- Trang chủ
- Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
- Chương 147: Giữa tôi và anh
Chương 147: Giữa tôi và anh
Truyện: Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
Tác giả: Trĩ Đường
- Chương 1: Đoán Xem Ai Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2: Tình nhân
- Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
- Chương 4: Lương Thâm
- Chương 5: Tôi sẽ cho anh một bất ngờ
- Chương 6: Một ngày bị bốn người đàn ông từ chối
- Chương 7: Quân sư
- Chương 8: Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi!
- Chương 9: Tôi sai rồi!
- Chương 10: Sự thật
- Chương 11: Tôi nấu cho anh một bữa cơm
- Chương 12: Được ăn cả, ngã về không
- Chương 13: Là ai có lòng đến vậy?
- Chương 14: Công bố số phiếu thiện cảm
- Chương 15: Yêu phi họa quốc
- Chương 16: Đàn ông đều giả dối như nhau
- Chương 17: Tai anh đỏ hết rồi kìa!
- Chương 18: Có thù tất báo
- Chương 19: Đừng để bạn trai mới của tôi hiểu lầm
- Chương 20: Quan hệ tình địch
- Chương 21: Cậu ta vẫn luôn lợi hại mà
- Chương 22: Thú vị
- Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?
- Chương 24: Đừng khóc
- Chương 25: Dẫn bạn trai về chơi
- Chương 26: Đàn ông phải được dạy dỗ
- Chương 27: Chiếc nón xanh tai tiếng
- Chương 28: Thế thân
- Chương 29: Người anh em này cũng có duyên số thật đấy
- Chương 30: Cậu đã yêu bao nhiêu người rồi?
- Chương 31: Năm Người Đàn Ông Trên Cùng Một Sân Khấu
- Chương 32: Đương nhiên là dành cho người yêu rồi
- Chương 33: Tất cả đàn ông trên đời này đều thích cậu
- Chương 34: Tôi đã từng dầm mưa vì anh
- Chương 35: Là hắn
- Chương 36: Hắn nghĩ hắn là ai
- Chương 37: Đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ
- Chương 38: Cởi áo ra, để tôi xem
- Chương 39: Lấy thân báo đáp
- Chương 40: Giản Thượng Ôn sẽ không bao giờ cười với hắn như vậy
- Chương 41: Cậu sẽ hối hận
- Chương 42: Mấy người đánh nhau một trận đi?
- Chương 43: Hắn có lẽ có thể cưới Giản Thượng Ôn
- Chương 44: Mồi lửa
- Chương 45: Phẩm chất chuyên nghiệp của tình nhân
- Chương 46: Ai cũng có thể thích Giản Thượng Ôn
- Chương 47: Anh đang sợ cái gì
- Chương 48: Khát
- Chương 49: Tình cảm chẳng đáng một xu
- Chương 50: Hắn đứng bên ngoài cửa kính
- Chương 51: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 52: Nụ hôn
- Chương 53: Chỉ bạn trai mới có quyền
- Chương 54: Như một tên hề
- Chương 55: Bốn người đàn ông trên một sân khấu
- Chương 56: Nếu Giản Thượng Ôn ghen thì phải làm sao?
- Chương 57: Thử
- Chương 58: Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!
- Chương 59: Có muốn tranh cũng phải xem ai đến trước!
- Chương 60: Người bên cạnh anh là ai?
- Chương 61: Đây là 'anh dâu' của chúng ta sao?
- Chương 62: Anh phát sốt rồi!
- Chương 63: Chuyên nghiệp
- Chương 64: Số đo bé thế!
- Chương 65: Chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!
- Chương 66: Hóa ra là đang ở cùng Phó tổng
- Chương 67: Chắc sẽ không ai để ý đâu!
- Chương 68: Cứ cười cho đã đi
- Chương 69: Không có cách nào để hài lòng tất cả
- Chương 70: Nếu con trai bà ta cưới được một cậu ấm nhà giàu
- Chương 71: Ai mà còn bỏ tiền ra mua vote chứ?
- Chương 72: Phó Cẩn Thành! Lại là Phó Cẩn Thành!
- Chương 73: Hôn
- Chương 74: Hóa ra...là đang ghen sao?
- Chương 75: Không phải cậu ghét tôi sao?
- Chương 76: Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Chương 77: Quen nhau từ rất lâu
- Chương 78: Buổi tối cuối tuần không phải anh ở cùng tôi sao?
- Chương 79: Anh sẽ chọn ai?
- Chương 80: Hai người đang làm gì vậy?
- Chương 81: Anh ấy có người trong lòng chưa?
- Chương 82: Tôi rất thích cậu ấy
- Chương 83: Người quen
- Chương 84: Cậu có lo lắng không?
- Chương 85: Anh đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
- Chương 86: Đừng đi
- Chương 87: Người ở bữa tiệc hôm đó là cậu sao?
- Chương 88: Quà
- Chương 89: Cậu đoán xem?
- Chương 90: Lại là mất ngủ, ra ngoài hít thở không khí sao?
- Chương 91: Năm người vào cùng một nhóm chat
- Chương 92: Biến cậu thành thế thân
- Chương 93: Thích
- Chương 94: Đưa cho người trong lòng
- Chương 95: Tận dụng tài nguyên hợp lý
- Chương 96: Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?
- Chương 97: Chết đến nơi rồi, đừng giãy giụa nữa
- Chương 98: Tôi tin em tuyệt đối không phải là người như vậy
- Chương 99: Chỉ là thấy vui, nên cười thôi
- Chương 100: Bảo bối, em cũng thật là bận rộn
- Chương 101: Phó Cẩn Thành đừng hòng cướp được người khỏi tay hắn!
- Chương 102: Bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!
- Chương 103: Người gọi mãi không được
- Chương 104: Anh thích Giản Thượng Ôn sao?
- Chương 105: Giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm không có khả năng?
- Chương 106: Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???
- Chương 107: Lần sau tôi mời cậu ăn
- Chương 108: Anh định quay lại với anh ta sao?
- Chương 109: Tìm đường chết
- Chương 110: Tìm chỗ giấu tình nhân đi
- Chương 111: Trả quần lại cho tôi
- Chương 112: Tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy
- Chương 113: Không có hôn ước
- Chương 114: Bị người ta cướp mất đàn ông
- Chương 115: Chưa từng xem Giản Thượng Ôn là thế thân
- Chương 116: Chỉ cần thật sự muốn được sống
- Chương 117: Có phải anh muốn dùng quy tắc ngầm không?
- Chương 118: Người tôi thích là Giản Thượng Ôn
- Chương 119: Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Giản Thượng Ôn
- Chương 120: Lén lút qua lại
- Chương 121: Giản Thượng Ôn không bao giờ chịu làm kẻ thứ ba
- Chương 122: Tôi tuyệt đối không tha cho hắn!
- Chương 123: Anh qua nhà tôi ăn Tết đi!
- Chương 124: Cậu sẽ sống thật tốt
- Chương 125: Chỉ chọn tiền!
- Chương 126: Hạnh phúc
- Chương 127: Tôi vì cái gì không thể chọn Phỉ Thành
- Chương 128: Bởi vì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu
- Chương 129: Bàn tay in hằn trên má Ôn Cẩm
- Chương 130: Con nuôi
- Chương 131: Đám người theo đuổi mày chắc chắn có
- Chương 132: Sao không nói cho tôi
- Chương 133: Mày có dám không?
- Chương 134: Cậu có biết mình đang sốt không?
- Chương 135: Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!
- Chương 136: Không chừa chút mặt mũi nào
- Chương 137: Kịch hay bắt đầu
- Chương 138: Gặp lại chiếc khăn ấy
- Chương 139: Tiếp quản Phỉ gia
- Chương 140: Anh có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi
- Chương 141: Muốn đính ước với cậu ấy
- Chương 142: Thứ anh muốn, tôi không thể cho.
- Chương 143: Tương lai còn dài
- Chương 144: Thư tỏ tình
- Chương 145: Em phải công bằng một chút
- Chương 146: Chàng trai này thương người yêu ghê
- Chương 147: Giữa tôi và anh
- Chương 148: Đừng nhìn Giản Thượng Ôn nữa
- Chương 149: Có thể tha thứ
- Chương 150: Tôi sẽ cưới em
- Chương 151: Bằng mặt không bằng lòng
- Chương 152: Món quà chạm đến đáy lòng
- Chương 153: Chim trong lồng
- Chương 154: Tôi có quen anh không?
- Chương 155: Muốn chơi thế nào... thì chơi thế ấy
- Chương 156: Tôi có thể cưới em
- Chương 157: Tôi giúp em đối phó hắn
- Chương 158: Tôi hối hận rồi
- Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
- Chương 160: Giản Thượng Ôn có phải đang ở chỗ cậu không?
- Chương 161: Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh
- Chương 162: Em có yêu tôi hay không, không quan trọng
- Chương 163: Chỉ còn cậu, Phó Cẩn Thành và Lương Thâm
- Chương 164: Không có gì quan trọng hơn mạng sống của em
- Chương 165: Không có ai thúc giục em cả
- Chương 166: Con át chủ bài
- Chương 167: Cảm động đến phát khóc
- Chương 168: Thượng Ôn... cậu ấy cũng thích con sao?
- Chương 169: Giản ca ca, anh viết thư cho ai vậy?
- Chương 170: Viết cho người yêu cũ
- Chương 171: Nhịp tim
- Chương 172: Khiến người ta tức điên lên được
- Chương 173: Bắt đầu dao động
- Chương 174: Năm đó em rời bỏ anh, là vì ai trong số bọn họ?
- Chương 175: Tôi không yêu em
- Chương 176: Là họ ép tôi
- Chương 177: Yêu
- Chương 178: Rốt cuộc còn bao nhiêu dưa nữa
- Chương 179: Tôi vẫn luôn chỉ là tôi
- Chương 180: Tôi vốn dĩ không sợ mưa
- Chương 181: Nhổ cỏ nhổ tận gốc
- Chương 182: Một người đàn ông, tôi không chơi hai lần
- Chương 183: Giản Thượng Ôn... cũng vẫn sẽ là của hắn
- Chương 184: Anh thật sự không hiểu yêu là gì
- Chương 185: Tôi không có em trai
- Chương 186: Đáp án hết hạn sử dụng
- Chương 187: Vinh hạnh của tôi
- Chương 188: Thua một cách thảm hại
- Chương 189: Đông qua xuân đến
- Chương 190: PHIÊN NGOẠI 1: Em đồng ý
- Chương 191: PHIÊN NGOẠI 2: Lương Thâm
- Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
- Chương 193: PHIÊN NGOẠI 4: Kỳ Ngôn
- Chương 194: PHIÊN NGOẠI 5: Phỉ Thành
- Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Khi tới giờ ăn, Giản Thượng Ôn cũng không phải kiểu chỉ biết ngồi chờ được dọn cơm.
Cậu chủ động vào bếp định phụ bà cụ nấu nướng. Nhưng ông cụ đã có mặt trong bếp rồi. Dù lớn tuổi, ông vẫn nhanh nhẹn, thấy Giản Thượng Ôn bước vào liền cười nói: "Không sao đâu, để tụi ta lo là được rồi. Hai đứa ra ngoài ngồi chờ đi, nửa đời người ta nấu cơm phụ bà ấy rồi, giờ cũng quen tay lắm!"
Giản Thượng Ôn liền gật đầu đồng ý.
Thật ra cũng không phải rảnh rỗi ngồi chờ, cậu tranh thủ dọn dẹp trong sân. Trong vườn có trồng vài loại rau, cũng đến lúc phải tưới nước, cậu liền đi kiếm đầu vòi để dẫn nước tưới cây.
Bà nội từ bếp đi ra, nói với cậu: "Không có nước máy đâu, toàn phải dùng nước giếng."
Phó Cẩn Thành lên tiếng: "Để tôi làm."
Đây là giếng kiểu cũ, không phải chỉ múc là có nước, mà phải biết cách dẫn nước.
Giản Thượng Ôn nói: "Anh chắc chưa từng làm, để tôi."
Cậu bước tới giếng bắt đầu thao tác. Với loại giếng này phải dùng gáo đổ trước một ít nước mồi vào, sau đó mới từ từ áp xuống cần gạt, như vậy nước mới lên được.
Khi dòng nước mát lạnh bắt đầu tuôn ra đều đều, Giản Thượng Ôn mới đưa cho Phó Cẩn Thành tiếp tục. Thấy hắn vừa bắt đầu đã hơi nhăn mày, cậu bật cười: "Trước kia ở quê đều dùng loại này, anh chưa từng làm, đương nhiên không quen rồi."
Phó Cẩn Thành vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhìn cậu rồi đáp: "Tôi có thể học."
Giản Thượng Ôn khẽ ngẩn ra.
Phía xa, khán giả đang xem qua màn ảnh bắt đầu náo loạn:
"A! Trời ơi, cảnh này đáng yêu muốn xỉu luôn!"
"'Tôi không biết nhưng tôi có thể học vì em!' ~ Soft xỉu!"
"Đúng kiểu hoa cao lãnh trên thần đàn chịu hạ phàm rồi!"
"Nam chính trong truyền thuyết là đây!"
Khán giả vô cùng phấn khích, nhưng Giản Thượng Ôn thì vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh. Miệng đàn ông nói ra có đáng tin đâu? Đến chuyện mồi nước giếng mà còn khó khăn thế này, nếu thực sự sống cuộc đời như vậy, ai biết sẽ còn trầy trật cỡ nào.
Nhưng vậy cũng không ảnh hưởng tới chuyện cậu tưới rau.
Người ta đã chủ động làm, thì cậu cũng không ngại sai.
Đợi hai ông bà chuẩn bị xong bữa, Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành cùng ngồi vào bàn ăn. Trên bàn là vài đĩa rau xào và cháo trắng, nhìn qua chẳng có gì đặc sắc, nhưng sạch sẽ và mộc mạc.
Hai người cùng lúc gắp một miếng, rồi lập tức trầm mặc.
Gia vị quá nhạt, mà món lại quá chua.
Ăn vào... mùi vị thật sự không ổn.
Nhưng hai ông bà lại ăn rất tự nhiên, thậm chí còn quay sang hỏi han: "Thế nào, ăn có hợp khẩu vị không?"
Giản Thượng Ôn mỉm cười đáp: "Ngon lắm ạ."
Phó Cẩn Thành cũng không làm mất mặt, gật đầu đồng tình.
Lúc này, hai ông bà lão mới thật sự vui vẻ. Mãi đến khi cơm nước xong xuôi, ông cụ ra tiễn khách, mới nói với Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành: "Bà ấy mấy chục năm trước từng bị một trận bệnh nặng, từ đó vị giác không còn nhạy nữa. Nhưng bà vẫn rất thích ăn cơm, cho nên bao nhiêu năm qua, ta đều chiều theo. Ăn mãi rồi cũng quen miệng. Chỉ sợ hôm nay làm khổ hai đứa."
Giản Thượng Ôn liền cười, chân thành nói: "Không sao cả ạ. Con còn phải cảm ơn ông bà đã tiếp đãi tử tế."
Nghe vậy, ông cụ mới yên tâm quay trở vào nhà.
Trên đường về phòng nhỏ, hoàng hôn đã trôi xuống sau núi, ánh chiều buông như dải lụa màu mật ong nhẹ quấn lấy vòm trời. Xa xa, hoa đào bay như tuyết, rụng thành dòng hồng sắc chảy miên man khắp lối. Ở nơi xa, có mấy chiếc ghế tựa, nhiều người ăn cơm xong liền ra đó ngồi hóng gió.
Giản Thượng Ôn khẽ nói: "Phó tổng, tối nay ăn thấy sao? Nếu chưa no, để tôi nhờ nhân viên lấy thêm chút gì cho anh nhé?"
Phó Cẩn Thành đáp: "Không cần. Một bữa tối thôi."
Người đàn ông này, thật ra luôn biết tiết chế bản thân — điều đó Giản Thượng Ôn vẫn luôn hiểu rất rõ. Dù là trong giới thượng lưu hay trên thương trường, Phó Cẩn Thành có được địa vị hôm nay, chắc chắn không phải chỉ dựa vào hào quang gia tộc. Hắn có uy tín của riêng mình, có tầm nhìn, có bản lĩnh mở rộng cả một bản đồ kinh doanh. Cũng chính vì vậy mà Giản Thượng Ôn mới lựa chọn hắn.
Chỉ có người như Phó Cẩn Thành, mới có thể hoàn toàn phá hủy Lương gia.
Giản Thượng Ôn nói: "Tối nay chắc anh còn phải xử lý công việc? Vậy bàn trong sân để cho anh."
Phó Cẩn Thành gật đầu:
"Được."
Chiếc bàn nhỏ trong sân — cũ kỹ, đơn sơ, nhưng vẫn sạch sẽ, đủ để làm việc.
Dọn dẹp xong xuôi, Phó Cẩn Thành đã ngồi vào bàn, laptop mở ra, ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh. Cách đó không xa, cửa phòng bếp hé mở. Giản Thượng Ôn đứng bên khung cửa, gọi: "Tôi hơi đói. Định nấu chút mì. Phó tổng ăn không?"
Phó Cẩn Thành ngẩng lên, công việc vốn đã làm hao tâm tổn sức, nghe đến đó liền gật đầu:
"Được."
Giản Thượng Ôn liền vào bếp nấu hai tô mì.
Tới khi ăn xong thì trời đã gần chín giờ tối. Hai người ngồi cạnh bàn trong sân, ánh trăng từ trên cao rót xuống vườn như một tầng lụa bạc mỏng. Những chiếc đèn nhỏ vàng nhạt hắt ánh sáng dịu lên vai áo, ánh mắt người.
Phó Cẩn Thành ngước lên, thấy Giản Thượng Ôn mặc tạp dề đi từ bếp ra. Cậu hơi khom lưng đặt tô mì lên bàn. Mì được nấu rất đơn giản, hai quả trứng tráng vàng óng và chút gia vị, nhưng vừa nhìn đã thấy ngon.
Ánh đèn mơ màng phủ lên khuôn mặt thanh tú của cậu, khiến người nhìn không rời mắt. Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười nhẹ: "Hơi đơn giản, Phó tổng ăn tạm nhé?"
Phó Cẩn Thành bước lại ngồi xuống ghế, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Hắn vốn rất kén ăn, ra ngoài thường chẳng thấy món nào vừa miệng. Nhưng đồ ăn Giản Thượng Ôn nấu, hắn luôn ăn hết.
Giản Thượng Ôn miệng nói đói, nhưng thật ra cả tô mì ăn không được bao nhiêu đã đặt đũa xuống.
Phó Cẩn Thành liền nhìn ra, chỗ nào có đói thật. Chỉ sợ câu "đói bụng" là cái cớ, chỉ vì muốn nấu chút gì đó cho hắn, nên mới bịa ra lý do. Hắn nhớ lại hồi còn ở biệt thự Phó gia, hắn cũng thường xuyên thức trắng đêm xử lý công việc. Khi đã lao vào công việc rồi thì chẳng còn ý thức gì về ăn uống, mà người trong nhà cũng chẳng ai dám làm phiền hắn cả.
Cũng chỉ có mình Giản Thượng Ôn mang đồ ăn tới cho hắn.
Cậu mỗi lần đều viện đủ mọi lý do để tìm đến Phó Cẩn Thành, lý do dùng nhiều nhất chính là: cậu đói bụng, trong bếp làm dư, muốn ăn cùng hắn cho vui.
Thật ra, cái cớ này cực kỳ vụng về.
Phó Cẩn Thành biết rất rõ quy trình trong bếp luôn được tính toán cẩn thận, căn bản không có chuyện dư ra đồ ăn. Nhưng đối với kiểu viện cớ ngốc nghếch như vậy của Giản Thượng Ôn, phần lớn thời gian hắn vẫn chọn cách dung túng.
Không vì lý do gì đặc biệt. Trước kia, hắn chỉ đơn giản cảm thấy lười đôi co với tình nhân nhỏ này. Còn bây giờ, sau khi chứng kiến ông cụ kia biết rõ bà cụ nấu ăn không ngon vẫn không vạch trần, ngược lại còn phối hợp chiều chuộng bà, hắn bỗng như hiểu ra điều gì đó.
Phó Cẩn Thành đặt bát mì xuống, nhìn về phía Giản Thượng Ôn, nói: "Cặp vợ chồng già đó, có thể đi đến bước này đúng là không dễ. Tôi tính giúp họ một chút, ít nhất là lắp nước máy, với thêm ít vật tư."
Giản Thượng Ôn đã ăn xong, đang bưng ly nước nhấp từng ngụm. Hàng mi dài khẽ rung khi cậu khẽ gật đầu đồng tình: "Cũng được, bọn họ sống như vậy thật không dễ. Dù sao cũng mời chúng ta ăn cơm, xem như mình có chút tấm lòng đi. Nhưng mà Phó tổng có lòng tốt, thì để tôi thay mặt họ cảm ơn trước."
Phó Cẩn Thành thật ra vô cùng hài lòng, hài lòng vì Giản Thượng Ôn nói từ "chúng ta".
Chỉ một chữ đó, đã khiến tâm trạng hắn tốt lên không ít.
Ánh mắt đen thẫm và sâu như đáy biển của hắn rơi xuống người Giản Thượng Ôn. Nam nhân ngồi trên ghế, cao lớn, tuấn tú, khí chất cường thế, nói: "Không cần khách sáo như vậy. Hai người họ rất ân ái, tôi rất trân trọng kiểu tình cảm bao dung lẫn nhau như thế."
Giản Thượng Ôn cũng không phản bác, chỉ mỉm cười: "Tình cảm có thể bao dung lẫn nhau như vậy, đúng là rất tốt."
Cậu nghĩ Phó Cẩn Thành chỉ đang rảnh rỗi, ăn no rồi nên muốn trò chuyện cho đỡ buồn.
Thật ra như vậy đã rất hiếm thấy rồi.
Bởi vì trước đây, Phó Cẩn Thành luôn là kiểu người kiệm lời, ít nói nhiều làm, cơ bản không bao giờ tán gẫu linh tinh, càng không thèm giải thích điều gì. Nhưng hiện tại, khi chỉ có hai người ở cạnh nhau, hắn lại chủ động mở lời.
Phó Cẩn Thành đột nhiên nhìn cậu, ánh mắt thâm sâu: "Em không thích à?"
Giản Thượng Ôn đáp: "Tất nhiên là rất thích. Nếu tôi có một người yêu như thế, nhất định sẽ biết thấu hiểu, biết chăm sóc cho nhau. Tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh ấy như vậy."
Phó Cẩn Thành khẽ nói, giọng trầm: "Tôi cũng sẽ chăm sóc em thật tốt."
Giản Thượng Ôn khựng lại, sững sờ.
"Chỉ cần em đồng ý ở bên tôi, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt." Phó Cẩn Thành nghiêng đầu, mắt không rời khỏi cậu: "Nhà Lương Thâm phức tạp, cha hắn vẫn còn nắm quyền. Ở cạnh hắn, em chắc chắn sẽ không có ngày yên ổn. Phỉ gia thì sao? Phỉ Thành còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, làm gì có khả năng chăm lo cho em? Lạc Chấp Diệp có vẻ trưởng thành, nhưng bên cạnh lại có Từ Dương, em cũng chẳng thể an tâm. Còn Kỳ Ngôn, fan của hắn đông, độ chú ý quá cao, nếu em ở cạnh hắn, chắc chắn không yên ổn."
Hắn đã phân tích hết từng người một cho Giản Thượng Ôn.
Chỉ thiếu điều chưa nói toạc ra rằng:
chỉ có tôi là lựa chọn tốt nhất cho em
.
Giản Thượng Ôn im lặng lắng nghe, trong mắt là vẻ điềm tĩnh. Cậu nhìn Phó Cẩn Thành, mỉm cười: "Những điều Phó tổng nói nghe rất có lý. Nhưng thật ra nghĩ kỹ thì, nhà Lương Thâm phức tạp, thì Phó gia cũng chẳng đơn giản hơn là bao. Nói tới chuyện chưa có kinh nghiệm yêu đương, hình như Phó tổng cũng vậy mà, nhỉ? À, tôi quên mất, Phó tổng từng thích Ôn Cẩm đúng không? Như vậy so ra, anh với Lạc lão sư cũng chẳng khác biệt lắm đâu."
Phó Cẩn Thành khẽ mím môi, biểu cảm rõ ràng có chút không vui, nhưng hắn chỉ đáp: "Em thấy tôi giống họ sao?"
Giản Thượng Ôn thoáng bất ngờ, vì sao Phó Cẩn Thành lại cho rằng mình khác họ?
Chẳng qua, kiểu câu hỏi này, cậu đương nhiên sẽ không dại gì mà nói thẳng.
Chỉ là khi ánh mắt hai người chạm nhau, cuối cùng Phó Cẩn Thành mở lời: "Chúng ta đã bên nhau hai năm. Bọn họ thì có gì để so? Em với Lương Thâm chẳng qua mới qua lại hơn một tháng. Còn tôi, tôi hiểu em nhiều hơn bất kỳ ai trong số họ. Em cũng hiểu rõ tôi có thể cho em nhiều thứ hơn họ gấp bội. Trong hai năm ở bên tôi, chẳng phải em đã sống rất tốt, rất thoải mái sao?"
Phó Cẩn Thành xưa nay vốn là người rất ít lời.
Chỉ là hôm nay, bị Lương Thâm và đám người đó châm chọc mãi, cộng thêm chuyện liên quan đến Ôn Cẩm khiến hắn trong lòng cảm thấy có chút áy náy với Giản Thượng Ôn. Gần đây hắn dần ý thức được, bên cạnh cậu... người muốn giành lấy cậu cũng không ít. Nếu hắn cứ mãi trầm mặc, không chịu chủ động, e rằng một ngày nào đó, Giản Thượng Ôn thật sự sẽ thuộc về người khác.
Hắn là thương nhân, nhưng trước hết vẫn là một người đàn ông bình thường. Mà trong thế giới này, sự cạnh tranh giữa giống đực với nhau để giành bạn đời vốn dĩ luôn tàn khốc. Cho nên, hắn nhất định phải đem hết ưu thế của mình bày ra rõ ràng.
Giản Thượng Ôn khẽ nghiêng đầu, hỏi: "Chúng ta... hai năm đó sao?"
Phó Cẩn Thành gật đầu: "Lúc đó, chẳng phải em cũng rất quan tâm tôi sao? Tôi cũng hay dành thời gian ở bên em. Như vậy, chẳng phải giống như hai ông bà kia cùng nhau nương tựa mà sống đó sao?"
Giản Thượng Ôn bật cười, cậu thật sự không ngờ Phó Cẩn Thành lại nghĩ đơn giản đến thế!
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Giản Thượng Ôn khẽ khàng bật cười. Ngay khoảnh khắc Phó Cẩn Thành bắt đầu cảm thấy yên tâm, cho rằng cậu đã có chút mềm lòng, thì Giản Thượng Ôn lại mở miệng: Ngay khi Phó Cẩn Thành bắt đầu thấy nhẹ nhõm, tưởng rằng cậu đã mềm lòng, thì Giản Thượng Ôn chậm rãi mở miệng: "Cái đó không gọi là cùng nhau nương tựa đâu, Phó tổng, anh hiểu lầm rồi. Lúc đó, tôi chỉ là kẻ ở nhờ. Nếu không biết lấy lòng anh, thì làm sao sống nổi? 'Nương tựa lẫn nhau' là thứ tình yêu sinh ra khi cả hai ở vị thế bình đẳng, còn chúng ta, từ trước đến nay, chưa từng có."
Loại tình yêu có thể đồng hành, nương tựa lẫn nhau, chắc chắn là tồn tại.
Nhưng giữa tôi và anh, chưa từng tồn tại điều đó.