- Trang chủ
- Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
- Chương 195: Chương 195
Chương 195: Chương 195
Truyện: Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Hoàn chính văn
- Chương 216: Ngoại truyện 1
- Chương 217: Ngoại truyện 2
- Chương 218: Ngoại truyện 3
- Chương 219: Ngoại truyện 4
- Chương 220: Ngoại truyện 5
- Chương 221: Ngoại truyện 6
- Chương 222: Ngoại truyện 7
- Chương 223: Ngoại truyện 8
- Chương 224: Ngoại truyện 9
- Chương 225: Ngoại truyện 10
- Chương 226: Ngoại truyện 11
- Chương 227: Ngoại truyện 12
- Chương 228: Ngoại truyện 13
- Chương 229: Ngoại truyện 14
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Lộ Tư Tĩnh được Hàn Khinh Khinh khuyên nhủ, trong lòng càng thêm vững vàng, bắt đầu quan tâm Hàn Khinh Khinh, hỏi: “Nghe nói anh Lương sẽ trở về Hương Giang, chắc chắn sẽ đưa cậu qua đó phải không?”
Trong lòng Hàn Khinh Khinh treo lơ lửng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nói: “Anh ấy nói sẽ đưa một bảo mẫu đến Hương Giang, không biết là tớ hay là Liễu Tiểu Hương?”
Lộ Tư Tĩnh nói: “Liễu Tiểu Hương không phải là đồ ngốc à, ngốc làm sao đi được, chắc chắn sẽ đưa cậu đi.”
Sau bữa tiệc, Hàn Khinh Khinh tìm Mộ Tuyết Hội để chia sẻ tâm tư, “Hội Hội, anh Lương muốn đưa Liễu Tiểu Hương đi, tớ phải làm sao bây giờ?”
Mộ Tuyết Hội vừa bất ngờ vừa không, cô ta tức giận vì sự ngắn hạn của Hàn Khinh Khinh, “Lúc trước tớ đã bảo cậu đừng chia tay với Thẩm Thiên Minh mà cậu cứ đòi chia tay bằng được. Bây giờ anh ta đã thi đậu cao học, sau này còn tiếp tục học tiến sĩ nữa. Anh ta là một trong những tiến sĩ đầu tiên, tương lai sẽ đạt được bao nhiêu thành tựu, cậu có nghĩ tới không? Khinh Khinh, cậu thật là thiển cận.”
Hàn Khinh Khinh tức giận và oán hận, “Tớ có lỗi gì, là anh ta muốn hủy hôn nhưng lại ép tớ chia tay.”
Trước khi chia tay, Thẩm Thiên Minh đã cho Hàn Khinh Khinh một lựa chọn. Anh ta sẽ không chủ động hủy hôn và sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp như đã hứa. Nếu lúc đó Hàn Khinh Khinh tỉnh táo, bây giờ cô ta đã là cô dâu của Thẩm Thiên Minh.
Mộ Tuyết Hội khuyên, “Khinh Khinh, đừng tiếp tục mắc sai lầm nữa, hay là cậu kinh doanh cùng tớ đi.”
Hàn Khinh Khinh không cam lòng, “Không được, nếu tớ không thể đi cùng anh Lương đến Hương Giang, ba năm làm bảo mẫu kia chỉ như một trò đùa, tớ phải ra đi.”
Ba năm làm việc, cô ta đã chi phần lớn tiền lương cho quần áo và trang sức, cổ tức Thường Lâm Yến đưa đều để ở nhà chị gái.
Mộ Tuyết Hội có thể kinh doanh là vì cô ta đã chuẩn bị trong ba năm, tiết kiệm tiền, nhưng tất cả vốn đầu tư của Hàn Khinh Khinh đều dành cho anh Lương rồi.
…
Lương Thủ Dập chuẩn bị khởi hành đến Thâm Quyến, ngày mai trở về Hương Giang.
Bố mẹ Liễu Tiểu Hương muốn giữ cô ấy thêm một đêm nữa, ngày hôm sau sẽ đưa cô ấy xuống thành phố.
Hàn Khinh Khinh trong căn biệt thự vùng nông thôn vắng lặng không biết phải làm sao, băn khoăn trong lòng, anh Lương cho đến giờ vẫn không tỏ thái độ rõ ràng, đây là muốn cô ta lựa chọn sao?
Giống như lần anh ta để cô ta chọn giữa công việc và Thẩm Thiên Minh vậy.
Lần này anh Lương muốn cô ta chọn cái gì? Hàn Khinh Khinh rơi vào trầm tư.
Mẹ Liễu trong cơn hoảng loạn chạy đến nhà Khương Nguyễn mượn xe, nói rằng Liễu Tiểu Hương rơi xuống sông, đang trong tình trạng nguy hiểm.
Khương Nguyễn bảo Tần Ngạo lái xe đi đưa, cô đã tìm được nhân chứng. Có người nói rằng họ đã thấy Liễu Tiểu Hương và Hàn Khinh Khinh cùng nhau ở gần bờ sông giặt chăn, sau đó nghe thấy Hàn Khinh Khinh kêu cứu, bảo rằng tấm chăn đang giặt bị dòng sông cuốn trôi, Liễu Tiểu Hương xuống sông để vớt nhưng cũng bị nước cuốn đi.
Khương Nguyễn không tin đó là một tai nạn. Cô tìm đến biệt thự do Lương Thủ Dập xây dựng trong làng, Hàn Khinh Khinh lúc này đang nấu ăn.
Cô ta còn tâm trạng để ăn uống sao? Có, cô ta còn tâm trạng. Liễu Tiểu Hương lần này may mắn thoát c.h.ế.t cũng phải nghỉ ngơi vài ngày, không kịp đi cùng Lương Thủ Dập.
“Khương Nguyễn, cô đến làm gì?” Hàn Khinh Khinh múc nước từ giếng lên chuẩn bị rửa chén.
Khương Nguyễn truy hỏi: “Liễu Tiểu Hương ngốc nghếch, dễ lừa, cô đã gài bẫy để cô ấy nhảy xuống sông vớt tấm chăn mà anh Lương đã sử dụng. Hàn Khinh Khinh, bây giờ cô hại người mà ngay cả lòng áy náy cũng không có.”
Hàn Khinh Khinh không hề muốn lấy mạng Liễu Tiểu Hương, cô ta đoán anh Lương muốn mình phải lên tiếng, cô ta đã đưa ra lựa chọn, đã lên tiếng, cô ta còn gọi người đến cứu Liễu Tiểu Hương nữa kìa.
Cô ta ném cái gáo trở lại giếng, cảnh cáo: “Khương Nguyễn, những chuyện không có bằng chứng đừng nói bừa.”
Khương Nguyễn bất ngờ bóp cổ Hàn Khinh Khinh, đẩy mặt cô ta xuống giếng, để cô ta trong cơn ngạt thở vùng vẫy dưới nước, qua dòng nước d.a.o động có thể nhìn rõ ai là kẻ muốn lấy mạng mình.
Hàn Khinh Khinh cố kìm nén hơi thở đến mức phải mở miệng, nuốt vài ngụm nước lạnh, giây phút ấy, cô ta tin rằng mình đã chọc giận Khương Nguyễn, đối phương dám g.i.ế.c người.
Chỉ khi Hàn Khinh Khinh nghĩ mình sắp chết, Khương Nguyễn mới kéo lên khỏi nước, ném xuống đất, cô ta ho sặc sụa, tình trạng thê thảm.
“Khương Nguyễn, cô muốn g.i.ế.c tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Khương Nguyễn lạnh lùng, dùng lời của Hàn Khinh Khinh cảnh cáo lại, “Hàn Khinh Khinh, những chuyện không có bằng chứng đừng nói bừa.”
Hàn Khinh Khinh: “...”
Khương Nguyễn tiếp tục cảnh báo: “Cô nhớ cho kỹ , nếu Liễu Tiểu Hương có bất kỳ thương tích nào, cô sẽ phải trả gấp đôi, nếu cô ấy chết, cô cũng phải chết. Tôi không quan tâm ai làm, tất cả sẽ tìm cô để giải quyết. Lương Thủ Dập biết tôi có thể làm được, đừng mong chờ anh ta sẽ giúp cô. Nhận thức rõ về bản thân mình có lợi cho cô đấy.”
…
Tần Ngạo đưa Liễu Tiểu Hương tới bệnh viện, không ngờ gặp Nhiễm Tiểu Dung.
Bên cạnh cô ấy có một chàng trai trẻ tuổi tài tuấn, Nhiễm Tiểu Dung giới thiệu đó là anh học trên cô ấy một khóa, hiện tại hai người đang trong mối quan hệ yêu đương.
“Còn anh, đến lúc nên kết hôn rồi chứ?” Nhiễm Tiểu Dung đùa.
Tần Ngạo cười một cách mất mát: “Việc ở trại gà bận rộn quá, đâu có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm. Làm sao em lại đến bệnh viện?”
Nhiễm Tiểu Dung giải thích: “Em được phân công tới một đơn vị ở thủ đô, đến đây để làm kiểm tra sức khỏe khi nhập cảnh.”
Hai người nhất thời lặng im, mỗi người bận rộn với việc của mình.
Tần Ngạo không có gì để bận, nhưng lại không muốn rời bệnh viện, trong lòng nghĩ, cần phải đợi kết quả kiểm tra của Liễu Tiểu Hương để quay về báo cho Khương Nguyễn một tiếng.
Sau khi Tuân Lực biết được, hắn đã sắp xếp một chút, chiếc xe của công ty Thức Ăn Nhanh Hạnh Phúc nhanh chóng đến, quản lý mặc vest mang theo hợp đồng, trong lúc Tần Ngạo và Nhiễm Tiểu Dung chia tay, vội vàng tiến lên mời Tần Ngạo ký tên.
“Ông chủ Tần, tôi đi khắp nơi tìm anh, đây là danh sách hàng xuất ngày mai, đang đợi anh ký gấp.”
Tần Ngạo biết đây là Tuân Lực giúp mình giữ mặt, anh ta tê dại ký tên, cổ họng khô cứng không thể nói nên lời.
Bạn trai của Nhiễm Tiểu Dung ngạc nhiên hỏi: “Tiệm gà rán Hạnh Phúc là của cậu mở à?”
Tần Ngạo không muốn bị hiểu lầm, “Tôi chỉ có một phần mười cổ phần thôi.”
Tuân Lực tiến lên ôm vai Tần Ngạo, cười nói: “Nếu không có trại chăn nuôi của cậu, làm sao tiệm gà rán Hạnh Phúc phát triển nhanh như vậy được. Hơn nữa, xã Đại Lương thoát nghèo cũng nhờ vào kỹ thuật chăn nuôi mà trại của cậu cung cấp. Năm ngoái cậu đã là thanh niên xuất sắc của thành phố rồi, đừng khiêm tốn nữa.”