CHƯƠNG 18

Truyện: Trái Tim Thứ Hai

Tác giả: 1 Ngày làm cổ thần

【Người lạ thân mến

Nếu bạn đọc được điều này, chứng tỏ tôi đã sống đến khi tóc bạc trắng.

Trái tim này, cuối cùng vẫn giữ lại cho chính mình.

Hãy nói với người đang đợi mưa tạnh rằng

—— Tôi sống tốt, đừng lo.】

Khi ngọn lửa nuốt trọn mẩu giấy, anh nghe thấy tiếng cười giòn tan của con gái vang lên từ dưới nhà.

Qua giếng trời, có thể nhìn thấy Tần Bắc Chi đang tỉa hoa chuông xanh trong khu vườn, ánh nắng dát vàng những lọn tóc bên thái dương cô.

Lâm Tu Viễn bước xuống cầu thang, từ phía sau ôm lấy người phụ nữ đã chiếm trọn cuộc đời anh.

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm voan trắng rót vào phòng ngủ, Tần Bắc Chi tỉnh dậy trong hương oải hương thoang thoảng.

Trong khung ảnh đầu giường, cô con gái ba tuổi Tiểu Chi đang ôm bó hướng dương, nở nụ cười rạng rỡ.

“Mẹ ơi!” Giọng nói ngọt ngào vang lên ngoài cửa, theo sau là tiếng bước chân lạch bạch. Cô bé ôm một con gấu bông cao hơn cả người mình chạy vào, đuôi tóc còn đọng sương, “Ba nói hoa chuông xanh ngoài vườn nở hết rồi đó!”

Lâm Tu Viễn bê khay bữa sáng bước vào theo sau, túi áo blouse trắng cắm một đóa hồng vừa hái: “Hôm nay có ca mổ quan trọng, không thể đi chợ với hai mẹ con được.” Anh cúi người hôn lên trán vợ, đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo dưới xương quai xanh của cô — nơi ấy bây giờ đã được xăm một đóa chuông xanh bé nhỏ.

Nơi đó đang cất giữ trái tim kiên cường nhất thế gian.

“Nhớ về sớm nhé.” Tần Bắc Chi nhét túi thơm oải hương vào túi áo anh, “Tiểu Chi tối qua còn đòi ăn bánh soufflé ba làm kìa.”

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi xe tải.

Những người làm vườn đang dỡ hoa tươi xuống trước cửa tiệm, thấy Tiểu Chi liền như làm ảo thuật, rút ra một đóa cẩm chướng hồng từ sau tai: “Tặng công chúa nhỏ nhé!”

“Con muốn giúp mẹ dọn hoa!”

Cô bé nhón chân với lấy kéo, cổ tay mũm mĩm đeo chiếc vòng tay ba cô bé đan tặng. Tần Bắc Chi bật cười, bế cô bé lên ghế cao, tay cầm tay dạy con cách tỉa gai hoa hồng.

Nắng trưa phủ một lớp ánh vàng lên tiệm hoa. Khi Tiểu Chi đang áp mặt vào cửa kính đếm chó con ngoài phố, bỗng hét to: “Mẹ ơi nhìn kìa! Diều kìa!”

Tần Bắc Chi ngẩng lên, một chiếc diều hình bướm đang mắc kẹt trên cây ngô đồng.

“Chúng ta đi giúp họ nhé?” Cô khẽ hỏi con gái.

Tiểu Chi đã cầm kéo chạy ra ngoài. Người đàn ông kia dường như nhận ra điều gì đó, vội xoay xe lăn bỏ đi, chỉ để lại chiếc diều chao nghiêng theo gió.

“Chú ấy quên lấy diều rồi…” Cô bé phụng phịu buồn bã.

Tần Bắc Chi nhìn theo bóng người khuất sau góc phố, khẽ vén tóc con gái rối tung vì gió ra sau tai: “Có lẽ chú ấy đang vội đến xem một cảnh đẹp quan trọng hơn.”

Buổi chiều, bếp tràn ngập mùi caramel ngọt ngào.

Lâm Tu Viễn vừa làm bánh soufflé vừa nghe con gái ríu rít kể chuyện cái diều, bỗng thấy eo mình bị ôm chặt — Tần Bắc Chi ôm anh từ phía sau, má tựa vào lưng, nghe nhịp tim anh vang lên.

“Hôm nay tái khám kết quả rất tốt.” Anh tắt bếp, xoay người lại, lòng bàn tay áp lên ngực trái của cô, “Trái tim này ít nhất còn có thể đồng hành cùng anh năm mươi năm nữa.”

Tiểu Chi nhân lúc hai người không để ý liếm trộm kem đánh bông, khiến mũi dính đầy bọt trắng.

Trong tiếng cười rộn rã của đôi vợ chồng, người đưa thư lặng lẽ nhét vào hòm một phong thư — không đề tên, chỉ vẽ một đóa hoa chi tử đơn giản.

Tối hôm đó, sau khi ru con ngủ, Tần Bắc Chi mở phong thư dưới ánh trăng.

Bên trong là một bức tranh trẻ con: trong đám hoa chuông xanh vẽ nguệch ngoạc, ba người que đang nắm tay nhau.

“Có muốn hồi âm không?” Anh khẽ hỏi.

Tần Bắc Chi lắc đầu, nhìn vào căn phòng bé con đang ngủ say.

Ánh trăng xuyên qua rèm vải, in bóng mờ lên ngực bé gái — nơi đó không có vết sẹo, chỉ có một trái tim khỏe mạnh đang đập rộn ràng.

“Như vậy là đủ rồi.” Cô dịu dàng nói.

Cánh đồng oải hương ngoài kia đang dậy sóng trong gió đêm, ánh sáng hải đăng quét qua mặt biển, lờ mờ soi rõ một bóng người ngồi lặng trên mỏm đá. Làn sóng cuốn trôi vỏ thuốc rỗng dưới chân anh, ánh trăng chiếu sáng khung kim loại xe lăn.

Trong tiếng sóng rì rào, người đàn ông ngẩng ly rượu về phía Đông, ánh phản chiếu nhẫn cưới trên ngón áp út nhạt nhòa trong đêm.

“Chúc mừng một khởi đầu mới.”

【Toàn văn kết thúc】