- Trang chủ
- Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
- Chương 102: Chương 102
Chương 102: Chương 102
Truyện: Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Hoàn chính văn
- Chương 216: Ngoại truyện 1
- Chương 217: Ngoại truyện 2
- Chương 218: Ngoại truyện 3
- Chương 219: Ngoại truyện 4
- Chương 220: Ngoại truyện 5
- Chương 221: Ngoại truyện 6
- Chương 222: Ngoại truyện 7
- Chương 223: Ngoại truyện 8
- Chương 224: Ngoại truyện 9
- Chương 225: Ngoại truyện 10
- Chương 226: Ngoại truyện 11
- Chương 227: Ngoại truyện 12
- Chương 228: Ngoại truyện 13
- Chương 229: Ngoại truyện 14
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ban đầu chỉ cần điều tra một chút là có thể loại bỏ nghi vấn, nhưng Hàn Trường Phong phát hiện ra một số manh mối khác. Lộ Khải Hoành và Lộ Tại Cường có quan hệ huyết thống. Nếu có quan hệ huyết thống, khả năng nhà họ Lộ giúp Lộ Tại Cường ẩn náu trở nên lớn hơn, cần phải tiếp tục theo dõi và điều tra.
Hàn Trường Phong nói: “Đừng tìm hiểu về vụ án nữa, em về trước đi.”
Khương Nguyễn bề ngoài đồng ý, nhưng hai ngày sau vẫn cứ đến gần nhà họ Lộ lảng vảng, chỉ là cố ý tránh mặt anh trai.
Cuối tuần đến, cô đi loanh quanh một hồi rồi chuẩn bị đi tìm Tần Viêm, nhưng lại thấy Lộ Tư Tĩnh vừa mới về nhà đã đi ra, trên mặt còn lộ vẻ hoảng sợ, Khương Nguyễn lập tức ngửi thấy mùi của con mồi, liền theo dõi cô ta.
...
Tần Viêm ở nhà chờ Khương Nguyễn một lúc lâu mà cô vẫn chưa về. Họ đã hẹn hôm nay sẽ tổ chức tiệc nướng ở nhà, còn muốn gọi cả Tần Ngạo.
Tần Ngạo đi đến Bằng Thành chưa về, không chỉ chưa về mà cả điện thoại cũng không thấy một cuộc.
Tần Viêm chuẩn bị nguyên liệu, than hồng đã cháy tốt, mọi thứ chuẩn bị gần xong, Khương Nguyễn trở về.
Cô vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm phức, bụng càng đói hơn.
Tần Viêm rắc thêm chút thính lên mẻ thịt cừu đầu tiên, đưa một xiên cho Khương Nguyễn ăn trước, còn lại để một bên, sau đó nướng thêm rau củ, hỏi: “Em có phát hiện ra điều gì không?”
“Phát hiện một chuyện lạ lùng, chưa suy nghĩ ra được.”
Khương Nguyễn kể, cô thấy Lộ Tư Tĩnh với vẻ mặt hoảng hốt bước ra khỏi nhà, cô liền theo dõi và phát hiện ra Lộ Tư Tĩnh thực sự cũng đang theo dõi người khác.
Lộ Tư Tĩnh đang theo dõi người giúp việc của gia đình mình, đã làm việc cho gia đình họ hơn mười năm, có thể nói là người đã nhìn Lộ Tư Tĩnh lớn lên. Người giúp việc ấy ở ngoại ô có một căn nhà nhỏ, vì là người giúp việc ở nhà, căn nhà nhỏ đó thường xuyên trống trải.
Khương Nguyễn nói: “Anh Tần Viêm, lần trước anh chỉ đoán đúng một nửa, nhà họ Lộ bao che cho Lộ Tại Cường, nhưng bảo mẫu biết chuyện, Lộ Tư Tĩnh phát hiện và theo dõi. Lúc đó Lộ Tại Cường đã cảnh giác và trốn thoát. Em ở ngoài nghe thấy bảo mẫu nói thật với Lộ Tư Tĩnh, nói rằng Lộ Tại Cường và cô ta là anh em họ có quan hệ m.á.u mủ. Lộ Tư Tĩnh rất tức giận mắng họ, bảo mẫu đã van xin mãi, mong cô ta giữ bí mật, còn nói nếu lộ ra, bố và ông cô ta sẽ bị liên lụy.”
Tần Viêm luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, bí mật như vậy, sao nhà họ Lộ lại để bảo mẫu biết được?
Khương Nguyễn cũng cảm thấy kỳ lạ, “Dù bảo mẫu đã van xin Lộ Tư Tĩnh, nhưng giọng điệu và biểu cảm của bà ta lại tỏ ra kiêu ngạo và tự tin đến đáng ghét, khiến em muốn đánh bà ta. Chắc chắn bà ta còn giấu giếm bí mật nào đó chưa nói. Em đã đi tìm xung quanh một vòng nhưng không thấy Lộ Tại Cường, em nghi ngờ bảo mẫu và Lộ Tại Cường đã thông đồng, cố ý dẫn Lộ Tư Tĩnh đến đó.”
Cố ý dẫn dụ?
Tần Viêm bỗng nhiên hiểu ra, nếu mọi chuyện đều là cố ý, có nghĩa là mối quan hệ giữa Lộ Tại Cường và nhà họ Lộ không mấy chặt chẽ, Lộ Tại Cường và bảo mẫu muốn lợi dụng Lộ Tư Tĩnh để làm gì chứ?
Hai người vừa ăn thịt nướng, Khương Nguyễn nói mấy ngày tới cô sẽ đi cùng bảo mẫu và Lộ Tư Tĩnh, lại nhắc đến Tần Ngạo, Tần Ngạo đi đến Bằng Thành cũng nên trở về rồi.
Ngày mai là sinh nhật của Tiền Tố Vấn, Tần Viêm nói: “Sinh nhật của thím hai, quà tặng anh đã mua rồi.”
“Ừm.” Khương Nguyễn không mấy quan tâm, cô quan tâm đến những người tốt với mình, còn như mẹ đẻ thường nói một đằng làm một nẻo, trong lòng cô càng lo lắng cho Hàn Khinh Khinh hơn, cứ coi như một người thân bình thường vậy, tốt hay xấu cô đều không để tâm.
“Anh cả đã gọi điện cho anh.” Tần Viêm tỏ ra rất ấm ức.
Khương Nguyễn suy nghĩ một chút, có lẽ anh cả đoán ra cô giúp Tần Viêm làm việc, vội vàng chứng minh mình giữ kín miệng, “Em chẳng nói gì cả, là anh cả tự đoán ra.”
“Không, anh cả không nhắc đến chuyện em giúp anh làm việc.”
Tần Viêm cảm thấy rất bất đắt dĩ, “Anh cả bảo đã nói chuyện với em rồi, anh ấy nói thực ra trong lòng em rất rõ ràng cũng nghĩ rất thoáng, nếu sau này anh yêu người khác, em cũng không sẽ quá buồn, sẽ quay đầu tìm một người đàn ông đẹp trai hơn để sống hạnh phúc.”
Khương Nguyễn: “…” Sao anh cả lại nói hết những lời đó, cô cúi xuống, cắn miếng thịt xiên, nhìn Tần Viêm với vẻ mặt có chút bối rối.
Lẽ nào không phải như vậy sao, tình cảm đã thay đổi rồi thì không thể kéo lại được, chỉ có thể thay thế bằng một người khác đẹp trai hơn, sống hạnh phúc, lẽ nào phải sống c.h.ế.t với người kia sao?
Cô cẩn thận nói: “Nếu anh thay lòng, em phải buồn bã sao, đó là đạo lý gì chứ?”
Hình như cô thực sự sẽ không buồn, dù có chút đau lòng, có lẽ cũng không kéo dài quá lâu, lẽ sống cơ bản của cô là sự tồn tại, tình yêu chỉ là để tô điểm thêm, chắc chắn không ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của mình.
Tần Viêm hiểu rõ điều này, cảm thấy mình cần phải thỏa thuận với Khương Nguyễn.
Anh vuốt những sợi tóc rơi lơ thơ bên mái đầu cô ra sau tai, “Vậy nếu anh không yêu người khác, em cũng đừng yêu ai khác nhé, được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Khương Nguyễn có thể đảm bảo.
“Tốt, sau này đừng nói chuyện kiếm tiền nuôi người khác nữa.” Tần Viêm mỉm cười, “Anh nuôi em được không?”
Khương Nguyễn gật đầu, “Được.”
Ăn được nửa chừng, Tần Ngạo trở về, trông rất đáng thương, tay cầm cái túi không phải cái khi anh ta đi, trông như nhặt được từ đống rác, tóc rối bời, bốc mùi hôi thối.
Khương Nguyễn tỏ vẻ ghét bỏ, “Tần Ngạo, sao anh không về nhà tắm rửa thay quần áo mà lại chạy đến nhà anh Tần Viêm làm gì?”
“Thấy cô ở đây, tôi qua đây ngồi chơi một lát.”
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Tần Ngạo, Tần Viêm đoán được chuyến đi này đến Bằng Thành anh ta đã phải chịu thiệt thòi. Kiếp trước cũng vậy, khi đó Mộ Tuyết Hội vừa trở thành em gái kế, lúc nào cũng tỏ ra như nhà không cho cô ta ăn, Tần Ngạo thi trượt, kinh doanh thất bại, hai người đồng cảm và thương cho nhau, từ đó mới trở nên thân thiết.
Kiếp này, Tần Ngạo vẫn tiếp tục con đường kiên cường không ngừng nghỉ sau mỗi thất bại.
Tần Viêm hỏi: “Tiền bị lỗ hết rồi à, sao không gọi điện về?”
Tần Ngạo không dám gọi điện, anh ta không có kinh nghiệm, vừa đến Bằng Thành đã bị lừa, tránh được kẻ gian trên tàu, tránh được những kẻ phát tờ rơi ở ga, nhưng lại không tránh được bẫy lừa liên hoàn tại chợ sỉ. Lúc đó, anh ta mới biết thế giới này đầy rẫy lòng dạ hiểm độc, kẻ lừa đảo không có lòng thương xót.
Anh ta nói: “Bằng Thành lừa đảo rất nhiều, không trải qua mình không thể tưởng tượng nổi, tiền mất hết, anh làm vài ngày công nhật kiếm đủ tiền về.”