- Trang chủ
- Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
- Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
Truyện: Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
Tác giả: Trĩ Đường
- Chương 1: Đoán Xem Ai Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2: Tình nhân
- Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
- Chương 4: Lương Thâm
- Chương 5: Tôi sẽ cho anh một bất ngờ
- Chương 6: Một ngày bị bốn người đàn ông từ chối
- Chương 7: Quân sư
- Chương 8: Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi!
- Chương 9: Tôi sai rồi!
- Chương 10: Sự thật
- Chương 11: Tôi nấu cho anh một bữa cơm
- Chương 12: Được ăn cả, ngã về không
- Chương 13: Là ai có lòng đến vậy?
- Chương 14: Công bố số phiếu thiện cảm
- Chương 15: Yêu phi họa quốc
- Chương 16: Đàn ông đều giả dối như nhau
- Chương 17: Tai anh đỏ hết rồi kìa!
- Chương 18: Có thù tất báo
- Chương 19: Đừng để bạn trai mới của tôi hiểu lầm
- Chương 20: Quan hệ tình địch
- Chương 21: Cậu ta vẫn luôn lợi hại mà
- Chương 22: Thú vị
- Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?
- Chương 24: Đừng khóc
- Chương 25: Dẫn bạn trai về chơi
- Chương 26: Đàn ông phải được dạy dỗ
- Chương 27: Chiếc nón xanh tai tiếng
- Chương 28: Thế thân
- Chương 29: Người anh em này cũng có duyên số thật đấy
- Chương 30: Cậu đã yêu bao nhiêu người rồi?
- Chương 31: Năm Người Đàn Ông Trên Cùng Một Sân Khấu
- Chương 32: Đương nhiên là dành cho người yêu rồi
- Chương 33: Tất cả đàn ông trên đời này đều thích cậu
- Chương 34: Tôi đã từng dầm mưa vì anh
- Chương 35: Là hắn
- Chương 36: Hắn nghĩ hắn là ai
- Chương 37: Đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ
- Chương 38: Cởi áo ra, để tôi xem
- Chương 39: Lấy thân báo đáp
- Chương 40: Giản Thượng Ôn sẽ không bao giờ cười với hắn như vậy
- Chương 41: Cậu sẽ hối hận
- Chương 42: Mấy người đánh nhau một trận đi?
- Chương 43: Hắn có lẽ có thể cưới Giản Thượng Ôn
- Chương 44: Mồi lửa
- Chương 45: Phẩm chất chuyên nghiệp của tình nhân
- Chương 46: Ai cũng có thể thích Giản Thượng Ôn
- Chương 47: Anh đang sợ cái gì
- Chương 48: Khát
- Chương 49: Tình cảm chẳng đáng một xu
- Chương 50: Hắn đứng bên ngoài cửa kính
- Chương 51: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 52: Nụ hôn
- Chương 53: Chỉ bạn trai mới có quyền
- Chương 54: Như một tên hề
- Chương 55: Bốn người đàn ông trên một sân khấu
- Chương 56: Nếu Giản Thượng Ôn ghen thì phải làm sao?
- Chương 57: Thử
- Chương 58: Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!
- Chương 59: Có muốn tranh cũng phải xem ai đến trước!
- Chương 60: Người bên cạnh anh là ai?
- Chương 61: Đây là 'anh dâu' của chúng ta sao?
- Chương 62: Anh phát sốt rồi!
- Chương 63: Chuyên nghiệp
- Chương 64: Số đo bé thế!
- Chương 65: Chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!
- Chương 66: Hóa ra là đang ở cùng Phó tổng
- Chương 67: Chắc sẽ không ai để ý đâu!
- Chương 68: Cứ cười cho đã đi
- Chương 69: Không có cách nào để hài lòng tất cả
- Chương 70: Nếu con trai bà ta cưới được một cậu ấm nhà giàu
- Chương 71: Ai mà còn bỏ tiền ra mua vote chứ?
- Chương 72: Phó Cẩn Thành! Lại là Phó Cẩn Thành!
- Chương 73: Hôn
- Chương 74: Hóa ra...là đang ghen sao?
- Chương 75: Không phải cậu ghét tôi sao?
- Chương 76: Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Chương 77: Quen nhau từ rất lâu
- Chương 78: Buổi tối cuối tuần không phải anh ở cùng tôi sao?
- Chương 79: Anh sẽ chọn ai?
- Chương 80: Hai người đang làm gì vậy?
- Chương 81: Anh ấy có người trong lòng chưa?
- Chương 82: Tôi rất thích cậu ấy
- Chương 83: Người quen
- Chương 84: Cậu có lo lắng không?
- Chương 85: Anh đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
- Chương 86: Đừng đi
- Chương 87: Người ở bữa tiệc hôm đó là cậu sao?
- Chương 88: Quà
- Chương 89: Cậu đoán xem?
- Chương 90: Lại là mất ngủ, ra ngoài hít thở không khí sao?
- Chương 91: Năm người vào cùng một nhóm chat
- Chương 92: Biến cậu thành thế thân
- Chương 93: Thích
- Chương 94: Đưa cho người trong lòng
- Chương 95: Tận dụng tài nguyên hợp lý
- Chương 96: Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?
- Chương 97: Chết đến nơi rồi, đừng giãy giụa nữa
- Chương 98: Tôi tin em tuyệt đối không phải là người như vậy
- Chương 99: Chỉ là thấy vui, nên cười thôi
- Chương 100: Bảo bối, em cũng thật là bận rộn
- Chương 101: Phó Cẩn Thành đừng hòng cướp được người khỏi tay hắn!
- Chương 102: Bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!
- Chương 103: Người gọi mãi không được
- Chương 104: Anh thích Giản Thượng Ôn sao?
- Chương 105: Giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm không có khả năng?
- Chương 106: Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???
- Chương 107: Lần sau tôi mời cậu ăn
- Chương 108: Anh định quay lại với anh ta sao?
- Chương 109: Tìm đường chết
- Chương 110: Tìm chỗ giấu tình nhân đi
- Chương 111: Trả quần lại cho tôi
- Chương 112: Tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy
- Chương 113: Không có hôn ước
- Chương 114: Bị người ta cướp mất đàn ông
- Chương 115: Chưa từng xem Giản Thượng Ôn là thế thân
- Chương 116: Chỉ cần thật sự muốn được sống
- Chương 117: Có phải anh muốn dùng quy tắc ngầm không?
- Chương 118: Người tôi thích là Giản Thượng Ôn
- Chương 119: Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Giản Thượng Ôn
- Chương 120: Lén lút qua lại
- Chương 121: Giản Thượng Ôn không bao giờ chịu làm kẻ thứ ba
- Chương 122: Tôi tuyệt đối không tha cho hắn!
- Chương 123: Anh qua nhà tôi ăn Tết đi!
- Chương 124: Cậu sẽ sống thật tốt
- Chương 125: Chỉ chọn tiền!
- Chương 126: Hạnh phúc
- Chương 127: Tôi vì cái gì không thể chọn Phỉ Thành
- Chương 128: Bởi vì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu
- Chương 129: Bàn tay in hằn trên má Ôn Cẩm
- Chương 130: Con nuôi
- Chương 131: Đám người theo đuổi mày chắc chắn có
- Chương 132: Sao không nói cho tôi
- Chương 133: Mày có dám không?
- Chương 134: Cậu có biết mình đang sốt không?
- Chương 135: Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!
- Chương 136: Không chừa chút mặt mũi nào
- Chương 137: Kịch hay bắt đầu
- Chương 138: Gặp lại chiếc khăn ấy
- Chương 139: Tiếp quản Phỉ gia
- Chương 140: Anh có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi
- Chương 141: Muốn đính ước với cậu ấy
- Chương 142: Thứ anh muốn, tôi không thể cho.
- Chương 143: Tương lai còn dài
- Chương 144: Thư tỏ tình
- Chương 145: Em phải công bằng một chút
- Chương 146: Chàng trai này thương người yêu ghê
- Chương 147: Giữa tôi và anh
- Chương 148: Đừng nhìn Giản Thượng Ôn nữa
- Chương 149: Có thể tha thứ
- Chương 150: Tôi sẽ cưới em
- Chương 151: Bằng mặt không bằng lòng
- Chương 152: Món quà chạm đến đáy lòng
- Chương 153: Chim trong lồng
- Chương 154: Tôi có quen anh không?
- Chương 155: Muốn chơi thế nào... thì chơi thế ấy
- Chương 156: Tôi có thể cưới em
- Chương 157: Tôi giúp em đối phó hắn
- Chương 158: Tôi hối hận rồi
- Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
- Chương 160: Giản Thượng Ôn có phải đang ở chỗ cậu không?
- Chương 161: Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh
- Chương 162: Em có yêu tôi hay không, không quan trọng
- Chương 163: Chỉ còn cậu, Phó Cẩn Thành và Lương Thâm
- Chương 164: Không có gì quan trọng hơn mạng sống của em
- Chương 165: Không có ai thúc giục em cả
- Chương 166: Con át chủ bài
- Chương 167: Cảm động đến phát khóc
- Chương 168: Thượng Ôn... cậu ấy cũng thích con sao?
- Chương 169: Giản ca ca, anh viết thư cho ai vậy?
- Chương 170: Viết cho người yêu cũ
- Chương 171: Nhịp tim
- Chương 172: Khiến người ta tức điên lên được
- Chương 173: Bắt đầu dao động
- Chương 174: Năm đó em rời bỏ anh, là vì ai trong số bọn họ?
- Chương 175: Tôi không yêu em
- Chương 176: Là họ ép tôi
- Chương 177: Yêu
- Chương 178: Rốt cuộc còn bao nhiêu dưa nữa
- Chương 179: Tôi vẫn luôn chỉ là tôi
- Chương 180: Tôi vốn dĩ không sợ mưa
- Chương 181: Nhổ cỏ nhổ tận gốc
- Chương 182: Một người đàn ông, tôi không chơi hai lần
- Chương 183: Giản Thượng Ôn... cũng vẫn sẽ là của hắn
- Chương 184: Anh thật sự không hiểu yêu là gì
- Chương 185: Tôi không có em trai
- Chương 186: Đáp án hết hạn sử dụng
- Chương 187: Vinh hạnh của tôi
- Chương 188: Thua một cách thảm hại
- Chương 189: Đông qua xuân đến
- Chương 190: PHIÊN NGOẠI 1: Em đồng ý
- Chương 191: PHIÊN NGOẠI 2: Lương Thâm
- Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
- Chương 193: PHIÊN NGOẠI 4: Kỳ Ngôn
- Chương 194: PHIÊN NGOẠI 5: Phỉ Thành
- Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Phó Cẩn Thành luôn cho rằng cuộc đời con người giống như một dòng sông đã được vạch sẵn quỹ đạo.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, mỗi dòng sông đều khác nhau, có sông sâu, cũng có sông nông cạn.
Mà hắn thì sao, là dòng nước tưởng chừng tĩnh lặng, nhưng bên dưới lại ngầm chảy những đợt sóng dữ cuộn trào.
Chỉ là những làn sóng ngầm ấy, mãi mãi không thể hiện lên mặt nước. Bởi vì hắn là người thừa kế của Phó gia, là người kế tục vinh quang của Phó thị. Ngay từ khi sinh ra, trên vai hắn đã gánh vác nhiều trách nhiệm hơn bất kỳ ai khác.
Chính những trách nhiệm ấy, cũng đem đến cho hắn khối tài sản và vinh dự mà biết bao người khao khát cả đời vẫn chẳng thể với tới.
Hắn đứng trên đài cao, nơi mọi ánh nhìn đổ dồn, từ trên cao nhìn xuống vạn vật, nhưng cũng chỉ có thể mãi mãi đứng ở nơi ấy, không có quyền lựa chọn.
"Muốn trở thành người đứng trên đỉnh cao, phải chấp nhận cô đơn." Cha của hắn đã từng nói như vậy, "Người như con, không cần cái gọi là bạn bè, chỉ có lợi ích mới là bạn đồng hành lâu dài."
Đó là con đường mà cả đời này Phó Cẩn Thành bắt buộc phải đi.
Lần đầu tiên trong đời, có một điều ngoài ý muốn xuất hiện.
Là một con mèo nhỏ.
Lão quản gia mang nó về. Nó chẳng biết gì về thân phận, sang hèn, chỉ biết dựa dẫm vào hắn, ở bên hắn, cùng hắn ngủ, cùng hắn chơi. Nó trở thành người bạn đầu tiên của hắn.
Cho đến một ngày...
Một đứa trẻ khác đến nhà chơi, mang theo khô cá và đồ ăn vặt, chỉ vài món đơn giản đã có thể dụ con mèo nhỏ rời xa hắn.
Phó Cẩn Thành cảm thấy phẫn nộ. Vì đó là người bạn duy nhất của hắn, vậy mà nó lại vì một chút lợi ích mà rời bỏ hắn. Hắn bắt con mèo trở lại, nhốt vào phòng.
Hành động thô bạo này đã khiến cha hắn chú ý: "Đó là biểu hiện của kẻ vô năng. Người vô năng, cuối cùng đến cả bạn bè vì lợi ích cũng không giữ nổi. Bây giờ con tin rồi chứ? Không có lợi ích, dưới bầu trời này sẽ không có ai làm bạn con."
Về sau...
Phó Cẩn Thành gặp Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm khác với những người khác, không giống những kẻ chỉ biết lợi dụng nhau để mưu cầu lợi ích. Cậu đơn thuần, đáng yêu, giống như ánh mặt trời xuyên qua màn đêm mà chạm vào trái tim người ta. Dù có người trao cho Ôn Cẩm những lợi ích lớn hơn, cậu vẫn luôn chọn hắn, vẫn gọi hắn là "ca ca".
Phó Cẩn Thành từng nghĩ, có lẽ hắn thích Ôn Cẩm, vì cuối cùng cũng có người, không cần lợi ích mà vẫn thật lòng thích hắn. Chỉ tiếc là, trong lòng Ôn Cẩm đã có người, mà hắn... lại không phải người đó.
Rồi một ngày, cuộc đời hắn lại gặp phải một bất ngờ khác.
Giản Thượng Ôn.
Cái tên ấy, hắn tra được từ danh sách nhân viên khách sạn. Sau một đêm tình cờ, người đã leo lên giường hắn vốn dĩ nên bị hắn xử lý gọn gàng lại bỏ chạy, chạy rất sạch sẽ. Thậm chí bỏ luôn công việc ở khách sạn, như thể sợ có bất kỳ liên quan gì đến hắn.
Phó Cẩn Thành bỗng sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Bản thân hắn có tiền đến vậy, thế mà Giản Thượng Ôn lại chẳng bận tâm. Điều đó... khiến cậu trở nên đặc biệt.
Phó Cẩn Thành cho người đi điều tra, kết quả tra ra một sự thật vừa buồn cười vừa cay nghiệt. Giản Thượng Ôn là tình nhân của Lương Thâm, là con chim hoàng yến mà Lương Thâm nuôi trong nhà.
Thật nực cười.
Dơ bẩn, toan tính. Có khi leo lên giường hắn cũng là kế hoạch từ trước.
Phó Cẩn Thành biết rõ bản thân không nên nghĩ nhiều. Nhưng hắn vẫn cố tình đến Lương gia. Hắn đi qua con đường mà ngày thường sẽ không bao giờ đi, rồi tình cờ bắt gặp Giản Thượng Ôn.
Giản Thượng Ôn lúc đó trông thật tệ. Ngã sõng soài trên đất, khắp người đầy những vết bầm tím xanh tím, vừa nhìn đã biết là do đâu mà có.
Phó Cẩn Thành định rời đi.
Nhưng Giản Thượng Ôn lại kéo tay hắn lại. Cậu nói: "Lúc trước anh nói... còn tính không?"
Phó Cẩn Thành nghĩ đến những lời cay đắng, cho rằng Giản Thượng Ôn chỉ là một kẻ bán thân, không xứng đáng để hắn tính toán điều gì. Nhưng giọng Giản Thượng Ôn rất nhỏ, tay siết chặt lấy tay áo hắn đến nỗi khớp tay trắng bệch, như thể đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Tính... không?"
Lực tay ấy.
Phó Cẩn Thành dễ dàng có thể hất ra, nhưng hắn lại như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
Cuối cùng, hắn mang Giản Thượng Ôn đi.
Hắn nghĩ, chắc chỉ vì khuôn mặt cậu có phần giống Ôn Cẩm. Nếu đây là một cuộc trao đổi lợi ích, mà hắn thì có quá nhiều lợi ích để trao đổi, vừa hay.
Nhưng hắn đã sai.
Giản Thượng Ôn nói cậu muốn rời đi, nói rằng cuộc trao đổi này là để trả ơn vì cậu từng cứu hắn ở khách sạn. Nếu hắn không chấp nhận, cậu sẵn sàng ở lại Phó gia làm người hầu, làm việc, lau dọn.
Phó Cẩn Thành bật cười lạnh: "Em nghĩ chút sức lao động đó của em, có thể sánh bằng cái giá mà tôi phải trả để giành em từ tay Lương Thâm sao? Giờ tôi đưa em trở lại, Lương Thâm sẽ lập tức kéo em về. Nghĩ kỹ đi, em muốn ở lại đây, hay quay lại với hắn?"
Giản Thượng Ôn im lặng.
Phó Cẩn Thành nhìn thấy cậu đứng bên cửa sổ, là cửa sổ tầng ba. Cửa sổ đang mở. Bóng đêm ngoài kia dày đặc như mực, như một cái miệng khổng lồ đen ngòm đang chờ nuốt chửng tất cả. Giản Thượng Ôn đứng đó, ánh mắt trầm lặng, đôi mắt đen láy hoàn toàn không còn một tia sáng. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Phó Cẩn Thành bỗng cảm thấy bối rối, một cảm giác xa lạ khiến lồng ng.ực nghẹn lại. Hắn không rõ mình sợ điều gì, chỉ là bản năng thúc đẩy hắn mở miệng nói: "Nếu em ở lại đây, tôi có thể giúp em tiếp tục đi học. Nếu muốn thi vào Học viện Điện ảnh cũng được."
Giản Thượng Ôn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Tuy trong mắt cậu vẫn chẳng có bao nhiêu thần sắc, nhưng rốt cuộc cậu cũng chịu mở lời, hỏi khẽ: "Thật không?"
Phó Cẩn Thành gật đầu: "Tôi không đến mức vì chuyện nhỏ như vậy mà phải nói dối. Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi không phải người khắt khe với người bên cạnh."
Giản Thượng Ôn cuối cùng cũng bật cười, dù nụ cười ấy hoàn toàn lạnh lẽo. Cậu nói khẽ: "Anh giữ lời là được."
Chỉ một câu ngắn ngủi như thế.
Nhưng Phó Cẩn Thành lại cảm thấy như thể cậu đang ám chỉ một điều gì đó, như thể nếu hắn không giữ lời hứa, cậu thật sự sẽ biến mất, chẳng còn chút dấu vết.
Từ khoảnh khắc đó trở đi, Phó Cẩn Thành bắt đầu nhận ra, có lẽ mọi thứ đang lệch hướng. Giản Thượng Ôn tiếp cận hắn, không hẳn chỉ vì lợi ích.
Nhưng hắn thì sao? Hắn chỉ có thể dùng lợi ích để giữ lấy thứ mình muốn.
Mà như thế cũng tốt. Hắn có thể cung cấp cho Giản Thượng Ôn mọi thứ, tiền tài, chỗ dựa, một cuộc sống đủ đầy. Còn Giản Thượng Ôn... thì ở lại bên cạnh hắn.
Giống như con mèo nhỏ năm xưa, chỉ khác là bây giờ, hắn đủ mạnh để giữ chặt con mèo ấy bên mình.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp.
Giản Thượng Ôn bước chân vào giới phim ảnh, ánh mắt sáng lên khi đối diện với ống kính. Cậu như bông hoa bừng nở giữa sân khấu, rực rỡ đến mức thu hút vô số ánh nhìn. Ai cũng muốn tiến lại gần, muốn có được chút gì từ cậu, từ bạn diễn đến giới đầu tư, ai ai cũng vây quanh như ruồi bâu bên chiếc bánh ngọt.
Khi Phó Cẩn Thành thấy Giản Thượng Ôn vừa nói vừa cười với người khác, khi hắn trở về nhà và phát hiện ra cậu lại không ở đó, hắn bỗng nhớ đến buổi trưa năm ấy, khi con mèo nhỏ của hắn chạy về phía người khác, bỏ hắn đứng lại một mình.
Cảm giác mất kiểm soát quay trở lại.
Thế là hắn nói: "Tôi thấy em không cần bận rộn như vậy nữa thì tốt hơn."
Hắn cố tình loại bỏ tất cả những cơ hội thử vai mà Giản Thượng Ôn muốn, thậm chí còn triệt để thu hồi các tài nguyên mà cậu đang có. Giản Thượng Ôn tự mình thử vai, nhưng chẳng có đoàn phim nào dám chọn cậu. Bởi vì Phó gia chính là thế lực lớn nhất, nếu đắc tội với Phó gia, thì gần như không thể thu hút được đầu tư từ các đoàn phim.
Giản Thượng Ôn rơi vào tuyệt vọng.
Bàn tay của Phó Cẩn Thành dừng lại trên mặt cậu, Giản Thượng Ôn lạnh lùng nói: "Kẻ điên."
Phó Cẩn Thành lại thấy, lợi ích thật đúng là thứ vũ khí tốt đẹp. Có quyền lực trong tay, hắn có thể nắm chặt lấy mọi thứ thuộc về mình.
Ít nhất, nếu cậu còn tức giận, vẫn còn cần đến hắn thì hắn vẫn còn vị trí trong đời cậu.
Cho đến khi vụ việc với chiếc vương miện xảy ra. Từ sau chuyện đó, Giản Thượng Ôn chẳng buồn để mắt đến hắn nữa.
Phó Cẩn Thành cảm thấy bực bội, thậm chí vì thái độ lạnh nhạt của Giản Thượng Ôn mà hắn không thể không ph.át ti.ết tại công ty. Hắn giống như một thiếu niên thất bại trong tình yêu, đau đớn vì người mình yêu không còn để ý đến mình, trong khi lại cảm thấy Giản Thượng Ôn không xứng đáng có được những thứ như vậy.
Bởi vì bọn họ chỉ là những con người bị ích lợi ràng buộc với nhau.
Cậu chỉ là thế thân, một thế thân của Ôn Cẩm.
Hắn cảm thấy cần phải nhắc nhở Giản Thượng Ôn nhận rõ thân phận. Nhưng khi về đến nhà, nhìn thấy bờ vai gầy rộc của cậu, hắn lại chỉ có thể lạnh giọng nói: "Em làm loạn đủ chưa?"
Giản Thượng Ôn đáp lại: "Rốt cuộc là ai đang làm loạn?"
Cậu chỉ đối xử với hắn như bình thường, vẫn ăn cơm cùng, chỉ là không nở nụ cười như trước nữa. Thế thôi. Phó Cẩn Thành cả ngày cứ như vậy, nóng nảy vì những chuyện không đâu.
Hắn nghiến giọng: "Giản Thượng Ôn, đừng tưởng tôi không thể rời bỏ em. Nếu em còn tiếp tục như vậy, tôi thay người khác cũng được. Em nên nghĩ kỹ, một khi rời khỏi tôi, danh tiếng hiện giờ của em trong giới giải trí còn lại gì?"
Giản Thượng Ôn chỉ cười nhạt: "Dù không rời khỏi anh, tôi cũng có phát triển được gì đâu?"
Câu nói ấy chọc giận Phó Cẩn Thành hoàn toàn.
Giống như một cái tát xác thực vào mặt hắn rằng: tất cả mối quan hệ này, thật sự chỉ xoay quanh hai chữ "lợi ích".
Hắn không hiểu mình đang giận gì.
Phó Cẩn Thành lạnh lùng nói: "Nếu em muốn tự tìm đường chết, không ai ngăn được."
Thật ra hôm đó...
Hắn vẫn luôn hy vọng, nếu Giản Thượng Ôn chịu dịu dàng lại, dỗ dành hắn một chút... thì hắn đã không nói những lời đó. Rõ ràng hắn đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu cậu giận, hắn sẽ cấp lại tài nguyên, để cậu không phải luôn lạnh nhạt với hắn như vậy.
Nhưng Giản Thượng Ôn không làm vậy.
Từ sau chuyện chiếc vương miện, cậu không còn dỗ hắn nữa. Giống như chiếc vương miện bị vứt bỏ, cậu cũng ném đi cả chút kiên nhẫn cuối cùng dành cho hắn.
Phó Cẩn Thành không hiểu. Chỉ là một chiếc vương miện thôi, quan trọng vậy sao?
Câu trả lời là: Có.
Giản Thượng Ôn rời đi.
Ngay sau khi hắn buông lời rằng có thể thay người khác làm thế thân, cậu bỏ đi thật. Phó Cẩn Thành thậm chí không biết cậu đi đâu. Cho đến rất lâu sau đó, hắn mới nhìn thấy cậu xuất hiện trong chương trình đó, mang theo tai tiếng, nhưng vẫn nở nụ cười ôn hòa.
Phó Cẩn Thành lúc đó, là kinh ngạc.
Hắn lo cậu sẽ bịa chuyện trước mặt Ôn Cẩm. Nhưng rồi lại tức giận khi Giản Thượng Ôn chẳng buồn nhắc đến hắn, cứ như giữa hai người, chưa từng tồn tại bất kỳ quan hệ gì. Chính điều đó mới khiến hắn giận điên người.
Thế nên hắn uy h**p cậu.
Thế nên hắn không ngừng tìm cách tiếp cận cậu.
Hắn muốn biết rốt cuộc Giản Thượng Ôn đang nghĩ gì. Là muốn tiếp cận hắn sao? Nhưng đáp án lại khiến hắn phát điên, bởi vì cậu tiếp cận người khác.
Hắn lại nhìn thấy một Giản Thượng Ôn hoàn toàn khác.
Thông minh, độc lập, gan dạ. Cậu tỏa sáng với từng góc cạnh mới mẻ, và ánh mắt Phó Cẩn Thành không thể rời khỏi cậu.
Hắn đã quên sạch cái tên Ôn Cẩm từ lâu.
Toàn bộ tâm trí hắn, từng ý nghĩ một, đều là Giản Thượng Ôn.
Hôm nay cậu viết thư cho ai? Nhận thư của ai? Có cơ hội nào để hắn được ở bên cạnh cậu không? Giản Thượng Ôn hôm nay có nói chuyện với hắn không?
Giản Thượng Ôn...
Rồi một ngày, khi quay đầu lại, Phó Cẩn Thành nhận ra, nửa đời trước của hắn, từ ngày gặp Giản Thượng Ôn ở khách sạn, đều xoay quanh một mình cậu.
Từ việc Giản Thượng Ôn có đến vì lợi ích hay không, cho đến từng việc nhỏ nhặt mỗi ngày, gặp ai, làm gì...
Đến khi nhận ra thì đã quá muộn.
Giản Thượng Ôn như đã hòa vào máu thịt hắn, là một phần của cuộc đời hắn, không thể tách rời.
Khi ở trong những buổi tiệc, Phó Cẩn Thành không phải là người đầu tiên nhận ra tình cảm của mình, nhưng chắc chắn hắn là người rõ ràng nhất.
Trong chương trình, hắn không phải người đầu tiên nhận ra tình cảm của mình. Nhưng hắn nhất định là kẻ tỉnh táo nhất.
Giống như một thương nhân lão luyện, hắn biết phải làm thế nào mới có thể khiến cuộc giao dịch này đi đến thành công.
Giản Thượng Ôn hận hắn?
Vậy thì hắn sẽ khiến cậu không thể hận được nữa.
Thật ra, Phó Cẩn Thành biết rõ Giản Thượng Ôn lợi dụng hắn, nhưng mỗi khi nhìn cậu, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến con mèo nhỏ mà hắn đã từng yêu thương, và nghĩ đến cái ngày Giản Thượng Ôn bỏ đi, rời khỏi Phó gia, để lại một căn phòng vắng lặng không tiếng động.
Cậu không cần đồ đạc, cũng không cần hắn.
Cho nên hắn cam tâm bị lợi dụng.
Nếu cậu có thể tha thứ, Phó Cẩn Thành biết điều đó chẳng phải ý tưởng hay. Trên thương trường mà nói, đây là một vụ đầu tư lỗ vốn, không có lãi.
Nhưng không còn cách nào khác.
Hắn không thể rời xa cậu.
Dù đây là một vụ đầu tư không hồi vốn, hắn vẫn phải đánh cược.
Dùng lợi ích, lay động Giản Thượng Ôn. Hắn muốn dùng lợi ích để thuyết phục Giản Thượng Ôn, nói cho cậu biết hắn vẫn có ích với cậu. Chỉ khi như vậy, Giản Thượng Ôn mới có thể tiếp tục đối xử với hắn như trước, tiếp tục cười với hắn, tiếp tục duy trì mối quan hệ này.
Phó Cẩn Thành biết rõ điểm yếu chí mạng của Lương Thâm là gì.
Đã từng có một thời gian, hắn từng cười nhạo Lương Thâm là một kẻ yếu đuối đáng thương, có chăng chỉ là chút danh tiếng bề ngoài. Trong mắt hắn, chỉ cần có quyền lực và tiền tài, tình yêu rốt cuộc có là gì?
Nhưng về sau...
Sự châm chọc ấy lại như một lưỡi dao sắc lạnh giấu trong gió, âm thầm cắt vào da thịt, khiến hắn đau nhói từng cơn trong tim mà chẳng thể nói ra thành lời.
Khi bị Lương Thâm đấm một cú, hắn vẫn lạnh nhạt.
Khi đối mặt với nguy cơ bị kiện cáo, hắn vẫn lạnh nhạt.
Thậm chí khi có khả năng hình tượng cá nhân sẽ sụp đổ chỉ sau một đêm, vô số thứ phải xây dựng lại từ đầu, hắn vẫn dửng dưng.
Bởi vì với hắn, chỉ cần còn lợi ích tồn tại, thì vẫn còn đường để quay lại. Chỉ cần còn quyền lực trong tay, một ngày nào đó, hắn vẫn có thể dựng lại cả thế giới mà hắn muốn. Trong thế giới này, lợi ích mới là tối thượng. Mà hắn - một con sông ngầm cuồn cuộn dưới mặt hồ phẳng lặng - vẫn có thể lặng lẽ trôi đi, chẳng mảy may tổn hại.
Cho đến ngày hôm ấy.
Ngồi sau song sắt, lặng lẽ nhìn Giản Thượng Ôn. Nhìn cậu điềm tĩnh nói chuyện với mình, nhìn cậu dứt khoát nói sẽ không bao giờ tha thứ, nhìn cậu lạnh nhạt nói rằng mặc kệ hắn làm gì, những tổn thương và thù hận ấy vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Phó Cẩn Thành cuối cùng buộc phải thừa nhận...
Lợi ích mà hắn luôn tin tưởng, duy nhất không có tác dụng với một người - chính là Giản Thượng Ôn.
Nhìn bóng lưng cậu rời đi, Phó Cẩn Thành cuối cùng cũng bật cười, một nụ cười nhẹ mà chua chát. Hắn chợt nhớ đến năm đó.Lương Thâm đã từng đau khổ đến mức sống không được chết không xong, mà khi đó, hắn còn khinh thường, cho rằng Lương Thâm là một kẻ yếu đuối vô dụng.
Nhưng hiện tại, hắn cười... không phải vì Lương Thâm, mà là cười chính mình. Hắn nghĩ, có lẽ, đây là báo ứng dành cho cả hai người họ.
Phó Cẩn Thành, mày cũng chẳng khác gì, chỉ là một kẻ đáng thương.