- Trang chủ
- Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
- Chương 171: Chương 171
Chương 171: Chương 171
Truyện: Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Hoàn chính văn
- Chương 216: Ngoại truyện 1
- Chương 217: Ngoại truyện 2
- Chương 218: Ngoại truyện 3
- Chương 219: Ngoại truyện 4
- Chương 220: Ngoại truyện 5
- Chương 221: Ngoại truyện 6
- Chương 222: Ngoại truyện 7
- Chương 223: Ngoại truyện 8
- Chương 224: Ngoại truyện 9
- Chương 225: Ngoại truyện 10
- Chương 226: Ngoại truyện 11
- Chương 227: Ngoại truyện 12
- Chương 228: Ngoại truyện 13
- Chương 229: Ngoại truyện 14
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Hàn Trường Phong thấy Khương Nguyễn đến, kinh hãi không thôi, lần đầu tiên la mắng cô, “Em đến làm gì thêm rối, mau ra ngoài!”
Sự xuất hiện bất ngờ của Khương Nguyễn khiến nghi phạm bị kích động, người này bật ngòi nổ tự chế gắn trên người, muốn cùng con tin kia tự sát.
Khương Nguyễn rất thích chị Giang Úy, không suy nghĩ, giật lấy s.ú.n.g từ tay anh cả, trong lúc chạy đã b.ắ.n một phát, sau đó kéo Giang Úy, cả hai cố gắng di chuyển xa khỏi điểm nổ càng nhiều càng tốt.
Giang Úy đang đếm từng giây, vào giây phút cuối cùng đã lao mình lên người Khương Nguyễn, dùng cơ thể mình để bảo vệ cô. Thực ra, cô ấy biết rõ, dù Khương Nguyễn có đến hay không, nạn nhân bị hận thù che mờ mắt vẫn sẽ chọn cùng chết, tinh thần tất cả mọi người đều sắp sụp đổ.
Hàn Trường Phong thích cô ấy, sợ b.ắ.n nhầm, sợ không tìm được thời điểm tốt nhất để bắn, do dự nên anh ấy không thể nổ súng. Giang Úy cũng thích Hàn Trường Phong, cứ kéo dài, chỉ là c.h.ế.t thêm một người mà thôi.
Cô ấy thực sự hối tiếc vì trước đó đã cố chấp, không làm rõ mối quan hệ, nhưng cô ấy tin rằng, trong lòng Hàn Trường Phong cũng biết.
Sự xuất hiện của Khương Nguyễn thật tốt, ít nhất anh cả của cô không phải hy sinh vô ích, Giang Úy cũng không thể để Khương Nguyễn vừa ngây thơ vừa bốc đồng này phải chết. Vì vậy, vào giây phút cuối cùng, cô ấy đã dùng thân mình để che chở Khương Nguyễn khỏi phần lớn sóng xung kích.
Khương Nguyễn rất tỉnh táo, nhưng cô biết nếu Giang Úy không được cứu chữa kịp thời sẽ không qua khỏi. Cô nghe thấy anh cả khóc thương tâm đến thế, anh ấy còn tâm sự bên tai Giang Úy, hóa ra anh cả thích cô ấy đến vậy.
Thích mà không nói, thật là ngốc.
Khương Nguyễn nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Úy không buông, cả hai đều không thể tách rời, cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành phải đưa “Khương Nguyễn bất tỉnh” và Giang Úy bị thương nặng lên xe cứu thương cùng nhau.
Suốt dọc đường, Khương Nguyễn dùng năng lực để chữa trị cho Giang Úy, cho đến khi đến bệnh viện mới đành phải tách ra, Giang Úy được đưa vào phòng mổ, còn Khương Nguyễn vì sử dụng quá nhiều năng lực mà mệt mỏi ngủ quên.
Khi tỉnh dậy trời đã tối, cô nằm trong phòng bệnh đơn, Tần Viêm dựa vào ghế, khép mắt ôm lấy cánh tay, mệt mỏi ngủ gật.
Khương Nguyễn lẻn dậy nhẹ nhàng, muốn ra ngoài tìm cái gì đó để ăn, cô đói c.h.ế.t mất.
“Nguyễn Nguyễn.” Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, Tần Viêm tỉnh dậy.
Khương Nguyễn lập tức quay lại, mừng rỡ nói: “Anh Tần Viêm, trời đã tối rồi, em ngủ mất bao lâu vậy?”
“Em ngủ hơn hai mươi tiếng đồng hồ.” Tần Viêm nói: “Đây là tối ngày thứ hai rồi đấy.”
Khương Nguyễn xoa xoa bụng, “Chẳng trách em đói thế.”
May mắn là Khương Nguyễn không sao, khi biết Khương Nguyễn được đưa đến bệnh viện, Tần Viêm lo lắng không thôi, hối hận vì không đi cùng cô.
Anh đặt Khương Nguyễn ngồi xuống ghế, “Trước khi ăn no đừng đi lung tung, ở đây chờ anh, anh đi lấy thức ăn cho em.”
“Chị Giang Úy thế nào rồi?” Khương Nguyễn lo lắng hỏi.
“Lạ thật, mặc dù vụ nổ gần như vậy mà chị ấy không gặp nguy hiểm đến tính mạng, còn tỉnh dậy sớm hơn em nữa, anh cả đã đến thăm, em đừng lo lắng cho họ.”
Khương Nguyễn yên tâm rồi lại gục người trở về giường bệnh, Tần Viêm sợ cô đói nên mua thức ăn của căng tin bệnh viện, mua mọi thứ có thể, bảy món ăn, hai bát cơm, một bát cháo táo đỏ, Khương Nguyễn ăn sạch sẽ.
Thấy cô đã no nê, Tần Viêm mới nói: “Anh đi gọi anh cả đến, anh ấy lo lắng c.h.ế.t mất.”
Chỉ nghĩ đến việc phải thú nhận với Hàn Trường Phong, Khương Nguyễn cảm thấy rất căng thẳng.
Hàn Trường Phong khi biết Khương Nguyễn tỉnh lại, ngay lập tức chạy đến. Đôi mắt anh ấy đầy tơ m.á.u chưa tan, trên người cũng chịu những vết thương từ vụ nổ. Khương Nguyễn với tay ra chạm vào, “Anh, chẳng lẽ từ đó đến giờ anh chưa chợp mắt?”
Trong lúc Khương Nguyễn chưa tỉnh, làm sao Hàn Trường Phong dám nhắm mắt. Anh ấy đau lòng nói: “Ngay cả thuốc nổ em cũng dám lao vào, Khương Nguyễn, sau này có thể làm cho anh ít lo lắng hơn được không?”
Trong lòng Khương Nguyễn tự nghĩ, ngay cả đạn cô cũng dám xông vào, khi ấy tình thế khẩn cấp, chẳng kịp suy nghĩ nhiều.
Cô dč dặt chắp hai tay, cẩn thận nói: “Anh, có lẽ em không phải là em gái ruột của anh.”
Hàn Trường Phong: “...”
...
Khương Nguyễn nói đây là tin cô nghe được từ Tần Viêm, Tần Viêm lại nghe từ Tuân Lực, còn Tuân Lực có người đáng tin cậy nghe được từ Mộ Tuyết Hội. Khương Nguyễn còn bảo Hàn Trường Phong giữ bí mật, nếu không người tốt bụng cung cấp manh mối sẽ gặp rắc rối.
Bảo vệ nguồn tin, Hàn Trường Phong vừa cười vừa khóc, trong lòng nặng trĩu.
Lời của Lưu Kim Vân có một nửa khả năng là thật, nếu Khương Nguyễn không phải là em gái anh ấy, thì em gái ruột của anh ấy có lẽ đã không còn trên đời này.
Dù ai là em gái ruột của anh ấy, kẻ chủ mưu gây ra hậu quả hiện tại vẫn chính là Khương Kiến Xuân, người đã tráo đổi trẻ sơ sinh.
Mà Khương Nguyễn, dù biết có khả năng không phải là em gái ruột của mình, vẫn không chút do dự chọn cứu anh ấy và Giang Úy.
Thật may mắn được làm anh em với Khương Nguyễn trong một thời gian.
Nụ cười của Hàn Trường Phong chứa đựng nỗi buồn, anh ấy tiếc cho em gái ruột của mình.
Anh ấy vuốt nhẹ mái đầu của Khương Nguyễn, nói: “Trong báo cáo với đơn vị của anh, đã nói rằng phát s.ú.n.g đó là do anh bắn. Đồng chí Giang Úy tỉnh lại nghe lời làm chứng của anh, xác nhận những gì anh nói là sự thật, lát nữa sẽ có đồng nghiệp đến lấy lời khai của em, em cứ nói thật là được.”
Khương Nguyễn vẫn lo lắng làm sao giải thích để cảnh sát tin.
Ở Hương Giang, cô có thể nói linh tinh với Hạ Tử Kỳ, nhưng ở nội địa, cô không dám đùa với cảnh sát.
Nhưng Hàn Trường Phong chẳng hỏi gì cả, không hỏi tại sao Khương Nguyễn lại b.ắ.n súng, lại trúng ngay trán nghi phạm, anh ấy và anh Tần Viêm đều muốn bảo vệ cô.
Cổ họng bỗng nhiên trở nên cay cay, Khương Nguyễn ôm lấy eo Hàn Trường Phong, lần đầu tiên dùng tư cách một thành viên trong gia đình để nũng nịu, “Anh, vậy anh vẫn coi em là em gái mình chứ?”
Nhìn thấy vẻ cẩn thận của cô, lòng Hàn Trường Phong đau như cắt, “Ngốc à, em chính là em gái của anh, đừng nghĩ lung tung.”
“Vậy về phía bố mẹ thì sao?” Khương Nguyễn giải thích: “Tốt nhất vẫn nên nói một tiếng, để tránh sau này bị kẻ xấu lợi dụng.”
“Em nói đúng.” Hàn Trường Phong đáp: “Anh sẽ nói, anh tin bố mẹ sẽ rất vui khi có thêm một cô con gái như em.”
Hàn Trường Phong tìm đến Hàn Hoài Nghiệp và Phó Vân Anh, truyền đạt thông tin mà Khương Nguyễn đã nghe được.
“Nguyễn Nguyễn nói rằng có thể em gái ruột của con vẫn còn sống. Chưa nói đến việc thật giả trong lời của Lưu Kim Vân, trong năm qua cô ấy làm em gái của con, luôn luôn là cho đi nhiều hơn, dù sau này tìm lại được em gái ruột, con cũng không từ bỏ cô em gái này.”