- Trang chủ
- Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
- Chương 132: Sao không nói cho tôi
Chương 132: Sao không nói cho tôi
Truyện: Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
Tác giả: Trĩ Đường
- Chương 1: Đoán Xem Ai Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2: Tình nhân
- Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
- Chương 4: Lương Thâm
- Chương 5: Tôi sẽ cho anh một bất ngờ
- Chương 6: Một ngày bị bốn người đàn ông từ chối
- Chương 7: Quân sư
- Chương 8: Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi!
- Chương 9: Tôi sai rồi!
- Chương 10: Sự thật
- Chương 11: Tôi nấu cho anh một bữa cơm
- Chương 12: Được ăn cả, ngã về không
- Chương 13: Là ai có lòng đến vậy?
- Chương 14: Công bố số phiếu thiện cảm
- Chương 15: Yêu phi họa quốc
- Chương 16: Đàn ông đều giả dối như nhau
- Chương 17: Tai anh đỏ hết rồi kìa!
- Chương 18: Có thù tất báo
- Chương 19: Đừng để bạn trai mới của tôi hiểu lầm
- Chương 20: Quan hệ tình địch
- Chương 21: Cậu ta vẫn luôn lợi hại mà
- Chương 22: Thú vị
- Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?
- Chương 24: Đừng khóc
- Chương 25: Dẫn bạn trai về chơi
- Chương 26: Đàn ông phải được dạy dỗ
- Chương 27: Chiếc nón xanh tai tiếng
- Chương 28: Thế thân
- Chương 29: Người anh em này cũng có duyên số thật đấy
- Chương 30: Cậu đã yêu bao nhiêu người rồi?
- Chương 31: Năm Người Đàn Ông Trên Cùng Một Sân Khấu
- Chương 32: Đương nhiên là dành cho người yêu rồi
- Chương 33: Tất cả đàn ông trên đời này đều thích cậu
- Chương 34: Tôi đã từng dầm mưa vì anh
- Chương 35: Là hắn
- Chương 36: Hắn nghĩ hắn là ai
- Chương 37: Đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ
- Chương 38: Cởi áo ra, để tôi xem
- Chương 39: Lấy thân báo đáp
- Chương 40: Giản Thượng Ôn sẽ không bao giờ cười với hắn như vậy
- Chương 41: Cậu sẽ hối hận
- Chương 42: Mấy người đánh nhau một trận đi?
- Chương 43: Hắn có lẽ có thể cưới Giản Thượng Ôn
- Chương 44: Mồi lửa
- Chương 45: Phẩm chất chuyên nghiệp của tình nhân
- Chương 46: Ai cũng có thể thích Giản Thượng Ôn
- Chương 47: Anh đang sợ cái gì
- Chương 48: Khát
- Chương 49: Tình cảm chẳng đáng một xu
- Chương 50: Hắn đứng bên ngoài cửa kính
- Chương 51: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 52: Nụ hôn
- Chương 53: Chỉ bạn trai mới có quyền
- Chương 54: Như một tên hề
- Chương 55: Bốn người đàn ông trên một sân khấu
- Chương 56: Nếu Giản Thượng Ôn ghen thì phải làm sao?
- Chương 57: Thử
- Chương 58: Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!
- Chương 59: Có muốn tranh cũng phải xem ai đến trước!
- Chương 60: Người bên cạnh anh là ai?
- Chương 61: Đây là 'anh dâu' của chúng ta sao?
- Chương 62: Anh phát sốt rồi!
- Chương 63: Chuyên nghiệp
- Chương 64: Số đo bé thế!
- Chương 65: Chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!
- Chương 66: Hóa ra là đang ở cùng Phó tổng
- Chương 67: Chắc sẽ không ai để ý đâu!
- Chương 68: Cứ cười cho đã đi
- Chương 69: Không có cách nào để hài lòng tất cả
- Chương 70: Nếu con trai bà ta cưới được một cậu ấm nhà giàu
- Chương 71: Ai mà còn bỏ tiền ra mua vote chứ?
- Chương 72: Phó Cẩn Thành! Lại là Phó Cẩn Thành!
- Chương 73: Hôn
- Chương 74: Hóa ra...là đang ghen sao?
- Chương 75: Không phải cậu ghét tôi sao?
- Chương 76: Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Chương 77: Quen nhau từ rất lâu
- Chương 78: Buổi tối cuối tuần không phải anh ở cùng tôi sao?
- Chương 79: Anh sẽ chọn ai?
- Chương 80: Hai người đang làm gì vậy?
- Chương 81: Anh ấy có người trong lòng chưa?
- Chương 82: Tôi rất thích cậu ấy
- Chương 83: Người quen
- Chương 84: Cậu có lo lắng không?
- Chương 85: Anh đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
- Chương 86: Đừng đi
- Chương 87: Người ở bữa tiệc hôm đó là cậu sao?
- Chương 88: Quà
- Chương 89: Cậu đoán xem?
- Chương 90: Lại là mất ngủ, ra ngoài hít thở không khí sao?
- Chương 91: Năm người vào cùng một nhóm chat
- Chương 92: Biến cậu thành thế thân
- Chương 93: Thích
- Chương 94: Đưa cho người trong lòng
- Chương 95: Tận dụng tài nguyên hợp lý
- Chương 96: Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?
- Chương 97: Chết đến nơi rồi, đừng giãy giụa nữa
- Chương 98: Tôi tin em tuyệt đối không phải là người như vậy
- Chương 99: Chỉ là thấy vui, nên cười thôi
- Chương 100: Bảo bối, em cũng thật là bận rộn
- Chương 101: Phó Cẩn Thành đừng hòng cướp được người khỏi tay hắn!
- Chương 102: Bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!
- Chương 103: Người gọi mãi không được
- Chương 104: Anh thích Giản Thượng Ôn sao?
- Chương 105: Giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm không có khả năng?
- Chương 106: Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???
- Chương 107: Lần sau tôi mời cậu ăn
- Chương 108: Anh định quay lại với anh ta sao?
- Chương 109: Tìm đường chết
- Chương 110: Tìm chỗ giấu tình nhân đi
- Chương 111: Trả quần lại cho tôi
- Chương 112: Tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy
- Chương 113: Không có hôn ước
- Chương 114: Bị người ta cướp mất đàn ông
- Chương 115: Chưa từng xem Giản Thượng Ôn là thế thân
- Chương 116: Chỉ cần thật sự muốn được sống
- Chương 117: Có phải anh muốn dùng quy tắc ngầm không?
- Chương 118: Người tôi thích là Giản Thượng Ôn
- Chương 119: Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Giản Thượng Ôn
- Chương 120: Lén lút qua lại
- Chương 121: Giản Thượng Ôn không bao giờ chịu làm kẻ thứ ba
- Chương 122: Tôi tuyệt đối không tha cho hắn!
- Chương 123: Anh qua nhà tôi ăn Tết đi!
- Chương 124: Cậu sẽ sống thật tốt
- Chương 125: Chỉ chọn tiền!
- Chương 126: Hạnh phúc
- Chương 127: Tôi vì cái gì không thể chọn Phỉ Thành
- Chương 128: Bởi vì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu
- Chương 129: Bàn tay in hằn trên má Ôn Cẩm
- Chương 130: Con nuôi
- Chương 131: Đám người theo đuổi mày chắc chắn có
- Chương 132: Sao không nói cho tôi
- Chương 133: Mày có dám không?
- Chương 134: Cậu có biết mình đang sốt không?
- Chương 135: Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!
- Chương 136: Không chừa chút mặt mũi nào
- Chương 137: Kịch hay bắt đầu
- Chương 138: Gặp lại chiếc khăn ấy
- Chương 139: Tiếp quản Phỉ gia
- Chương 140: Anh có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi
- Chương 141: Muốn đính ước với cậu ấy
- Chương 142: Thứ anh muốn, tôi không thể cho.
- Chương 143: Tương lai còn dài
- Chương 144: Thư tỏ tình
- Chương 145: Em phải công bằng một chút
- Chương 146: Chàng trai này thương người yêu ghê
- Chương 147: Giữa tôi và anh
- Chương 148: Đừng nhìn Giản Thượng Ôn nữa
- Chương 149: Có thể tha thứ
- Chương 150: Tôi sẽ cưới em
- Chương 151: Bằng mặt không bằng lòng
- Chương 152: Món quà chạm đến đáy lòng
- Chương 153: Chim trong lồng
- Chương 154: Tôi có quen anh không?
- Chương 155: Muốn chơi thế nào... thì chơi thế ấy
- Chương 156: Tôi có thể cưới em
- Chương 157: Tôi giúp em đối phó hắn
- Chương 158: Tôi hối hận rồi
- Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
- Chương 160: Giản Thượng Ôn có phải đang ở chỗ cậu không?
- Chương 161: Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh
- Chương 162: Em có yêu tôi hay không, không quan trọng
- Chương 163: Chỉ còn cậu, Phó Cẩn Thành và Lương Thâm
- Chương 164: Không có gì quan trọng hơn mạng sống của em
- Chương 165: Không có ai thúc giục em cả
- Chương 166: Con át chủ bài
- Chương 167: Cảm động đến phát khóc
- Chương 168: Thượng Ôn... cậu ấy cũng thích con sao?
- Chương 169: Giản ca ca, anh viết thư cho ai vậy?
- Chương 170: Viết cho người yêu cũ
- Chương 171: Nhịp tim
- Chương 172: Khiến người ta tức điên lên được
- Chương 173: Bắt đầu dao động
- Chương 174: Năm đó em rời bỏ anh, là vì ai trong số bọn họ?
- Chương 175: Tôi không yêu em
- Chương 176: Là họ ép tôi
- Chương 177: Yêu
- Chương 178: Rốt cuộc còn bao nhiêu dưa nữa
- Chương 179: Tôi vẫn luôn chỉ là tôi
- Chương 180: Tôi vốn dĩ không sợ mưa
- Chương 181: Nhổ cỏ nhổ tận gốc
- Chương 182: Một người đàn ông, tôi không chơi hai lần
- Chương 183: Giản Thượng Ôn... cũng vẫn sẽ là của hắn
- Chương 184: Anh thật sự không hiểu yêu là gì
- Chương 185: Tôi không có em trai
- Chương 186: Đáp án hết hạn sử dụng
- Chương 187: Vinh hạnh của tôi
- Chương 188: Thua một cách thảm hại
- Chương 189: Đông qua xuân đến
- Chương 190: PHIÊN NGOẠI 1: Em đồng ý
- Chương 191: PHIÊN NGOẠI 2: Lương Thâm
- Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
- Chương 193: PHIÊN NGOẠI 4: Kỳ Ngôn
- Chương 194: PHIÊN NGOẠI 5: Phỉ Thành
- Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Chu phụ ban đầu còn có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ sao tự nhiên có kẻ nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của mình. Nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, lời sắp thốt ra lại nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ còn sự ngạc nhiên: "Sao lại là mày?"
Kỳ Ngôn chỉ lạnh lùng cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ông ta: "Vừa rồi ông nói cái gì?"
Chu Quảng Thành yếu ớt đáp: "Liên quan gì đến mày?"
"Trước đây, lúc còn đi học, ông để cậu ấy đến nhà giàu làm người giúp việc?" Kỳ Ngôn gằn từng chữ, giọng nói mang theo lửa giận đang cuồn cuộn bốc lên trong lồng ng.ực. Mỗi một từ thốt ra như một mồi lửa, thiêu cháy toàn bộ lý trí.
Chu phụ cảm thấy cánh tay như bị bóp đến gãy lìa, không chịu nổi nữa, gào lên: "Nó tự nguyện! Liên quan gì đến tao..."
"Câm miệng!"
Chưa kịp nói hết câu, một cú đấm rắn chắc đã giáng thẳng vào mặt.
Cú đấm của Kỳ Ngôn mạnh mẽ và dứt khoát, giáng thẳng xuống không chút nương tay. Chu phụ không kịp phản ứng, cả người bị đánh văng vào tường. Ông ta ôm chặt mũi, một dòng máu đỏ tươi từ trong khoang mũi chảy xuống, khiến ông ta lập tức tỉnh táo lại.
Chu Quảng Thành hoảng loạn che chặt mũi, khi nhìn thấy máu, ông ta càng hoảng loạn hơn, la lên thất thanh: "Máu! Chảy máu rồi!"
Ông ta luống cuống quay sang nhìn Kỳ Ngôn, sau đó trực tiếp gào lên: "Đánh người! Minh tinh đánh người!"
Chu Quảng Thành vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Kỳ Ngôn chỉ lạnh lùng nhìn xuống, ánh mắt thờ ơ đến đáng sợ, chậm rãi nói: "Cứ kêu đi."
Chu phụ nghẹn họng, trợn mắt nhìn anh: "Mày... Mày không sợ sao?"
Kỳ Ngôn bật cười lạnh lùng, giọng nói băng giá: "Ông lén lút đứng ở đây đợi sẵn để tấn công người đi đường, chúng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng. Còn ông thì sao? Cưỡng ép đòi tiền, tống tiền trắng trợn. Ông nghĩ xem, người ta sẽ tin tôi, hay tin ông?"
Chu Quảng Thành trợn tròn mắt, cả người nhếch nhác đến cực điểm, còn Kỳ Ngôn và Giản Thượng Ôn lại sạch sẽ, đứng thẳng tắp dưới ánh đèn đường. Bất kể nhìn thế nào, ông ta cũng giống một kẻ điên loạn đang gây chuyện, còn bọn họ lại là nạn nhân.
"Chúng mày... Chúng mày..." Chu phụ run rẩy chỉ tay về phía Giản Thượng Ôn, ánh mắt oán hận: "Mày thật sự để mặc nó ức h**p tao sao? Giản Thượng Ôn, cái loại bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa như mày! Nếu không phải nhờ nhà tao năm đó cưu mang, mày đã chết đói chết rét từ lâu! Đừng tưởng rằng chỉ vì mày có cái mặt đẹp thì cái gì cũng yên ổn!"
Nói xong, ông ta đột nhiên quay sang nhìn Kỳ Ngôn, cười khẩy, giọng nói quái dị: "Mày tưởng nó trong sạch lắm sao? Nó chẳng qua chỉ là thứ ai cũng có thể chạm vào! Ở trong nhà tao lúc trước, nó và con trai tao đã sớm..."
Lời còn chưa dứt, một cú đá mạnh mẽ lại giáng thẳng vào người ông ta.
Chu Quảng Thành đau đớn hét thảm, cả người lăn lộn trên mặt đất. Kỳ Ngôn lạnh mặt, chuẩn bị nhào tới túm ông ta dậy, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay trắng nõn đã nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay anh.
Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ Giản Thượng Ôn, cậu đứng sát bên, đôi mắt ôn hòa như làn nước mùa xuân. Cậu khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Đừng đánh nữa."
Chu Quảng Thành lập tức hớn hở, nở nụ cười chế giễu: "Thằng nhãi này, coi như mày còn có chút lương..."
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Giản Thượng Ôn vẫn dịu dàng như cũ, quay sang nói với Kỳ Ngôn: "Đừng làm bẩn tay cậu."
Chu Quảng Thành tức đến mức muốn chửi ầm lên.
Nhưng ánh mắt của Giản Thượng Ôn lại dừng trên gương mặt lão, lạnh lẽo như băng. Dù vẫn mang theo nét cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt ấy lại như chứa đựng nọc độc của loài rắn đang chực chờ cắn xé. Cậu chậm rãi cất giọng, từng chữ từng chữ sắc bén như lưỡi dao cứa vào da thịt: "Chú à, chú chắc chắn muốn tiếp tục nói sao? Nhìn bộ dạng này, chắc lâu rồi không dám về nhà nhỉ? Đang trốn ai sao? Bên kia hình như có người đang quay video, lát nữa người kéo đến càng nhiều, lát nữa người tụ lại càng đông, chắc hẳn những kẻ đang tìm chú cũng sẽ sớm tìm đến thôi."
Sắc mặt Chu phụ lập tức trắng bệch, hoảng sợ hiện rõ trên từng đường nét gương mặt. Ông ta đang trốn nợ, không dám về nhà.
Giản Thượng Ôn khẽ cong môi, cười nhạt: "Chú tìm nhầm người rồi. Nếu thật sự muốn tiền, sao không tìm kẻ thật sự giàu có? Biết đâu còn có thể moi được một khoản. Nhưng nếu vẫn cố chấp bám theo tôi thế này... tôi nghĩ thời gian để chú xoay sở cũng không còn nhiều đâu."
Chu phụ ban đầu không hiểu rõ ý tứ trong lời Giản Thượng Ôn, chỉ một mực muốn bám lấy cái cây hái ra tiền này. Nhưng sau khi nghe cậu nói xong, lão chợt bừng tỉnh. Phải rồi! Lão nên tìm một kẻ có tiền, chứ không phải phí công vô ích ở đây!
Đúng vậy...
Lão phải đi tìm Ôn Kiến Thành! Tên đó có tiền! Nếu lão có thể vắt được một khoản từ Ôn Kiến Thành, thì chí ít có thể tạm thời vượt qua giai đoạn khó khăn này!
Nghĩ vậy, Chu phụ lập tức đứng dậy, hùng hùng hổ hổ bỏ đi, trước khi đi còn hung tợn trừng mắt nhìn Giản Thượng Ôn, buông lời đầy căm tức: "Chờ đấy!"
Lão tuyệt đối không để Giản Thượng Ôn bước chân vào hào môn ăn sung mặc sướng! Nhất định phải khiến chuyện này bị lật tẩy! Trước tiên lão sẽ tống tiền Ôn Kiến Thành một khoản, sau đó sẽ tung tin Ôn Kiến Thành từng kết hôn ra ngoài. Khi đó, thằng già ấy coi như xong đời, mà Giản Thượng Ôn cũng chết chắc!
Để xem ai sợ ai!
Chu phụ cười đắc ý, máu mũi vẫn còn dính trên mặt. Lão vừa lùi đi vừa buông một câu đầy oán độc: "Rồi sẽ có ngày mày phải hối hận!"
Kỳ Ngôn lại muốn ra tay đánh thêm một trận.
Chu phụ sợ hãi, vội vàng quay đầu chạy biến.
Giản Thượng Ôn khẽ bật cười, quay sang Kỳ Ngôn nói: "So đo với ông ta làm gì, chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi."
Kỳ Ngôn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc: "Những lời ông ta nói... là thật sao?"
Giản Thượng Ôn nhướng mày: "Gì cơ?"
Kỳ Ngôn do dự giây lát rồi hỏi: "Ông ta ép buộc cậu, bán cậu đến nhà giàu làm việc. Chuyện năm đó... có phải đều là chuyện cậu bị bắt buộc không?"
Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào mắt Kỳ Ngôn, đôi mắt cậu sâu như một mặt hồ phẳng lặng. Cậu nở nụ cười nhàn nhạt: "Nếu đúng là như vậy, thì sao?"
Kỳ Ngôn siết chặt nắm đấm, giọng nói đầy kích động: "Vậy tại sao lúc đó cậu không nói cho tôi biết?"
Hai người đứng dưới màn đêm lạnh giá, gió buốt luồn qua từng sợi tóc.
Cách đó không xa, vẫn còn những người đi đường lác đác qua lại.
Giản Thượng Ôn khe khẽ thở dài. Cậu có thể đoán chắc, lát nữa thôi, trên hot search sẽ lại xuất hiện tin tức không nên có.
Nhưng vào khoảnh khắc này, còn có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.
Giản Thượng Ôn tựa lưng vào bức tường lạnh, khẽ ngước mắt nhìn về phía Kỳ Ngôn, giọng điệu trầm tĩnh: "Bởi vì năm đó chia tay, với cậu, với tôi, đều là lựa chọn tốt nhất."
Lúc ấy, cậu muốn thi đại học, cần rất nhiều, rất nhiều tiền.
Kỳ Ngôn yêu âm nhạc, nhưng lại tiếc từng đồng, số tiền có được đều để dành. Rõ ràng đã đậu vào Học viện Âm nhạc, nhưng vẫn không dám nhập học.
"Thế nào là lựa chọn tốt nhất?" Kỳ Ngôn cất tiếng, giọng có chút khàn đi: "Tôi không hiểu, rốt cuộc có chuyện gì mà chúng ta không thể cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết?"
Giọng anh đầy bất cam và giận dữ.
Giản Thượng Ôn nhìn anh, khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Rất nhiều chuyện. Ví dụ như bây giờ."
Kỳ Ngôn hoàn hồn, phát hiện xung quanh đã có người rút điện thoại ra quay video, người qua đường cũng bắt đầu dừng lại theo dõi. Giản Thượng Ôn nhỏ giọng: "Hiện tại cậu đang trong giai đoạn quan trọng nhất của sự nghiệp. Nếu bên cạnh cậu là một người tai tiếng như tôi, fan sẽ bỏ đi rất nhiều. Đội ngũ của cậu cũng có bao nhiêu người, họ đều đang sống dựa vào cậu."
Nói đến đây, Giản Thượng Ôn bật cười: "Tất nhiên, cậu cũng có thể chọn cách không quan tâm. Nhưng bao nhiêu năm nay cậu dày công gây dựng mọi thứ, lẽ nào lại đánh mất tất cả chỉ vì một mối tình không có kết quả?"
Kỳ Ngôn muốn phản bác, nhưng lại không tìm ra lời nào để nói. Đúng vậy, anh không thể. Người đại diện của anh, đội ngũ nhân viên của anh, bao nhiêu con người đặt kỳ vọng vào anh. Anh không thể chỉ vì một chút tùy hứng mà hủy hoại tất cả.
Gió lạnh cuốn qua, khoảng lặng ngắn ngủi phủ xuống giữa hai người.
Khi đã cân nhắc được thiệt hơn, ai cũng sẽ lựa chọn điều đúng đắn nhất. Giản Thượng Ôn hiểu rõ, năm đó Kỳ Ngôn chẳng lẽ thực sự chưa từng nghi ngờ gì sao? Có những lúc, con người ta buộc phải sống cho bản thân mình. Cậu như vậy, và Kỳ Ngôn cũng vậy.
Kỳ Ngôn chậm rãi nói: "Cho tôi thêm thời gian."
Giản Thượng Ôn gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của chính mình. Cậu nhìn Kỳ Ngôn, mỉm cười: "Về đi."
Kỳ Ngôn vốn còn định nói tiếp, nhưng Giản Thượng Ôn đã nói trước: "Sắp Tết rồi, để mọi người trong phòng làm việc của cậu có một cái Tết an lành đi."
Nếu còn làm rùm beng thêm tin tức gì nữa, chẳng ai có thể yên ổn mà ăn Tết được.
Nhìn đám đông mỗi lúc một nhiều, Kỳ Ngôn chỉ có thể rời đi trước. Cách đó không xa, bảo vệ chung cư thấy chỗ này tụ tập quá đông, cũng nhanh chóng tới giải tán đám người.
Giản Thượng Ôn trở về căn hộ của mình.
Lúc này đã là đêm khuya. Cậu rửa mặt xong, thay bóng đèn mới mua, ánh sáng lại trở về với căn bếp.
Giản Thượng Ôn ngồi xuống sofa, mở điện thoại ra, quả nhiên hot search lại xuất hiện.
#Kỳ Ngôn đánh người#
#Giản Thượng Ôn – Kỳ Ngôn cãi nhau bên đường#
Dân mạng lập tức bàn tán sôi nổi:
"Hai người này sắp quay lại à?"
"Trông không giống lắm đâu, Kỳ Ngôn nổi giận vậy cơ mà."
"Không phải là Giản Thượng Ôn bám theo Kỳ Ngôn đấy chứ?"
"Người bị đánh kia là ai thế?"
"Nhìn thế nào cũng giống cha
nuôi
của Giản Thượng Ôn nhỉ?"
"Giản Thượng Ôn bất hiếu đến vậy sao?"
Nếu là trước kia, Giản Thượng Ôn chắc chắn đã bị bôi nhọ đến không còn mặt mũi, nhưng sau mấy kỳ show truyền hình gần đây, nhan sắc của cậu thu hút không ít fan, một số người qua đường cũng dần dần đổ về phía cậu. Điều đặc biệt ở Giản Thượng Ôn là fan của cậu không nhiều, nhưng độ trung thành lại cực kỳ cao.
"Thần kinh à, chẳng phải đã nói rõ bao lần rồi sao? Cha
nuôi kia
đối xử tệ
với cậu ấy
lắm!"
"Đánh người là Kỳ Ngôn chứ có phải cậu ấy đâu!"
"Trong video, ông kia còn mắng cả tiểu Giản
nữa mà. Có người giả điếc đấy à?"
Minh tinh hiện nay không thiếu, nhưng Giản Thượng Ôn chắc chắn là một cái tên "địa vị chưa cao, nhưng nhiệt độ thì cực cao". Nguyên nhân cũng không có gì đặc biệt, mỗi lần cậu xuất hiện, y như rằng sẽ dính vào drama với một vị đại lão nào đó, mà lần nào cũng chẳng phải dạng vừa.
Cư dân mạng bắt đầu đồn đoán ngày một nhiều hơn.
Giản Thượng Ôn đang chăm chú nhìn màn hình thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Cậu bắt máy: "Alo?"
Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ, dịu dàng và điềm đạm, như thể có thể xoa dịu mọi khúc mắc trong lòng người. Bà nói: "Là Tiểu Giản phải không? Là dì đây, dì là Văn Á."
Giản Thượng Ôn nhanh chóng đáp lại: "Chào dì. Có chuyện gì sao ạ?"
"À, là như thế này," Văn Á nhẹ nhàng nói, "Tối nay, Kiến Thành có tâm sự với dì một vài chuyện. Anh ấy cũng có nhắc đến con. Dì đại khái đã hiểu phần nào rồi. Đứa trẻ ngoan, con vất vả nhiều rồi. Dì muốn gặp con một lần, nói chuyện với con cho đàng hoàng, được không?"
Nói đến đây, bà ngập ngừng một chút rồi vội vàng bổ sung: "Dì không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn có cơ hội tiếp xúc với con nhiều hơn một chút."
Giản Thượng Ôn khép laptop lại, ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ, nơi dòng người vẫn đang tấp nập đi lại dưới ánh đèn đường vàng vọt. Cậu cong môi, nở một nụ cười nhẹ, đáp: "Vâng, tất nhiên là được. Dì chọn thời gian và địa điểm, con sẽ đến."
Cậu đoán, Văn Á hẳn là muốn thay mặt xin lỗi, sợ rằng Ôn Cẩm sẽ nghĩ quẩn hoặc không thể chấp nhận sự thật, cho nên mới tìm cậu nói chuyện. Vì thế, bà vừa muốn chăm sóc cậu, vừa muốn khéo léo đề cập đến chuyện không thể tiếp tục nhận nuôi.
Một người phụ nữ lương thiện, lúc nào cũng nghĩ cho gia đình của mình trước tiên.
Giản Thượng Ôn chậm rãi đặt điện thoại xuống
Đáng tiếc, định mệnh đã an bài, bà ấy phải thất vọng rồi.