- Trang chủ
- Hàng Long Quyết
- Chương 196: PN (3) Hệ thống x Hồng Ảnh
Chương 196: PN (3) Hệ thống x Hồng Ảnh
Truyện: Hàng Long Quyết
Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: 7: Tiểu Điện Hạ Của Long Tộc
- Chương 8: 8: Thật Là Cảnh Giới Phân Thần Sao
- Chương 9: 9: Trước Nuôi Lớn Sau Ăn Thịt
- Chương 10: 10: Trước Ngày Ly Biệt
- Chương 11: 11: Nàng Muốn Bỏ Lại Ta Sao
- Chương 12: 12: Lại Gặp Cường Địch
- Chương 13: 13: Mười Sáu Năm Sau
- Chương 14: 14: Lạc Sư Tôn Danh Tiếng Bay Xa
- Chương 15: 15: Nàng Ấy Là Người Đầu Tiên
- Chương 16: 16: Không Thể Ngồi Yên
- Chương 17: 17: Nàng Là Đồ Đệ Của Ta
- Chương 18: 18: Ngã Vào Vòng Tay Sư Tôn
- Chương 19: 19: Ra Mắt Sư Tôn
- Chương 20: 20: Điện Hạ Long Tộc Nhưng Lại Sợ Tối Sợ Quỷ
- Chương 21: 21: Vị Sư Tôn Này Quá Mức Cổ Quái
- Chương 22: 22: Thay Đồ Nhi Lấy Lại Công Đạo
- Chương 23: 23: Không Thể Khoan Dung
- Chương 24: 24: Ai Mới Là Trì Thanh
- Chương 25: 25: Độ Hảo Cảm -9999
- Chương 26: 26: Vụng Trộm Lấy Hương Ngọc
- Chương 27: 27: Độ Hảo Cảm -99
- Chương 28: 28: Lạc Sư Tôn Khóc Không Ra Nước Mắt
- Chương 29: 29: Lạc Thanh Từ Hắc Hóa
- Chương 30: 30: Trì Thanh Ta Lạnh Quá
- Chương 31: 31: Lấy Thân Báo Đáp
- Chương 32: 32: Sư Tôn Cố Tình Câu Dẫn Ta Sao
- Chương 33: 33: Ngươi Rất Thích Nàng Sao
- Chương 34: 34: Sư Tôn Hôm Nay Ngã Ngựa 1
- Chương 35: 35: Sư Tôn Hôm Nay Ngã Ngựa 2
- Chương 36: 36: Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
- Chương 37: 37: Không Còn Thể Thống
- Chương 38: 38: Trong Lòng Không Nam Nhân Rút Kiếm Tự Nhiên Thần
- Chương 39: 39: Trở Lại Nơi Ly Biệt Ngày Xưa
- Chương 40: 40: Gặp Lại Trì Thanh 1
- Chương 41: 41: Gặp Lại Trì Thanh 2
- Chương 42: 42: Vừa Gặp Đã Thương 1
- Chương 43: 43: Vừa Gặp Đã Thương 2
- Chương 44: 44: Mắt Quỷ
- Chương 45: 45: Thổ Lộ Tiếng Lòng 1
- Chương 46: 46: Thổ Lộ Tiếng Lòng 2
- Chương 47: 47: Ta Muốn Nhìn Thấy Gương Mặt Nàng
- Chương 48: 48: Nàng Đành Lòng Giết Ta Sao
- Chương 49: 49: Lạc Thanh Từ Độ Hảo Cảm 1
- Chương 50: 50: Tại Sao Lại Là Hắc Long
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: 53: Không Còn Cách Trở
- Chương 54: 54: Hồng Ảnh 1
- Chương 55: 55: Hồng Ảnh 2
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: 60: Nàng Có Nhớ Ta Không
- Chương 61: 61: Mẫu Thân Của Nguyễn Ly
- Chương 62: 62: Mười Năm Quỷ Vực 1
- Chương 63: 63: Mười Năm Quỷ Vực 2
- Chương 64: 64: Trì Thanh Nàng Đến!
- Chương 65: 65: Tên Ta Không Phải Trì Thanh Ta Là Lạc Thanh Từ
- Chương 66: 66: Nghịch Lân Của Rồng
- Chương 67: 67: Long Tộc Truyền Thừa 1
- Chương 68: 68: Long Tộc Truyền Thừa 2
- Chương 69: 69: Sư Tôn Độ Hảo Cảm 101010
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: 72: Mộng Trận
- Chương 73: 73: A Ly Nàng Sống Lại
- Chương 74: 74: Giữa Yêu Và Hận 1
- Chương 75: 75: Giữa Yêu Và Hận 2
- Chương 76: 76: Yêu Một Người Không Có Gì Sai
- Chương 77: 77: Tâm Tư Hỗn Loạn
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: 79: Nỗi Lòng Của Sư Tôn 1
- Chương 80: 80: Nỗi Lòng Của Sư Tôn 2
- Chương 81: 81: Chuyện Khó Đã Có Sư Tôn Lo Liệu 1
- Chương 82: 82: Chuyện Khó Đã Có Sư Tôn Lo Liệu 2
- Chương 83: 83: Hai Trăm Roi Tẩy Tội Để Ta Chịu Thay Đồ Đệ
- Chương 84: 84: Độ Tự Do Nhân Vật Tăng Lên 70
- Chương 85: 85: Ta Đến Hầu Hạ Sư Tôn Thay Quần Áo
- Chương 86: 86: Đối Với Nàng Ta Rất Có Lòng Tham
- Chương 87: 87: A Ly Giá Trị Hắc Hóa Bằng 0
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: 90: Hàng Long Thần Mộc
- Chương 91: 91: Cội Rễ Tình Yêu
- Chương 92: 92: Sư Tôn Nàng Gọi Ta Là Gì
- Chương 93: 93: Nàng Hận Sư Tôn Nhưng Nàng Cũng Yêu Sư Tôn
- Chương 94: 94: A Ly Nàng Để Ta Xuống Đi
- Chương 95: 95: Làm Càn! Quỳ Xuống!
- Chương 96: 96: Lạc Thanh Từ Độ Hảo Cảm 99 99 99
- Chương 97: 97: Mời Sư Tôn Phạt Ta Thật Nặng
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: 100: Sư Tôn Nàng Chớ Có Làm Ta Sợ
- Hàng Long Quyết
- Chương 103: 103: Nữ Chủ Ngươi Chỉ Là Nhiệm Vụ Của Ta Thôi
- Chương 104: 104: A Ly Chúc Mừng Sư Tôn Trở Lại Tiểu Thừa Kỳ
- Chương 105: 105: Trì Thanh Tạm Biệt
- Chương 106: 106: Đồ Long Chiến Thần Tái Xuất
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: 108: A Ly Nàng Chiếm Tiện Nghi Ta
- Chương 109: 109: Nàng Đã Đủ Tư Cách Làm Điện Hạ Long Tộc
- Chương 110: Hóa ra Tiểu Long Tử có vị ngọt
- Chương 111: Ta khi sư diệt tổ, sư tôn sẽ phạt ta thế nào?
- Chương 112: Sư tôn, nàng nhất định phải ép buộc ta như vậy sao?
- Chương 113: A Ly, nàng lùi lại
- Chương 114: Nàng mang theo sư tôn bay thẳng tận trời
- Chương 115: Sư tôn, đừng gọi ta là A Ly nữa!
- Chương 116: Ta không thể thay y phục cho sư tôn sao?
- Chương 117: Ai cần mạng của sư tôn chứ?
- Chương 118: Tô Ngọc, từ nay ngươi không còn sư muội nữa
- Chương 119: Sư tôn, chiếc còi của nàng thật là xấu
- Chương 120: A Từ, ta hy vọng đứa trẻ sinh ra sẽ giống ngươi
- Chương 121: Tuyệt Tình Quyết thức thứ tám, xin được lãnh giáo!
- Chương 122: A Ly nàng là Kim Long?
- Chương 123: 123: Sư Tỷ Giao Trì Thanh Cho Ta Đi!
- Chương 124: 124: Sư Tôn Là Nguyễn Ly Trách Lầm Người
- Chương 125: 125: Sư Tôn Của Ta Đã Không Còn Ta Cũng Nên Rời Đi
- Chương 126: 126: Đúng Vậy Là Đồ Nhi Khi Sư Diệt Tổ
- Chương 127: 127: Ta Thích Nàng Đâu Chỉ Là Một Chút
- Chương 128: 128: Sư Tôn Nàng Buông Tha Cho Ta Đi
- Chương 129: 129: Sư Tôn Sư Muội Ta Rất Nhớ Hai Người
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: 131: Không Phải Hôn Như Vậy Ta Dạy Nàng
- Chương 132: 132: Sư Tôn Nàng Làm Sao Thuần Thục Như Vậy
- Chương 133: 133: Hữu Tình Quyết Chính Là Song Kiếm Hợp Bích
- Chương 134: 134: Ta Muốn Cái Gì Sư Tôn Đều Sẽ Cho Ta
- Chương 135: 135: Sư Tôn Ta Muốn Nàng
- Chương 136: 136: Sư Tôn Có Thể Dạy Ta Sao
- Chương 137: 137: Độ Hảo Cảm 99 99 99 999
- Chương 138: 138: Ta Muốn Nàng Đến Phát Điên
- Chương 139: 139: Mạng Của Ta Trả Cho Nàng 1
- Chương 140: 140: Mạng Của Ta Trả Cho Nàng 2
- Chương 141: 141: Điện Hạ Là Ngũ Trảo Kim Long
- Chương 142: 142: Vẫn Còn Hy Vọng Sống
- Chương 143: 143: Muốn Sư Tỷ Gọi Nàng Sư Nương
- Chương 144: 144: Sư Muội Thật Sự Quá Đáng Yêu
- Chương 145: 145: Người Một Nhà Xưng Hô Thế Nào Mới Tốt Đây
- Chương 146: 146: Đều Gỡ Xuống Mặt Nạ Vậy Ly Nhi Khi Nào Cưới Ta
- Chương 147: 147: Lạc Thanh Từ Thực Sự Có Tư Cách Cuồng Vọng
- Chương 148: 148: Ta Không Phải Nhan Khống Ta Là Sư Tôn Khống
- Chương 149: 149: Sư Tôn Muốn Phạt Ta Trên Cây Sao
- Chương 150: 150: Kim Long Xuất Hiện Long Vương Giáng Lâm
- Chương 151: 151: Thành Phù Phong Gặp Nạn
- Chương 152: 152: Là Tiên Tôn Tiên Tôn Của Chúng Ta!
- Chương 153: 153: Nếu Nàng Có Chuyện Ta Tuyệt Đối Không Sống Một Mình
- Chương 154: 154: Không Thể Chạm Vào Nàng Nàng Rất Nguy Hiểm
- Chương 155: 155: Nàng Vẫn Là Điện Hạ Của Các Ngươi
- Chương 156: 156: Thanh Từ Nàng Là Sư Tôn Cũng Là Thê Tử Của Ta
- Chương 157: 157: Vi Sư Lại Tới Dạy Một Lần
- Chương 158: 158: Sư Tôn Nàng Muốn Trứng Rồng Sao
- Chương 159: 159: Nguyễn Ly Muốn Độ Kiếp!
- Chương 160: 160: Thiên Phạt Giáng Xuống
- Chương 161: 161: Nàng Nể Tình Sư Tôn Mới Thả Cho Tiên Môn Con Đường Sống
- Chương 162: 162: Tuân Mệnh Điện Hạ
- Chương 163: 163: Ly Nhi Vi Sư Ở Đây
- Chương 164: 164: Sư Tôn Thẹn Thùng Sao
- Chương 165: 165: Nàng Thật Sự Là Tiểu Giấm Long
- Chương 166: 166: Nàng Là Tử Kiếp Của Ngươi
- Chương 167: 167: Trở Về Long Tộc 1
- Chương 168: 168: Trở Về Long Tộc 2
- Chương 169: 169: A Ly Ta Nguyện Trung Với Nàng
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: 172: Thánh Địa Long Linh
- Chương 173: 173: Sư Đồ Cùng Nhau Đột Phá
- Chương 174: 174: Long Tính Vốn Mạnh
- Chương 175: 175: Sinh Tử Khó Định 1
- Chương 176: 176: Sinh Tử Khó Định 2
- Chương 177: 177: Lạc Thanh Từ Ta Muốn Nàng Đền Mạng!
- Chương 178: 178: Vi Sư Nhất Định Trở Về
- Chương 179: 179: Thiên Nhân Vĩnh Cách
- Chương 180: 180: Sư Tôn Nàng Trì Thanh Của Nàng Đã Không Còn
- Chương 181: 181: Sư Tôn Trở Về 1
- Chương 182: 182: Sư Tôn Trở Về 2
- Chương 183: 183: Sư Tôn Trở Về 3
- Chương 184: 184: Nàng Lại Muốn Khi Sư Diệt Tổ Sao
- Chương 185: 185: Hệ Thống Đã Đến Lúc Ngươi Ngã Ngựa 1
- Chương 186: 186: Hệ Thống Đã Đến Lúc Ngươi Ngã Ngựa 2
- Chương 187: 187: Độ Hảo Cảm 9999
- Chương 188: 188: Nàng Không Phải Thế Thân
- Chương 189: Sư tôn, nàng thật sự không cho người đường sống
- Chương 190: Ta có thể ôm sư tôn một chút không?
- Chương 191: Sư tôn từ nơi nào nghe được long tính....
- Chương 192: A Ly, nàng đến khi sư diệt tổ cho ta xem?
- Chương 193: Từ bây giờ, sư tôn là vương hậu của ta
- Chương 194: PN (1) Vương thượng thật ra là tra long?
- Chương 195: PN (2) Từ đây, không còn gì có thể chia cắt chúng ta
- Chương 196: PN (3) Hệ thống x Hồng Ảnh
- Chương 197: PN (4) Là Long tộc, thật khó có thể cưỡng lại mị lực của sư tôn
- Chương 198: PN (5) Từ bây giờ, ta lại có sư tôn
- Chương 199: [Phiên ngoại Vân Huyên – Mạnh Thuyền]
- Chương 200: [Toàn văn hoàn]
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Lạc Thanh Từ đều sắp quên sự tồn tại của Chủ Thần.
Lúc nhìn đến bóng dáng yểu điệu được bạch quang bao phủ xuất hiện trước mắt, nàng đều có chút hoảng hốt. Nhưng khi hoảng hốt qua đi, nàng lại có chút cảnh giác, "Sao ngươi lại xuất hiện?"
Chủ Thần tự nhiên nghe ra trong giọng nàng cảnh giác cùng ghét bỏ, nó cũng không thèm để ý, chỉ là bình tĩnh phun ra âm thanh kỳ ảo mờ mịt, mang theo thần bí thánh khiết của thượng giới.
"Mắt Quỷ trong người Nguyễn Ly đã bị tiêu diệt, kết cục của nàng ấy hoàn toàn bị thay đổi, toàn bộ thế giới lại một lần trở về bình tĩnh, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành."
Lạc Thanh Từ nhíu chặt lông mày, "Vậy thì sao? Ta đã thắng cuộc, ngươi đã cho ta trở về đây, ngươi không thể lật lọng."
Chủ Thần trầm mặc một lát, "Thiên Đạo pháp tắc xưa nay luôn công chính công bằng. Đời trước ngươi muốn nghịch thiên sửa mệnh, cho nên phải trả giá thảm thống, đời này ngươi chuyển kiếp đến thế giới hiện đại, còn vì tâm nguyện nguyên chủ mà nỗ lực nhiều như vậy, dù mọi thứ là nhân quả của chính ngươi, nhưng cũng nên có khích lệ. Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng không đến mức hà khắc như thế, cho nên ta sẽ thực hiện một nguyện vọng của ngươi."
Lạc Thanh Từ sửng sốt, "Nguyện vọng gì chứ? Ta không cần."
Chủ Thần thật sự muốn trợn trắng mắt, đây là lần đầu nó nhìn thấy một người được Thần ban cho ước nguyện, lại từ chối thẳng thừng.
Nó có chút không còn mặt mũi, hừ lạnh một tiếng: "Ta ban cho ngươi nguyện vọng, đã là muốn vượt quá quyền năng của ta. Nguyện vọng này ta biết ngươi sẽ cần, hai chọn một, ta cho ngươi thời gian suy xét." Hiện giờ Lạc Thanh Từ đã là nửa bước đắc đạo thành Thần, nếu không tranh thủ thực hiện nguyện vọng cho nàng, ngày sau nó cũng không còn cơ hội nữa, bởi vì cùng cấp độ không thể nào thành toàn ước nguyện cho nhau.
Nói xong, hào quang xung quanh Chủ Thần đột nhiên nén lại, Lạc Thanh Từ chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh bạch quang sáng loáng, sau đó bỗng nhiên từ trong giấc mộng bừng tỉnh.
Lạc Thanh Từ mở mắt ra, hô hấp tức khắc dồn dập.
Nguyễn Ly lúc này đang ôm Lạc Thanh Từ ngủ ngon lành, bị hành động bất ngờ của nàng làm cho bừng tỉnh, vội nghiêng người đem Lạc Thanh Từ ôm sát lại, có chút khẩn trương hỏi: "Sư tôn, làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng hay không?"
Lạc Thanh Từ chuyển động ánh mắt nhìn Nguyễn Ly, người trước mắt một đầu tóc đẹp rối tung, vạt áo trong lụa mỏng chảy xuống lộ ra bờ vai trơn bóng, tuy rằng biểu tình nôn nóng, nhưng thoạt nhìn phá lệ ôn nhu, làm cho tâm tình của nàng từng chút hòa hoãn lại.
Lạc Thanh Từ thở ra một ngụm khí lạnh, "Ta gặp được người đã mang ta tới nơi này."
Nguyễn Ly vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vừa nghe đến đây lập tức sắc mặt đột biến.
"Người đó tới làm gì? Có phải muốn mang sư tôn đi hay không?" Nguyễn Ly nhanh chóng ngồi dậy, đầy mặt hoảng loạn.
Lạc Thanh Từ nhìn nàng gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, vội vàng trấn an nàng, "A Ly, nàng bình tĩnh một chút, không phải, nàng chớ lo lắng."
Nói xong nàng chựng lại một chút, cúi đầu nhìn tay phải chính mình. Chỉ thấy lòng bàn tay không biết khi nào xuất hiện hai cái ngọc bài.
Nguyễn Ly cũng nhìn xuống tay nàng, Lạc Thanh Từ vội đem chuyện trong mộng nói rõ ràng cùng Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly phía sau lưng mạo một tầng mồ hôi lạnh, nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhịn không được nghĩ mà sợ đem Lạc Thanh Từ kéo vào trong ngực, "Nàng làm ta sợ muốn chết."
Vạn nhất người đáng ghét kia nhân lúc nàng không đề phòng, lặng lẽ đem Lạc Thanh Từ mang đi, nàng nên như thế nào tự xử.
Lạc Thanh Từ rũ xuống mi mắt, cọ xát lên bờ vai trắng nõn của nàng, lại vỗ về phía sau lưng nàng, "Rồng ngốc, ta đã thắng trong lần đánh cược này, nên người nọ không thể lật lọng mang ta đi, nàng chớ sợ."
Trái tim Nguyễn Ly dần dần bình phục lại, cầm lên ngọc bài quan sát một trận, "Đây là hai nguyện vọng mà người kia nói, nàng phải chọn một sao?"
Lạc Thanh Từ nhíu mày, "Đúng vậy." Dứt lời nàng duỗi tay v**t v* hai ngọc bài một chút, tức khắc hai hàng kim văn xuất hiện giữa không trung, theo linh lực dao động tới lui không ngừng.
Khi hai người nhìn thấy rõ, cơ hồ là trong khoảnh khắc quay đầu nhìn lẫn nhau.
Nguyễn Ly biểu tình có chút phức tạp, nhất thời không biết nên vui vẻ hay khổ sở, môi mấp máy vài lần, cuối cùng gian nan nuốt xuống.
Lạc Thanh Từ biết tâm tình Nguyễn Ly, trước khi nhìn đến nội dung hai ngọc bài này, nàng cũng đã âm thầm hạ quyết định.
Nguyễn Ly tự nhiên biết Lạc Thanh Từ sẽ lựa chọn thế nào, khóe mắt nàng đỏ lên, cúi đầu cắn chặt răng, cố nén cảm xúc.
Bên kia Lạc Thanh Từ đã nới lỏng ôm ấp, dò ra một bàn tay sờ sờ đầu Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly khổ sở đến lợi hại, cúi đầu vùi vào trong ngực Lạc Thanh Từ, nức nở nói: "Ta biết sư tôn nghĩ gì, nhưng.... Nhưng dựa vào đâu, sư tôn lại không còn kiếp sau? Cho dù chúng ta thọ mệnh lâu dài, ta cũng rất muốn cùng sư tôn đời đời kiếp kiếp ở bên nhau. Kiếp sau cho dù là phàm nhân cũng được, làm con chim cánh bướm cũng tốt, miễn là chúng ta luôn có đôi, mấy mươi năm sinh lão bệnh tử ta cũng có thể chấp nhận."
Lạc Thanh Từ nghe nàng nói xong, đáy lòng nhịn không được run rẩy, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ, nàng nhịn rồi lại nhẫn, đem cằm cọ xát mái tóc Nguyễn Ly, "Ta biết, nhưng còn nàng ấy...." Dù các nàng là cùng một linh hồn, nhưng nàng đã chuyển thế, hai kiếp vốn là nhân sinh khác nhau, kiếp trước nguyên chủ nhiều uất hận như vậy, hy sinh nhiều như vậy, cứ thế tan biến, thật sự khiến lòng người thổn thức.
Nguyễn Ly nước mắt hạ xuống, nàng duỗi tay xoa xoa, "Ta minh bạch, nếu không nhờ nàng ấy, ta sợ rằng không gặp được sư tôn, ta có ngày hôm nay đều nhờ nàng ấy hy sinh. Nhưng tại sao đời trước đã trả giá rồi, đời này sư tôn lại phải đánh đổi nữa? Người được lợi chính là ta, lại cố tình muốn sư tôn hai đời chịu khổ."
Nàng biết rõ nguyên chủ có bao nhiêu khổ sở, cũng lý giải lựa chọn của Lạc Thanh Từ, nhưng nàng vẫn không cam tâm, nếu người phải trả giá chính là nàng, nàng tuyệt đối sẽ không do dự. Chỉ là đến phiên Lạc Thanh Từ, nàng liền đau lòng đến không thể chịu đựng được.
Lạc Thanh Từ buông ra nàng, v**t v* sườn mặt nàng, khẽ cười: "Rồng ngốc à, thế giới này vẫn luôn công bằng. Nàng cảm thấy gặp được ta là chuyện may mắn nhất, ta cũng cảm thấy như vậy. Nàng có được hôm nay, là ta đời trước hy sinh, cũng là chính nàng đời trước đánh đổi. Trong chuyện này người vô tội nhất là nguyên chủ, lại còn phải rơi vào loại kết cục đó, cho nên ta cần thiết giúp nàng ấy. A Ly, nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, ta trước mắt đã sắp Đại Thừa cảnh, ngay cả khi ta không đắc đạo thành Thần, thì vạn năm thọ nguyên cũng đã quá nhiều rồi. So với Vân Huyên cùng Mạnh Thuyền nhấp nhô, so với ta đời trước đã thực hạnh phúc, nàng đừng khóc có được không?"
Hệ thống nhận thấy được tình huống có biến hóa, cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Ngươi không cần như vậy, ngươi đổi về luân hồi của chính mình, cũng là luân hồi của chính ta, đều không phải của một mình ngươi. Nhưng ngươi lựa chọn thành toàn tâm nguyện cho ta, mà trước mắt ta chỉ là một mạt tàn niệm, đời trước vốn nên quy về bụi đất, lưu lại u hồn không có vướng bận, cũng có ý nghĩa gì đâu."
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Ngươi hẳn là biết thế giới nguyên bản của ta, rất nhiều người cũng không dám xác định có kiếp sau, bởi vậy càng có nhiều người quý trọng cuộc sống trước mắt, sống cho trọn vẹn một kiếp này. Chúng ta thậm chí ngày mai sống hay chết cũng không thể kiểm soát, còn nói gì đến kiếp sau. Hơn nữa ở trong lòng ta lúc này, ngươi còn tồn tại mới là quan trọng nhất."
Giờ phút này Hệ thống không có thân thể, cũng không có nước mắt, nhưng trong lòng cảm xúc vạn ngàn làm cho nàng thật sự muốn tan vỡ.
Qua hồi lâu nàng mới mở miệng nói: "Thật sự cảm ơn ngươi, ngươi biết không, ta vui mừng không chỉ vì A Ly kết cục viên mãn, mà cũng vì ngươi là chuyển kiếp của ta. Là ngươi cho ta biết được, một người dám yêu dám hận, có thể tiêu sái đối mặt hết thảy mọi chuyện, là cỡ nào mê người."
"Một khi đã như vậy, ta liền nắm chắc cơ hội này. Từ giờ ngươi nên vì chính mình mà sống, đừng nói không có vướng bận, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại đồ nhi của ngươi sao?"
Hệ thống trầm mặc, nhớ lại những gì Hồng Ảnh nói ngày ấy, trong lòng nàng càng khổ sở đến cực điểm. Dù cho nàng hy sinh tất cả xoay chuyển vận mệnh A Ly, thì một tia tàn niệm đời trước còn sót lại, trong đó chứa đầy hận ý cùng thống khổ, vẫn không cách nào an ủi đến. Nàng còn thiếu Hồng Ảnh một lời xin lỗi.
Sau khi thương lượng cùng Hệ thống, Lạc Thanh Từ nhìn về phía Nguyễn Ly, nàng nhìn nhìn hai thẻ bài, trong đó một thẻ 'Đổi lại luân hồi chính mình', thẻ thứ hai là 'Đổi lại tự do cho nguyên chủ', nàng không chút do dự chọn thẻ thứ hai.
Ngay khi ngọc bài được kích hoạt, một đạo bạch y từ trong thân thể Lạc Thanh Từ chậm rãi tách ra. Hệ thống thân hình có chút hư ảo, gần như trong suốt, dáng vẻ cùng Lạc Thanh Từ không có sai biệt, làm Nguyễn Ly trong lúc nhất thời đều có chút hoảng hốt.
Nàng nhìn nhìn Lạc Thanh Từ lại nhìn về phía Hệ thống, tuy rằng dung mạo giống nhau như đúc, nhưng thần thái giữa lông mày vẫn có chút bất đồng.
Lạc Thanh Từ mặt mày nhu hòa, mà Hệ thống lại nhiều hơn mấy phần thanh lãnh.
Nguyễn Ly nhìn một lát, theo sau chắp tay hướng Hệ thống thật sâu hành lễ, "Nguyễn Ly, bái kiến Hoài Trúc Quân."
Tuy rằng vị này mới chính là sư tôn nguyên bản của nàng, nhưng hiện giờ nàng đã có Lạc Thanh Từ, thật sự không có biện pháp lại gọi Hệ thống là sư tôn, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có gọi Hoài Trúc Quân là thích hợp nhất.
Hệ thống bình tĩnh nhìn Nguyễn Ly hồi lâu, than thở, "Nàng không cần khó xử, như thế đã rất tốt."
Nguyễn Ly ngực đau xót, nhìn người trước mắt đã vì nàng mà hy sinh tất cả, giờ chỉ còn lại một mạt thần thức, trong mắt dày đặc áy náy, "Cảm tạ người đã vì ta làm nhiều như vậy, cũng cảm tạ người đã mang nàng ấy đến bên ta."
Hệ thống cười khổ một tiếng, nàng muốn nói cái gì, rồi chợt ngừng lại. Không cần thiết nhiều lời, A Ly đã có sư tôn của riêng mình, mà nàng cũng có đồ nhi thuộc về mình.
"Chủ Thần cho ngươi tự do, lại không cho ngươi thân thể, đây là đạo lý gì?" Lạc Thanh Từ nhìn Hệ thống vẫn là hư ảnh, có chút tức giận bất bình.
Hệ thống khẽ lắc đầu, "Ngươi đã là luân hồi xuất hiện, ta vốn nên như vậy biến mất, bây giờ ta cùng Hồng Ảnh xem như không sai biệt lắm, bất quá chỉ là một mạt thần thức lưu lại tình cảm ký ức, nói người không phải người, nói quỷ cũng không phải quỷ, muốn thân thể làm gì."
Lạc Thanh Từ nhất thời nghẹn ngào, "Vậy ngươi có thể tiếp tục tu hành sao?"
Hệ thống gật gù, "Chẳng qua có chút vất vả thôi, chờ đến tạo hóa đủ rồi, kỳ thật cùng yêu tu quỷ tu không sai biệt lắm, ngày tu thành linh thể cũng không xa. Chỉ là nằm ở ngoài tam giới, không thuộc bên trong ngũ hành."
Lạc Thanh Từ nghe vậy thoáng hiện tươi cười, "Vậy thì tốt rồi, ngươi có dự tính gì không?"
Hệ thống nghe vậy, liếc mắt nhìn hai người các nàng, "Ta quấy rầy thế giới hai người các ngươi đã đủ lâu, ta muốn đi ra ngoài nhìn một chút." Nàng đời trước chưa từng tùy tâm sở dục mà sống, lời muốn nói, chuyện muốn làm, người muốn đối tốt đều bỏ lỡ, cho nên hiện giờ nàng có rất nhiều chuyện cần làm.
Lạc Thanh Từ sửng sốt, Nguyễn Ly cũng có chút lo lắng nhìn Hệ thống.
Lúc này đây Hệ thống cũng không giấu giếm, nàng thành thật nói: "Ta muốn đi tìm đồ nhi của ta, dù cho đền bù không được kiếp trước, ta cũng không muốn lưu lại tiếc nuối."
Lạc Thanh Từ có chút kinh hỉ, nếu thật có thể tìm được Hồng Ảnh, vậy chính là một nhà vui mừng. Chỉ là trời đất bao la, Hồng Ảnh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không có lưu lại nửa phần tin tức, đi nơi nào tìm bây giờ?
Hệ thống trầm ngâm một lát, nàng nhìn về phía Nguyễn Ly, dò hỏi: "Nàng gặp được nàng ấy ở nơi nào?"
Nguyễn Ly suy tư một chút, nhẹ giọng đáp: "Năm đó ta rơi xuống trầm uyên nơi hoang dã Long tộc, nàng ấy ngủ say bên dưới. Nàng ấy là tàn niệm, sau khi giao hết linh lực cho ta, đã suy yếu đến cực điểm, hẳn là muốn lựa chọn nơi thích hợp để an thân."
Hệ thống khẽ gật đầu.
"Ngươi hiện tại liền đi sao?" Lạc Thanh Từ có chút lo lắng, Hệ thống còn chưa tu thành linh thể, nếu gặp phải nguy hiểm, nên xử lý như thế nào.
"Ân, các ngươi chớ lo lắng, ta tốt xấu cũng Tiểu Thừa đỉnh phong, cho dù không thân thể, quá vãng kinh nghiệm vẫn còn, trừ phi gặp phải Đại Thừa kỳ, bằng không sẽ không có việc gì."
Cuối cùng Hệ thống lưu bên cạnh hai người Nguyễn Ly một tháng, chờ đến chính mình có thể thích ứng dáng vẻ này, liền rời đi. Bởi vì không thể dùng ba chữ Lạc Thanh Từ, Hệ thống đơn giản học theo phương thức đặt tên của Lạc Thanh Từ, xóa bớt một chữ, gọi là Lạc Thanh.
Lúc Lạc Thanh một mình đạp chân vào thế giới rộng lớn mà kiếp trước nàng không có một tia lưu luyến, nàng đứng yên thật lâu.
Nàng lẳng lặng đứng trên ngọn cây cổ thụ, trông về thành Sài Tang ở phía xa. Ngày xưa nàng đều dùng thị giác hệ thống đem hết thảy thu vào đáy mắt, hiện giờ chân chính lấy mắt thường tự mình đi khám phá thế giới này.
Lạc Thanh cũng không nhiều trì hoãn, đôi mắt hơi hạp, giơ tay đánh ra pháp quyết, lập tức biến mất tại chỗ.
Trong những năm diễn ra đại chiến Nhân Long, Long tộc lánh nạn ở nơi cấm địa hung hiểm mà Tu Chân giới không bao giờ dám đặt chân tới, nơi đây chướng khí mù mịt, là chiến trường ngày xưa giữa Nhân tộc Long tộc cùng Ma tộc, thi cốt chất đầy, oán linh khắp nơi.
Lạc Thanh một cái xoay người liền dừng ở nơi hoang dã, nàng linh thể ngưng tụ thành người, quanh thân mang theo nhàn nhạt linh quang, y phục trên người cũng là linh lực biến thành.
Phía trước nàng vĩnh viễn một thân bạch y, biểu trưng cho việc nàng phải luôn đè nén cảm xúc, cho nên thế giới của nàng vẫn luôn nhạt nhẽo vô vị. Nhưng khi là Hệ Thống, nàng thấy Lạc Thanh Từ mặc đủ loại màu sắc, đem Nguyễn Ly trầm mê lục đạo, ngay cả Hồng Ảnh chiếm cứ thân thể Nguyễn Ly đều nhìn ngây người.
Nghĩ đến đây, nàng rũ mắt nhìn thoáng qua chính mình, ngay sau đó một thân bạch y hóa thành cúc y lụa mỏng.
Nhẹ nhàng thanh thoát chẳng kiêu sang, yêu màu vàng rợp hoa cúc nở. Một thân y phục này tựa như lá dâu thủy sinh, so với ngày ấy Lạc Thanh Từ mặc trúc y bụi trần càng thiên hướng màu vàng, trong phút chốc liền hòa tan thanh lãnh cùng đạm mạc mà nàng sinh ra đã có sẵn.
Một thân lụa mỏng làm Lạc Thanh như rơi vào giữa tiết trời ngày xuân, vóc người yểu điệu, tươi mát như lan, từng đường cong tinh tế như bút vẽ phác họa ra tới, làm người không dời mắt được.
Thời khắc này nơi hoang dã mây đen giăng đầy, thiên địa vạn lí không một ánh sao, như thể có một cái chắn ngàn dặm đem thời không chia cắt thành hai mảnh, bên này ánh nắng tươi sáng, bên kia âm trầm tiều tụy, mà Lạc Thanh liền đứng ở chỗ giao giới, nhìn phiến hoang vắng mênh mông bát ngát không dấu chân người.
Một bước vào địa ngục, xoay người tức thiên đường.
Lạc Thanh không nhiều do dự, nhấc chân bước vào mảnh tuyệt địa không thấy ánh mặt trời này.
Tuy nàng đã tu thành linh thể, nhưng cũng không thuộc về Nhân tộc, tiến vào hoang dã cũng không khác gì những cô hồn dạ quỷ kia. Chỉ là nàng linh thể quá mức thuần tịnh, quanh thân tự mang một tầng linh lực xanh băng, cùng bầu không khí âm u xung quanh dĩ nhiên không hợp, sự bất đồng này đã biến nàng thành một khối bánh ngọt thơm ngào ngạt, hấp dẫn đám oán linh kia thèm nhỏ dãi, muốn cắn nuốt một thân linh lực tinh thuần của nàng.
Lạc Thanh sớm có đoán trước, nàng một người độc thân nhập hoang dã, một là vì tìm Hồng Ảnh, hai là muốn mài giũa tự thân.
Sau mười ba đợt đánh bại thi cốt vây công, nàng tay phải song chỉ để trước người, không chút lưu tình b*n r* linh lực, hai con bạch cốt phiếm hắc khí theo tiếng đứt gãy, sau đó tiêu tán không còn bóng dáng.
Lạc Thanh khó mà tưởng tượng được, Hồng Ảnh sẽ sống ra sao trong loại hoàn cảnh ác liệt này. Đời trước Nguyễn Ly cũng từng trải qua một đoạn tháng ngày dưới đáy Trầm Uyên, trong suốt mười sáu năm niên thiếu đó, ngay cả khi bái nhập Thiên Diễn Tông nàng ấy vẫn còn ám ảnh. Lạc Thanh nhớ rõ, có một lần Nguyễn Ly luyện công tẩu hỏa nhập ma, trong hôn mê đã từng kinh hoàng thất thố mà khóc lóc nỉ non, tránh ra, không được lại đây.
Nàng không có được ấm áp như Lạc Thanh Từ hiện tại, cũng không có sắm vai Trì Thanh, quãng thời gian hắc ám thống khổ kia của Nguyễn Ly, trên đời không người lắng nghe, cũng không người dỗ dành nàng ấy.
Nghĩ đến đây, đầu quả tim nàng lại ninh đau. Dù nàng có làm gì đi chăng nữa, cũng vô pháp bù đắp, vô pháp thay đổi được Nguyễn Ly từng ở trong tay nàng chịu khổ.
Vì tránh cho quá mức chói mắt, Lạc Thanh ngưng tụ một kiện áo choàng đen, đem quanh thân bọc đến kín mít, nửa gương mặt thanh lãnh như tuyết cũng giấu ở trong đó.
Nàng đã đi sâu vào hơn hai trăm dặm, tìm được nơi Long tộc từng trú ẩn, cũng thấy được rất nhiều thi cốt rồng chịu không nổi khắc nghiệt mà ngã xuống, khiến lòng của nàng thắt lại.
Nàng dựa theo Nguyễn Ly miêu tả, tiếp tục đi về phía bắc. Đó là một mảnh tuyệt địa, nhiệt độ không khí cực thấp, ám vô thiên nhật.
Trên đường ngang dọc đan xen vô số vực sâu, bởi vì sát khí trải rộng, hơi sơ suất liền bị rơi xuống đáy vực, vạn kiếp bất phục. Lạc Thanh nhớ rõ, đây là đáy Trầm Uyên mà Nguyễn Ly nhắc tới.
Nhưng nơi này quá rộng lớn, nàng không có đầu mối, chỉ có thể lang thang không có mục tiêu du tẩu, kỳ vọng có thể tìm được một hơi thở khác biệt.
Giữa lúc nàng từng bước một đi về phía trước, bỗng nhiên một trận gió lốc thổi quét mà đến, trong thiên địa cuồng phong bạo khởi, một đoàn hắc khí nồng đậm từ bên kia trầm uyên đánh úp lại, mang theo khí tức khó ngửi khiến người buồn nôn.
Lạc Thanh cấp tốc lui về phía sau, tay phải vừa nhấc, một thanh băng kiếm xanh lam xuất hiện trong tay nàng, nàng đã từng là Hoài Trúc Quân khiến vô số người kính sợ, cho dù bây giờ không sánh bằng năm đó, nhưng cũng không phải chiếc đèn cạn dầu.
Thân kiếm như tia chớp bay tới, liên tiếp vẽ ra ba đạo kiếm khí, thẳng phá cơn lốc.
Nơi lốc xoáy phát ra vài tiếng hô hô, Lạc Thanh nghe được tiếng kiếm khí va chạm mãnh liệt, chỉ thấy một con quái vật thân cao hai trượng, bộ dáng như chuột lại có đôi cánh xám khổng lồ, từ cơn lốc điên cuồng lao đến.
Nó hé miệng lộ ra hai viên răng sắc nhọn, đồng thời từ lông tóc dò ra hai chân như gọng kiềm, muốn bắt lấy Lạc Thanh.
Lạc Thanh nghiêng người tránh đi, dưới chân đột nhiên sụp đổ, quái vật kia lao tới mang theo kình phong khiến mặt đất nứt vỡ, Lạc Thanh cũng vì vậy bị rơi xuống Trầm Uyên.
Nàng lập tức bấm niệm pháp quyết, thân thể ổn định giữa không trung, lại phát hiện xung quanh mình, trên tường đất chỗ sâu xuất hiện vô số gương mặt vặn vẹo, chúng nó bám vào hai bên vách đá, hoàn toàn không có hình thù, chỉ có ngũ quan dữ tợn cùng cái miệng cười khiến người sởn tóc gáy.
Rất nhanh đám mặt quỷ kia như bánh trôi nhảy khỏi chảo dầu sôi, cái trước tiếp cái sau vây lấy Lạc Thanh.
Lạc Thanh tự nhận là sống lâu như vậy, trường hợp đáng sợ gì đều gặp qua, cũng bị một màn kh*ng b* trước mắt làm cho da đầu tê dại. Nàng vung ống tay áo, quanh thân linh lực hội tụ thành một kết giới, đem nàng bao lấy chặt chẽ, ngay sau đó nàng giống như sao băng xẹt qua Trầm Uyên, hướng lối ra mở đường máu mà đi.
Thế nhưng lối ra đã bị trăm ngàn mặt quỷ lấp kín, hằng hà sa số con mắt cùng nhau xoay chuyển, vô khổng bất nhập, đuổi theo Lạc Thanh, càng ngày càng nhiều, lệnh người hít thở không thông.
Lạc Thanh cau mày, trong tay trường kiếm chém ngang, dán khe hở xoay tròn nghiêng người né tránh, mũi kiếm chấn động không ngừng, bắt đầu một phân thành hai.
Chỉ nghe nàng trầm giọng quát: "Vạn kiếm quy tông!" Không gian liền hiện đầy kiếm ảnh. Đây là tuyệt chiêu nhất chiến thành danh của nàng, kiếm với người như bóng với hình, vô số băng kiếm chém tới, đem đám mặt quỷ kia xé nát, nàng mới có thể phá vòng vây mà ra.
Hồng Ảnh đang trong giấc ngủ say, lâu lắm rồi không nghe được tiếng kêu thê lương như vậy, nàng phiền muộn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn qua khe hở trầm uyên, liền thấy được một thân ảnh từ đáy vực nhảy ra ngoài, đối phương cả người linh lực thuần triệt, giống như sao băng giữa chiều hôm, thập phần bắt mắt.
Mà phía sau nàng ấy chính là dày đặc oán linh, lệnh người không khoẻ.
Hồng Ảnh vốn không định lo chuyện bao đồng, chỉ là có chút tò mò, mà nàng cũng đã sớm xem đám oán linh kia không vừa mắt. Nàng tịnh dưỡng ở đây trăm năm, cũng đánh đến chúng nó không ra hình ra dạng, chúng nó chưa từng dám vượt qua ranh giới, nhút nhát mà trốn ở nửa bên kia Trầm Uyên, tuyệt nhiên không dám nhiễu nàng thanh tịnh. Hiện tại cư nhiên lại giở thói quỷ rống sói gào, thực sự đáng chết.
Trong lòng có chút buồn bực, nàng hóa thành một đoàn lửa đỏ, như hỏa ngục bay thẳng về phía đám oán linh ồn ào kia.
Sau một phen tả xung hữu đột, Hồng Ảnh dừng ở cách Lạc Thanh không xa, hóa thành hình người. Hồng y đỏ đậm lại thập phần phù hợp với chốn tối tăm này, như thể địa phủ minh quân, yêu dã mà tà tứ.
Nàng ánh mắt lãnh khốc, nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Thanh: "Là ai, nhiễu ta mộng đẹp......"
Ngay khi nàng vừa cất ra lời kiệt ngạo khó thuần, nữ tử đứng quay lưng về phía nàng dừng một chút, nhanh chóng xoay người, áo choàng rũ xuống, lộ ra nửa bên gương mặt tinh xảo.
Hình dáng cùng đường cong quen thuộc kia, làm Hồng Ảnh sững sờ ở tại chỗ.
Trái tim nàng đột nhiên thình thịch nhảy lên, cảm xúc từng biến mất trăm năm qua, lại một lần thổi quét mà đến.
Khi ngón tay trắng nõn kia đem áo choàng kéo xuống, gương mặt tuyệt mỹ từng khiến nàng trằn trọc trong giấc mộng, làm nàng hối hận đan xen khó mà kìm chế, rõ ràng ánh vào mi mắt nàng.
Ánh mắt ấy, tư dung ấy, làm Hồng Ảnh hoàn toàn choáng váng, nàng có chút khó có thể tin, thất hồn lạc phách mà lẩm bẩm gọi: "Sư tôn."
-----------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: học xấu theo Lạc Thanh Từ, câu dẫn Tiểu Hắc Long.....
Tiểu Hắc Long: sư tôn, ta bây giờ chính là Tiểu Hồng Long.
Hệ thống: .....
Long Vương nào đó: thì ra không chỉ kim long bị sư tôn hôn sẽ hóa thành màu đỏ, mà hắc long cũng vậy....
Lạc Thanh Từ: .......