- Trang chủ
- Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
- Chương 147: Chương 147
Chương 147: Chương 147
Truyện: Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Hoàn chính văn
- Chương 216: Ngoại truyện 1
- Chương 217: Ngoại truyện 2
- Chương 218: Ngoại truyện 3
- Chương 219: Ngoại truyện 4
- Chương 220: Ngoại truyện 5
- Chương 221: Ngoại truyện 6
- Chương 222: Ngoại truyện 7
- Chương 223: Ngoại truyện 8
- Chương 224: Ngoại truyện 9
- Chương 225: Ngoại truyện 10
- Chương 226: Ngoại truyện 11
- Chương 227: Ngoại truyện 12
- Chương 228: Ngoại truyện 13
- Chương 229: Ngoại truyện 14
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Trưởng xã Đại Lương tuổi đã rất cao, còn một hai năm nữa là phải về hưu, dẫn theo Tôn Hiếu Hải và Khương Nguyễn đi thăm sáu ngôi làng dưới quyền, thật sự là làng này còn nghèo hơn làng khác.
Làng Đại Loan bây giờ là làng thứ bảy của xã Đại Lương, Chu Thành Trung đi cùng, thấy xã Đại Lương còn nghèo khổ hơn cả làng Đại Loan, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Ông ta nói với Khương Nguyễn cùng Tôn Hiếu Hải: “Xã Đại Lương núi nhiều đất canh tác ít, thời kỳ hợp tác xã trước đây, họ đến cuối năm, một công chỉ đổi được hơn mười xu, trước mặt họ, chúng tôi còn ngại nói mình nghèo.”
Bây giờ, nhiệm vụ hàng đầu là dẫn dắt xã Đại Lương thoát nghèo.
Tôn Hiếu Hải đề xuất: “Một vạn năm nghìn gà con của Tiểu Khương sắp ấp nở, lần này có thể phân phát cho các làng của xã Đại Lương nuôi được không?”
Chu Thành Trung đứng ra làm gương, nói: “Được, tôi sẽ về làm việc với người dân trong làng.”
Khương Nguyễn nói: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm về giống và ươm mầm, nuôi ở đâu cũng được, chính sách kế hoạch các anh tự quyết định nhé.”
...
Trại nuôi không cần phải chuyển địa điểm, Khương Nguyễn còn nhận được một bản hợp đồng bổ sung với làng Đại Loan, việc thuê mướn đỉnh núi được gia hạn thêm hai mươi năm, tổng cộng năm mươi năm, tất cả đều theo giá sáu trăm một năm.
Khương Nguyễn cảm thấy xã Đại Lương muốn kết nối sâu rộng với cơ sở nuôi trồng của mình, cũng tốt, không ai làm hại cô cũng không muốn chuyển đi.
Mang theo hợp đồng bổ sung, Khương Nguyễn muốn đi báo tin tốt lành về việc không cần phải chuyển đi, ổn định nguồn cung cấp cho mọi người.
Khi cô tìm đến Tần Ngạo, Tần Ngạo đang say mềm bên lề đường, Chung Văn Văn đứng dưới ánh đèn đường, cách Tần Ngạo khoảng năm sáu bước.
Tần Ngạo thất tình, say một trận có thể hiểu được, nhưng việc Chung Văn Văn tình cờ tìm đến đây, quá là trùng hợp.
Khương Nguyễn thấy tình hình không ổn, tiến lên định vác Tần Ngạo về nhà.
Lương Dũng bất ngờ xuất hiện từ bóng tối, nhanh chóng đỡ Tần Ngạo dậy trước Khương Nguyễn.
Lương Dũng cười, giải thích: “Tần Ngạo say xỉn trong quầy hàng của tôi, tôi đã chú ý từ lâu. Thấy cô đến, tôi mới tránh ra xem cô có ý đồ gì.”
Khương Nguyễn: “…” May mà Chung Văn Văn không hành động thiếu suy nghĩ, nếu không thì thật mất mặt.
Mặt Chung Văn Văn đỏ bừng, “Anh thật không biết xấu hổ.”
Lương Dũng không quan tâm, cười nói: “Ai không biết xấu hổ thì tự biết.”
Chung Văn Văn chạy đi, không còn nơi nào để che giấu sự xấu hổ của mình.
Khương Nguyễn nhìn Tần Ngạo đã bất tỉnh, nói: “Anh đỡ không nổi anh ta, để tôi giúp nhé.”
“Không sao, tôi đỡ được.”
Lương Dũng giải thích một cách nhẹ nhàng: “Chị dâu, chị cõng Tần Ngạo về nhà như thế, ngày mai tin đồn lại lan ra.”
Khương Nguyễn suy nghĩ một chút rồi cùng Lương Dũng đưa Tần Ngạo về nhà.
Tần Ngạo lê bước không chịu vào nhà, khăng khăng muốn tiếp tục uống với Lương Dũng. Cuối cùng, Khương Nguyễn đành vác anh ta về, làm động tĩnh lớn đến mức mẹ Tần Ngạo tỉnh giấc.
Sau khi đưa tên thất tình Tần Ngạo này về, Lương Dũng thì thầm: “Chị dâu, chị đã nhận ra đúng không, Nhiễm Tiểu Dung cả đường theo dõi, muộn thế này, một cô gái đi một mình không an toàn. Nếu có chuyện gì xảy ra trên đường, bố cô ấy sẽ đổ lỗi lên đầu Tần Ngạo.”
Khương Nguyễn nói: “Anh về đi, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Nhiễm Tiểu Dung cảm thấy khá ngại ngùng, nói với Khương Nguyễn rằng mình và bố sẽ rời đi, trước khi đi muốn gặp Tần Ngạo thêm một lần nữa.
“Tôi không có ý làm phiền anh ấy, nhưng cuối cùng lại bị các cô thấy.”
Nhiễm Tiểu Dung cũng muốn say một trận, ngay tại quán nướng của Lương Dũng, Khương Nguyễn âm thầm ở bên cạnh cô ấy, đưa Nhiễm Tiểu Dung say xỉn về nhà.
Sau khi bảo mẫu mở cửa, Khương Nguyễn giao Nhiễm Tiểu Dung cho bảo mẫu, nói với cha Nhiễm: “Làm ơn chăm sóc con gái ông thật tốt, nỗi buồn của cô ấy không phải do Tần Ngạo gây ra, mà là do chính ông, nếu cô ấy gặp phải chuyện gì, ông phải tự chịu trách nhiệm, đừng đổ lỗi cho người khác.”
Cha Nhiễm không biết nói gì trước lý lẽ của Khương Nguyễn.
Sau khi đưa Nhiễm Tiểu Dung về, Khương Nguyễn tìm đến Tuân Lực, thấy nhà hắn sáng đèn, liền gõ cửa.
Tuân Lực cũng không biết phải nói gì, “Tới nhà một người đàn ông độc thân vào lúc khuya khoắt, cô không sợ người ta bàn tán à?”
“Trại nuôi không cần phải dời đi nữa, tôi đến để báo tin vui này cho anh.”
Trại nuôi không cần chuyển đi, tiệm gà rán Tứ Gia không bị gián đoạn nguồn cung, Tuân Lực nói: “CôEm về đi.”
Khương Nguyễn nói: “Còn một việc nữa, tôi muốn mở một tiệm xoa bóp Trung Y, chuyên trị liệu bệnh phong thấp, anh giúp tôi chọn địa điểm ở đâu cho tốt?”
Cuối cùng, Khương Nguyễn cũng phối hợp được bài thuốc trị phong thấp, đó là một tin tốt, Tuân Lực nói: “Nếu mở đối diện phòng khám của Thường Lâm Yến, cô dám không?”
“Anh tìm được mặt bằng, tôi dám mở.”
“Được, việc tìm mặt bằng tôi giúp cô.” Tuân Lực cười hỏi: “Việc mở tiệm xoa bóp, cô đã thảo luận với Tần Viêm chưa?”
Khương Nguyễn gật đầu, “Đã thảo luận rồi, là anh Tần Viêm bảo tôi tìm anh, nếu sau này mở nhà máy sản xuất thuốc, cũng sẽ cho anh một phần.”
“Vậy tại sao bây giờ không mở nhà máy?” Tuân Lực hỏi, “Có khó khăn gì sao, Tần Viêm không giải quyết được, không có nghĩa là tôi không thể.”
Khương Nguyễn không nói ra, anh Tần Viêm bảo rằng bây giờ không phải là thời điểm tốt để mở xưởng, nền kinh tế tư nhân mới chỉ mở cửa, chỉ có thể thuê một số ít công nhân, nếu quy mô xưởng lớn sẽ dễ dàng bị tố cáo.
Tần Viêm nói vài năm nữa, khi mọi thứ chính thức được mở cửa, thì mới bắt đầu mở xưởng.
Hạt giống của Thần Thảo Hoa không bị hỏng, cứ giữ lại đó là được.
...
Phong Thấp Đường của Khương Nguyễn, Tuân Lực chọn địa điểm đối diện với Hồi Xuân Đường của Thường Lâm Yến.
Theo yêu cầu của Khương Nguyễn, sau khi trang trí xong, hắn đưa Tần Viêm đi kiểm tra, cười nói: “Không phải cậu đã gợi ý cho Khương Nguyễn cho tôi mười phần trăm cổ phần sao? Tiền trang trí tôi đã trả rồi.”
Phong Thấp Đường, chủ yếu điều trị bệnh phong thấp, cái tên đã nói lên tất cả, thậm chí tên thương hiệu cũng đã được đăng ký, chỉ là vị trí này…
Tần Viêm nhìn qua tiệm y dược bận rộn đối diện, nhíu mày nói: “Anh kéo kẻ thù cho Khương Nguyễn.”
Tuân Lực cũng lạnh lùng nhìn qua tiệm y dược đối diện, “Thường Lâm Yến liên tục có những hành động nhỏ, tránh không được thì chi bằng đối mặt, bên cạnh là tiệm y dược, chúng ta chủ trị phong thấp, mâu thuẫn không lớn, sẽ không bùng nổ xung đột lớn, nhưng đủ khiến bà ta khó chịu.”
Tần Viêm nói: “Thường Lâm Yến có Mộ Tuyết Hội làm cố vấn, đã giới thiệu một nhà đầu tư cho bà ta, tiệm gà rán của anh phải cẩn thận, nếu họ thu hút được nhà đầu tư và mở rộng điên cuồng, tiệm gà rán của anh rất dễ bị nuốt chửng.”
Tuân Lực mới chỉ nghe được tin này từ Trình Tân Vượng.