- Trang chủ
- Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
- Chương 156: Tôi có thể cưới em
Chương 156: Tôi có thể cưới em
Truyện: Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
Tác giả: Trĩ Đường
- Chương 1: Đoán Xem Ai Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2: Tình nhân
- Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
- Chương 4: Lương Thâm
- Chương 5: Tôi sẽ cho anh một bất ngờ
- Chương 6: Một ngày bị bốn người đàn ông từ chối
- Chương 7: Quân sư
- Chương 8: Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi!
- Chương 9: Tôi sai rồi!
- Chương 10: Sự thật
- Chương 11: Tôi nấu cho anh một bữa cơm
- Chương 12: Được ăn cả, ngã về không
- Chương 13: Là ai có lòng đến vậy?
- Chương 14: Công bố số phiếu thiện cảm
- Chương 15: Yêu phi họa quốc
- Chương 16: Đàn ông đều giả dối như nhau
- Chương 17: Tai anh đỏ hết rồi kìa!
- Chương 18: Có thù tất báo
- Chương 19: Đừng để bạn trai mới của tôi hiểu lầm
- Chương 20: Quan hệ tình địch
- Chương 21: Cậu ta vẫn luôn lợi hại mà
- Chương 22: Thú vị
- Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?
- Chương 24: Đừng khóc
- Chương 25: Dẫn bạn trai về chơi
- Chương 26: Đàn ông phải được dạy dỗ
- Chương 27: Chiếc nón xanh tai tiếng
- Chương 28: Thế thân
- Chương 29: Người anh em này cũng có duyên số thật đấy
- Chương 30: Cậu đã yêu bao nhiêu người rồi?
- Chương 31: Năm Người Đàn Ông Trên Cùng Một Sân Khấu
- Chương 32: Đương nhiên là dành cho người yêu rồi
- Chương 33: Tất cả đàn ông trên đời này đều thích cậu
- Chương 34: Tôi đã từng dầm mưa vì anh
- Chương 35: Là hắn
- Chương 36: Hắn nghĩ hắn là ai
- Chương 37: Đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ
- Chương 38: Cởi áo ra, để tôi xem
- Chương 39: Lấy thân báo đáp
- Chương 40: Giản Thượng Ôn sẽ không bao giờ cười với hắn như vậy
- Chương 41: Cậu sẽ hối hận
- Chương 42: Mấy người đánh nhau một trận đi?
- Chương 43: Hắn có lẽ có thể cưới Giản Thượng Ôn
- Chương 44: Mồi lửa
- Chương 45: Phẩm chất chuyên nghiệp của tình nhân
- Chương 46: Ai cũng có thể thích Giản Thượng Ôn
- Chương 47: Anh đang sợ cái gì
- Chương 48: Khát
- Chương 49: Tình cảm chẳng đáng một xu
- Chương 50: Hắn đứng bên ngoài cửa kính
- Chương 51: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 52: Nụ hôn
- Chương 53: Chỉ bạn trai mới có quyền
- Chương 54: Như một tên hề
- Chương 55: Bốn người đàn ông trên một sân khấu
- Chương 56: Nếu Giản Thượng Ôn ghen thì phải làm sao?
- Chương 57: Thử
- Chương 58: Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!
- Chương 59: Có muốn tranh cũng phải xem ai đến trước!
- Chương 60: Người bên cạnh anh là ai?
- Chương 61: Đây là 'anh dâu' của chúng ta sao?
- Chương 62: Anh phát sốt rồi!
- Chương 63: Chuyên nghiệp
- Chương 64: Số đo bé thế!
- Chương 65: Chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!
- Chương 66: Hóa ra là đang ở cùng Phó tổng
- Chương 67: Chắc sẽ không ai để ý đâu!
- Chương 68: Cứ cười cho đã đi
- Chương 69: Không có cách nào để hài lòng tất cả
- Chương 70: Nếu con trai bà ta cưới được một cậu ấm nhà giàu
- Chương 71: Ai mà còn bỏ tiền ra mua vote chứ?
- Chương 72: Phó Cẩn Thành! Lại là Phó Cẩn Thành!
- Chương 73: Hôn
- Chương 74: Hóa ra...là đang ghen sao?
- Chương 75: Không phải cậu ghét tôi sao?
- Chương 76: Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Chương 77: Quen nhau từ rất lâu
- Chương 78: Buổi tối cuối tuần không phải anh ở cùng tôi sao?
- Chương 79: Anh sẽ chọn ai?
- Chương 80: Hai người đang làm gì vậy?
- Chương 81: Anh ấy có người trong lòng chưa?
- Chương 82: Tôi rất thích cậu ấy
- Chương 83: Người quen
- Chương 84: Cậu có lo lắng không?
- Chương 85: Anh đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
- Chương 86: Đừng đi
- Chương 87: Người ở bữa tiệc hôm đó là cậu sao?
- Chương 88: Quà
- Chương 89: Cậu đoán xem?
- Chương 90: Lại là mất ngủ, ra ngoài hít thở không khí sao?
- Chương 91: Năm người vào cùng một nhóm chat
- Chương 92: Biến cậu thành thế thân
- Chương 93: Thích
- Chương 94: Đưa cho người trong lòng
- Chương 95: Tận dụng tài nguyên hợp lý
- Chương 96: Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?
- Chương 97: Chết đến nơi rồi, đừng giãy giụa nữa
- Chương 98: Tôi tin em tuyệt đối không phải là người như vậy
- Chương 99: Chỉ là thấy vui, nên cười thôi
- Chương 100: Bảo bối, em cũng thật là bận rộn
- Chương 101: Phó Cẩn Thành đừng hòng cướp được người khỏi tay hắn!
- Chương 102: Bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!
- Chương 103: Người gọi mãi không được
- Chương 104: Anh thích Giản Thượng Ôn sao?
- Chương 105: Giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm không có khả năng?
- Chương 106: Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???
- Chương 107: Lần sau tôi mời cậu ăn
- Chương 108: Anh định quay lại với anh ta sao?
- Chương 109: Tìm đường chết
- Chương 110: Tìm chỗ giấu tình nhân đi
- Chương 111: Trả quần lại cho tôi
- Chương 112: Tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy
- Chương 113: Không có hôn ước
- Chương 114: Bị người ta cướp mất đàn ông
- Chương 115: Chưa từng xem Giản Thượng Ôn là thế thân
- Chương 116: Chỉ cần thật sự muốn được sống
- Chương 117: Có phải anh muốn dùng quy tắc ngầm không?
- Chương 118: Người tôi thích là Giản Thượng Ôn
- Chương 119: Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Giản Thượng Ôn
- Chương 120: Lén lút qua lại
- Chương 121: Giản Thượng Ôn không bao giờ chịu làm kẻ thứ ba
- Chương 122: Tôi tuyệt đối không tha cho hắn!
- Chương 123: Anh qua nhà tôi ăn Tết đi!
- Chương 124: Cậu sẽ sống thật tốt
- Chương 125: Chỉ chọn tiền!
- Chương 126: Hạnh phúc
- Chương 127: Tôi vì cái gì không thể chọn Phỉ Thành
- Chương 128: Bởi vì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu
- Chương 129: Bàn tay in hằn trên má Ôn Cẩm
- Chương 130: Con nuôi
- Chương 131: Đám người theo đuổi mày chắc chắn có
- Chương 132: Sao không nói cho tôi
- Chương 133: Mày có dám không?
- Chương 134: Cậu có biết mình đang sốt không?
- Chương 135: Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!
- Chương 136: Không chừa chút mặt mũi nào
- Chương 137: Kịch hay bắt đầu
- Chương 138: Gặp lại chiếc khăn ấy
- Chương 139: Tiếp quản Phỉ gia
- Chương 140: Anh có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi
- Chương 141: Muốn đính ước với cậu ấy
- Chương 142: Thứ anh muốn, tôi không thể cho.
- Chương 143: Tương lai còn dài
- Chương 144: Thư tỏ tình
- Chương 145: Em phải công bằng một chút
- Chương 146: Chàng trai này thương người yêu ghê
- Chương 147: Giữa tôi và anh
- Chương 148: Đừng nhìn Giản Thượng Ôn nữa
- Chương 149: Có thể tha thứ
- Chương 150: Tôi sẽ cưới em
- Chương 151: Bằng mặt không bằng lòng
- Chương 152: Món quà chạm đến đáy lòng
- Chương 153: Chim trong lồng
- Chương 154: Tôi có quen anh không?
- Chương 155: Muốn chơi thế nào... thì chơi thế ấy
- Chương 156: Tôi có thể cưới em
- Chương 157: Tôi giúp em đối phó hắn
- Chương 158: Tôi hối hận rồi
- Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
- Chương 160: Giản Thượng Ôn có phải đang ở chỗ cậu không?
- Chương 161: Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh
- Chương 162: Em có yêu tôi hay không, không quan trọng
- Chương 163: Chỉ còn cậu, Phó Cẩn Thành và Lương Thâm
- Chương 164: Không có gì quan trọng hơn mạng sống của em
- Chương 165: Không có ai thúc giục em cả
- Chương 166: Con át chủ bài
- Chương 167: Cảm động đến phát khóc
- Chương 168: Thượng Ôn... cậu ấy cũng thích con sao?
- Chương 169: Giản ca ca, anh viết thư cho ai vậy?
- Chương 170: Viết cho người yêu cũ
- Chương 171: Nhịp tim
- Chương 172: Khiến người ta tức điên lên được
- Chương 173: Bắt đầu dao động
- Chương 174: Năm đó em rời bỏ anh, là vì ai trong số bọn họ?
- Chương 175: Tôi không yêu em
- Chương 176: Là họ ép tôi
- Chương 177: Yêu
- Chương 178: Rốt cuộc còn bao nhiêu dưa nữa
- Chương 179: Tôi vẫn luôn chỉ là tôi
- Chương 180: Tôi vốn dĩ không sợ mưa
- Chương 181: Nhổ cỏ nhổ tận gốc
- Chương 182: Một người đàn ông, tôi không chơi hai lần
- Chương 183: Giản Thượng Ôn... cũng vẫn sẽ là của hắn
- Chương 184: Anh thật sự không hiểu yêu là gì
- Chương 185: Tôi không có em trai
- Chương 186: Đáp án hết hạn sử dụng
- Chương 187: Vinh hạnh của tôi
- Chương 188: Thua một cách thảm hại
- Chương 189: Đông qua xuân đến
- Chương 190: PHIÊN NGOẠI 1: Em đồng ý
- Chương 191: PHIÊN NGOẠI 2: Lương Thâm
- Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
- Chương 193: PHIÊN NGOẠI 4: Kỳ Ngôn
- Chương 194: PHIÊN NGOẠI 5: Phỉ Thành
- Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Đêm hôm đó.
Phó Cẩn Thành trở về rừng đào khi đã quá nửa đêm.
Lúc hắn đẩy cửa bước vào, Giản Thượng Ôn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm kịch bản, ánh đèn nhỏ trong phòng rọi xuống vai cậu một cách dịu dàng. Cậu mặc áo ngủ bằng vải bông, ôm một chiếc gối trắng, dựa lười biếng vào thành ghế, vẻ mặt chuyên chú. Đèn dây tóc phát ra ánh sáng ấm áp, rơi xuống sườn mặt điềm tĩnh của cậu. Nhưng ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng động ngoài sân, Giản Thượng Ôn lập tức ngẩng đầu.
"Trên người anh sao lại toàn mùi rượu thế này?" Giản Thượng Ôn đặt kịch bản xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: "Uống với ai?"
Phó Cẩn Thành chỉ đứng đó, giữa phòng khách, lặng im nhìn cậu. Đôi mắt sâu thẳm của hắn như phủ đầy lớp sóng ngầm đen kịt, không thể đọc được điều gì. Dáng người cao lớn, khí thế lạnh lùng như vây lấy cả không gian, khiến người đối diện không khỏi cảm thấy áp lực.
Giản Thượng Ôn đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Cậu hiểu rõ Phó Cẩn Thành không dễ để mất kiểm soát. Nếu không phải vì xã giao, hắn sẽ tuyệt đối không uống rượu. Người đàn ông này sống cực kỳ tự kỷ luật, thuốc lá hay rượu đều có thể dùng, nhưng rất hiếm khi đụng đến. Trừ khi gặp chuyện gì khiến hắn thật sự khó chịu, nếu không, gần như không thể thấy Phó Cẩn Thành mất kiểm soát.
Phó Cẩn Thành không trả lời. Hắn chỉ bước đến, rồi đột ngột kéo cậu vào lòng.
Cái ôm ấy mang theo một lực siết mạnh mẽ, gần như muốn bóp nát người trong ngực.
Giản Thượng Ôn khẽ giật mình, trong lòng thầm rủa một câu không biết lại lên cơn gì nữa, mùi rượu ám trên áo hắn nồng nặc khiến cậu hơi nhíu mày, lát nữa lại phải đi tắm rửa. Sớm biết vậy đã không ngồi đây đọc kịch bản, giữa đêm hôm thế này lại không được yên.
Phó Cẩn Thành chỉ ôm chặt cậu không buông. Trong đôi mắt đen sâu ấy là thứ cảm xúc hỗn loạn dữ dội bị cưỡng ép đè nén xuống. Hắn cúi người, cằm tựa lên vai Giản Thượng Ôn, hai tay giam cậu trong vòng tay cứng rắn đầy áp chế. Đó là một tư thế độc chiếm đầy kiểm soát, như thể chỉ có siết chặt đến vậy, hắn mới có được chút cảm giác an toàn, mới có thể trấn áp cơn cuồng nộ đang gào thét trong lòng.
Giản Thượng Ôn khẽ hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phó Cẩn Thành không trả lời.
Hắn đã quen với cách sống máu lạnh, quyết đoán, thứ gì vô dụng thì vứt bỏ, thứ gì có giá trị thì giữ lại. Đã muốn là phải giành cho bằng được, không muốn nữa thì thẳng tay buông.
Đó là quy tắc của thế giới hắn.
Từ nhỏ đến lớn, được nuôi dạy như người kế nghiệp Phó thị, hắn đã sớm khắc ghi nguyên tắc của một kẻ làm ăn - nhân từ và do dự chỉ khiến người ta thất bại.
Cho nên, năm đó khi hắn để mắt tới Giản Thượng Ôn, hắn không chút do dự giành cậu về tay mình. Nhưng sau đó, khi phát hiện ra cậu không ngoan ngoãn như tưởng tượng, thậm chí còn có chút bướng bỉnh, bất kham, dám bỏ trốn... thì với hắn, món đồ không chịu nghe lời ấy cũng chỉ là thứ rác rưởi nên bị vứt bỏ.
Và hắn đã thật sự làm thế.
Hắn không đi tìm Giản Thượng Ôn nữa. Hắn coi cậu như một quân cờ vô dụng, thẳng tay loại bỏ. Vốn dĩ cậu cũng chỉ là người thay thế, không đáng để hắn đặt quá nhiều tình cảm.
Muốn trách, thì trách Giản Thượng Ôn không biết liêm sỉ, đã rời khỏi hắn rồi lại lên giường với anh em thân thiết của hắn.
Muốn khinh, thì khinh gia thế cậu bình thường, chẳng đem lại lợi ích gì, chỉ được mỗi cái gương mặt đẹp đẽ làm bình hoa.
Vậy mà... hắn lại vì một người như vậy mà phải hạ mình đi tranh giành với Lương Thâm?
Trong nhà tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Có người khẽ "tê" một tiếng, dường như vì bị ôm chặt đến khó chịu, cậu bất mãn nói: "Anh lại lên cơn gì thế, buông tôi ra đi."
Phó Cẩn Thành vẫn im lặng không nhúc nhích.
Tựa như có một tiếng thở dài bất đắc dĩ rơi xuống. Tiếp đó, giọng Giản Thượng Ôn vang lên, rất đỗi bình tĩnh: "Anh uống kiểu đó, dạ dày có phải lại tái phát rồi không?"
Phó Cẩn Thành bỗng thấy trong lòng nhói đau, khó chịu đến nghẹn thở. Hắn buông người ra. Trong căn nhà gỗ cũ kỹ, hai người đối mặt nhau. Hắn đứng trước mặt cậu, dáng người cao lớn, nhưng bộ vest chỉnh tề đã nhăn nhúm tơi tả. Người đàn ông thường ngày ở chốn thương trường là phó tổng uy nghiêm, chững chạc, khiến ai cũng nể sợ.
Nhưng lúc này đây...
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, cả người lộ ra vẻ thất bại và tàn tạ đến khó tin.
Giọng Phó Cẩn Thành khàn khàn, khẽ hỏi: "Phải làm sao bây giờ?"
Không ai có thể tin, người đàn ông lừng danh của giới thương trường, tuổi trẻ đã nắm quyền Phó thị, hô mưa gọi gió, đạt được mọi thứ mình muốn lại cất lên câu hỏi ấy, với một giọng điệu như thể đang lạc lối giữa cơn mưa lạnh buốt.
Hắn lại hỏi lần nữa: "Phải làm sao bây giờ?"
Làm sao bây giờ chứ?
Tại sao tôi không thể trách em? Tại sao tôi không thể buông bỏ em?
Em muốn thoát khỏi vòng tay tôi mà bỏ đi, thế nhưng phản xạ đầu tiên của tôi lại là siết chặt em hơn, tại sao chứ?
Giản Thượng Ôn bật cười, như thể bị hắn chọc tức. Cậu vén tay áo ngủ, lộ ra cánh tay trắng mịn, rồi xoa xoa phần eo còn đau vì bị ôm quá chặt, ánh mắt nhìn hắn đầy giễu cợt: "Lúc uống thì không hỏi tôi, giờ uống xong rồi lại hỏi tôi phải làm sao?"
Phó Cẩn Thành đứng yên tại chỗ, môi mấp máy: "Tôi có hỏi, em cũng sẽ không quản."
Giản Thượng Ôn không trả lời.
Vì đó là sự thật.
Phó Cẩn Thành vẫn dõi theo cậu, trong ánh mắt là những dằn vặt cố kìm nén. Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn lại, chậm rãi nói: "Tôi chưa từng quên thân phận mình là gì, không có tư cách quản chuyện của anh. Phó tổng, đây là lời năm đó chính miệng anh nói, xem ra trí nhớ của anh cũng không tốt lắm nhỉ."
Phó Cẩn Thành cố gắng lục lại trí nhớ.
Nhưng hoàn toàn không thể nhớ được.
"Em có thể quản." Hắn nói, "Hiện tại em có thể."
Cứ như đang ban phát cho Giản Thượng Ôn một đặc quyền to lớn lắm.
Giản Thượng Ôn lại cười nhẹ. Đôi mắt cong cong, gương mặt tươi tắn ấy vẫn đẹp như xưa, nhưng lại không mang chút hơi ấm nào. Cậu nói: "Nhưng tôi không thích quản chuyện bao đồng."
Phó Cẩn Thành vẫn đứng bất động, ánh mắt dừng trên nụ cười ấy. Rõ ràng cậu đang cười với hắn, nhưng hắn lại chẳng cảm nhận nổi chút ấm áp nào. Ngược lại, chỉ thấy từ sâu trong tim dâng lên từng đợt lạnh buốt.
Giản Thượng Ôn nói: "Phó tổng nghỉ sớm một chút đi, mai còn phải quay chương trình."
Cậu quay người định rời đi, lại bị hắn giữ tay kéo lại.
Giản Thượng Ôn dừng bước, quay đầu nhìn hắn. Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Cẩn Thành như giếng cổ không đáy. Hắn thật sự đã uống rất nhiều, rất hiếm khi thất thố như vậy. Hắn nói: "Vậy thì thế nào, em mới chịu quản?"
"......"
Đúng là lời điên của kẻ điên.
Có đôi khi Giản Thượng Ôn thật sự muốn biết những người như hắn suy nghĩ kiểu gì, nhưng cậu không phải người điên, làm sao hiểu nổi logic của kẻ điên.
Cậu dứt khoát không muốn dây dưa, điềm đạm nói: "Phó tổng, anh say rồi, về nghỉ ngơi đi."
Nhưng Phó Cẩn Thành vẫn không buông tay. Hắn chậm rãi mở miệng: "Tôi đã đánh Lương Thâm một trận."
Giản Thượng Ôn ngẩng mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như mặt hồ mùa đông, phản chiếu bóng dáng Phó Cẩn Thành trong mắt. Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người đối diện nhau, sóng ngầm dâng trào dưới bề mặt lặng im.
Từ khoảnh khắc sự thật bị phơi bày, cục diện đã thay đổi.
"Lúc ở Phó gia, hắn thường lén bắt nạt em." Phó Cẩn Thành nói, "Tôi thay em trút giận."
Giản Thượng Ôn khẽ cười.
Trút giận cho cậu? Nực cười. Chẳng qua là hắn cảm thấy bị huynh đệ mình cắm sừng, nên phát điên mà thôi. Trong cơn giận đó, bao nhiêu phần là vì cậu, bao nhiêu là vì sĩ diện? E rằng chỉ hắn mới rõ.
Cậu cười, trong mắt như phủ một tầng nước mỏng, trong veo như hồ thu, soi rõ mọi tạp niệm thế gian.
Phó Cẩn Thành khẽ hỏi: "Em có vui không?"
Rất nhiều năm qua, mỗi khi đối diện Giản Thượng Ôn, hắn luôn là người ra lệnh, lời nói ngắn gọn, dứt khoát, luôn là thái độ của kẻ ở trên ban phát mệnh lệnh, chưa từng biết do dự.
Thế nhưng gần đây...
Hắn luôn là người hỏi.
Phải làm sao bây giờ? Làm sao em mới chịu quản? Em có vui không?
Mà người trước mặt hắn, vẫn điềm nhiên như thế, như thể chưa từng có gì thay đổi, nhưng lại khiến người ta có cảm giác mọi thứ đã âm thầm dịch chuyển. Hắn đứng ở đó, chờ đợi.
Tựa như một phiên tòa.
Hắn như một tội nhân phạm phải đại tội, đang chờ vị thẩm phán trước mặt tuyên phán quyết cuối cùng.
Cho đến khi người ấy mỉm cười, Giản Thượng Ôn đáp: "Vui."
Phó Cẩn Thành thở phào nhẹ nhõm, đến mức chính hắn còn ngỡ ngàng. Bao nhiêu lần ký kết hợp đồng bạc tỉ, bao nhiêu phen ra quyết sách trong thương trường sinh tử, hắn cũng chưa từng nhẹ nhõm như lúc này. Hắn thấp giọng nói: "Sau này tôi nhất định sẽ không để ai bắt nạt em nữa, cũng sẽ không để em phải chịu khổ."
Tựa như một đứa trẻ chờ được khen.
Nhìn xem, tôi đã đánh người dám bắt nạt em rồi đấy. Sau này tôi sẽ bảo vệ em. Như vậy có phải là rất tốt không?
Giản Thượng Ôn vẫn mỉm cười nhàn nhạt, đáp: "Tốt."
Không cho bất kỳ ai bắt nạt tôi, nhưng chính anh, Phó Cẩn Thành, anh mới là kẻ bắt nạt tôi nhiều nhất! Anh có biết không?
Nửa đời trước của tôi chịu bao nhiêu khổ, trong đó có không ít là do anh góp phần tạo nên. Anh đúng là nên hối hận, nên chuộc lỗi. Mà nếu anh đã có lòng ấy, thì tôi cũng sẽ không ngăn cản. Không phải muốn đấu với Lương Thâm à? Một màn "chó cắn chó" như thế, tôi rất thích xem.
Sao mà không tốt được chứ?
"Anh nghỉ một lát đi." Giản Thượng Ôn nói: "Khuya rồi, anh lại còn uống nhiều như vậy, để tôi đi nấu chút canh giải rượu."
Thật ra có nấu nướng gì đâu. Cậu đã sớm đoán được tám chín phần mười là Phó Cẩn Thành sẽ tìm Lương Thâm gây chuyện, nên chủ động gọi xuống bếp khách sạn xin sẵn một phần canh giải rượu mang về. Bỏ vào bếp một lát là có ngay, hoàn toàn không cần cậu động tay.
Phó Cẩn Thành nói: "Được."
Hắn đi tắm.
Lúc bước ra, trong phòng khách ánh đèn dịu nhẹ phủ lên mặt bàn gốm sứ, nơi đặt một bát canh giải rượu vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Giản Thượng Ôn ngồi trên ghế sofa, vẫn đang cầm kịch bản xem qua, thấy hắn ra thì mới ngẩng đầu nói: "Tắm xong rồi? Tranh thủ còn nóng thì uống đi, mai khỏi đau đầu."
Ánh đèn hắt lên vai cậu, khiến cậu trông dịu dàng, ngoan ngoãn đến lạ thường.
Phó Cẩn Thành bỗng chốc nhớ lại... rất lâu trước đây, khi cả hai còn ở Phó gia, Giản Thượng Ôn cũng như vậy, luôn chờ hắn trong phòng khách, chuẩn bị sẵn canh giải rượu và đồ ăn.
Lúc đó, hắn chẳng thấy có gì đặc biệt. Chỉ nghĩ đó là một ngày bình thường trong muôn vàn ngày bình thường khác. Cứ ngỡ rằng những ngày an yên như thế sẽ còn kéo dài mãi mãi.
Mãi đến bây giờ.
Phó Cẩn Thành ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi nhấp một ngụm canh giải rượu, cảm nhận từng dòng ấm nóng trôi xuống bụng, xua tan cả cơn lạnh đêm dài. Không chỉ là cái lạnh nơi thân thể, mà cả trong lòng cũng dường như được sưởi ấm.
Giản Thượng Ôn thu dọn đồ đạc xong mới nói: "Vậy tôi về phòng đây."
Nhưng cậu chưa kịp rời đi thì cổ tay đã bị giữ lại.
Giản Thượng Ôn ngoái đầu, nhìn Phó Cẩn Thành đang ngồi trên sofa. Người đàn ông ngồi trên sofa không buông tay, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu bóng cậu, hắn khẽ mở miệng, chậm rãi nói: "Tôi có thể cưới em."
Trong đêm khuya tĩnh lặng như vậy.
Người đàn ông từng cao cao tại thượng ấy, kẻ từng nói cậu chỉ có thể là một thế thân không thể công khai, không có tư cách, không nên vọng tưởng, giờ đây lại hỏi: "Tôi cưới em, được không?"