- Trang chủ
- Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
- Chương 111: Chương 111
Chương 111: Chương 111
Truyện: Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Hoàn chính văn
- Chương 216: Ngoại truyện 1
- Chương 217: Ngoại truyện 2
- Chương 218: Ngoại truyện 3
- Chương 219: Ngoại truyện 4
- Chương 220: Ngoại truyện 5
- Chương 221: Ngoại truyện 6
- Chương 222: Ngoại truyện 7
- Chương 223: Ngoại truyện 8
- Chương 224: Ngoại truyện 9
- Chương 225: Ngoại truyện 10
- Chương 226: Ngoại truyện 11
- Chương 227: Ngoại truyện 12
- Chương 228: Ngoại truyện 13
- Chương 229: Ngoại truyện 14
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Anh chưa bao giờ nghe nói rằng rễ nhân sâm có thể trồng được mầm. Tần Viêm không muốn đi sâu vào phương pháp của Khương Nguyễn, biết rằng cô rất đặc biệt, nếu không chân anh làm sao lại khỏi.
Chỉ đối với những người cô tin tưởng, cô mới hé lộ một chút về sự đặc biệt của mình, như việc cho anh xem cách nuôi mầm Thần Thảo Hoa.
Tần Viêm kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng, cười nói: “Em cũng thật lợi hại, vậy khi nào chúng ta sẽ trồng chúng?”
Đất trong hộp xốp chỉ đủ sức để mầm nảy lên, muốn cho chúng phát triển cần một khoảng đất lớn hơn để “bón phân”, tức là tưới năng lực đặc biệt cho đất.
Những mầm nhỏ được k*ch th*ch bởi năng lực đặc biệt sẽ hấp thụ những dưỡng chất đặc biệt từ đất để phát triển, quả thu được mới có hiệu quả chữa bệnh.
Cô nói: “Em muốn chuyển gieo chúng sang vườn nhà bố mẹ, khi lớn hơn nữa thì chuyển vào rừng.”
Lô Thần Thảo Hoa này là giống mới, hạt giống thu được từ lứa quả đầu tiên có thể dùng để gieo trồng.
Tần Viêm cùng cô chuyển ba hộp mầm nhỏ đến vườn sau nhà của Hàn Hoài Nghiệp.
Hàn Hoài Nghiệp thông minh hơn Tần Viêm. Ông ấy nhìn vết sẹo trên cổ, luôn giữ bí mật cho cô bé. Giờ thấy những mầm non cô bé nuôi dưỡng trong mùa đông, hơn hai mươi cây, chắc chắn là thảo dược quý có thể chữa bệnh, cứu người. Đó là một đứa trẻ tốt bụng.
Hàn Hoài Nghiệp bảo vợ mình của mình g.i.ế.c hai con gà trong sân, “Đừng để làm hỏng mầm non của Nguyễn Nguyễn, tối nay chúng ta ăn món gà hầm nấm.”
“Vâng ạ.” Khương Nguyễn chạy đi bắt con gà nhỡ, cùng mẹ Phó thịt gà nấu cơm.
…
Tần Viêm đi mua nấm, trên đường về gặp Chung Văn Văn.
Anh đã tìm hiểu rõ quan hệ gia đình của cô ta, bố cô ta làm việc trên đường sắt, đã hy sinh khi sửa chữa đường sắt bị hỏng, bạn chiến đấu của bố cô ta những năm qua luôn quan tâm đến họ, mỗi khi về thủ đô đều đến thăm, hơn hai mươi năm qua, bạn của bố cô ta giờ đã giữ chức vụ cao, chỉ là năm xưa xuống sông cứu người vào mùa đông, bây giờ bị viêm khớp rất nặng.
Có lẽ Chung Văn Văn đến tìm Khương Nguyễn để nhờ cô chữa trị.
Tần Viêm tỏ vẻ như không thấy, nhưng Chung Văn Văn gọi anh, “Tần Viêm, chào cậu, nhà đối tượng của cậu ở dãy nào?”
Tần Viêm rất cảnh giác, “Có chuyện gì cứ nói với tôi.”
Chung Văn Văn cười nói: “Nhà tớ có người thân bị viêm khớp nặng, muốn nhờ cô ấy chữa trị, bao nhiêu tiền cũng được.”
Dù Khương Nguyễn có thể chữa bệnh, cũng không phải để làm ơn thay cô ta.
Tần Viêm nói: “Thì mời người thân của cô đến đây.”
“Cậu, cậu có biết người đó là ai không, biết bao nhiêu người muốn gặp mặt mà không được đó.” Chung Văn Văn tự hào nói: “Nếu cậu biết, ngược lại cậu sẽ phải cầu xin tớ để các cậu đi chữa bệnh cho người ấy.”
Tần Viêm đoán chính là người mà anh đã tìm hiểu, thực sự rất nhiều người muốn gặp mặt nhưng không thể, nhưng như thế có nghĩa là anh cũng phải xum xoe tiếp cận sao?
Dù sao, việc Khương Nguyễn chữa bệnh cho ai cũng không phụ thuộc vào địa vị.
Tần Viêm nói: “Tôi vẫn giữ lập trường của mình, muốn chữa bệnh thì tự đến.”
Tần Viêm đem nấm mua về đưa vào bếp, Khương Nguyễn đã bắt đầu hầm thịt gà. Cô vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền hỏi: “Anh Tần Viêm, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Chung Văn Văn.” Tần Viêm vừa giúp rửa nấm, vừa nói: “Cô ta có một người thân rất lợi hại bị bệnh muốn tìm em chữa trị, anh bảo người bệnh tự đến, cô ta lại nói rằng người thân của mình rất lợi hại, không đến khám sẽ hối hận, nhưng anh nghĩ em sẽ không hối hận, nên đã từ chối.”
Khương Nguyễn nói: “Người thân gì vậy, lớn lối vậy sao, nhưng mà, nhà Chung Văn Văn ở đâu nhỉ, anh Tần Viêm chắc chắn biết phải không?”
Tần Viêm cười hỏi: “Em định làm gì?”
Khương Nguyễn thành thật nói: “Em chỉ tò mò thôi, muốn đi xem xem, dù sao cũng rảnh.”
Khương Nguyễn luôn có khả năng vô tình thay đổi một số chuyện, nếu cô muốn làm điều gì đó thì không cần ngăn cản, anh liền đưa cho cô địa chỉ nhà Chung Văn Văn mà mình đã tìm được.
Khi sắp đi, Khương Nguyễn chuyển một cây con vào chậu hoa nhỏ tặng Tần Viêm, nói: “Anh Tần Viêm, cây này khi nở hoa trông rất đẹp, anh mang đi học, nếu chỗ nào vô tình bị thương, nó còn có thể chữa lành.”
“Một thứ tốt như vậy, em không sợ người ta trộm hạt giống à?” Tần Viêm hỏi.
“Không sợ, chỉ có những gì em trồng ra mới làm được hạt giống.”
…
Khương Nguyễn đến nhà Chung Văn Văn, thấy trong nhà cô ta có hai người đàn ông, một già một trẻ, chính là hai người đổi chỗ ngủ trên tàu hỏa mà cô đã gặp.
Chung Văn Văn đang nói xấu anh Tần Viêm, Khương Nguyễn nghe được vài câu liền cảm thấy không kiên nhẫn nữa, quyết định trở về nhà ngủ, để ngày mai tính tiếp.
Chung Văn Văn rót thêm trà cho Chung Quảng Nguyên, tiếp tục phàn nàn: “Chú Chung, cậu bạn học Tần Viêm của cháu thật sự rất khó chịu, cháu muốn tìm cậu ta giúp đỡ, cậu ta không hỏi một câu nào, trực tiếp thay mặt đối tượng từ chối gặp cháu, quá kiêu ngạo. Làm sao một sinh viên như vậy có thể được Đại học Pháp luật chấp nhận? Tương lai chắc chắn không thể phân công vào ngành công an, kiểm sát, pháp luật, đội ngũ của quốc gia không thể có người như vậy.”
Thư ký Tôn Hiếu Hải của Chung Quảng Nguyên trong lòng hối hận không thôi, anh ta nói tự mình đến phía tây thành phố hỏi thăm. Là Chung Văn Văn nói mình biết, xung phong nhận việc, còn lấy thân phận của ông Chung để ra oai với người ta, như vậy cho dù tìm được, ông Chung cũng sẽ không được chữa trị.
Chung Quảng Nguyên nói: “Tiểu Chung, lúc ở trường, cháu cần phải khiêm tốn một chút, đừng tự tiện đánh giá nhân cách của bất kỳ bạn học nào. Có thể một câu nói không cẩn thận của cháu sẽ ảnh hưởng đến họ suốt đời. Đừng để phải hối tiếc vì một sai lầm lớn.”
Chung Văn Văn đỏ mặt nhận lỗi: “Cháu biết rồi, chú Chung. Trước giờ cháu không bao giờ nói xấu người khác, nhưng Tần Viêm thật sự rất xấu, chúng cháu trong ký túc xá đều không thích cậu ta.”
Chung Quảng Nguyên và thư ký cười nói: “Nghe đánh giá của Tiểu Chung, có vẻ như cậu thanh niên này không được lòng các cô gái.”
Thư ký cũng cười: “Một người đàn ông đã đính hôn, như vậy cũng là điều tốt.”
Sau khi tiễn Chung Quảng Nguyên đi, mẹ của Chung Văn Văn lập tức nghiêm mặt dạy dỗ: “Văn Văn, mẹ đã dạy con như thế nào, phải quan sát và lắng nghe, giấu đi sở thích của bản thân. Con nghĩ Chung Quảng Nguyên không nhận ra con thích Tần Viêm, từ đó mà sinh ra thành kiến sao? Hôm nay con đã mắc sai lầm lớn rồi.”
“Mẹ, cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm đâu, chú Chung cũng chưa bao giờ gặp Tần Viêm, sau này cũng không có cơ hội gặp, còn về Khương Nguyễn, cô ta nói chuyện dễ gây thù chuốc oán nhất, với tính tình của chú Chung, sẽ không bao giờ tìm đến cô ta.”
...