổ:
“Chuyện này…”
“Bắt đầu đi.” – Tần Bắc Chi nhắm mắt lại, giọng nhẹ như một hơi thở dài.
Khi thuốc gây mê được tiêm vào tĩnh mạch, cơn choáng váng quen thuộc lại ập đến.
Trong lúc ý thức dần tan biến, cô như quay về đêm mưa năm mười tám tuổi ấy.
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, bàn tay dài và thon của Thịnh Hoài Tự giữ chặt cổ tay gã say, rồi quay đầu nhìn cô, chìa tay ra:
“Muốn đi với tôi không?”
Lúc đó, trong mắt anh mang một sự dịu dàng mà cô chưa từng thấy.
Nếu có thể quay lại…
Một giọt nước mắt, lặng lẽ lăn từ khóe mắt cô.
Liệu… cô có còn gật đầu không?
“Cô Tần, tỉnh lại đi…”
Trong cơn mê man, Tần Bắc Chi nghe thấy có người nhẹ nhàng gọi mình.
Cô khó nhọc mở mắt ra, bác sĩ đứng cạnh giường:
“Ca phẫu thuật rất thành công. Bây giờ cô có thể rời khỏi bệnh viện bằng cửa sau.”
Tần Bắc Chi yếu ớt gật đầu, chống tay ngồi dậy.
Cơn choáng sau phẫu thuật khiến mắt cô tối sầm, nhưng cô vẫn cắn răng đứng lên.
Khi bước ra cửa sau bệnh viện, ánh nắng hè chói chang khiến mắt cô cay xè.
Cô đứng dưới bóng cây, lấy điện thoại ra, ngón tay dừng lại trước mục album ảnh.
Từng tấm ảnh lướt qua màn hình:
Bóng lưng Thịnh Hoài Tự trong căn bếp đang nấu cháo cho cô, khoảnh khắc anh đeo dây chuyền cho cô vào sinh nhật năm nào, gương mặt nghiêng khi anh đến đón cô trong cơn mưa…
Cô hít một hơi thật sâu, bấm chọn “xóa tất cả”.
Chiếc điện thoại rơi vào thùng rác, cô quay đầu rời đi không chút do dự.
Thịnh Hoài Tự, lần này… chúng ta thật sự kết thúc rồi.
Cùng lúc đó, ngoài hành lang phòng bệnh…
“Ca phẫu thuật rất thành công.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói với Thịnh Hoài Tự đang lo lắng chờ đợi.
Thịnh Hoài Tự thở phào một hơi dài, đôi vai căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng.
Anh không chờ nổi, lập tức đi theo giường bệnh vào thăm Giang Nhược Tâm, thậm chí quên mất chưa hỏi gì về người hiến tặng.
Những ngày sau đó, Thịnh Hoài Tự gần như không rời nửa bước khỏi phòng bệnh.
Cho đến khi Giang Nhược Tâm cuối cùng cũng ngủ yên, Thịnh Hoài Tự mới như chợt nhớ ra điều gì, rút điện thoại ra. Khi màn hình sáng lên, anh nhìn chằm chằm vào dãy số đã lâu không liên lạc, rất lâu sau mới gửi đi một tin nhắn:
[Cần chăm sóc Nhược Tâm, mấy ngày này sẽ không về.]
Anh dừng một chút, rồi lạnh mặt gõ thêm một câu:
[Tốt nhất là em nên nhân lúc này suy nghĩ xem nên xin lỗi Nhược Tâm thế nào, và cho tôi một lời giải thích.]
Gửi xong, anh ném điện thoại sang một bên, ánh mắt lại quay về phía Giang Nhược Tâm.
Màn hình rất nhanh tối lại, tin nhắn không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Một tuần sau, sắc mặt Giang Nhược Tâm đã khá hơn nhiều.
Cô tựa vào đầu giường, bỗng nhẹ nhàng hỏi: “Anh Hoài Tự, anh có cảm ơn người nhà của người hiến tặng chưa?”
Thịnh Hoài Tự đang gọt táo, tay khựng lại.
Lúc này anh mới nhớ ra—mình vẫn chưa hỏi người đã dùng cái chết của mình đổi lấy mạng sống cho Nhược Tâm là ai.
Vỏ táo đứt đoạn trong tay, anh đặt con dao xuống, đứng dậy: “Để anh đi ngay.”
Anh rời phòng bệnh, tìm đến bác sĩ phụ trách, nói rõ mục đích đến.
“Người hiến tặng…” Bác sĩ do dự một chút, lấy từ tủ ra chiếc hộp tro trắng nhạt, “Là một cô gái mồ côi, không có người thân. Đây là tro cốt của cô ấy, nguyện vọng cuối cùng là mong anh có thể giúp mai táng.”
Thịnh Hoài Tự đưa tay nhận lấy hộp tro, bỗng cảm thấy tim nhói lên một trận đau buốt.
Cơn đau này đến rất kỳ lạ, khiến anh vô thức nhíu mày.
Chiếc hộp rất nhẹ, bề mặt bằng sứ trắng mịn, phía trên gắn một bức ảnh nhỏ.
Khi nhìn rõ gương mặt trong ảnh, cả người anh như bị sét đánh.
“Tần… Bắc Chi?”
Ngón tay Thịnh Hoài Tự siết chặt mép hộp tro, các đốt ngón tay trắng bệch vì lực quá mạnh.
Ánh mắt anh dừng trên gương mặt quen thuộc trong ảnh, hơi thở như nghẹn lại.
Nụ cười của Tần Bắc Chi được đóng khung vĩnh viễn trong khung ảnh nhỏ, dịu dàng và bình thản.
“Không thể nào…” Giọng anh khản đặc, ngước đầu nhìn bác sĩ, “Anh chắc chắn đây là người hiến tặng?”
Bác sĩ bị ánh mắt sắc bén của anh ép lui một bước, đành cắn răng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Không thể nào!” Thịnh Hoài Tự túm lấy cổ áo bác sĩ, “Vài ngày trước cô ấy còn đứng trước mặt tôi! Sao có thể đột ngột hiến tim? Có nhầm lẫn gì không?”
Các y tá sợ đến không dám bước tới, bác sĩ cố gắng giải thích: “Ngài Thịnh, không thể có sai sót. Quy trình hiến tặng đều hợp pháp, có hồ sơ y tế đầy đủ…”
Thịnh Hoài Tự buông tay ra, lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Trong đầu anh hỗn loạn, không ngừng hiện lên ánh mắt cuối cùng mà Tần Bắc Chi nhìn anh—bình thản đến lạnh lẽo, giờ nghĩ lại, đó rõ ràng là ánh mắt từ biệt.