“Cút đi.”
Thịnh Hoài Tự hất cô ta ra, nhấn nút gọi bảo vệ,
“Đừng để tôi phải báo cảnh sát.”
Khi Giang Nhược Tâm bị kéo lê ra ngoài trong tiếng khóc gào, Thịnh Hoài Tự quay lại đứng trước cửa sổ.
Ánh hoàng hôn kéo bóng anh thật dài, đơn độc đổ xuống mặt sàn.
Ngoài cửa sổ, Nam Thành vừa lên đèn.
Mà người anh đang tìm… vẫn không rõ tung tích.
Sáng sớm ở Provence luôn phảng phất mùi hoa oải hương.
Tần Bắc Chi đẩy cửa tiệm hoa, tiếng chuông gió leng keng vang lên trong trẻo.
Cô hít một hơi thật sâu, treo tấm bảng 【Đang mở cửa】 lên, rồi bắt đầu sắp xếp lô hoa mới về từ hôm qua.
Đây là tháng thứ ba cô sống tại Pháp.
Dùng số tiền tích cóp được suốt bao năm qua, cô đã mua một tiệm hoa nhỏ ở thị trấn này.
Cửa tiệm không lớn, nhưng ánh sáng rất tốt, ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất chiếu vào, khiến những đóa hoa rực rỡ như được phủ một lớp viền vàng óng ánh.
“Chào buổi sáng, cô Tần!” Bà chủ tiệm bánh mì bên cạnh vui vẻ chào hỏi.
Tần Bắc Chi mỉm cười đáp lại. Tiếng Pháp của cô còn khá vụng về, nhưng cũng đủ để giao tiếp hàng ngày.
Ở nơi này, không ai biết về quá khứ của cô, không ai nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
Buổi chiều, một vị khách lớn tuổi quen thuộc đẩy cửa bước vào.
“Cô Tần, sắc mặt cô không được tốt lắm.” Cụ bà tóc bạc trắng lo lắng nhìn cô, “Lại mất ngủ nữa sao?”
Tần Bắc Chi theo phản xạ đưa tay sờ mặt mình.
Cô nghiêng đầu nhìn vào gương, người trong gương quả thực trông tiều tụy đáng sợ, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
“Tôi không sao, chắc dạo này bận quá.” Cô nhẹ giọng đáp.
Cụ bà lắc đầu: “Người trẻ không nên cứ nhốt mình trong tiệm. Nghe nói ở quảng trường Tòa thị chính có một buổi triển lãm tranh mới, cô nên đến xem thử, đi dạo cũng tốt cho sức khỏe.”
Tiễn khách rời đi, Tần Bắc Chi nhìn ra ánh nắng rực rỡ ngoài cửa kính, bỗng nhiên đưa ra quyết định.
Cô treo biển 【Tạm ngừng kinh doanh】, khoác áo khoác rồi rời khỏi cửa tiệm.
Quảng trường Tòa thị chính đông nghịt người.
Chủ đề của buổi triển lãm tranh là 【Tái sinh】, toàn bộ đều là tác phẩm của những nghệ sĩ từng trải qua sang chấn nghiêm trọng.
Tần Bắc Chi đứng trước một bức tranh, như bị cuốn hút — trong tranh là một người phụ nữ co ro trong bóng tối, nhưng đầu ngón tay lại đang chạm đến một tia sáng nhỏ.
“Tác giả bức tranh này từng bị trầm cảm nặng.” Một giọng nam ấm áp vang lên bên cạnh, “Nhưng cuối cùng cô ấy đã vượt qua, dựa vào chính sự dũng cảm của bản thân.”
Tần Bắc Chi quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đang mỉm cười.
Người đàn ông châu Á ấy mặc áo sơ mi trắng đơn giản, ngũ quan rõ ràng, khí chất nho nhã.
“Xin lỗi, tôi có làm phiền cô không?” Anh mỉm cười áy náy, đưa cô một tấm danh thiếp, “Tôi là Lâm Tu Viễn, bác sĩ của bệnh viện Thánh Marie.”
Trên danh thiếp có dòng chữ dập vàng bằng tiếng Pháp: 【Khoa Phẫu thuật Tim mạch】.
Ngón tay Tần Bắc Chi hơi run, theo phản xạ sờ lên ngực mình.
“Trông sắc mặt cô rất kém.” Lâm Tu Viễn nhanh nhạy nhận ra hành động đó, “Nếu không ngại, tôi khuyên cô nên đi kiểm tra sức khỏe.”
Tần Bắc Chi gượng cười: “Cảm ơn, tôi ổn.”
“Gặp được đồng hương ở Pháp đúng là hiếm.” Lâm Tu Viễn không gượng ép, chỉ tay về phía quán cà phê ngoài trời, “Muốn uống một ly không?”
Giọng nói nhẹ nhàng hài hước của anh khiến thần kinh căng thẳng của Tần Bắc Chi vô thức được thả lỏng.
Trong quán cà phê ngoài trời, Lâm Tu Viễn kể những chuyện thú vị khi hành nghề tại Pháp.
“Lần buồn cười nhất là có một bệnh nhân nhất quyết nói tim mình nằm bên phải.” Anh vừa kể vừa mô phỏng, “Chúng tôi cho chụp X-quang, kết quả phát hiện là do anh ta… đứng nhầm hướng.”
Tần Bắc Chi không nhịn được bật cười.
Đây là lần đầu tiên sau mấy tháng, cô cười một cách thật lòng. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt, khiến cô trông có chút sức sống hơn.
“Còn cô thì sao?” Lâm Tu Viễn hỏi, “Sao lại đến Pháp?”
Nụ cười trên môi Tần Bắc Chi cứng lại. Cô vừa định mở miệng thì bên kia đường, chiếc tivi trong cửa hàng điện máy đột nhiên phát bản tin thời sự.
【Theo tin tức, Chủ tịch Tập đoàn Thịnh thị — Thịnh Hoài Tự hôm nay chính thức khởi kiện vị hôn thê cũ Giang Nhược Tâm với cáo buộc cố ý gây thương tích…】
Cái tên quen thuộc như một lưỡi dao nhọn, lập tức đâm xuyên lớp bình yên mà Tần Bắc Chi khó nhọc xây dựng.
Trong màn hình, góc nghiêng gương mặt lạnh lùng của Thịnh Hoài Tự vụt qua, khiến nhịp thở cô đột nhiên rối loạn.
“Cô Tần?” Lâm Tu Viễn lo lắng gọi.
“Xin lỗi, tôi vừa nhớ ra còn việc ở tiệm.” Tần Bắc Chi lảo đảo đứng dậy, làm đổ cả ly cà phê.
Chất lỏng màu nâu sẫm tràn khắp mặt bàn, nhưng cô không còn tâm trí để bận tâm.
Đêm xuống, Tần Bắc Chi co mình trên ghế sofa trong căn hộ.
Truyền hình liên tục phát bản tin, mạng xã hội tràn ngập tin tức — Giang Nhược Tâm làm giả bệnh án, mua chuộc bác sĩ, thậm chí cố ý bỏ thuốc độc vào thức ăn…
Mỗi một dòng tin như những chiếc búa tạ, giáng mạnh lên thần kinh vốn đã yếu ớt của cô.
“Hóa ra… anh ấy đã biết tất cả rồi sao…”
Từ vị trí trái tim truyền đến cơn đau buốt nhói, cô run rẩy tìm lọ thuốc — nhưng lọ thuốc đã rỗng.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm cả áo ngủ, tầm nhìn bắt đầu mờ đi. Cô cố gắng bấm số cấp cứu, rồi chìm vào bóng tối.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Đó là cảm giác đầu tiên của Tần Bắc Chi khi cô tỉnh lại.
Cô chậm rãi mở mắt, thấy Lâm Tu Viễn đang rút kim tiêm cho cô.
“Tỉnh rồi à?” Anh thở phào nhẹ nhõm, “Em sốt cao đến 40 độ, nếu đưa đến muộn chút nữa thì nguy hiểm rồi.”
Tần Bắc Chi yếu ớt gật đầu, nhưng lại phát hiện tay mình đang bị anh nắm chặt.
“Tôi đã xem bệnh án của em rồi.” Ánh mắt Lâm Tu Viễn đầy phức tạp, “Suy chức năng tim đơn thất, còn từng phẫu thuật hiến tim…”
Tần Bắc Chi lập tức rút tay lại, ánh mắt đầy kinh hoảng.
“Đừng sợ.” Lâm Tu Viễn nhẹ giọng nói, “Tôi là bác sĩ.” Anh ngừng một chút, “Và tôi đoán, em chính là ‘người hiến tặng bí ẩn’ trong vụ việc được nhắc đến trên tin tức?”
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, Tần Bắc Chi thấy trong mắt người bác sĩ chỉ gặp một lần này, chứa đựng sự quan tâm và đau lòng thuần khiết — thứ mà cô chưa từng thấy ở Thịnh Hoài Tự.
Nước mắt Tần Bắc Chi bất chợt trào ra.
Ở một đất nước xa lạ, trước mặt một người xa lạ, cuối cùng cô cũng buông xuôi mà bật khóc.
Lâm Tu Viễn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, như đang nâng niu một báu vật dễ vỡ.