- Trang chủ
- Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
- Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
Truyện: Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
Tác giả: Trĩ Đường
- Chương 1: Đoán Xem Ai Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2: Tình nhân
- Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
- Chương 4: Lương Thâm
- Chương 5: Tôi sẽ cho anh một bất ngờ
- Chương 6: Một ngày bị bốn người đàn ông từ chối
- Chương 7: Quân sư
- Chương 8: Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi!
- Chương 9: Tôi sai rồi!
- Chương 10: Sự thật
- Chương 11: Tôi nấu cho anh một bữa cơm
- Chương 12: Được ăn cả, ngã về không
- Chương 13: Là ai có lòng đến vậy?
- Chương 14: Công bố số phiếu thiện cảm
- Chương 15: Yêu phi họa quốc
- Chương 16: Đàn ông đều giả dối như nhau
- Chương 17: Tai anh đỏ hết rồi kìa!
- Chương 18: Có thù tất báo
- Chương 19: Đừng để bạn trai mới của tôi hiểu lầm
- Chương 20: Quan hệ tình địch
- Chương 21: Cậu ta vẫn luôn lợi hại mà
- Chương 22: Thú vị
- Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?
- Chương 24: Đừng khóc
- Chương 25: Dẫn bạn trai về chơi
- Chương 26: Đàn ông phải được dạy dỗ
- Chương 27: Chiếc nón xanh tai tiếng
- Chương 28: Thế thân
- Chương 29: Người anh em này cũng có duyên số thật đấy
- Chương 30: Cậu đã yêu bao nhiêu người rồi?
- Chương 31: Năm Người Đàn Ông Trên Cùng Một Sân Khấu
- Chương 32: Đương nhiên là dành cho người yêu rồi
- Chương 33: Tất cả đàn ông trên đời này đều thích cậu
- Chương 34: Tôi đã từng dầm mưa vì anh
- Chương 35: Là hắn
- Chương 36: Hắn nghĩ hắn là ai
- Chương 37: Đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ
- Chương 38: Cởi áo ra, để tôi xem
- Chương 39: Lấy thân báo đáp
- Chương 40: Giản Thượng Ôn sẽ không bao giờ cười với hắn như vậy
- Chương 41: Cậu sẽ hối hận
- Chương 42: Mấy người đánh nhau một trận đi?
- Chương 43: Hắn có lẽ có thể cưới Giản Thượng Ôn
- Chương 44: Mồi lửa
- Chương 45: Phẩm chất chuyên nghiệp của tình nhân
- Chương 46: Ai cũng có thể thích Giản Thượng Ôn
- Chương 47: Anh đang sợ cái gì
- Chương 48: Khát
- Chương 49: Tình cảm chẳng đáng một xu
- Chương 50: Hắn đứng bên ngoài cửa kính
- Chương 51: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 52: Nụ hôn
- Chương 53: Chỉ bạn trai mới có quyền
- Chương 54: Như một tên hề
- Chương 55: Bốn người đàn ông trên một sân khấu
- Chương 56: Nếu Giản Thượng Ôn ghen thì phải làm sao?
- Chương 57: Thử
- Chương 58: Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!
- Chương 59: Có muốn tranh cũng phải xem ai đến trước!
- Chương 60: Người bên cạnh anh là ai?
- Chương 61: Đây là 'anh dâu' của chúng ta sao?
- Chương 62: Anh phát sốt rồi!
- Chương 63: Chuyên nghiệp
- Chương 64: Số đo bé thế!
- Chương 65: Chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!
- Chương 66: Hóa ra là đang ở cùng Phó tổng
- Chương 67: Chắc sẽ không ai để ý đâu!
- Chương 68: Cứ cười cho đã đi
- Chương 69: Không có cách nào để hài lòng tất cả
- Chương 70: Nếu con trai bà ta cưới được một cậu ấm nhà giàu
- Chương 71: Ai mà còn bỏ tiền ra mua vote chứ?
- Chương 72: Phó Cẩn Thành! Lại là Phó Cẩn Thành!
- Chương 73: Hôn
- Chương 74: Hóa ra...là đang ghen sao?
- Chương 75: Không phải cậu ghét tôi sao?
- Chương 76: Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Chương 77: Quen nhau từ rất lâu
- Chương 78: Buổi tối cuối tuần không phải anh ở cùng tôi sao?
- Chương 79: Anh sẽ chọn ai?
- Chương 80: Hai người đang làm gì vậy?
- Chương 81: Anh ấy có người trong lòng chưa?
- Chương 82: Tôi rất thích cậu ấy
- Chương 83: Người quen
- Chương 84: Cậu có lo lắng không?
- Chương 85: Anh đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
- Chương 86: Đừng đi
- Chương 87: Người ở bữa tiệc hôm đó là cậu sao?
- Chương 88: Quà
- Chương 89: Cậu đoán xem?
- Chương 90: Lại là mất ngủ, ra ngoài hít thở không khí sao?
- Chương 91: Năm người vào cùng một nhóm chat
- Chương 92: Biến cậu thành thế thân
- Chương 93: Thích
- Chương 94: Đưa cho người trong lòng
- Chương 95: Tận dụng tài nguyên hợp lý
- Chương 96: Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?
- Chương 97: Chết đến nơi rồi, đừng giãy giụa nữa
- Chương 98: Tôi tin em tuyệt đối không phải là người như vậy
- Chương 99: Chỉ là thấy vui, nên cười thôi
- Chương 100: Bảo bối, em cũng thật là bận rộn
- Chương 101: Phó Cẩn Thành đừng hòng cướp được người khỏi tay hắn!
- Chương 102: Bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!
- Chương 103: Người gọi mãi không được
- Chương 104: Anh thích Giản Thượng Ôn sao?
- Chương 105: Giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm không có khả năng?
- Chương 106: Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???
- Chương 107: Lần sau tôi mời cậu ăn
- Chương 108: Anh định quay lại với anh ta sao?
- Chương 109: Tìm đường chết
- Chương 110: Tìm chỗ giấu tình nhân đi
- Chương 111: Trả quần lại cho tôi
- Chương 112: Tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy
- Chương 113: Không có hôn ước
- Chương 114: Bị người ta cướp mất đàn ông
- Chương 115: Chưa từng xem Giản Thượng Ôn là thế thân
- Chương 116: Chỉ cần thật sự muốn được sống
- Chương 117: Có phải anh muốn dùng quy tắc ngầm không?
- Chương 118: Người tôi thích là Giản Thượng Ôn
- Chương 119: Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Giản Thượng Ôn
- Chương 120: Lén lút qua lại
- Chương 121: Giản Thượng Ôn không bao giờ chịu làm kẻ thứ ba
- Chương 122: Tôi tuyệt đối không tha cho hắn!
- Chương 123: Anh qua nhà tôi ăn Tết đi!
- Chương 124: Cậu sẽ sống thật tốt
- Chương 125: Chỉ chọn tiền!
- Chương 126: Hạnh phúc
- Chương 127: Tôi vì cái gì không thể chọn Phỉ Thành
- Chương 128: Bởi vì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu
- Chương 129: Bàn tay in hằn trên má Ôn Cẩm
- Chương 130: Con nuôi
- Chương 131: Đám người theo đuổi mày chắc chắn có
- Chương 132: Sao không nói cho tôi
- Chương 133: Mày có dám không?
- Chương 134: Cậu có biết mình đang sốt không?
- Chương 135: Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!
- Chương 136: Không chừa chút mặt mũi nào
- Chương 137: Kịch hay bắt đầu
- Chương 138: Gặp lại chiếc khăn ấy
- Chương 139: Tiếp quản Phỉ gia
- Chương 140: Anh có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi
- Chương 141: Muốn đính ước với cậu ấy
- Chương 142: Thứ anh muốn, tôi không thể cho.
- Chương 143: Tương lai còn dài
- Chương 144: Thư tỏ tình
- Chương 145: Em phải công bằng một chút
- Chương 146: Chàng trai này thương người yêu ghê
- Chương 147: Giữa tôi và anh
- Chương 148: Đừng nhìn Giản Thượng Ôn nữa
- Chương 149: Có thể tha thứ
- Chương 150: Tôi sẽ cưới em
- Chương 151: Bằng mặt không bằng lòng
- Chương 152: Món quà chạm đến đáy lòng
- Chương 153: Chim trong lồng
- Chương 154: Tôi có quen anh không?
- Chương 155: Muốn chơi thế nào... thì chơi thế ấy
- Chương 156: Tôi có thể cưới em
- Chương 157: Tôi giúp em đối phó hắn
- Chương 158: Tôi hối hận rồi
- Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
- Chương 160: Giản Thượng Ôn có phải đang ở chỗ cậu không?
- Chương 161: Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh
- Chương 162: Em có yêu tôi hay không, không quan trọng
- Chương 163: Chỉ còn cậu, Phó Cẩn Thành và Lương Thâm
- Chương 164: Không có gì quan trọng hơn mạng sống của em
- Chương 165: Không có ai thúc giục em cả
- Chương 166: Con át chủ bài
- Chương 167: Cảm động đến phát khóc
- Chương 168: Thượng Ôn... cậu ấy cũng thích con sao?
- Chương 169: Giản ca ca, anh viết thư cho ai vậy?
- Chương 170: Viết cho người yêu cũ
- Chương 171: Nhịp tim
- Chương 172: Khiến người ta tức điên lên được
- Chương 173: Bắt đầu dao động
- Chương 174: Năm đó em rời bỏ anh, là vì ai trong số bọn họ?
- Chương 175: Tôi không yêu em
- Chương 176: Là họ ép tôi
- Chương 177: Yêu
- Chương 178: Rốt cuộc còn bao nhiêu dưa nữa
- Chương 179: Tôi vẫn luôn chỉ là tôi
- Chương 180: Tôi vốn dĩ không sợ mưa
- Chương 181: Nhổ cỏ nhổ tận gốc
- Chương 182: Một người đàn ông, tôi không chơi hai lần
- Chương 183: Giản Thượng Ôn... cũng vẫn sẽ là của hắn
- Chương 184: Anh thật sự không hiểu yêu là gì
- Chương 185: Tôi không có em trai
- Chương 186: Đáp án hết hạn sử dụng
- Chương 187: Vinh hạnh của tôi
- Chương 188: Thua một cách thảm hại
- Chương 189: Đông qua xuân đến
- Chương 190: PHIÊN NGOẠI 1: Em đồng ý
- Chương 191: PHIÊN NGOẠI 2: Lương Thâm
- Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
- Chương 193: PHIÊN NGOẠI 4: Kỳ Ngôn
- Chương 194: PHIÊN NGOẠI 5: Phỉ Thành
- Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Những người còn lại đều hướng ánh mắt về phía Giản Thượng Ôn, đồng loạt chờ đợi phản ứng và câu trả lời từ cậu.
Giản Thượng Ôn nhìn nội dung thử thách, khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười với nhân viên tổ chương trình: "Nhất định phải gọi sao? Nếu tôi không có bạn trai cũ thì sao?"
Nhân viên chương trình cũng cười theo: "Cậu đừng đùa, chỉ cần là khách mời đến với show này thì nhất định là có rồi. Hơn nữa chúng tôi cũng đã nói, không nhất thiết phải là bạn trai cũ. Chỉ cần là người từng tỏ tình với cậu, từng có tình cảm đặc biệt, đều tính cả. Nếu cậu sợ gọi cho một trong những khách mời ở đây sẽ gây hiểu lầm, cậu cũng có thể gọi cho người khác."
Giản Thượng Ôn gật đầu, giọng nhẹ nhàng: "Thì ra là vậy."
Ngồi phía bên kia, các khách mời bên Lôi Điện, chẳng một ai nhẹ nhõm được. Không phải vì không hiểu ý tổ chương trình, mà bởi vì... trong lòng bọn họ đều rõ, cả nửa đời trước của Giản Thượng Ôn, tổng cộng cũng chỉ vỏn vẹn vài người đàn ông, ngoài bọn họ ra thì chẳng còn ai khác.
Một cảm giác bức bối mơ hồ bao trùm cả không gian, khiến không khí trở nên khác thường.
Ai cũng hiểu Giản Thượng Ôn chắc chắn sẽ không thật sự gọi cho một trong bọn họ giữa sóng livestream như thế này, nhưng sâu trong thâm tâm lại mong mỏi đến kỳ lạ, hy vọng cú điện thoại kia sẽ đổ chuông trong túi mình. Trái tim không chịu nghe lời, khiến nhịp tim theo vòng tay đo lường lúc cao lúc thấp, hỗn loạn như tiếng trống trận.
Khán giả thì khỏi nói, vô cùng phấn khích:
"Chuyện gì thế này? Càng lúc càng gay cấn!"
"Không lẽ năm người đều từng có tình sử với Giản Thượng Ôn?"
"Cậu ấy rốt cuộc có bao nhiêu người yêu cũ thế hả?"
"Sao năm người mà nhịp tim ai cũng tăng vọt? Không lẽ cậu ấy là vạn nhân mê chắc?"
"Đừng quên Giản Thượng Ôn trước kia có bao nhiêu bê bối nhé. Leo lên giường kim chủ, scandal tai tiếng đầy mình, ngoài Kỳ Ngôn thời trẻ ngu ngơ ra, ai mà lại vướng vào cậu ta nữa chứ?"
Một vài netizen bắt đầu buông lời cay độc.
Nhưng chẳng ai phản bác.
Bởi lẽ, Giản Thượng Ôn ngày xưa từng tai tiếng đến mức không thể ngóc đầu dậy, bao nhiêu scandal phủ kín cả tên tuổi. Dù bây giờ hình tượng đã cải thiện, nhưng vẫn có nhiều người không thể quên được quá khứ ấy, không buông tha cho cậu.
Ngay lúc tất cả còn đang bàn tán, trong một khắc im lặng lạ kỳ, Giản Thượng Ôn bỗng khẽ thở dài, nói: "Vậy được rồi."
Mọi ánh mắt dồn về phía cậu. Cậu đưa tay lấy điện thoại, từ tốn nói gì đó với nhân viên tổ chương trình, rồi bắt đầu mở khóa, nhập số.
Cả phòng quay lặng ngắt như tờ.
Ai cũng nín thở, tự hỏi... ai sẽ là người có điện thoại reo lên?
Giản Thượng Ôn cúi đầu, nhấn dãy số, rồi áp điện thoại lên tai.
Một giây, hai giây.
Giọng nam lười biếng, mang chút khàn khàn từ đầu dây bên kia vang lên: "Alo."
Tất cả mọi người lập tức chết sững.
Đặc biệt là các khách mời bên Lôi Điện, từng người mắt tròn mắt dẹt, bởi vì không ai trong số họ nghe thấy tiếng chuông từ điện thoại mình. Nói cách khác... người nhận cuộc gọi đó, hoàn toàn không phải ai trong bọn họ.
Giản Thượng Ôn mỉm cười nói: "Anh đang ngủ à?"
Lần này lên đảo quay hình, Thẩm Nghị chưa từng xuất hiện, gần đây hình như đang rất bận, chắc là vừa tìm được thời gian nghỉ ngơi nên đang tranh thủ chợp mắt.
Quả nhiên, giọng Thẩm Nghị lười nhác: "Có chuyện gì à?"
"Không có gì đâu," Giản Thượng Ôn đáp nhẹ, "Chỉ là chuyện lần trước anh nói với tôi... tôi suy nghĩ một chút, hình như có chút... hối hận."
Tất cả đều lặng thinh.
Các khách mời còn lại lặng lẽ nhìn nhau, sắc mặt ai cũng trở nên kỳ quái.
Phòng livestream, khán giả chăm chú dõi theo màn hình. Nhịp tim của từng khách mời hiện lên rõ ràng: Kỳ Ngôn một đường tăng lên đến khoảng 120, Phó Cẩn Thành từ 90 cũng nhảy vọt đến 100, Lương Thâm đồng dạng chạm mốc trên 120, còn Phỉ Thành thì trực tiếp phá đến tận 130! Ngay cả Lạc Chấp Diệp, vốn luôn điềm tĩnh, cũng bắt đầu dao động, nhịp tim tăng dần đến 95!
Dù không phải là người bắt máy, nhưng mức độ hồi hộp và xao động của bọn họ dường như còn không thua kém nhân vật chính chút nào.
Bên phía khách mời nhóm Đám Mây", tình hình cũng chẳng kém phần náo nhiệt. Hầu hết đều nhích lên mức 80 trở lên, riêng chỉ có Ôn Cẩm, nhịp tim cứ thế tăng vọt, từ 80 một đường leo lên đến 120!
Mà bên phía Giản Thượng Ôn, ở đầu dây bên kia...
Người đàn ông kia im lặng vài giây, sau đó khẽ cười, tiếng cười trầm thấp, khàn khàn mang chút trêu chọc: "Em đang chơi 'Thật hay Thách' đúng không?"
Giản Thượng Ôn hơi ngẩn ra, có phần bất ngờ, nhưng không phản bác. Cậu chỉ khẽ thở dài, giọng mang chút bất lực: "Đúng là, anh chẳng chịu phối hợp gì cả."
"Nếu không phải là 'Thật hay Thách'," giọng người đàn ông chậm rãi vang lên, "tôi không ngại với em chơi đến cùng."
"Mệt rồi, ngủ đây."
Cuộc gọi chấm dứt.
Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, quay sang nhân viên tổ chương trình, hỏi: "Vậy là tôi hoàn thành thử thách rồi chứ?"
Nhân viên gật đầu, trong ánh mắt còn mang theo chút thán phục: "Quả thật là lợi hại. Từ đầu đến cuối, nhịp tim của cậu vẫn luôn dưới ngưỡng 100, quá tuyệt vời."
Giản Thượng Ôn đưa điện thoại lại cho họ, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ngay từ đầu tôi đã biết đây chỉ là một trò chơi thôi mà, đương nhiên sẽ không quá căng thẳng. Chỉ có người bị tỏ tình mới thực sự hồi hộp, đúng không?"
Nhân viên bật cười, gật gù: "Cũng đúng."
Phòng livestream lại sôi trào:
"Không hẳn đâu nha!"
"Mấy người không được tỏ tình cũng đang kích động dữ dội lắm."
"Nhịp tim đều vượt quá 100 rồi đó!"
"Rốt cuộc người bắt máy là ai vậy??"
"Trời ơi, giọng anh đó nghe hay muốn xỉu luôn á!"
"Chắc là do còn ngái ngủ nên giọng mang âm mũi, nghe không rõ lắm."
"Cảm giác quen quen sao ấy!"
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Nhưng không ai còn thực sự để tâm nữa.
.....
Giữa giờ nghỉ giải lao.
Ôn Cẩm đi vào nhà vệ sinh.
Trong lòng cậu ta, lúc này như có sóng thần cuộn trào. Cậu ta thích Thẩm Nghị đã nhiều năm rồi, từ lần đầu tiên Thẩm Nghị cứu cậu ta, trong lòng liền dấy lên sự tò mò mãnh liệt về thân thế và con người của anh. Từ khi biết anh mất mẹ từ nhỏ, đến khi anh một mình cáng đáng cả Thẩm gia, rồi sau đó, càng hiểu rõ hơn, cậu ta thậm chí từng năn nỉ cha mẹ chuyển trường chỉ để được đến học cùng trường với Thẩm Nghị một thời gian.
Khi ấy, cậu ta chỉ dám đứng từ xa nhìn theo bóng dáng anh.
Thẩm Nghị là kiểu người mà trong môi trường học đường thường rất nhã nhặn, nhưng chỉ là "thoạt nhìn" nhã nhặn mà thôi.
Hôm ấy là ngày khai giảng, cậu ta phấn khởi muốn đến gần bắt chuyện với Thẩm Nghị. Sau bao nhiêu lần sắp xếp trong đầu, cuối cùng cũng tiến lại gần, nhưng vừa mở miệng, lòng lại vừa hồi hộp vừa lo lắng, câu nói chưa tròn, còn đang sắp sửa dùng lời mở đầu được chuẩn bị kỹ lưỡng thì...
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ phía trước: "Bạn học, cậu đang chắn đường rồi."
Ôn Cẩm chết trân tại chỗ.
Trong lòng vừa ngỡ ngàng vừa khó hiểu, rõ ràng người này từng cứu mình cơ mà? Anh ấy nên là người dịu dàng chứ, tại sao lại lạnh lùng đến thế?
Lúc ra khỏi trường học.
Ngay phía ngoài cổng, một đám chó hoang đang đánh nhau loạn xạ. Trong đó có một con trông nhỏ hơn hẳn, nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn. Khi bị mấy con khác đuổi theo, nó dẫn cả đám xông thẳng vào sạp hàng rong. Bị làm phiền, chủ sạp hàng tức giận, không phân biệt trắng đen mà đánh luôn cả đám, trong khi con kia đã nhanh chân lủi mất từ lúc nào.
Ôn Cẩm tức giận nói: "Con chó đó đúng là quá đáng."
Thẩm Nghị không biểu cảm, chỉ lạnh nhạt đáp: "Có gì mà quá đáng."
Ôn Cẩm khó hiểu nhìn anh: "Sao lại không quá đáng? Nó cố ý bẫy những con khác, chẳng phải quá ác sao? Hoàn toàn không có chút lòng tốt nào hết."
Thẩm Nghị vẫn lười biếng đứng đó, giọng thản nhiên: "Thì sao?"
Ôn Cẩm theo phản xạ đáp: "Chỉ là... thấy mấy con chó kia bị hại rất đáng thương..."
Dưới ánh mặt trời, gương mặt nam nhân ấy lạnh lẽo, ánh mắt khó dò. Ôn Cẩm phải ngẩng đầu mới thấy rõ anh, chỉ thấy trong đáy mắt Thẩm Nghị là sự lãnh đạm cùng khinh thường. Anh nhếch môi, cười nhạt: "Kẻ giữ lòng thiện mà tự đẩy mình vào tuyệt cảnh - mới thực sự đáng thương."
Rồi anh rời đi.
Đó là lần duy nhất Ôn Cẩm được nói chuyện nhiều như thế với Thẩm Nghị.
Nhưng cậu ta vẫn luôn tin rằng, Thẩm Nghị là một người tốt. Thẩm gia vẫn đều đặn từ thiện cho các vùng núi nghèo khó, Thẩm Nghị còn từng cứu cậu ta một lần. Cậu ta tin, người đàn ông đó thực chất rất dịu dàng, chỉ là không quen thể hiện ra mà thôi.
Cậu ta tưởng rằng, Thẩm Nghị đối với ai cũng đều lạnh lùng như thế.
Cho đến vừa rồi.
Cuộc điện thoại của Giản Thượng Ôn đã khiến tất cả ảo tưởng của Ôn Cẩm sụp đổ. Thì ra, Thẩm Nghị không phải đối với ai cũng xa cách. Không phải ai quấy rầy anh nghỉ ngơi cũng bị đuổi đi. Anh... cũng có thể cười đùa cùng người khác.
Ôn Cẩm càng nghĩ trong lòng càng nghẹn ứ, khó chịu đến mức không thở nổi.
Cảm giác này còn khó chịu hơn gấp bội lần so với việc tưởng tượng Giản Thượng Ôn ở bên Lương Thâm hay Phó Cẩn Thành.
Không thể nào!
Vì sao Thẩm Nghị lại có thể thích Giản Thượng Ôn được chứ?
Đêm khuya yên tĩnh, trong lòng Ôn Cẩm như có hàng trăm móng vuốt cào cấu, cào đến mức phát điên. Rồi bỗng nhiên, cậu ta nhớ lại lời Dư Ý và Từ Dương từng nói: Giản Thượng Ôn trước đây từng ở bên Phó Cẩn Thành và Lương Thâm, hơn nữa còn là "thế thân", là "tình nhân"!
Chắc chắn là vì tiền.
Thẩm Nghị chỉ thích Giản Thượng Ôn vì không biết rõ con người thật của anh ta. Nếu mình có bằng chứng, nếu như có thể bắt được tận tay, vạch trần trước mọi người, thì đến lúc đó, ai cũng sẽ thấy rõ gương mặt thật của Giản Thượng Ôn!
Ôn Cẩm nghĩ tới đây, trong lòng càng lúc càng kích động, cảm giác như bản thân vừa nghĩ ra được một kế hoạch hoàn mỹ.
Nghĩ đến mức tim đập loạn.
Cậu ta mò mẫm vào túi áo, nơi đó là gói thuốc bột mà trước khi ghi hình, Ôn Kiến Thành đã lén đưa cho. Ôn gia nếu lần này sụp đổ thật sự, hôn ước cũng coi như kết thúc. Ôn Kiến Thành đã sớm nhận ra, nếu không dùng đến chút thủ đoạn đặc biệt, Ôn Cẩm e là chẳng còn cơ hội gả vào hào môn nữa. Vì vậy, ông ta đưa thuốc cho Ôn Cẩm, bảo cậu ta tìm cơ hội mà sử dụng.
Nếu là trước kia, Ôn Cẩm dứt khoát sẽ từ chối. Điều cậu ta muốn là tình yêu.
Nhưng giờ thì khác. Sau khi đã nếm trải cảm giác mất tất cả, ánh mắt thiên hạ khinh thường, cậu ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Ban đầu, cậu ta vẫn còn do dự, không biết nên lựa chọn ai. Nhưng giờ, chẳng còn gì để do dự nữa. Loại thuốc này có thể khiến người ta mất đi lý trí, tạo cảm giác hưng phấn tột độ. Chỉ cần rắc thuốc vào trong hương liệu, rồi sắp xếp cho Lương Thâm hoặc Phó Cẩn Thành ở cùng một chỗ với Giản Thượng Ôn, sau đó dẫn mọi người đến đúng lúc. Chắc chắn có thể bắt quả tang!
Tới lúc đó, sự thật sẽ bị phơi bày, tất cả mọi người sẽ nhìn thấu con người thật của Giản Thượng Ôn, sẽ không ai còn yêu thích cậu nữa.
Trước khi Giản Thượng Ôn xuất hiện, tất cả đều thích cậu ta. Vậy thì chỉ cần Giản Thượng Ôn biến mất, tất cả sẽ trở lại như cũ, rồi mọi người sẽ lại thích cậu ta, như trước kia.
Ra khỏi nhà vệ sinh.
Ôn Cẩm vừa cất thuốc bột xong, còn chưa kịp bình tĩnh thì giật mình khựng lại.
Giản Thượng Ôn đang đi tới từ phía đối diện. Cậu cũng hơi ngạc nhiên, ánh mắt có phần lo lắng nhìn Ôn Cẩm, cất giọng hỏi: "A Cẩm, sao lại ở trong đó lâu vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?"
Điều đáng chú ý nhất là...
Giản Thượng Ôn không để lộ vẻ gì đặc biệt, chỉ lướt mắt nhìn cậu ta một cái - nhưng ánh nhìn đó sắc bén vô cùng. Cậu phát hiện Ôn Cẩm theo phản xạ bảo vệ túi áo, mà trong không khí lại lảng vảng mùi thuốc bột rất nhẹ. Có lẽ, "người em trai tốt" này lại đang định giở chiêu trò mờ ám gì nữa rồi.
Ôn Cẩm bối rối cực độ, cố gượng cười, giọng méo mó: "Không... không có gì đâu, em chỉ hơi đau bụng thôi."
Cậu ta định ời đi.
Giản Thượng Ôn lại gọi khẽ: "A Cẩm."
Ôn Cẩm dừng bước, quay đầu lại.
Người đứng bên ngoài nhà vệ sinh, dáng người thanh thoát, sắc mặt rực rỡ như được ánh chiều tà phủ lên một lớp son mỏng. Cậu khẽ cười: "Dạo gần đây trông tinh thần em không ổn lắm. Nếu có gì không khỏe thì cứ nói. Chỗ tôi có vài loại thuốc bồi bổ, chờ về rồi tôi lấy cho."
Ôn Cẩm nghiến răng, hít sâu một hơi như thể đang nuốt xuống cả cơn giận lẫn uất ức, gằn ra từng chữ: "Được, cảm ơn Giản ca ca."
Chưa dứt câu, lời vừa ra khỏi miệng đã khiến cậu ta càng thêm khó chịu và căm ghét.
Ôn gia xưa nay nào thiếu của cải, thứ đồ bổ gì mà không từng có? Nếu không phải vì Giản Thượng Ôn đột ngột xuất hiện...
Thì những chuyện bẩn thỉu của ba cậu ta đâu có bị phơi bày?
Thì ba mẹ cậu ta sao phải đến múc đường ai nấy đi?
Thì vị hôn phu từng nắm tay hứa hẹn tương lai, sao lại quay lưng, hủy hôn ngay lúc cậu ta yếu đuối nhất?
Người cậu ta yêu tha thiết, vì sao lại bị Giản Thượng Ôn cướp đi?
Tất cả, tất cả... đều là do Giản Thượng Ôn mà ra!
Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta!