“Cô ấy… có để lại lời gì không?” Anh nghe thấy mình hỏi.
Bác sĩ ngập ngừng một lúc: “Cô ấy nói, nguyện vọng duy nhất là mong anh có thể tự tay mai táng cho cô ấy.”
Một cơn choáng váng ập đến khiến Thịnh Hoài Tự suýt không đứng vững.
Anh ôm chặt lấy hộp tro, như thể có thể giữ lại điều gì đó. Cái lạnh băng giá từ hộp truyền vào tay, nhói thẳng vào tim anh.
“Anh Hoài Tự?” – Giọng yếu ớt của Giang Nhược Tâm từ trong phòng bệnh vang ra – “Anh sao vậy?”
Thịnh Hoài Tự giật mình tỉnh lại, theo phản xạ giấu hộp tro ra sau lưng.
Anh hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh: “Không có gì, em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một chút.”
Không đợi Giang Nhược Tâm đáp lại, anh đã sải bước rời khỏi bệnh viện.
Tiếng động cơ xe gầm rú vang dội, lao vút trên đường lớn, vượt liên tục ba đèn đỏ.
Bàn tay siết vô lăng của Thịnh Hoài Tự run rẩy, đầu óc dồn dập hiện lại tất cả những điều bất thường ở Tần Bắc Chi thời gian qua—sự bình thản khi thu dọn hành lý, ánh mắt dứt khoát khi nhìn anh, và cái hộp tro chết tiệt ấy…
“Két——” Tiếng phanh xe chói tai vang lên trước cửa biệt thự.
Thịnh Hoài Tự gần như xông thẳng vào nhà, ba bước thành hai lao lên lầu hai.
Khi Thịnh Hoài Tự bất ngờ đẩy cửa phòng của Tần Bắc Chi ra, một lớp bụi mờ bay lên — căn phòng trống trơn, ngay cả ga giường cũng bị dỡ sạch, chỉ còn lại chiếc đệm trơ trọi.
“…Đồ đạc trong phòng đâu rồi?” Giọng anh bình thản, nhưng người giúp việc theo sau lại run rẩy toàn thân.
“Cô… cô Tần đã dọn đi từ lâu rồi…” Người giúp việc ấp úng nói, “Bắt đầu từ ba tháng trước…”
Ba tháng trước?
Khi ấy Giang Nhược Tâm vừa mới trở về nước, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt vào bệnh tim của Nhược Tâm, lại hoàn toàn không nhận ra Tần Bắc Chi đang từng chút một biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Anh run rẩy móc điện thoại ra, gọi vào số mà anh đã thuộc lòng.
[Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không còn tồn tại…]
Giọng nữ máy móc vang lên, như một con dao cùn từ từ rạch toạc lồng ngực anh. Thịnh Hoài Tự đấm mạnh vào tường, khớp ngón tay lập tức rỉ máu, vậy mà anh không hề thấy đau.
“Tra cho tôi!” Anh gầm lên với trợ lý vừa chạy đến, “Cho dù phải lật tung cả Nam Thành lên, cũng phải tìm ra cô ấy!”
Trợ lý chưa bao giờ thấy Thịnh Hoài Tự như thế này.
Bộ vest vốn chỉnh tề nay nhăn nhúm dính chặt vào người, mắt đầy tơ máu, cả người như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.
“Vâng, tôi đi ngay.” Trợ lý không dám hỏi gì thêm, vội vã rời đi.
Tiếng bước chân dần xa, Thịnh Hoài Tự như kiệt sức, từ từ ngồi sụp xuống sàn nhà, ôm chặt lấy chiếc hộp tro trong lòng.
Anh cúi đầu nhìn bức ảnh của Tần Bắc Chi, bất chợt nhận ra — anh không có nổi một tấm ảnh chụp chung nào với cô.
Sự thật ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu anh.
Năm năm, suốt năm năm, anh giữ cô bên mình, nhưng đến cả một bức ảnh chung cũng không có.
“Tổng giám đốc Thịnh,” trợ lý nhanh chóng quay lại, sắc mặt nặng nề, “Theo hồ sơ xuất nhập cảnh, cô Tần đã làm visa đi Pháp từ một tuần trước…”
Pháp?
Thịnh Hoài Tự ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia hy vọng.
Vậy có phải… Tần Bắc Chi chưa chết?
Nhưng lời tiếp theo của trợ lý đã hoàn toàn nghiền nát hy vọng đó.
“Nhưng qua camera ở sân bay, xác nhận cô ấy không hề lên máy bay. Hơn nữa…” Trợ lý nuốt nước bọt, “Hồ sơ tại ngân hàng máu của bệnh viện xác nhận, người hiến tim đúng là cô Tần.”
Vừa dứt lời, cả người Thịnh Hoài Tự như bị búa đập trúng đầu, mắt tối sầm đi từng cơn.
Anh lảo đảo móc ra bao thuốc, nhưng bật lửa run đến mức không bật nổi. Cuối cùng trợ lý không đành lòng, tiến lên giúp anh châm thuốc.
“Tiếp tục tìm.” Anh nhả ra một làn khói, giọng khàn đặc, “Còn sống phải thấy người, chết thì…”
Lời nói đến giữa chừng thì nghẹn lại. Thịnh Hoài Tự cúi đầu nhìn chiếc hộp tro trong tay, không sao nói tiếp được nữa.
Ba ngày sau, Giang Nhược Tâm xuất viện.
Thể trạng cô ta khá hơn rất nhiều, trái tim mới được cấy ghép đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Thấy dáng vẻ tiều tụy của Thịnh Hoài Tự, cô ta nắm lấy tay anh đầy xót xa: “Anh Hoài Tự, mấy ngày nay anh vất vả rồi.”
Thịnh Hoài Tự theo phản xạ rút tay lại, đến khi thấy vẻ ngỡ ngàng của Giang Nhược Tâm mới miễn cưỡng cười gượng: “Em không sao là tốt rồi.”
Ánh mắt anh vô thức nhìn về phía lầu hai — căn phòng của Tần Bắc Chi đã bị anh khóa lại, chiếc hộp tro đặt ngay trên chiếc giường cô từng nằm.
Mỗi đêm, anh đều ngồi trong căn phòng trống đó đến tận sáng.
“Dạo này công ty bận lắm à?” Trong bữa tối, Giang Nhược Tâm dè dặt hỏi, “Em nghe bác sĩ nói… mấy ngày nay anh không vào bệnh viện thăm em…”
Dao cắt bít tết trong tay Thịnh Hoài Tự khựng lại: “Ừ, có vài dự án lớn.”
Thực tế, ba ngày qua anh gần như lật tung tất cả bệnh viện và nhà tang lễ ở Nam Thành, thậm chí cho người về trại trẻ mồ côi điều tra, nhưng không có kết quả gì.
Tần Bắc Chi như bốc hơi khỏi thế gian, chỉ để lại một chiếc hộp tro lạnh ngắt.
“Anh Hoài Tự?” – Giọng Giang Nhược Tâm kéo anh về thực tại – “Em đang nói chuyện với anh mà.”
“Xin lỗi, dạo này hơi mệt, đầu óc lơ đãng.” Thịnh Hoài Tự đặt dao nĩa xuống, “Vừa rồi em nói gì?”
Giang Nhược Tâm cắn môi: “Em nói… tiệc sinh nhật của em, có thể mời cô Tần đến không? Em muốn trực tiếp cảm ơn cô ấy vì lần trước đã hiến máu…”
“RẦM!”