- Trang chủ
- Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
- Chương 108: Chương 108
Chương 108: Chương 108
Truyện: Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Hoàn chính văn
- Chương 216: Ngoại truyện 1
- Chương 217: Ngoại truyện 2
- Chương 218: Ngoại truyện 3
- Chương 219: Ngoại truyện 4
- Chương 220: Ngoại truyện 5
- Chương 221: Ngoại truyện 6
- Chương 222: Ngoại truyện 7
- Chương 223: Ngoại truyện 8
- Chương 224: Ngoại truyện 9
- Chương 225: Ngoại truyện 10
- Chương 226: Ngoại truyện 11
- Chương 227: Ngoại truyện 12
- Chương 228: Ngoại truyện 13
- Chương 229: Ngoại truyện 14
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Hôm nay, làng Trình Gia và làng Hạ Hà cũng đến xem náo nhiệt. Làng Trình Gia sau khi tách làng thì chiếm được lợi thế, không quên chế giễu vài câu:
“Cứ nhất quyết chia làng, hạt giống từ trạm hạt giống thì có đủ, nhưng không có đủ phân bón và thuốc trừ sâu, năm nay lại mất mùa, thật là khổ, nếu các anh nhận lỗi, bãi nhiệm ủy ban làng hiện tại, làng Trình Gia của chúng tôi có thể thử xem xã có chấp nhận cho hợp làng lại hay không.”
Dân làng Đại Loan mới, phần lớn trước đây đều không ký đơn tố cáo Tuân Lực, vẫn đồng lòng với nhau.
“Làng Đại Loan của chúng tôi dù phải c.h.ế.t đói, cũng không sáp nhập với làng Trình Gia của các người.”
Một vài người họ hàng xa của nhà họ Tần ở làng Hạ Hà cũng đến xem cuộc vui, thì thầm với nhau, “Hôm nay thằng nhóc Tần Ngạo kia không đến rồi chăng?”
“Ông trẻ tự mình đến thành phố ngồi chờ, Tần Ngạo chỉ có thể đến làng Hạ Hà để thuê núi thôi.”
“Tần Ngạo đúng là lòng dạ độc ác, không thuê núi của quê mình với giá sáu trăm đồng, lại chạy đến làng Đại Loan để thuê, đây là việc làm mất mặt làng Hạ Hà của chúng ta.”
...
Tại nhà họ Tần, Tần Ngạo vừa chuẩn bị ra cửa thì ông trẻ ở quê đến, ông trẻ và ông của Tần Ngạo cùng một thế hệ, Tần Ngạo cũng chỉ có thể mời ông trẻ vào nhà.
Ông trẻ không nói chuyện với Tần Ngạo, chỉ hỏi bà cụ Hà, “Chị dâu, nhà mình định thuê núi, chưa nói đến chuyện không mang lại lợi ích gì cho quê nhà, lại còn đi sang làng Đại Loan làm mất mặt nhà họ Tần chúng ta, đằng nhà này định cắt đứt quan hệ với quê à?”
Tần Ngạo tức giận đến mức không muốn nói chuyện. Ngọn núi ở làng Đại Loan không phải là núi hoang, có hồ, có suối, có sản vật núi, dù giá cao gấp đôi, nhưng những sản vật đó có thể bù đắp lại.
Ông trẻ rõ ràng là không nói lý lẽ, người nhà lại đi lừa gạt người nhà, đòi nt phải bỏ ra sáu trăm đồng để thuê lại mảnh đất hoang, không bỏ tiền ra thì bị coi như vong ân phụ nghĩa.
Phải rõ ràng một điều, từ trước tới nay, ông nội vẫn luôn chăm sóc cho những người thân ở quê nhà, nếu nói về việc vong ân phụ nghĩa, thì phải nói đến đám khốn nạn không biết đủ ở quê kia.
Bà cụ Hà trong lòng đã sớm không kiên nhẫn với những người thân ở quê luôn đòi hỏi quá mức, ngay từ những năm đầu, một nửa lương của ông cụ đã được gửi về quê để hỗ trợ, bây giờ họ vẫn muốn “hút máu” cháu trai.
Bà cụ Hà đau khổ nói: “Chú nó ơi, gia cảnh của chúng tôi có lẽ chú chưa rõ, Tần Ngạo còn dám nói ra chuyện thằng hai không phải ruột thịt, bây giờ chúng tôi không quản lý được nữa, còn có cô em dâu kia, cô ta khi tức giận thì ai cũng đánh, chúng tôi không dám chọc vào.”
Mẹ của Tần Ngạo nói: “Nếu không chú hãy giảm giá xuống ba trăm đi, cháu sẽ nói với Tần Ngạo xem xét lại quyết định.”
Bà cụ Hà tức giận đến nỗi mắt trợn ngược, đứa con dâu ngốc nghếch này, mảnh đất hoang có thể so sánh được với đất của làng Đại Loan sao, bà cụ mắng: “Chú còn chưa ăn sáng đâu, sao chị không đi chuẩn bị đi!”
Khương Nguyễn đứng chờ ở cửa không kiên nhẫn nữa, chạy vào thúc giục: “Chúng tôi đã ký kết thỏa thuận với làng Đại Loan, ai không ký hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp ba, làng Hạ Hà đưa ra mười tám nghìn tiền bồi thường, chúng tôi sẽ hủy hợp đồng và chuyển sang làng Hạ Hà để ký kết.”
Bồi thường gấp ba? Số tiền bồi thường hơn mười nghìn khiến bà cụ Hà tin là thật, vội vàng không kịp xử lý mâu thuẫn với Khương Nguyễn, “Vậy hai đứa còn chờ gì nữa, nhanh lên đi.”
Khương Nguyễn kéo Tần Ngạo đi.
Ông trẻ ở quê tức giận vung tay áo bỏ đi, “Được lắm, thứ bất hiếu, xem các người đi được bao xa.”
“Chú nó ơi, ăn sáng xong rồi hãy đi.” Bà cụ Hà cố ý đuổi theo tận cửa, sau đó phun ra một bãi nước bọt về phía sau lưng ông trẻ nhà họ Tần.
Lần này, bà cụ Hà cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí cảm thấy Khương Nguyễn cũng không đến nỗi đáng ghét.
Bà cụ nói với con dâu lớn: “Chị về nhà ngoại mà nói với cháu gái kia, dùng chút não đi, đừng làm liên lụy Tần Ngạo. Bây giờ ngoài kia đều đồn ầm lên, trước khi Lộ Tại Cường bị bắt, chân bị đánh gãy là do Tuân Lực làm, người như vậy có lòng thù hận rất lớn, không nên chọc vào.”
Kha Mộc Tụ trong lòng tiếc nuối, “Nó có điểm nào không tốt, còn không xứng với một người đi tù về à?”
Bà cụ Hà trợn mắt, “Chị không thể vì giúp nhà mẹ đẻ mà không quan tâm đến con trai, chị có tin không, nếu Tuân lão nhị nổi giận, có thể đánh gãy chân con chị đấy?”
“Không đến nỗi thế chứ?”
Bà cụ Hà lạnh lùng cười, “Tôi cảnh báo chị, chị có thể giúp nhà mẹ đẻ, nhưng nếu đe dọa đến Tần Ngạo, tôi sẽ bảo thằng cả ly dị chị, để khỏi bị nhà mẹ đẻ chị kéo chân.”
Kha Mộc Tụ cảm thấy vô cùng oan uổng.
...
Để đến làng Đại Loan mới phải qua làng Hạ Hà, trên đường làng, Khương Nguyễn và Tần Ngạo bị một vài người họ hàng xa của nhà họ Tần ở làng Hạ Hà chặn lại.
Họ thách thức: “Tần Ngạo, ông trẻ ra mặt mày còn không cho mặt, vẫn định đến làng Đại Loan trả tiền à?”
Sáu nghìn đồng ấy, đưa vào ủy ban làng, ít nhất một nửa có thể vào túi người nhà họ Tần.”
Tần Ngạo đang vội vã đi đường, bất đắc dĩ nói: “Đầu tiên tôi tìm đến làng Hạ Hà, là các người đẩy giá lên.”
“Nhưng, mày cũng đưa cho làng Đại Loan sáu trăm một năm, tại sao làng nhà mình lại không được?”
“Núi của làng Đại Loan không giống, đó là giá cho cả thổ sản và cá rồi!” Tần Ngạo vẫn cố gắng giải thích với người không lý lẽ.
Khương Nguyễn hôm nay không muốn đánh nhau, nói với Tần Ngạo: “Đừng đi qua làng của họ, chúng ta đi đường vòng.”
Đi đường vòng cần thêm bốn mươi phút, khi đến nơi đã là giữa trưa, các cán bộ làng Đại Loan đứng ngồi không yên, vội vàng đón họ vào ủy ban làng tồi tàn.
“Các anh cuối cùng cũng đến.”
Tần Ngạo giải thích là vì đi đường vòng nên đến muộn.
Điều này không quan trọng, quan trọng là họ có mang theo tiền không, trưởng thôn Đại Loan mới, Chu Thành Trung, đợi mà mồ hôi nhễ nhại, “Không sao không sao, đến là tốt rồi.”
Khương Nguyễn lấy túi đeo chéo xuống, kéo ra cho họ xem một túi tiền đầy, “Sáu nghìn đồng, các ông đếm xong chúng ta ký tên nhé.”
Chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi, họ thực sự đã gom đủ sáu nghìn đồng.
Làng Đại Loan mới vỡ òa trong tiếng hò reo. Dưới sự hướng dẫn của cán bộ thôn, họ không cảm thấy mình bị thiệt thòi chút nào. Sản vật trên núi chia cho mỗi nhà cũng không nhiều, phần chia được nếu mang vào thành phố bán, tiền xe cộ và ăn uống còn không đủ.
Dù làng nghèo, nhưng bây giờ sau khi tách làng, họ không còn bị cán bộ làng Trình Gia lũng đoạn nữa, chỉ cần làm việc chăm chỉ một năm là cuộc sống sẽ khá lên.
Làng Trình Gia thèm muốn bọc tiền kia, nếu không tách làng, phí thuê núi sẽ do nhà họ Trình nắm giữ, như vậy chẳng khác nào của họ.