- Trang chủ
- Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
- Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
Truyện: Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?
Tác giả: Trĩ Đường
- Chương 1: Đoán Xem Ai Là Bạn Trai Cũ
- Chương 2: Tình nhân
- Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
- Chương 4: Lương Thâm
- Chương 5: Tôi sẽ cho anh một bất ngờ
- Chương 6: Một ngày bị bốn người đàn ông từ chối
- Chương 7: Quân sư
- Chương 8: Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi!
- Chương 9: Tôi sai rồi!
- Chương 10: Sự thật
- Chương 11: Tôi nấu cho anh một bữa cơm
- Chương 12: Được ăn cả, ngã về không
- Chương 13: Là ai có lòng đến vậy?
- Chương 14: Công bố số phiếu thiện cảm
- Chương 15: Yêu phi họa quốc
- Chương 16: Đàn ông đều giả dối như nhau
- Chương 17: Tai anh đỏ hết rồi kìa!
- Chương 18: Có thù tất báo
- Chương 19: Đừng để bạn trai mới của tôi hiểu lầm
- Chương 20: Quan hệ tình địch
- Chương 21: Cậu ta vẫn luôn lợi hại mà
- Chương 22: Thú vị
- Chương 23: Vì sao nhất định phải cưới tôi?
- Chương 24: Đừng khóc
- Chương 25: Dẫn bạn trai về chơi
- Chương 26: Đàn ông phải được dạy dỗ
- Chương 27: Chiếc nón xanh tai tiếng
- Chương 28: Thế thân
- Chương 29: Người anh em này cũng có duyên số thật đấy
- Chương 30: Cậu đã yêu bao nhiêu người rồi?
- Chương 31: Năm Người Đàn Ông Trên Cùng Một Sân Khấu
- Chương 32: Đương nhiên là dành cho người yêu rồi
- Chương 33: Tất cả đàn ông trên đời này đều thích cậu
- Chương 34: Tôi đã từng dầm mưa vì anh
- Chương 35: Là hắn
- Chương 36: Hắn nghĩ hắn là ai
- Chương 37: Đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ
- Chương 38: Cởi áo ra, để tôi xem
- Chương 39: Lấy thân báo đáp
- Chương 40: Giản Thượng Ôn sẽ không bao giờ cười với hắn như vậy
- Chương 41: Cậu sẽ hối hận
- Chương 42: Mấy người đánh nhau một trận đi?
- Chương 43: Hắn có lẽ có thể cưới Giản Thượng Ôn
- Chương 44: Mồi lửa
- Chương 45: Phẩm chất chuyên nghiệp của tình nhân
- Chương 46: Ai cũng có thể thích Giản Thượng Ôn
- Chương 47: Anh đang sợ cái gì
- Chương 48: Khát
- Chương 49: Tình cảm chẳng đáng một xu
- Chương 50: Hắn đứng bên ngoài cửa kính
- Chương 51: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 52: Nụ hôn
- Chương 53: Chỉ bạn trai mới có quyền
- Chương 54: Như một tên hề
- Chương 55: Bốn người đàn ông trên một sân khấu
- Chương 56: Nếu Giản Thượng Ôn ghen thì phải làm sao?
- Chương 57: Thử
- Chương 58: Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!
- Chương 59: Có muốn tranh cũng phải xem ai đến trước!
- Chương 60: Người bên cạnh anh là ai?
- Chương 61: Đây là 'anh dâu' của chúng ta sao?
- Chương 62: Anh phát sốt rồi!
- Chương 63: Chuyên nghiệp
- Chương 64: Số đo bé thế!
- Chương 65: Chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!
- Chương 66: Hóa ra là đang ở cùng Phó tổng
- Chương 67: Chắc sẽ không ai để ý đâu!
- Chương 68: Cứ cười cho đã đi
- Chương 69: Không có cách nào để hài lòng tất cả
- Chương 70: Nếu con trai bà ta cưới được một cậu ấm nhà giàu
- Chương 71: Ai mà còn bỏ tiền ra mua vote chứ?
- Chương 72: Phó Cẩn Thành! Lại là Phó Cẩn Thành!
- Chương 73: Hôn
- Chương 74: Hóa ra...là đang ghen sao?
- Chương 75: Không phải cậu ghét tôi sao?
- Chương 76: Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Chương 77: Quen nhau từ rất lâu
- Chương 78: Buổi tối cuối tuần không phải anh ở cùng tôi sao?
- Chương 79: Anh sẽ chọn ai?
- Chương 80: Hai người đang làm gì vậy?
- Chương 81: Anh ấy có người trong lòng chưa?
- Chương 82: Tôi rất thích cậu ấy
- Chương 83: Người quen
- Chương 84: Cậu có lo lắng không?
- Chương 85: Anh đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
- Chương 86: Đừng đi
- Chương 87: Người ở bữa tiệc hôm đó là cậu sao?
- Chương 88: Quà
- Chương 89: Cậu đoán xem?
- Chương 90: Lại là mất ngủ, ra ngoài hít thở không khí sao?
- Chương 91: Năm người vào cùng một nhóm chat
- Chương 92: Biến cậu thành thế thân
- Chương 93: Thích
- Chương 94: Đưa cho người trong lòng
- Chương 95: Tận dụng tài nguyên hợp lý
- Chương 96: Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?
- Chương 97: Chết đến nơi rồi, đừng giãy giụa nữa
- Chương 98: Tôi tin em tuyệt đối không phải là người như vậy
- Chương 99: Chỉ là thấy vui, nên cười thôi
- Chương 100: Bảo bối, em cũng thật là bận rộn
- Chương 101: Phó Cẩn Thành đừng hòng cướp được người khỏi tay hắn!
- Chương 102: Bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!
- Chương 103: Người gọi mãi không được
- Chương 104: Anh thích Giản Thượng Ôn sao?
- Chương 105: Giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm không có khả năng?
- Chương 106: Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???
- Chương 107: Lần sau tôi mời cậu ăn
- Chương 108: Anh định quay lại với anh ta sao?
- Chương 109: Tìm đường chết
- Chương 110: Tìm chỗ giấu tình nhân đi
- Chương 111: Trả quần lại cho tôi
- Chương 112: Tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy
- Chương 113: Không có hôn ước
- Chương 114: Bị người ta cướp mất đàn ông
- Chương 115: Chưa từng xem Giản Thượng Ôn là thế thân
- Chương 116: Chỉ cần thật sự muốn được sống
- Chương 117: Có phải anh muốn dùng quy tắc ngầm không?
- Chương 118: Người tôi thích là Giản Thượng Ôn
- Chương 119: Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Giản Thượng Ôn
- Chương 120: Lén lút qua lại
- Chương 121: Giản Thượng Ôn không bao giờ chịu làm kẻ thứ ba
- Chương 122: Tôi tuyệt đối không tha cho hắn!
- Chương 123: Anh qua nhà tôi ăn Tết đi!
- Chương 124: Cậu sẽ sống thật tốt
- Chương 125: Chỉ chọn tiền!
- Chương 126: Hạnh phúc
- Chương 127: Tôi vì cái gì không thể chọn Phỉ Thành
- Chương 128: Bởi vì tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu
- Chương 129: Bàn tay in hằn trên má Ôn Cẩm
- Chương 130: Con nuôi
- Chương 131: Đám người theo đuổi mày chắc chắn có
- Chương 132: Sao không nói cho tôi
- Chương 133: Mày có dám không?
- Chương 134: Cậu có biết mình đang sốt không?
- Chương 135: Thẩm đạo, chúc mừng năm mới!
- Chương 136: Không chừa chút mặt mũi nào
- Chương 137: Kịch hay bắt đầu
- Chương 138: Gặp lại chiếc khăn ấy
- Chương 139: Tiếp quản Phỉ gia
- Chương 140: Anh có thể được tham dự tiệc đính hôn của tôi
- Chương 141: Muốn đính ước với cậu ấy
- Chương 142: Thứ anh muốn, tôi không thể cho.
- Chương 143: Tương lai còn dài
- Chương 144: Thư tỏ tình
- Chương 145: Em phải công bằng một chút
- Chương 146: Chàng trai này thương người yêu ghê
- Chương 147: Giữa tôi và anh
- Chương 148: Đừng nhìn Giản Thượng Ôn nữa
- Chương 149: Có thể tha thứ
- Chương 150: Tôi sẽ cưới em
- Chương 151: Bằng mặt không bằng lòng
- Chương 152: Món quà chạm đến đáy lòng
- Chương 153: Chim trong lồng
- Chương 154: Tôi có quen anh không?
- Chương 155: Muốn chơi thế nào... thì chơi thế ấy
- Chương 156: Tôi có thể cưới em
- Chương 157: Tôi giúp em đối phó hắn
- Chương 158: Tôi hối hận rồi
- Chương 159: Là Giản Thượng Ôn nợ cậu ta
- Chương 160: Giản Thượng Ôn có phải đang ở chỗ cậu không?
- Chương 161: Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh
- Chương 162: Em có yêu tôi hay không, không quan trọng
- Chương 163: Chỉ còn cậu, Phó Cẩn Thành và Lương Thâm
- Chương 164: Không có gì quan trọng hơn mạng sống của em
- Chương 165: Không có ai thúc giục em cả
- Chương 166: Con át chủ bài
- Chương 167: Cảm động đến phát khóc
- Chương 168: Thượng Ôn... cậu ấy cũng thích con sao?
- Chương 169: Giản ca ca, anh viết thư cho ai vậy?
- Chương 170: Viết cho người yêu cũ
- Chương 171: Nhịp tim
- Chương 172: Khiến người ta tức điên lên được
- Chương 173: Bắt đầu dao động
- Chương 174: Năm đó em rời bỏ anh, là vì ai trong số bọn họ?
- Chương 175: Tôi không yêu em
- Chương 176: Là họ ép tôi
- Chương 177: Yêu
- Chương 178: Rốt cuộc còn bao nhiêu dưa nữa
- Chương 179: Tôi vẫn luôn chỉ là tôi
- Chương 180: Tôi vốn dĩ không sợ mưa
- Chương 181: Nhổ cỏ nhổ tận gốc
- Chương 182: Một người đàn ông, tôi không chơi hai lần
- Chương 183: Giản Thượng Ôn... cũng vẫn sẽ là của hắn
- Chương 184: Anh thật sự không hiểu yêu là gì
- Chương 185: Tôi không có em trai
- Chương 186: Đáp án hết hạn sử dụng
- Chương 187: Vinh hạnh của tôi
- Chương 188: Thua một cách thảm hại
- Chương 189: Đông qua xuân đến
- Chương 190: PHIÊN NGOẠI 1: Em đồng ý
- Chương 191: PHIÊN NGOẠI 2: Lương Thâm
- Chương 192: PHIÊN NGOẠI 3: Phó Cẩn Thành
- Chương 193: PHIÊN NGOẠI 4: Kỳ Ngôn
- Chương 194: PHIÊN NGOẠI 5: Phỉ Thành
- Chương 195: PHIÊN NGOẠI 6: Lạc Chấp Diệp [Hoàn toàn văn]
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Lạc Chấp Diệp phát hiện ra mình thiếu hụt cảm xúc là từ một chuyện nhỏ dưới tầng nhà năm đó.
Một con mèo nhỏ bị thương, bọn trẻ xung quanh có đứa sốt ruột, có đứa khóc nấc, có đứa gào lên. Chỉ riêng anh là bình tĩnh ngồi xổm trước mặt con mèo, ánh mắt không gợn sóng, rồi đưa ra phán đoán tỉnh táo: con mèo ấy khả năng là bị gãy xương, cần phải đưa đến bệnh viện.
Anh quay sang trấn an đám trẻ đang được người lớn dỗ dành: "Nó bị thương rồi, cần phải đến bệnh viện."
Thái độ điềm nhiên của anh khiến ngay cả người lớn cũng sững sờ.
"Đứa nhỏ này..." Người phụ huynh ấy khẽ cười: "Thật đúng là... có chút đặc biệt."
Thật ra, cha mẹ của Lạc Chấp Diệp đã sớm phát hiện sự khác thường khi anh còn rất nhỏ. Đứa trẻ ấy rất ít khóc, cũng rất ít cười. Những thứ mà lũ trẻ cùng tuổi mê mẩn, anh lại chẳng hứng thú. Khi xem hoạt hình, anh chỉ đơn thuần theo dõi cốt truyện, rất hiếm khi có sự đồng cảm với nhân vật.
Họ đã tìm đến bác sĩ.
Bác sĩ nói: "Căn bệnh này rất hiếm gặp, hiện tại không có phương pháp điều trị hiệu quả đặc biệt. Điều quan trọng là hãy dành thời gian ở bên cạnh, trò chuyện và tương tác với trẻ nhiều hơn. Biết đâu sẽ có chuyển biến tích cực."
Cha mẹ anh đã cố gắng làm đúng như vậy, nhưng không đạt được gì. Điều đó khiến mẹ anh cảm thấy vô cùng thất bại, nhiều đêm bà âm thầm khóc một mình.
Đến một khoảng thời gian sau, họ bất ngờ phát hiện Lạc Chấp Diệp biết cười, biết khóc, cả hai người mừng rỡ tột độ.
Họ nghĩ rằng đứa con của mình cuối cùng cũng đã "bình thường".
Cho đến một ngày nọ, tan ca về nhà, cha mẹ Lạc Chấp Diệp tình cờ gặp hàng xóm dưới lầu. Trong lúc trò chuyện, hàng xóm khen anh trưởng thành, điềm tĩnh hơn hẳn những đứa trẻ khác. Mẹ anh khựng lại vài giây, miễn cưỡng cười gật đầu. Về đến nhà, vừa đóng cửa xong, bà lập tức bật khóc như mưa.
Đứa con ấy, chưa bao giờ thực sự khỏi bệnh. Chỉ là vì không muốn cha mẹ lo lắng, anh đã học cách che giấu cảm xúc của mình. Và cũng chính từ ngày hôm đó, cha mẹ anh bắt đầu học cách làm hòa với bản thân mình.
"Nếu thật sự không thể cảm nhận được, cũng không sao cả." Mẹ anh vuốt nhẹ mái tóc anh, dịu dàng nói: "Trước đây mẹ lo lắng, chỉ vì hy vọng con có thể sống như bao đứa trẻ khác, có cảm xúc, có niềm vui, có những trải nghiệm bình thường. Nhưng nếu điều đó khiến con thấy mệt mỏi, vậy thì thôi, chúng ta không cần chữa nữa."
Lạc Chấp Diệp đưa tay lau nước mắt trên gương mặt mẹ. Anh không thể hiểu được vì sao mẹ lại đau khổ như vậy, nhưng anh không muốn nhìn thấy mẹ đau lòng nữa. Anh không hiểu cảm giác tổn thương, nhưng anh không muốn thấy mẹ rơi lệ.
Vì thế, anh dần dần học cách diễn.
Diễn cho giống một người bình thường.
Gia đình Lạc Chấp Diệp không thuộc hàng giàu có, nhưng cha mẹ anh vẫn sống an nhiên, đủ đầy. Ở trường, anh cũng không gặp quá nhiều trở ngại. Chỉ là... bạn học thường thấy anh kỳ lạ. Dù vậy, bản thân anh cũng không cố tình như thế, chỉ là... giữa đám đông, anh luôn cảm thấy lạc lõng. Niềm vui nỗi buồn của người khác, anh không cảm nhận được. Những câu chuyện, những chủ đề được bàn tán, với anh chẳng có gì liên quan. Thế nên, dần dần... anh chọn cách đứng ngoài cuộc.
Thà là không hòa nhập.
Có một năm, trong buổi tụ họp bạn học, anh vẫn là người ngồi tách biệt ở bên ngoài, không lời, không tiếng. Anh ngồi trên bậc thềm trước khách sạn, một nhân viên phục vụ đi tới nói: "Xin chào, bậc thang ở đây hơi bẩn một chút, anh có cần tôi lấy một tấm thảm lót không?"
Người phục vụ ấy còn rất trẻ.
Lạc Chấp Diệp quay sang nhìn cậu ta, nhận ra cậu ấy trạc tuổi mình. Khi cậu phục vụ mỉm cười, đôi mắt cong cong như tiểu hồ ly, chỉ là đang đeo khẩu trang nên không thấy được toàn bộ gương mặt. Từ nhỏ, Lạc Chấp Diệp đã được khen là đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một người khác, dù chỉ thoáng qua, lại cảm thấy "đẹp đến nao lòng." Mặc dù, thậm chí anh còn chưa kịp thấy rõ gương mặt ấy.
"Không cần đâu." Lạc Chấp Diệp đáp: "Cảm ơn."
Cậu phục vụ mỉm cười: "Vậy nếu anh không ngại, tôi có thể ngồi ăn ở chỗ ghế này được không?"
Lạc Chấp Diệp gật đầu.
Đây là cửa sau khách sạn, có một chiếc ghế dài đơn sơ. Anh nhìn thấy cậu phục vụ lấy từ túi ra một hộp cơm tiện lợi đơn giản, bên trong là cơm trắng và vài món rau đạm bạc.
Khi quan sát kỹ hơn, anh nhận ra cổ tay cậu ấy phía trong có một mảng sưng đỏ rất lớn. Đó là biểu hiện của chứng dị ứng da. Lạc Chấp Diệp từng đọc qua loại phát ban này trong sách. Anh biết nó gây đau rát và rất khó chịu, thường là do tiếp xúc với chất tẩy rửa hoặc làm việc trong môi trường kích ứng mạnh.
Anh hỏi: "Tay cậu thế này, đáng lẽ nên đi bệnh viện. Sao không xin nghỉ để chữa trị, mà vẫn ở đây làm việc?"
Động tác ăn cơm của cậu khựng lại đôi chút.
Cậu đáp: "Không cần đâu, tôi bôi thuốc mỡ rồi, lát nữa sẽ đỡ thôi."
Lạc Chấp Diệp là người sống lý trí. Anh nói: "Nếu cậu không rời khỏi môi trường làm việc này, bệnh viêm da này sẽ tái phát liên tục. Cậu nên xin nghỉ."
Cậu thiếu niên nói: "Không thể nghỉ được. Nếu tôi nói mình bị bệnh, khách sạn sẽ không giữ tôi lại. Nhưng tôi cần công việc này."
Lạc Chấp Diệp lần đầu tiên nhìn thấy một người kiên định đến vậy.
Anh hỏi: "Dù công việc này rất vất vả sao?"
"Ừ." Cậu nói, giọng rất khẽ: "Tôi muốn mua một cây đàn guitar, còn muốn mua mấy quyển sách chuyên về diễn xuất."
Lạc Chấp Diệp hỏi: "Đó là điều cậu thích sao?"
Cậu gật đầu.
Ánh mắt sáng lấp lánh, cậu cười với Lạc Chấp Diệp: "Đó là ước mơ của tôi."
Lạc Chấp Diệp từ trước tới nay đối với mọi việc đều xử lý bằng lý trí. Nói đúng ra, anh không có thứ gì gọi là "đam mê". Anh đáp: "Thật tốt. Tôi thì không có thứ gì mình yêu thích cả."
Cậu thiếu niên nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Vì sao lại thế?"
Nếu là người bình thường hỏi, Lạc Chấp Diệp chắc chắn sẽ không muốn trả lời. Nhưng không hiểu sao, người trước mắt này lại mang đến cho anh một cảm giác thân thuộc kỳ lạ, có lẽ vì cậu ấy giống anh, cùng đứng bên lề đám đông, hoặc có thể là vì cậu ấy là người đầu tiên nhìn vào gương mặt anh mà không chăm chú dán mắt vào mãi. Điều đó khiến anh cảm thấy... dường như họ là cùng một kiểu người. Có lẽ, người này có thể hiểu được anh.
"Tôi bẩm sinh đã thiếu hụt cảm xúc." Lạc Chấp Diệp chậm rãi nói: "Những cảm xúc mà người bình thường cảm nhận được, tôi không cảm nhận được. Vì vậy khi họ nói chuyện với nhau về những chuyện vui vẻ, tôi không thể xen vào."
Người khác nghe xong sẽ bảo: Vậy thì cứ thử hòa nhập đi, không thử sao biết là không được?
Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ im lặng ăn cơm, sau đó nghiêm túc nói: "Vậy thì đừng ở chung với họ nữa."
Lạc Chấp Diệp bất ngờ ngẩng lên nhìn cậu. Người ngồi trên ghế dài dưới tán cây, khuôn mặt trắng trẻo ánh lên một thứ ánh sáng mờ ảo, trên môi khẽ cong, đôi mắt thanh khiết nhìn về phía anh. Cậu nói: "Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống của mình. Chỉ cần anh cảm thấy như vậy là tốt rồi, thì chẳng cần phải miễn cưỡng bản thân làm điều người khác cho là đúng."
Đây là lần đầu tiên có người nói với anh như thế.
Lạc Chấp Diệp khẽ bối rối. Bởi vì căn bệnh cảm xúc thiếu hụt, anh dần trở nên trầm mặc, học cách che giấu mọi cảm xúc. Mỗi lần có người khuyên anh nên cởi mở hơn, hoà nhập nhiều hơn, anh luôn tỏ vẻ đồng ý nhưng trong lòng thì vẫn kháng cự mãnh liệt.
Nhưng khi cậu thiếu niên trước mặt nói ra điều đó, anh đột nhiên thấy nhẹ nhõm.
Phải rồi, chỉ cần bản thân cảm thấy tốt là được.
Lạc Chấp Diệp khẽ nói: "Thật ra tôi vẫn muốn được thử cảm nhận những xúc cảm khác nhau, những kiểu sống khác nhau. Chỉ là tôi không làm được... nên tôi ghét bản thân mình."
Giản Thượng Ôn trầm ngâm một lúc, rồi mỉm cười. Cậu nói: "Vậy thì anh có thể làm diễn viên mà!"
"Diễn viên?" Lạc Chấp Diệp hơi sững sờ.
"Ừ!" Cậu nói: "Tôi cũng mơ được làm diễn viên. Diễn viên rất tuyệt, họ có thể thể hiện đủ kiểu cuộc đời, sống thay vô số người khác. Như vậy chẳng phải cũng giống điều anh muốn sao?"
Lần đầu tiên trong đời, Lạc Chấp Diệp được nghe một lý giải như thế về nghề diễn. Anh khẽ nghiêng đầu: "Tôi làm được sao?"
Lạc Chấp Diệp lần đầu tiên cảm thấy có chút hứng thú với một nghề nghiệp. Anh nhìn cậu và hỏi: "Vậy sau này... cậu sẽ thực sự trở thành diễn viên chứ?"
Giản Thượng Ôn gật đầu: "Ừ! Biết đâu sau này nếu anh cũng trở thành diễn viên, chúng ta lại gặp nhau nữa."
Gặp lại.
Lạc Chấp Diệp thật sự không hiểu rõ về những cảm xúc ấy, nhưng khi Giản Thượng Ôn nói ra điều đó, anh cảm thấy, hình như, nghe cũng không tệ.
"Cậu tên gì?" Lạc Chấp Diệp hỏi.
Cậu không đeo bảng tên, vì chỉ là nhân viên thời vụ.
Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi tên là..."
"Ôn Ôn!" Một tiếng gọi vang lên từ đằng xa: "Có khách gọi, ăn xong chưa vậy?"
Giản Thượng Ôn lập tức đứng dậy: "Tới ngay đây!"
"Đồng nghiệp tôi gọi, tôi phải đi rồi. Bọn họ không cho phép nhân viên tự tiện nói chuyện riêng với khách." Cậu vội vã đứng dậy, quay sang Lạc Chấp Diệp, nói nhanh: "Hộp điểm tâm này là một vị khách tặng tôi. Tôi tặng lại cho anh. Anh nhất định phải cố gắng lên nhé! Có duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"
Lạc Chấp Diệp lặng lẽ nhìn cậu chạy đi. Giữa mùa hè năm ấy, dưới tán cây lặng gió, bóng dáng Giản Thượng Ôn tựa như phát sáng. Trên tay anh là hộp điểm tâm đựng trong hộp giấy màu vân mây.
Anh cắn một miếng, không hiểu sao, vị ngọt hôm đó... lại trở nên rất đặc biệt.
Về sau...
Lạc Chấp Diệp thật sự bước chân vào giới giải trí.
Bởi vì thiếu hụt cảm xúc, nên càng chịu được khổ, diễn xuất càng thuần tuý. Sau khi đóng hàng loạt vai phụ không tên, cuối cùng bằng kỹ năng và gương mặt sáng màn ảnh, anh lọt vào mắt xanh của một nhà sản xuất. Từ vai nam phụ mờ nhạt, đến vai nam chính, anh mất 5 năm.
Trong khoảng thời gian đó, anh giành được không ít giải thưởng lớn nhỏ.
Người quản lý nói với anh: "Ảnh đế quốc dân, giờ phố lớn ngõ nhỏ đều đang xem phim của anh đấy. Giờ không ai là không biết tên anh đâu!"
Ngay tại khoảnh khắc huy hoàng ấy, Lạc Chấp Diệp chợt nhớ về một dáng hình non nớt. Anh nghĩ, liệu cậu bé năm ấy có còn nhớ đến anh không? Liệu cậu ấy có theo đuổi diễn xuất như ước nguyện? Nếu có thể, anh muốn gặp lại cậu ấy... để cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã thắp sáng anh trong một mùa hè tăm tối.
Thầy dẫn dắt của anh qua đời.
Trước khi mất, ông gửi gắm con trai mình cho anh chăm sóc, Từ Dương, tính tình hay nhõng nhẽo, có phần ương bướng, thỉnh thoảng lại gây chuyện.
Chính điều đó, lại cuốn trọn toàn bộ sự chú ý của Lạc Chấp Diệp...
Có một năm mùa đông, vào ngày sinh nhật của Lạc Chấp Diệp.
Năm ấy anh vừa đoạt được danh hiệu Ảnh đế. Những khoảnh khắc đặc biệt như thế, anh luôn thích ăn điểm tâm Vân Ký, giống như mỗi lần nếm thử, lại có thể nhớ đến chàng trai của mùa hè năm đó, giống như đây là một lời ước hẹn thầm lặng giữa hai người, rằng dù cậu không ở bên anh, thì chiếc bánh này là sự hiện diện của cậu, là ánh sáng âm thầm chứng kiến anh trưởng thành.
Sinh nhật năm ấy, Từ Dương đích thân mang bánh đến phim trường.
Lạc Chấp Diệp nói: "Trời lạnh thế này, cậu còn tự mình đi mua à?"
Từ Dương đáp: "Em biết anh thích mà, với lại anh vừa nhận giải, phải kỷ niệm một chút chứ!"
Lạc Chấp Diệp mỉm cười, ánh mắt bỗng hướng ra ngoài cửa sổ. Trong lớp kính mờ vì hơi lạnh, anh trông thấy một bóng dáng gầy gò đang ngồi ở góc xa nhất ngoài sân studio. Cậu cúi đầu, như đang lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó, sau lưng là một khoảng trắng xóa tuyết rơi, khiến cậu trở nên cô đơn và nhỏ bé đến tội nghiệp, không hiểu sao lại hút lấy ánh nhìn của anh.
Anh theo bản năng định bước ra ngoài xem, nhưng giây tiếp theo, khi anh đẩy cửa, chiếc ghế nhỏ nơi cậu ngồi đã trống trơn.
Từ Dương giữ tay anh lại nói: "Lạc ca, không ăn bánh kem sao?"
Lạc Chấp Diệp đáp: "Mua nhiều một chút đi, chia cho mọi người trong đoàn cùng ăn, chuyện vui nên để tất cả cùng vui vẻ mới tốt."
Chẳng vì lý do gì cụ thể, chỉ là cái bóng dáng đơn độc kia khiến anh mơ hồ nhớ đến một hình ảnh xa xăm trong ký ức, một người ngồi trước hành lang khách sạn, vừa ăn cơm vừa nói rằng sau này sẽ trở thành diễn viên. Dù hình ảnh ấy ngày một nhạt nhòa, nhưng cảm xúc thì vẫn rõ ràng như mới hôm qua.
Rồi sau này, anh gặp một người.
Giản Thượng Ôn.
Một cậu trai thật đặc biệt. Bề ngoài thì có vẻ ngông nghênh, hoạt bát và bướng bỉnh, giống như một đứa trẻ được nuông chiều mà lớn lên. Thế nhưng cậu lại rất biết chịu đựng, sẵn sàng bày quán vỉa hè, làm việc vặt, dưới trời nắng gắt vẫn đóng giả thú bông để kiếm tiền. Cậu không kêu ca, không than thở, có những khoảnh khắc, anh như nhìn thấy chính cậu bé năm ấy từng ngồi ngoài hành lang khách sạn, nói với anh rằng sau này sẽ trở thành diễn viên.
Lạc Chấp Diệp không tự chủ được mà bị cậu hấp dẫn. Anh để tâm đến cậu, vui khi cậu vui, đau lòng khi cậu buồn.
Và anh hiểu.
Đây chính là cảm giác khi yêu.
Lần đầu tiên trong đời, anh biết yêu là như thế nào.
Lạc Chấp Diệp từ nhỏ đã quen dùng lý trí để suy nghĩ mọi chuyện, nên khoảnh khắc nhận ra mình rung động, anh cũng phân tích nó một cách đầy lý trí. Anh biết Từ Dương và Giản Thượng Ôn không hòa hợp. Anh nghĩ, mình có thể bù đắp cho cả hai: một người là con trai của ân sư, một người là người anh yêu. Anh không thể chọn ai, nhưng anh biết, Giản Thượng Ôn có nhiều ấm ức, và anh sẽ bù đắp điều đó.
Cho nên, khi Giản Thượng Ôn rời đi...
Khi anh muốn bù đắp nhưng lại bị từ chối vào ngày mưa ấy, nước mưa rõ ràng không hề chạm vào anh, vậy mà anh lại thấy lạnh đến tận xương.
Cả đời anh sống trong lý trí, nhưng chính Giản Thượng Ôn đã dạy anh bài học đầu tiên về cảm xúc: Rằng tình cảm không thể dùng lý trí để cân đo đong đếm. Nếu cứ mãi dùng sự lạnh nhạt và phân tích để đối diện với cảm xúc, thì vĩnh viễn chẳng thể chạm đến trái tim ai.
Khi từ trên núi trở về.
Từ Dương đến đón anh: "Sư huynh, anh đang khóc sao?"
Lạc Chấp Diệp ngẩng đầu chậm rãi nhìn cậu, đáp: "Vậy à?"
Anh vốn không dễ khóc. Suốt bao năm qua, anh luôn cho rằng khóc là hành vi yếu đuối, rằng bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng lý trí, còn nước mắt thì chẳng mang lại điều gì hữu ích.
Cho đến khoảnh khắc này, anh mới hiểu ra. Chuyện tình cảm không phải là thứ mà lý trí có thể kiểm soát. Hiểu và chạm đến trái tim là điều phải xuất phát từ cảm xúc, chứ không phải là phép tính giữa được và mất.
Nước mắt của Lạc Chấp Diệp rơi xuống. Anh nhẹ nhàng lau đi, rồi đặt cây dù sang một bên, để mặc cơn mưa lớn trút xuống người mình. Khi Từ Dương vội chạy đến, anh lặng lẽ tránh khỏi, bước về phía sườn núi mù sương, không quay đầu.
Đáng tiếc thay.
Bài học ấy, anh lại hiểu được quá muộn.
Và cái giá của sự giác ngộ, chính là để lỡ mất một lần nữa.
Bóng hình thời niên thiếu ấy, chỉ còn lại trong một lần thoáng qua.
~TOÀN VĂN HOÀN~