- Trang chủ
- Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
- Chương 84: Chương 84
Chương 84: Chương 84
Truyện: Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Hoàn chính văn
- Chương 216: Ngoại truyện 1
- Chương 217: Ngoại truyện 2
- Chương 218: Ngoại truyện 3
- Chương 219: Ngoại truyện 4
- Chương 220: Ngoại truyện 5
- Chương 221: Ngoại truyện 6
- Chương 222: Ngoại truyện 7
- Chương 223: Ngoại truyện 8
- Chương 224: Ngoại truyện 9
- Chương 225: Ngoại truyện 10
- Chương 226: Ngoại truyện 11
- Chương 227: Ngoại truyện 12
- Chương 228: Ngoại truyện 13
- Chương 229: Ngoại truyện 14
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Mộ Tuyết Hội hơi bực bội, Hàn Khinh Khinh cũng bực bội, nhưng họ bực bội về hai việc khác nhau.
Hàn Khinh Khinh mất hồn nói, “Hội Hội, hôm nay tớ thấy Tần Viêm, anh ấy dẫn Khương Nguyễn đến quán ăn gà hầm tiêu, còn mở nước ngọt cho cô ta uống, tớ chưa bao giờ thấy có chàng trai nào lại cầm chai nước ngọt giơ lên cho người khác uống trong lúc cả hai ăn uống như vậy.”
Tần Viêm dẫn Khương Nguyễn đến quán của mình ăn? Mộ Tuyết Hội cũng cảm thấy ngạc nhiên và hụt hẫng.
Tại sao những điều tốt đẹp của Tần Viêm không thể dành cho cô ta, cô ta là em gái anh trong kiếp trước, nhưng kiếp này thì không.
Nhìn thấy doanh thu không đạt được như kỳ vọng, Mộ Tuyết Hội không giấu nổi vẻ bực bội: “Tần Viêm có quan hệ gì với cậu mà cậu còn nhớ mãi về anh ta?”
“Tớ... tớ chỉ nói một câu thôi mà.” Hàn Khinh Khinh nhớ ra một chuyện, Mộ Tuyết Hội từng nói, bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tần Ngạo đều phải báo cho cô ta.
Hàn Khinh Khinh bèn nói: “Hôm nay chị gái tớ đến chơi, bảo là Khương Nguyễn bắt đầu thu mua lươn, chị ấy đưa con chồng đi ăn mì lươn thì thấy, còn nghe được mấy kẻ lưu manh nói muốn cho Khương Nguyễn một bài học. Chúng ta có nên đi cảnh báo Khương Nguyễn một tiếng không?”
Khương Nguyễn đi thu mua lươn ở khu vực xã Đại Loan?
Khu vực đó là sân nhà làm ăn của Tuân lão nhị, kiếp trước hắn có phương pháp làm ăn khá tốt, thủ đoạn cũng khá lạnh lùng, đã từng có một trận đấu khốc liệt với Tần Viêm. Lần này Khương Nguyễn có thể sẽ gặp khó khăn, thậm chí có thể bị đánh gãy chân lần nữa.
Nếu Tần Viêm vì chuyện này mà bị thương, lại tàn phế lần nữa, có lẽ nhà họ Tần sẽ tức giận mà hủy bỏ hôn ước chăng?
Tâm trạng của Mộ Tuyết Hội trở nên tốt hơn, liếc nhìn Hàn Khinh Khinh tỏ vẻ hư tình giả ý với ánh mắt vô vị, “Cậu muốn cảnh báo? Vậy thì cậu cứ đi, cậu nghĩ cảnh báo xong người ta sẽ cảm động để cậu quay về nhà họ Hàn sao? Nếu không chịu từ bỏ thì cứ thử xem.”
Hàn Khinh Khinh chỉ thuận miệng nhắc đến, đối mặt với lời nói mỉa mai của Mộ Tuyết Hội, cô ta thở dài, “Chị gái nói, đã đến lúc để Khương Nguyễn trải qua một chút khó khăn rồi.”
...
Sáng hôm sau, sáng sớm đã dậy để đi thu gà, đến thời gian hẹn mà Tần Ngạo vẫn chưa đến, Khương Nguyễn liền đi tìm. Tần Ngạo nói qua cánh cửa rằng hôm nay có chút việc, bảo Khương Nguyễn đi một mình.
Khương Nguyễn đẩy cửa ra, thấy Tần Ngạo mặt mũi bầm dập, vội vàng hỏi anh ta bị ai đánh, “Chuyện tối qua xảy ra lúc nào, sao anh không đến nhà tôi tìm tôi?”
Đánh nhau sao, không tìm cô thì tìm ai?
Tần Ngạo băng bó kín mít, né tránh, “Đừng la, đừng làm bà nội tôi giật mình, đi đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tần Ngạo bị mấy tên lưu manh đánh, anh ta không quen biết những kẻ đã đánh mình, nhưng có thể chắc chắn rằng, đó là lệnh của Tuân lão nhị.
Tuân lão nhị không tìm đến mình mà lại đi đánh Tần Ngạo, đó là điều Khương Nguyễn không ngờ tới.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ vì tôi là phụ nữ, Tuân lão nhị không đánh phụ nữ?”
Tần Ngạo thực sự không nhịn được mà trợn mắt, lần trước Khương Nguyễn một mình trói gọn bảy tám tên lưu manh, muốn vả mặt Thẩm Thiên Minh mà gửi đến đồn cảnh sát, tiếng tăm lan xa, Tuân lão nhị đâu phải hạng lưu manh tầm thường, trước khi ra tay hắn có thể không điều tra sao?
Lần này việc thu mua lươn, đụng chạm đến uy tín của Tuân lão nhị, không trừng phạt một trận, sau này hắn làm sao đứng vững ở làng Đại Loan?
Khương Nguyễn biết đánh nhau, hơn nữa anh trai Khương Nguyễn là cảnh sát hình sự, hắn không dễ dàng động vào cô, vậy chỉ còn cách lấy Tần Ngạo ra làm mục tiêu để răn đe.
Sau khi phân tích cho Khương Nguyễn, Tần Ngạo nói: “Tuân lão nhị đánh tôi, một là để cho cô xem, hai là sau khi đánh tôi, bà nội tôi, mẹ tôi, chắc chắn sẽ tìm cô cãi cọ, còn sẽ tìm chú thím kể lể, cô và Tần Viêm đã đính hôn, chúng ta có quan hệ họ hàng, nếu mẹ tôi và bà nội tôi tìm đến bố mẹ nhà họ Hàn của cô, họ cũng sẽ khuyên cô không nên buôn lươn nữa, cô hiểu sự lợi hại của Tuân lão nhị chưa, thôi thì việc thu mua lươn cứ bỏ qua đi.”
“Còn chuyện thu mua trứng gà hôm nay thì sao?”
Tần Ngạo nói: “Tuân lão nhị đã không cho phép tôi tiếp tục thu mua trứng gà ở làng Đại Loan nữa, tôi sẽ tìm chỗ trốn tránh một ngày, cô đi thu mua đi.”
Khương Nguyễn nói: “Vậy anh đừng đi lung tung, tránh để bị đánh nữa, tôi tự mình đi thu mua trứng gà.”
Tần Ngạo lo lắng không yên, không biết Khương Nguyễn có nghe lời khuyên hay không, sau bốn ngày nữa không lẽ cô vẫn còn thu mua lươn?
...
Khương Nguyễn gặp Lương Dũng ở lối ra thành phố, đây là bạn thân nhất của Tần Viêm, cửa hàng đồ cổ là do họ mở chung, tiền mà Tần Viêm mua nhà của nhà họ Khương làm quà đính hôn, đều kiếm được từ cửa hàng đồ cổ.
Khương Nguyễn dừng xe đạp, hỏi: “Anh Dũng, là anh Tần Viêm bảo anh chờ em phải không?”
Lương Dũng kể lại, tối hôm qua, anh Viêm đã đến tìm mình, cho biết đã điều tra rõ thông tin về Tuân lão nhị, bảo anh ta hôm nay đến thông báo cho chị dâu.
Lương Dũng nói: “Anh Viêm tìm người hỏi một chút, năm 76, vì giao dịch mờ ám mà Tuân lão nhị đã phải ngồi tù ba năm, năm ngoái được thả ra đúng lúc cải cách mở cửa, hắn kinh doanh thích độc quyền, lanh lợi xảo trá, may là người này có một điểm yếu, là một người con hiếu thảo, có một bà mẹ già và một em gái cùng mẹ khác cha. Anh Viêm bảo, nếu cô muốn kinh doanh món lươn, đừng cứng đối cứng, hãy bắt tay từ gia đình hắn.”
Trong lòng Khương Nguyễn cảm thấy ấm áp, cô nói: “Em đã bảo anh Tần Viêm chăm chỉ học hành không cần quan tâm đến những chuyện không đâu, nhưng anh ấy vẫn giúp em. Tốt lắm, em biết rồi, anh cũng giúp em nhắc nhở anh ấy, việc học của anh ấy là quan trọng nhất, chuyện của em thứ hai.”
Lương Dũng nghĩ trong lòng, chị dâu này thật sự khác biệt, còn mạnh mẽ hơn Hàn Khinh Khinh nhiều, anh Viêm thật có mắt nhìn người, may mắn thật.
Ở phía bắc thành phố, một khu nhà tạm, nhiều người tụ tập dưới gốc cây đại, xem một cô gái trẻ xoa bóp đầu gối cho người già. Những người này mắc các bệnh phong thấp ở mức độ khác nhau, một số xương còn bị biến dạng, phong thấp vốn khó chữa, họ cũng không có tiền đi bệnh viện, hôm nay có một cô gái trẻ đến, nói sẽ xoa bóp miễn phí cho người già, làm thuốc ngâm chân, không lấy tiền, thậm chí còn tiếp tục làm trong ba ngày liền.
Một số người trẻ nhàn rỗi ở nhà muốn thử ngâm thuốc, nhưng đều bị từ chối, với lý do họ không bệnh, phương pháp ngâm thuốc này chỉ dành cho người già mắc bệnh phong thấp.
Chỉ là số lượng có hạn, ai bệnh nặng nhất sẽ được ngâm.