- Trang chủ
- Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
- Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
Truyện: Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
Tác giả: Trĩ Đường
- Chương 1: Đoán Xem Ai Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2: Tình nhân
- Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
- Chương 4: Lương Thâm
- Chương 5: Tôi sẽ cho anh một bất ngờ
- Chương 6: Một ngày bị bốn người đàn ông từ chối
- Chương 7: Quân sư
- Chương 8: Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi!
- Chương 9: Tôi sai rồi!
- Chương 10: Sự thật
- Chương 11: Tôi nấu cho anh một bữa cơm
- Chương 12: Được ăn cả, ngã về không
- Chương 13: Là ai có lòng đến vậy?
- Chương 14: Công bố số phiếu thiện cảm
- Chương 15: Yêu phi họa quốc
- Chương 16: Đàn ông đều giả dối như nhau
- Chương 17: Tai anh đỏ hết rồi kìa!
- Chương 18: Có thù tất báo
- Chương 19: Đừng để bạn trai mới của tôi hiểu lầm
- Chương 20: Quan hệ tình địch
- Chương 21: Cậu ta vẫn luôn lợi hại mà
- Chương 22: Thú vị
- Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?
- Chương 24: Đừng khóc
- Chương 25: Dẫn bạn trai về chơi
- Chương 26: Đàn ông phải được dạy dỗ
- Chương 27: Chiếc nón xanh tai tiếng
- Chương 28: Thế thân
- Chương 29: Người anh em này cũng có duyên số thật đấy
- Chương 30: Cậu đã yêu bao nhiêu người rồi?
- Chương 31: Năm Người Đàn Ông Trên Cùng Một Sân Khấu
- Chương 32: Đương nhiên là dành cho người yêu rồi
- Chương 33: Tất cả đàn ông trên đời này đều thích cậu
- Chương 34: Tôi đã từng dầm mưa vì anh
- Chương 35: Là hắn
- Chương 36: Hắn nghĩ hắn là ai
- Chương 37: Đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ
- Chương 38: Cởi áo ra, để tôi xem
- Chương 39: Lấy thân báo đáp
- Chương 40: Giản Thượng Ôn sẽ không bao giờ cười với hắn như vậy
- Chương 41: Cậu sẽ hối hận
- Chương 42: Mấy người đánh nhau một trận đi?
- Chương 43: Hắn có lẽ có thể cưới Giản Thượng Ôn
- Chương 44: Mồi lửa
- Chương 45: Phẩm chất chuyên nghiệp của tình nhân
- Chương 46: Ai cũng có thể thích Giản Thượng Ôn
- Chương 47: Anh đang sợ cái gì
- Chương 48: Khát
- Chương 49: Tình cảm chẳng đáng một xu
- Chương 50: Hắn đứng bên ngoài cửa kính
- Chương 51: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 52: Nụ hôn
- Chương 53: Chỉ bạn trai mới có quyền
- Chương 54: Như một tên hề
- Chương 55: Bốn người đàn ông trên một sân khấu
- Chương 56: Nếu Giản Thượng Ôn ghen thì phải làm sao?
- Chương 57: Thử
- Chương 58: Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!
- Chương 59: Có muốn tranh cũng phải xem ai đến trước!
- Chương 60: Người bên cạnh anh là ai?
- Chương 61: Đây là 'anh dâu' của chúng ta sao?
- Chương 62: Anh phát sốt rồi!
- Chương 63: Chuyên nghiệp
- Chương 64: Số đo bé thế!
- Chương 65: Chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!
- Chương 66: Hóa ra là đang ở cùng Phó tổng
- Chương 67: Chắc sẽ không ai để ý đâu!
- Chương 68: Cứ cười cho đã đi
- Chương 69: Không có cách nào để hài lòng tất cả
- Chương 70: Nếu con trai bà ta cưới được một cậu ấm nhà giàu
- Chương 71: Ai mà còn bỏ tiền ra mua vote chứ?
- Chương 72: Phó Cẩn Thành! Lại là Phó Cẩn Thành!
- Chương 73: Hôn
- Chương 74: Hóa ra...là đang ghen sao?
- Chương 75: Không phải cậu ghét tôi sao?
- Chương 76: Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Chương 77: Quen nhau từ rất lâu
- Chương 78: Buổi tối cuối tuần không phải anh ở cùng tôi sao?
- Chương 79: Anh sẽ chọn ai?
- Chương 80: Hai người đang làm gì vậy?
- Chương 81: Anh ấy có người trong lòng chưa?
- Chương 82: Tôi rất thích cậu ấy
- Chương 83: Người quen
- Chương 84: Cậu có lo lắng không?
- Chương 85: Anh đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
- Chương 86: Đừng đi
- Chương 87: Người ở bữa tiệc hôm đó là cậu sao?
- Chương 88: Quà
- Chương 89: Cậu đoán xem?
- Chương 90: Lại là mất ngủ, ra ngoài hít thở không khí sao?
- Chương 91: Năm người vào cùng một nhóm chat
- Chương 92: Biến cậu thành thế thân
- Chương 93: Thích
- Chương 94: Đưa cho người trong lòng
- Chương 95: Tận dụng tài nguyên hợp lý
- Chương 96: Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?
- Chương 97: Chết đến nơi rồi, đừng giãy giụa nữa
- Chương 98: Tôi tin em tuyệt đối không phải là người như vậy
- Chương 99: Chỉ là thấy vui, nên cười thôi
- Chương 100: Bảo bối, em cũng thật là bận rộn
- Chương 101: Phó Cẩn Thành đừng hòng cướp được người khỏi tay hắn!
- Chương 102: Bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!
- Chương 103: Người gọi mãi không được
- Chương 104: Anh thích Giản Thượng Ôn sao?
- Chương 105: Giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm không có khả năng?
- Chương 106: Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???
- Chương 107: Lần sau tôi mời cậu ăn
- Chương 108: Anh định quay lại với anh ta sao?
- Chương 109: Tìm đường chết
- Chương 110: Tìm chỗ giấu tình nhân đi
- Chương 111: Trả quần lại cho tôi
- Chương 112: Tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy
- Chương 113: Không có hôn ước
- Chương 114: Bị người ta cướp mất đàn ông
- Chương 115: Chưa từng xem Giản Thượng Ôn là thế thân
- Chương 116: Chỉ cần thật sự muốn được sống
- Chương 117: Có phải anh muốn dùng quy tắc ngầm không?
- Chương 118: Người tôi thích là Giản Thượng Ôn
- Chương 119: Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Giản Thượng Ôn
- Chương 120: Lén lút qua lại
- Chương 121: Giản Thượng Ôn không bao giờ chịu làm kẻ thứ ba
- Chương 122: Tôi tuyệt đối không tha cho hắn!
- Chương 123: Anh qua nhà tôi ăn Tết đi!
- Chương 124: Cậu sẽ sống thật tốt
- Chương 125: Chỉ chọn tiền!
- Chương 126: Hạnh phúc
- Chương 127: Tôi vì cái gì không thể chọn Phỉ Thành
- Chương 128: Bởi vì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu
- Chương 129: Bàn tay in hằn trên má Ôn Cẩm
- Chương 130: Con nuôi
- Chương 131: Đám người theo đuổi mày chắc chắn có
- Chương 132: Sao không nói cho tôi
- Chương 133: Mày có dám không?
- Chương 134: Cậu có biết mình đang sốt không?
- Chương 135: Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!
- Chương 136: Không chừa chút mặt mũi nào
- Chương 137: Kịch hay bắt đầu
- Chương 138: Gặp lại chiếc khăn ấy
- Chương 139: Tiếp quản Phỉ gia
- Chương 140: Anh có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi
- Chương 141: Muốn đính ước với cậu ấy
- Chương 142: Thứ anh muốn, tôi không thể cho.
- Chương 143: Tương lai còn dài
- Chương 144: Thư tỏ tình
- Chương 145: Em phải công bằng một chút
- Chương 146: Chàng trai này thương người yêu ghê
- Chương 147: Giữa tôi và anh
- Chương 148: Đừng nhìn Giản Thượng Ôn nữa
- Chương 149: Có thể tha thứ
- Chương 150: Tôi sẽ cưới em
- Chương 151: Bằng mặt không bằng lòng
- Chương 152: Món quà chạm đến đáy lòng
- Chương 153: Chim trong lồng
- Chương 154: Tôi có quen anh không?
- Chương 155: Muốn chơi thế nào... thì chơi thế ấy
- Chương 156: Tôi có thể cưới em
- Chương 157: Tôi giúp em đối phó hắn
- Chương 158: Tôi hối hận rồi
- Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
- Chương 160: Giản Thượng Ôn có phải đang ở chỗ cậu không?
- Chương 161: Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh
- Chương 162: Em có yêu tôi hay không, không quan trọng
- Chương 163: Chỉ còn cậu, Phó Cẩn Thành và Lương Thâm
- Chương 164: Không có gì quan trọng hơn mạng sống của em
- Chương 165: Không có ai thúc giục em cả
- Chương 166: Con át chủ bài
- Chương 167: Cảm động đến phát khóc
- Chương 168: Thượng Ôn... cậu ấy cũng thích con sao?
- Chương 169: Giản ca ca, anh viết thư cho ai vậy?
- Chương 170: Viết cho người yêu cũ
- Chương 171: Nhịp tim
- Chương 172: Khiến người ta tức điên lên được
- Chương 173: Bắt đầu dao động
- Chương 174: Năm đó em rời bỏ anh, là vì ai trong số bọn họ?
- Chương 175: Tôi không yêu em
- Chương 176: Là họ ép tôi
- Chương 177: Yêu
- Chương 178: Rốt cuộc còn bao nhiêu dưa nữa
- Chương 179: Tôi vẫn luôn chỉ là tôi
- Chương 180: Tôi vốn dĩ không sợ mưa
- Chương 181: Nhổ cỏ nhổ tận gốc
- Chương 182: Một người đàn ông, tôi không chơi hai lần
- Chương 183: Giản Thượng Ôn... cũng vẫn sẽ là của hắn
- Chương 184: Anh thật sự không hiểu yêu là gì
- Chương 185: Tôi không có em trai
- Chương 186: Đáp án hết hạn sử dụng
- Chương 187: Vinh hạnh của tôi
- Chương 188: Thua một cách thảm hại
- Chương 189: Đông qua xuân đến
- Chương 190: PHIÊN NGOẠI 1: Em đồng ý
- Chương 191: PHIÊN NGOẠI 2: Lương Thâm
- Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
- Chương 193: PHIÊN NGOẠI 4: Kỳ Ngôn
- Chương 194: PHIÊN NGOẠI 5: Phỉ Thành
- Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Biệt thự phía Tây sau giờ Ngọ yên ả và bình lặng.
Các khách mời đều đã đến đông đủ, lúc này họ tụ tập dưới lều che nắng trong khu vườn, trò chuyện rôm rả.
Khi Giản Thượng Ôn xuất hiện, phần lớn mọi người đều đã làm quen với nhau và tỏ ra khá thân thiện. Cậu liếc mắt về phía bể bơi, nơi có vài người đàn ông đang ngồi trò chuyện, trong đó có Phó Cẩn Thành.
Sau khi bị cậu thẳng thừng từ chối, người đàn ông đó chỉ xoay người rời đi, không nói thêm lời nào. Lúc này, hắn ngồi yên trên ghế dài, sắc mặt bình thản, chăm chú đọc sách, dáng vẻ hoàn toàn điềm tĩnh. Nhìn hắn lúc này, ai có thể nghĩ rằng chỉ mới vài tiếng trước, trên tầng hai, hắn còn thô bạo ép cậu vào tường? Cứ như thể tất cả những gì đã xảy ra chỉ là ảo giác của riêng cậu.
Nhưng dù hắn có che giấu tốt đến đâu, Giản Thượng Ôn cũng hiểu rõ bản chất con người này. Tất cả những gì Phó Cẩn Thành thể hiện ra ngoài chỉ là giả dối. Sau khi bị cậu cự tuyệt, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách ép cậu rời khỏi chương trình. Đây vốn là điều Phó Cẩn Thành giỏi nhất.
Chỉ là, bây giờ đã khác rồi.
Cậu không còn bị động, chịu đựng tất cả như Giản Thượng Ôn của quá khứ nữa.
"Giản ca, anh tới rồi à?"
Tiếng Ôn Cẩm vang lên, kéo Giản Thượng Ôn trở lại thực tại.
Cậu nhìn về phía chàng trai trẻ đang ngồi ở trung tâm nhóm khách mời. Có vẻ như chuyện xảy ra lúc trưa khiến Ôn Cẩm có chút thiện cảm với cậu. Cậu ta thậm chí còn chủ động bắt chuyện, hoàn toàn khác với kiếp trước, lúc đó, ngay khi Giản Thượng Ôn đặt chân vào chương trình, cậu đã bị đe dọa đến mức chẳng còn tâm trạng giao lưu với ai, kết quả là bị cả nhóm cô lập.
Ôn Cẩm nhiệt tình vẫy tay: "Giản ca, ngồi đây đi!"
Giản Thượng Ôn mỉm cười, bước tới ngồi xuống, tự nhiên hỏi: "Cảm ơn. Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
"Chúng tôi đang nói về chuyện không ngờ Kỳ Ngôn lại tham gia chương trình này."
Người vừa lên tiếng là Dư Xán Xán, một ca sĩ có thực lực. Anh ta nói: "Năm ngoái tôi có cơ hội hợp tác với cậu ấy. Kỳ Ngôn là người rất nghiêm túc trong công việc, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sự nghiệp. Tôi còn tưởng với tính cách như vậy, cậu ấy sẽ không bao giờ tham gia một chương trình hẹn hò."
Kỳ Ngôn là một trong những ngôi sao hot nhất hiện nay, nổi tiếng nhờ thực lực và xuất đạo từ một cuộc thi tuyển chọn tài năng. Sự nghiệp của anh luôn được xây dựng trên tác phẩm, chứ không phải chiêu trò, vậy mà lần này lại đồng ý tham gia một chương trình hẹn hò.
Ôn Cẩm đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Ừm... Tháng trước em có cơ hội hợp tác với Kỳ Ngôn ca trong một MV. Anh ấy thực sự rất chuyên nghiệp. Em từng lén xem lịch trình của anh ấy, toàn là công việc."
Mấy người họ ngồi thành vòng tròn, trên áo đều đeo huy hiệu nhỏ hình đám mây tinh xảo. Đây là ký hiệu dành cho những người đã công khai xu hướng tính dục và xác định bản thân là "thụ". Cách đó không xa, nhóm đàn ông ngồi bên bể bơi lại mang huy hiệu hình tia sét màu vàng, biểu thị họ là "công".
Có người chợt lên tiếng, dò hỏi đầy tò mò: "Mọi người nghĩ xem, một người nghiêm túc như Kỳ Ngôn sẽ thích mẫu người như thế nào?"
Câu hỏi vừa dứt, cả nhóm đưa mắt nhìn nhau.
Dư Xán Xán nghĩ ngợi một lúc rồi bật cười bất lực: "Cái này thì tôi thực sự không đoán được. Tính cách của Kỳ Ngôn quá mức nghiêm túc, rất khó tưởng tượng hình mẫu mà cậu ấy thích."
Ôn Cẩm nhỏ giọng nói: "Trông Kỳ ca có vẻ rất khó theo đuổi."
Một tiếng cười khẽ vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm tư.
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Giản Thượng Ôn đang ngồi trên ghế, nhẹ nhàng xoay chiếc thìa nhỏ trong ly đồ uống, đáy mắt ánh lên vẻ thích thú.
Ôn Cẩm tò mò hỏi: "Giản ca, sao anh cười vậy?"
Không biết vì lý do gì, từ lúc đến giờ, Giản Thượng Ôn hầu như không lên tiếng, nhưng sự hiện diện của cậu vẫn vô cùng rõ nét.
Giản Thượng Ôn khẽ lắc đầu, khóe môi cong lên, chậm rãi nói: "Chỉ là nghe mọi người nói vậy, tôi bỗng thấy cậu ấy cứ như một thánh nhân chỉ biết làm việc, hoàn toàn không có tình cảm gì cả."
Lời này khiến những khách mời khác bật cười khe khẽ.
Trong phòng livestream, không ít khán giả tỏ ra khó chịu:
"Bản thân Giản Thượng Ôn không lo làm ăn tử tế, còn có mặt mũi đi nói người khác!"
"Cậu ta vừa đến đã kiếm chuyện với Ngôn ca, còn úp mở mình là bạn trai cũ nữa chứ."
"Đúng là hoang tưởng!"
"Chẳng phải Ngôn ca từng hợp tác với rất nhiều khách mời rồi sao? Chưa từng làm việc chung với cậu ta bao giờ."
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, khán giả đã tự mình ghép đôi Kỳ Ngôn với vài khách mời có vẻ hợp lý, nhưng ai cũng nhất trí rằng, Kỳ Ngôn và Giản Thượng Ôn hoàn toàn không có khả năng liên quan đến nhau.
Cho đến khi nhân viên chương trình bước tới thông báo: "Đạo diễn đã chuẩn bị hoa quả và đồ uống ướp lạnh cho mọi người. Hy vọng ngày đầu tiên trong căn nhà nhỏ này, ai cũng sẽ có khoảng thời gian vui vẻ!"
Đây rõ ràng là cái cớ để các khách mời đeo huy hiệu "đám mây" và "tia sét" có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Mọi người nhanh chóng tiến lại bàn tiệc.
Trên bàn bày đầy những ly nước ép dưa hấu ướp lạnh, cùng với nước trái cây và bưởi ép, tổng cộng tám ly. Trái cây cắt sẵn bên trong trông vô cùng phong phú, có vẻ như được chuẩn bị để phù hợp với sở thích của từng khách mời.
"A! Đây là nước ép dưa hấu mà em thích nhất!" Giọng nói vui vẻ của Ôn Cẩm vang lên.
Bất kể ở đâu, Ôn Cẩm cũng luôn tràn đầy sức sống. Chàng trai có vẻ ngoài thanh tú đáng yêu chạy ngay đến bên bàn, cầm lấy một ly nước trái cây nhưng không vội uống mà trước tiên đưa cho người thân thiết nhất bên cạnh: "Phó ca, ly này cho anh."
Là thanh mai trúc mã, mối quan hệ giữa Phó Cẩn Thành và Ôn Cẩm tất nhiên thân thiết hơn bình thường.
Phó Cẩn Thành nhận lấy ly nước từ tay Ôn Cẩm, đôi mắt vốn lạnh lùng cũng dịu dàng hơn vài phần: "Cảm ơn A Cẩm."
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Giản Thượng Ôn biết rõ đây chính là cảnh tượng điển hình của một "Tu La Tràng" trong truyện NP, làm sao có chuyện Phó Cẩn Thành được hưởng một mình? Quả nhiên, Ôn Cẩm lại cầm thêm một ly nước ép dưa hấu, lần này đưa cho Kỳ Ngôn, người vừa bước đến.
Là đỉnh lưu hàng đầu hiện nay, Kỳ Ngôn sở hữu một gương mặt đẹp đến hoàn mỹ. Anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, nhưng vòng eo săn chắc cùng đôi chân thon dài đã đủ để phô bày dáng người cực phẩm. Khuôn mặt sáng sủa như anh trai nhà bên của anh càng tôn thêm vẻ anh tuấn phi thường. Đối diện với ly nước trái cây trước mặt, động tác của anh khựng lại đôi chút.
Ôn Cẩm hơi ngập ngừng, tưởng rằng Kỳ Ngôn cảm thấy mình quá tùy tiện, liền vội vàng giải thích với vẻ lo lắng: "Lần trước hợp tác cùng anh, em vẫn chưa kịp cảm ơn Ngôn ca vì đã quan tâm đến em."
Những người khác đều cho rằng Kỳ Ngôn chỉ đang ngại ngùng.
Chỉ có Giản Thượng Ôn hiểu rõ, Kỳ Ngôn không nhận ly nước trái cây chẳng phải vì lý do đó. Nguyên nhân rất đơn giản, anh bị dị ứng với dưa hấu. Chuyện này chỉ có rất ít người biết, thậm chí ngay cả fan của Kỳ Ngôn bây giờ có lẽ cũng chẳng rõ.
Không khí bỗng trở nên gượng gạo.
"Ai da, tôi cũng thích uống nước ép dưa hấu nhất đấy." Mãi đến khi một giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên, Giản Thượng Ôn mới bước tới, thản nhiên cầm lấy ly nước, mỉm cười nói:
"A Cẩm, lấy ly khác cho Kỳ lão sư đi."
Ôn Cẩm sững người, hơi do dự rồi nhanh chóng đổi sang một ly nước ép bưởi đưa cho Kỳ Ngôn.
Ánh mắt Kỳ Ngôn thoáng lướt qua Giản Thượng Ôn, lần này anh không chần chừ nữa mà dứt khoát nhận lấy ly nước từ tay Ôn Cẩm, giọng điệu ôn hòa mà chuẩn mực: "Không cần khách sáo, lần trước hợp tác tôi rất vui."
Ôn Cẩm lúc này mới yên tâm, nở nụ cười rồi lại có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt. Trong giới ai cũng biết Kỳ Ngôn là người vô cùng nghiêm túc trong công việc, anh nói vậy... chẳng lẽ là đang khen cậu sao?
Trên sóng livestream, khán giả dậy sóng:
"Hai người này có chemistry quá trời!"
"Kỳ Ngôn rất hiếm khi khen ai đấy."
"Giản Thượng Ôn chạy đến đây làm gì không biết?"
"Đúng vậy, dù cậu ta có giành lấy một ly nước thì sao chứ? Cuối cùng Ngôn ca vẫn chỉ nhận ly của A Cẩm thôi."
Người xem nhiệt tình thảo luận. Trong mắt mọi người, rõ ràng các khách mời khác đang phát triển mối quan hệ rất tốt, vậy mà có người lại xen ngang, giành lấy ly nước trái cây một cách trắng trợn. Điều này khiến khán giả không khỏi khó chịu, cảm giác như Giản Thượng Ôn cố tình nhắm vào Ôn Cẩm vậy.
Dù vậy, tình huống nhỏ này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến bầu không khí chung của hiện trường.
Dư Xán Xán lên tiếng:
"Haiz, nếu có thêm đá lạnh thì uống sẽ ngon hơn nhiều."
Khách mời khác là Dư Ý cũng gật đầu đồng ý.
Nhân viên chương trình nhắc: "Trong bếp có đá đấy."
Ai cũng biết điều đó, nhưng chẳng ai muốn rời khỏi đây cả. Dù sao thì đây cũng là cơ hội hiếm có để giao lưu, rời đi lúc này thì lỡ mất khoảnh khắc quan trọng thì sao?
Bất ngờ, có một người lên tiếng. Giản Thượng Ôn đặt ly nước xuống, mỉm cười:
"Tôi đang định vào nhà vệ sinh, tiện thể lấy đá luôn."
Mọi người có chút bất ngờ khi thấy cậu chủ động giúp đỡ. Nhưng dù sao đây cũng là cách tốt nhất để không ai phải rời cuộc trò chuyện giữa chừng.
Dư Xán Xán cảm kích nói: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Giản Thượng Ôn cười nhẹ, không nói gì thêm. Thực ra, cậu chẳng phải người tốt gì cho cam. Chỉ là ở lại đây cũng chẳng ích gì. Đây là sàn diễn của Ôn Cẩm, những người khác chẳng qua cũng chỉ làm nền mà thôi. Thay vì đứng đây phơi nắng, thà đi chỗ khác yên tĩnh còn hơn.
Trong biệt thự, không khí mát lạnh và yên tĩnh hơn hẳn.
Giản Thượng Ôn nhận ra hầu hết nhân viên đều đang ở ngoài sân vườn, vì các khách mời gần như không ai ở trong nhà. Cậu tìm được phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhưng không thấy khay đá nào có thể dùng ngay. Bộ đồ ăn cũng bị cất vào tủ chứa đồ phía sau. Cậu dứt khoát xoay người đi tìm.
Cả căn biệt thự yên ắng đến lạ.
Cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy một chiếc bát đựng đá khá lớn. Cậu vừa nhón chân định lấy thì từ phía cửa vang lên tiếng động.
Chưa kịp phản ứng, một bóng người cao lớn đã áp sát. Giản Thượng Ôn bị đẩy lùi về phía sau, lưng chạm vào giá đỡ.
Ánh mắt Kỳ Ngôn đầy tức giận, giọng nói thấp xuống:
"Sao cậu lại ở đây?"
Câu hỏi này, thật quen thuộc.
Kỳ Ngôn cúi xuống, nhìn người trước mặt có chút hoang mang, rõ ràng là giữa mùa hè oi ả, nhưng nhiệt độ xung quanh Giản Thượng Ôn lại mát mẻ, dễ chịu vô cùng. Cổ tay bị hắn nắm chặt, làn da mỏng manh, mát lạnh như băng.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại tinh tế, khiến người ta không nỡ buông ra.
Khóe mắt Giản Thượng Ôn dường như hơi đỏ, trông có chút yếu ớt đáng thương đến lạ.
Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giản Thượng Ôn, ánh mắt dừng lại trên hàng chân mày hơi nhíu lại của cậu. Cậu khẽ giãy giụa, cố gắng rút cổ tay khỏi bàn tay đang siết chặt kia. Khóe môi Giản Thượng Ôn khẽ cong lên, dường như cúi đầu lẩm bẩm oán giận bằng giọng rất nhỏ:
"Sao phải mạnh tay thế..."
Khoảnh khắc đó, như có một đoạn phim tua ngược trong đầu Kỳ Ngôn.
Anh nhớ về mùa hè năm ấy, nắng gắt đến bỏng rát, một cậu trai gầy gò trong chiếc sơ mi trắng đã sờn màu cõng người mình thích trên lưng, từng bước từng bước đi trên con đường dài hun hút. Cảm nhận được người phía sau khẽ giãy giụa, cậu trai ấy không hề buông tay mà còn ôm chặt hơn.
Và khi ấy, bên tai vang lên một giọng nói mềm mại, trong trẻo như tiếng chuông gió, mang theo ý cười khe khẽ::
"Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy !"