- Trang chủ
- Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
- Chương 18: Có thù tất báo
Chương 18: Có thù tất báo
Truyện: Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
Tác giả: Trĩ Đường
- Chương 1: Đoán Xem Ai Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2: Tình nhân
- Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
- Chương 4: Lương Thâm
- Chương 5: Tôi sẽ cho anh một bất ngờ
- Chương 6: Một ngày bị bốn người đàn ông từ chối
- Chương 7: Quân sư
- Chương 8: Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi!
- Chương 9: Tôi sai rồi!
- Chương 10: Sự thật
- Chương 11: Tôi nấu cho anh một bữa cơm
- Chương 12: Được ăn cả, ngã về không
- Chương 13: Là ai có lòng đến vậy?
- Chương 14: Công bố số phiếu thiện cảm
- Chương 15: Yêu phi họa quốc
- Chương 16: Đàn ông đều giả dối như nhau
- Chương 17: Tai anh đỏ hết rồi kìa!
- Chương 18: Có thù tất báo
- Chương 19: Đừng để bạn trai mới của tôi hiểu lầm
- Chương 20: Quan hệ tình địch
- Chương 21: Cậu ta vẫn luôn lợi hại mà
- Chương 22: Thú vị
- Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?
- Chương 24: Đừng khóc
- Chương 25: Dẫn bạn trai về chơi
- Chương 26: Đàn ông phải được dạy dỗ
- Chương 27: Chiếc nón xanh tai tiếng
- Chương 28: Thế thân
- Chương 29: Người anh em này cũng có duyên số thật đấy
- Chương 30: Cậu đã yêu bao nhiêu người rồi?
- Chương 31: Năm Người Đàn Ông Trên Cùng Một Sân Khấu
- Chương 32: Đương nhiên là dành cho người yêu rồi
- Chương 33: Tất cả đàn ông trên đời này đều thích cậu
- Chương 34: Tôi đã từng dầm mưa vì anh
- Chương 35: Là hắn
- Chương 36: Hắn nghĩ hắn là ai
- Chương 37: Đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ
- Chương 38: Cởi áo ra, để tôi xem
- Chương 39: Lấy thân báo đáp
- Chương 40: Giản Thượng Ôn sẽ không bao giờ cười với hắn như vậy
- Chương 41: Cậu sẽ hối hận
- Chương 42: Mấy người đánh nhau một trận đi?
- Chương 43: Hắn có lẽ có thể cưới Giản Thượng Ôn
- Chương 44: Mồi lửa
- Chương 45: Phẩm chất chuyên nghiệp của tình nhân
- Chương 46: Ai cũng có thể thích Giản Thượng Ôn
- Chương 47: Anh đang sợ cái gì
- Chương 48: Khát
- Chương 49: Tình cảm chẳng đáng một xu
- Chương 50: Hắn đứng bên ngoài cửa kính
- Chương 51: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 52: Nụ hôn
- Chương 53: Chỉ bạn trai mới có quyền
- Chương 54: Như một tên hề
- Chương 55: Bốn người đàn ông trên một sân khấu
- Chương 56: Nếu Giản Thượng Ôn ghen thì phải làm sao?
- Chương 57: Thử
- Chương 58: Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!
- Chương 59: Có muốn tranh cũng phải xem ai đến trước!
- Chương 60: Người bên cạnh anh là ai?
- Chương 61: Đây là 'anh dâu' của chúng ta sao?
- Chương 62: Anh phát sốt rồi!
- Chương 63: Chuyên nghiệp
- Chương 64: Số đo bé thế!
- Chương 65: Chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!
- Chương 66: Hóa ra là đang ở cùng Phó tổng
- Chương 67: Chắc sẽ không ai để ý đâu!
- Chương 68: Cứ cười cho đã đi
- Chương 69: Không có cách nào để hài lòng tất cả
- Chương 70: Nếu con trai bà ta cưới được một cậu ấm nhà giàu
- Chương 71: Ai mà còn bỏ tiền ra mua vote chứ?
- Chương 72: Phó Cẩn Thành! Lại là Phó Cẩn Thành!
- Chương 73: Hôn
- Chương 74: Hóa ra...là đang ghen sao?
- Chương 75: Không phải cậu ghét tôi sao?
- Chương 76: Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Chương 77: Quen nhau từ rất lâu
- Chương 78: Buổi tối cuối tuần không phải anh ở cùng tôi sao?
- Chương 79: Anh sẽ chọn ai?
- Chương 80: Hai người đang làm gì vậy?
- Chương 81: Anh ấy có người trong lòng chưa?
- Chương 82: Tôi rất thích cậu ấy
- Chương 83: Người quen
- Chương 84: Cậu có lo lắng không?
- Chương 85: Anh đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
- Chương 86: Đừng đi
- Chương 87: Người ở bữa tiệc hôm đó là cậu sao?
- Chương 88: Quà
- Chương 89: Cậu đoán xem?
- Chương 90: Lại là mất ngủ, ra ngoài hít thở không khí sao?
- Chương 91: Năm người vào cùng một nhóm chat
- Chương 92: Biến cậu thành thế thân
- Chương 93: Thích
- Chương 94: Đưa cho người trong lòng
- Chương 95: Tận dụng tài nguyên hợp lý
- Chương 96: Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?
- Chương 97: Chết đến nơi rồi, đừng giãy giụa nữa
- Chương 98: Tôi tin em tuyệt đối không phải là người như vậy
- Chương 99: Chỉ là thấy vui, nên cười thôi
- Chương 100: Bảo bối, em cũng thật là bận rộn
- Chương 101: Phó Cẩn Thành đừng hòng cướp được người khỏi tay hắn!
- Chương 102: Bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!
- Chương 103: Người gọi mãi không được
- Chương 104: Anh thích Giản Thượng Ôn sao?
- Chương 105: Giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm không có khả năng?
- Chương 106: Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???
- Chương 107: Lần sau tôi mời cậu ăn
- Chương 108: Anh định quay lại với anh ta sao?
- Chương 109: Tìm đường chết
- Chương 110: Tìm chỗ giấu tình nhân đi
- Chương 111: Trả quần lại cho tôi
- Chương 112: Tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy
- Chương 113: Không có hôn ước
- Chương 114: Bị người ta cướp mất đàn ông
- Chương 115: Chưa từng xem Giản Thượng Ôn là thế thân
- Chương 116: Chỉ cần thật sự muốn được sống
- Chương 117: Có phải anh muốn dùng quy tắc ngầm không?
- Chương 118: Người tôi thích là Giản Thượng Ôn
- Chương 119: Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Giản Thượng Ôn
- Chương 120: Lén lút qua lại
- Chương 121: Giản Thượng Ôn không bao giờ chịu làm kẻ thứ ba
- Chương 122: Tôi tuyệt đối không tha cho hắn!
- Chương 123: Anh qua nhà tôi ăn Tết đi!
- Chương 124: Cậu sẽ sống thật tốt
- Chương 125: Chỉ chọn tiền!
- Chương 126: Hạnh phúc
- Chương 127: Tôi vì cái gì không thể chọn Phỉ Thành
- Chương 128: Bởi vì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu
- Chương 129: Bàn tay in hằn trên má Ôn Cẩm
- Chương 130: Con nuôi
- Chương 131: Đám người theo đuổi mày chắc chắn có
- Chương 132: Sao không nói cho tôi
- Chương 133: Mày có dám không?
- Chương 134: Cậu có biết mình đang sốt không?
- Chương 135: Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!
- Chương 136: Không chừa chút mặt mũi nào
- Chương 137: Kịch hay bắt đầu
- Chương 138: Gặp lại chiếc khăn ấy
- Chương 139: Tiếp quản Phỉ gia
- Chương 140: Anh có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi
- Chương 141: Muốn đính ước với cậu ấy
- Chương 142: Thứ anh muốn, tôi không thể cho.
- Chương 143: Tương lai còn dài
- Chương 144: Thư tỏ tình
- Chương 145: Em phải công bằng một chút
- Chương 146: Chàng trai này thương người yêu ghê
- Chương 147: Giữa tôi và anh
- Chương 148: Đừng nhìn Giản Thượng Ôn nữa
- Chương 149: Có thể tha thứ
- Chương 150: Tôi sẽ cưới em
- Chương 151: Bằng mặt không bằng lòng
- Chương 152: Món quà chạm đến đáy lòng
- Chương 153: Chim trong lồng
- Chương 154: Tôi có quen anh không?
- Chương 155: Muốn chơi thế nào... thì chơi thế ấy
- Chương 156: Tôi có thể cưới em
- Chương 157: Tôi giúp em đối phó hắn
- Chương 158: Tôi hối hận rồi
- Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
- Chương 160: Giản Thượng Ôn có phải đang ở chỗ cậu không?
- Chương 161: Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh
- Chương 162: Em có yêu tôi hay không, không quan trọng
- Chương 163: Chỉ còn cậu, Phó Cẩn Thành và Lương Thâm
- Chương 164: Không có gì quan trọng hơn mạng sống của em
- Chương 165: Không có ai thúc giục em cả
- Chương 166: Con át chủ bài
- Chương 167: Cảm động đến phát khóc
- Chương 168: Thượng Ôn... cậu ấy cũng thích con sao?
- Chương 169: Giản ca ca, anh viết thư cho ai vậy?
- Chương 170: Viết cho người yêu cũ
- Chương 171: Nhịp tim
- Chương 172: Khiến người ta tức điên lên được
- Chương 173: Bắt đầu dao động
- Chương 174: Năm đó em rời bỏ anh, là vì ai trong số bọn họ?
- Chương 175: Tôi không yêu em
- Chương 176: Là họ ép tôi
- Chương 177: Yêu
- Chương 178: Rốt cuộc còn bao nhiêu dưa nữa
- Chương 179: Tôi vẫn luôn chỉ là tôi
- Chương 180: Tôi vốn dĩ không sợ mưa
- Chương 181: Nhổ cỏ nhổ tận gốc
- Chương 182: Một người đàn ông, tôi không chơi hai lần
- Chương 183: Giản Thượng Ôn... cũng vẫn sẽ là của hắn
- Chương 184: Anh thật sự không hiểu yêu là gì
- Chương 185: Tôi không có em trai
- Chương 186: Đáp án hết hạn sử dụng
- Chương 187: Vinh hạnh của tôi
- Chương 188: Thua một cách thảm hại
- Chương 189: Đông qua xuân đến
- Chương 190: PHIÊN NGOẠI 1: Em đồng ý
- Chương 191: PHIÊN NGOẠI 2: Lương Thâm
- Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
- Chương 193: PHIÊN NGOẠI 4: Kỳ Ngôn
- Chương 194: PHIÊN NGOẠI 5: Phỉ Thành
- Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, đoàn người lần lượt bước ra khỏi sân bay. Ngẩng đầu lên, ai cũng có thể thấy núi Ô Lương hùng vĩ vươn mình giữa nền trời xanh thẳm, sắc xanh tràn đầy sức sống khiến lòng người khoan khoái.
Giản Thượng Ôn liếc nhìn điện thoại, kiểm tra tin nhắn lần cuối trước khi khóa màn hình và giao lại cho nhân viên chương trình. Ngay khi đặt chân ra ngoài, họ liền trông thấy khu vực tập trung rộng rãi, nơi ê-kíp chương trình đã chuẩn bị sẵn phương tiện di chuyển. Sự đa dạng của chúng lập tức thu hút ánh nhìn: từ xe hơi sang trọng, mô tô phân khối lớn cho đến xe điện, xe đạp.
Một nhân viên chương trình đứng phía trước, cất giọng hồ hởi:
"Chào mừng các khách mời đến với hành trình khám phá núi Ô Lương! Để tăng thêm phần thú vị, chúng tôi đã chuẩn bị một trò chơi nhỏ. Người chiến thắng sẽ được ưu tiên chọn phương tiện di chuyển!"
Nhìn những chiếc xe xếp thành hàng với đẳng cấp khác nhau, ai nấy đều mong mình có thể giành được quyền ưu tiên chọn lựa. Nghe xong luật chơi, gần như tất cả đều lập tức trở nên hào hứng.
Nhân viên chương trình tiếp tục giải thích luật chơi:
"Chúng tôi sẽ rút ngẫu nhiên sáu câu hỏi trong hộp, chủ đề đa dạng. Trả lời đúng một câu sẽ được một điểm, người có điểm cao nhất sẽ được ưu tiên chọn phương tiện di chuyển."
Dư Xán Xán cười khổ: "Xong đời rồi, tôi dốt nhất mấy trò này!"
Nhân viên chương trình bật cười: "Nhiều câu trong này rất đơn giản, quan trọng là xem vận may của mọi người thôi."
Dư Xán Xán vốn là một người hoạt bát, tính tình phóng khoáng. Công việc của anh là biên kịch, nghe vậy liền cười tươi: "Nếu thế thì tôi sẽ xung phong thử đầu tiên!"
Dư Xán Xán rút được sáu câu hỏi, phần lớn đều dễ, chẳng hạn như ví dụ như tên tiếng Anh của một vị khách mời đang ngồi đây là gì, nghề nghiệp của họ là gì v.v...và trả lời đúng bốn trên sáu câu.
"Vận may không tệ!" Dư Xán Xán cười hớn hở.
Đây thực chất là một thử thách để kiểm tra mức độ hiểu nhau giữa các khách mời. Nếu ai đó quá quen thuộc với người khác, rất có thể sẽ để lộ manh mối.
Nhân viên chương trình tiếp tục: "Người tiếp theo, Giản tiên sinh."
Giản Thượng Ôn không ngờ lượt của mình đến nhanh như vậy. Cậu bình thản bước lên. Nhân viên công tác mở bộ câu hỏi ra, nhưng câu hỏi lần này lại hoàn toàn khác so với câu hỏi của Dư Xán Xán
Câu hỏi đầu tiên: "Lương Thâm là tuổi con gì?"
Khi câu hỏi được đọc lên, sắc mặt mọi người thay đổi.
Giản Thượng Ôn vẫn đứng yên tại chỗ, nụ cười không đổi, gần như không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Tuổi Tỵ."
Chưa đến ba giây.
Nhân viên chương trình thoáng ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng đọc tiếp câu tiếp theo: "Phó Cẩn Thành thuộc nhóm máu gì?"
Giản Thượng Ôn lập tức đáp: "Nhóm AB."
Cả đoàn sửng sốt.
Nếu như Dư Xán Xán còn phải suy nghĩ trước khi trả lời, thì Giản Thượng Ôn thậm chí không cần đến một giây. Nếu nhân viên chương trình đọc nhanh hơn, có lẽ tốc độ trả lời của cậu còn nhanh hơn nữa.
Sự im lặng bao trùm khi câu hỏi tiếp theo được đọc lên: "Kỳ Ngôn thuộc cung hoàng đạo nào?"
"Kim Ngưu."
"Tuổi của Lương Thâm?"
"27."
...
Sau khi sáu câu hỏi được đọc hết, nhân viên công tác bất đắc dĩ nói: "Toàn bộ đều đúng."
Không khí tại hiện trường ngay lập tức trở nên im lặng trong chốc lát.
Khán giả xem livestream thì dậy sóng, bình luận bay như bão:
"Trời đất ơi!!"
"Sao cậu ta biết hay vậy?!"
"
Ngay cả Baidu còn không có mấy thông tin này?
"
"Không lẽ Giản Thượng Ôn bí mật điều tra
bọn họ à
?"
Bình thường, khi có tình huống thế này, khách mời sẽ vội vàng phủ nhận hoặc giả vờ ngạc nhiên để tránh bị hiểu lầm.
Nhưng không.
Giản Thượng Ôn vẫn đứng yên, dưới ánh sáng rực rỡ, cậu mỉm cười nhìn vào màn hình, chớp mắt một cái đầy bí ẩn: "Muốn biết tại sao tôi lại biết không?"
Khán giả:
"Không! Không muốn!!"
Ai ngờ Giản Thượng Ôn càng cười vui vẻ hơn, rồi ung dung nói:
"Vậy thì 8 giờ tối nay ghé phòng livestream của tôi nhé! Tôi sẽ pha cocktail bằng bộ ly Tây Bác Nhã mới ra mắt, nhân tiện giới thiệu luôn những dòng sản phẩm khác. Ai muốn biết đáp án thì cứ đến, không gặp không về~"
Khán giả: "..."
Cậu ta có thể thực dụng đến mức nào nữa???
Giành được số điểm tuyệt đối, Giản Thượng Ôn có quyền ưu tiên rút thăm chọn phương tiện di chuyển. Nhưng vận may của cậu lại không được tốt cho lắm. Giữa hàng loạt xe hơi sang trọng, mô tô cực ngầu, cậu lại bốc trúng... đi bộ.
Khi kết quả này xuất hiện, ai cũng nghĩ cậu sẽ phát cáu. Một số khán giả thậm chí cười nắc nẻ, chờ xem vẻ mặt thất vọng của Giản Thượng Ôn.
Nhưng người đang đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ kia lại chỉ cười, giơ tờ giấy rút thăm trong tay, vẫy vẫy nói: "Ai nha, không biết mình sẽ cùng vị khách mời nào lãng mạn đi bộ cùng đây. Đi bộ cũng tốt mà, có thêm nhiều thời gian bên nhau hơn."
Khán giả: "..."
Ai mới là người bị chơi một vố đây?!
—
Tại điểm tập kết, các khách mời lần lượt ghép cặp theo phương tiện di chuyển.
Kỳ Ngôn trúng motor, giống với Ôn Cẩm. Khi đi ngang qua Giản Thượng Ôn, anh khẽ liếc nhìn một cái, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Ngay sau đó là Phỉ Thành rút được xe điện, ghép cặp với Dư Xán Xán, ít ra cũng không đến mức tệ.
Lương Thâm và Dư Ý đi xe đạp đôi, thong dong dạo quanh con đường núi, cũng khá lãng mạn!
Xa hoa nhất là cặp Từ Dương và Lạc Chấp Diệp – họ trúng siêu xe. Lần này, Từ Dương không chỉ được đi cùng người trong lòng, mà còn may mắn trúng xe sang nhất. Khi xe chạy ngang qua, cậu ta cố ý nhìn Giản Thượng Ôn vài lần, trên mặt mang theo vẻ đắc ý không hề che giấu.
Giản Thượng Ôn chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu xám nhạt của cậu phảng phất hơi lạnh băng.
Cười đi, xem thử cười được bao lâu.
Vận may là thứ cậu chưa bao giờ để tâm. Ngay từ đầu, cuộc đời cậu vốn dĩ đã là một ván bài xấu, nhưng chỉ cần có cơ hội, ai mới là người cười đến cuối cùng vẫn còn chưa biết được.
Bỗng, có tiếng bước chân phía sau.
Cậu quay lại.
Khí thế của người đó vô cùng mạnh mẽ, từng bước chân chậm rãi tiến tới, dù chưa lên tiếng nhưng trên người đã toát ra khí chất áp bức, lạnh lùng và đầy quyền uy.
Phó Cẩn Thành, người thừa kế Phó gia, gia tộc có tên trong giới tài phiệt, là cái tên chỉ cần nhắc đến đã đủ khiến nhiều người kinh hãi.
Ngoại trừ Giản Thượng Ôn.
Hai người đều mang thiết bị livestream. Livestream của Giản Thượng Ôn chỉ có vài triệu lượt xem, nhưng của Phó Cẩn Thành thì hơn mười triệu.
Giản Thượng Ôn nở nụ cười rực rỡ, chẳng hề có chút gì gọi là xa cách hay lạnh nhạt, khóe môi cong lên, giọng điệu lười biếng nhưng đầy vẻ trêu chọc: "A, Phó tổng, sao lại là anh thế, thật đúng là trùng hợp."
Dưới ánh nắng, làn da trắng của cậu phản chiếu ánh sáng, trông như một con hồ ly tuyết lười biếng nhưng đầy mê hoặc.
Phó Cẩn Thành chỉ liếc nhìn cậu một cái, gật đầu: "Ừm."
Một người bình thường đứng trước khí thế đó chắc đã nín thở rồi.
Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ cười thầm trong lòng:
Giả bộ cái gì chứ? Tưởng tôi không biết anh là kẻ mặt người dạ thú ngụy quân tử sao? Trước mặt tôi mà còn làm bộ làm tịch, đúng là diễn sai vai rồi. Tối qua anh tìm nhà đầu tư đâm sau lưng tôi, món nợ này tôi nhất định phải đòi.
Cậu mỉm cười đầy chân thành, như thể một yêu phi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch khuynh đảo thiên hạ: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy, đúng là không uổng công tôi trả lời đúng hết các câu hỏi để rút được một phần thưởng lớn thế này."
Nghe đến đây, cuối cùng Phó Cẩn Thành cũng có chút phản ứng.
Vì sắp lên đường, hắn xách hành lý của mình lên, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cần kéo của vali mà chẳng tốn chút sức nào. Đó là đôi tay đã quen với việc cầm bút ký kết vô số hợp đồng, thao túng huyết mạch kinh tế, làm mưa làm gió trên thương trường. Mu bàn tay lại nổi lên những đường gân mờ, không hề thô kệch nhưng lại ẩn chứa một loại nguy hiểm bị kìm nén dưới làn da.
Phó Cẩn Thành liếc cậu một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Cậu làm sao biết nhóm máu của tôi?"
Biết rõ còn hỏi.
Giản Thượng Ôn hiểu quá rõ ý định phủi sạch quan hệ của hắn, liền mỉm cười phối hợp: "Tôi thường xuyên đọc tạp chí, tình cờ thấy thông tin về anh nên nhớ thôi."
Nói dối trắng trợn.
Phó Cẩn Thành đương nhiên biết rõ, nhàn nhạt nói: "Ra là vậy."
Hai người cùng diễn một vở kịch, ai cũng biết đối phương đang diễn, nhưng vẫn tình nguyện diễn cùng đối phương.
Khán giả livestream thở phào:
"Tôi biết ngay hai người họ không có gì mà!!"
"Đúng rồi, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi."
"
Giản Thượng Ôn đúng là đồ tâm cơ!
"
Ngay khi không khí có vẻ đã lắng xuống, Phó Cẩn Thành bước chậm về phía trước, như vô tình mà buông một câu: "Vậy còn Lương Thâm thì sao, cũng đọc được trên tạp chí à?"
Giản Thượng Ôn trong lòng thầm mắng:
Liên quan gì đến anh?
Nhưng ngoài mặt, cậu vẫn cười nhạt: "Ừm, tôi thích đọc sách mà."
Hai người họ đều diễn, cứ diễn cho tốt là được.
Thế nhưng, chuyện tiếp theo lại khiến Giản Thượng Ôn bất ngờ.
Khi cả hai bước vào đường hầm ngắn trên núi, giọng cậu vừa dứt, Phó Cẩn Thành đột nhiên... tắt livestream của mình.
Cả livestream của Giản Thượng Ôn cũng bị tắt theo.
Giữa cái nóng gay gắt của mùa hè, Phó Cẩn Thành đứng sừng sững trước mặt Giản Thượng Ôn, bóng dáng cao lớn mang theo áp lực vô hình. Hắn cúi xuống nhìn người đối diện, ánh mắt lạnh lùng như băng:
"Vừa rời khỏi tôi, vội vã tìm người mới thế à?"
Giản Thượng Ôn không ngờ hắn lại đột nhiên chặn đường như vậy.
"Là ai?" Giọng nói trầm thấp của Phó Cẩn Thành vang lên như một lưỡi dao sắc bén. "Lương Thâm à?"
Không giống với những người khác, Phó gia và Lương gia đều là những danh goa vọng tộc lâu đời, quan hệ giữa hai nhà luôn vô cùng tốt đẹp. Phó Cẩn Thành và Lương Thâm cũng vậy, từ nhỏ đã là anh em thân thiết, hiểu rõ từng khía cạnh của nhau.
Giản Thượng Ôn không trả lời. Dù cậu có thừa nhận hay phủ nhận, Phó Cẩn Thành cũng sẽ không tin. Người đàn ông này vốn có bản tính của một thương nhân, đa nghi đến cực độ.
Có một thời gian, khi còn là diễn viên tuyến dưới, Giản Thượng Ôn gần như không có bất cứ người bạn nào trong đoàn phim. Cậu không bao giờ có cơ hội nhận được vai diễn chính có tuyến tình cảm, thậm chí ngay cả vai quần chúng cũng xuất hiện ít vô cùng.
Phó Cẩn Thành cười lạnh:
"Tôi khuyên cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa."
"Nhà họ Lương gia phong nghiêm ngặt, với xuất thân và hoàn cảnh của cậu, ngay cả bậc cửa nhà bọn họ cũng không đủ tư cách bước vào." Phó Cẩn Thành nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt đầy khinh miệt: "Lương Thâm từ nhỏ mắt đã cao, càng không thể nào để ý đến cậu."
Trong đường hầm lạnh lẽo, từng cơn gió núi thổi qua mang theo hơi lạnh buốt da. Giản Thượng Ôn vốn ghét nhất là cái cảm giác này.
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩn Thành, trong thoáng chốc, những ký ức từ nhiều năm trước bất giác ùa về.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, cậu vẫn còn là một thiếu niên sống trong con hẻm chật chội, cũ kỹ.
Ngay đầu ngõ có một trạm rác, khi Khi Phó Cẩn Thành mặc vest chỉnh tề, bước xuống từ chiếc xe sang trọng, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, như thể đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu và nhếch nhác nhất trên đời. Sự khinh thường ấy toát ra từ từng cử chỉ, từng ánh mắt, mang theo sự ngạo mạn vốn có của những kẻ lớn lên trong nhung lụa.
Giống hệt ánh mắt hiện tại.
Chậm rãi, Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi bất ngờ bật cười.
"Vậy sao?"
Phó Cẩn Thành, anh tưởng anh hiểu rõ Lương Thâm lắm sao?
Người anh em thân thiết của anh đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng anh, anh có biết không?
Nói mới nhớ, tối qua hắn ta còn quấn lấy tôi như một con chó đ.ộng d.ục kia kìa.
Anh khinh thường tôi là rác rưởi à?
Vậy thì chờ xem đi, Phó Cẩn Thành. Sẽ có một ngày, tôi nhất định khiến hai người các anh đấu đến kẻ sống người chết, lưỡng bại câu thương mới vừa lòng.