- Trang chủ
- Hàng Long Quyết
- Chương 187: 187: Độ Hảo Cảm 9999
Chương 187: 187: Độ Hảo Cảm 9999
Truyện: Hàng Long Quyết
Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: 7: Tiểu Điện Hạ Của Long Tộc
- Chương 8: 8: Thật Là Cảnh Giới Phân Thần Sao
- Chương 9: 9: Trước Nuôi Lớn Sau Ăn Thịt
- Chương 10: 10: Trước Ngày Ly Biệt
- Chương 11: 11: Nàng Muốn Bỏ Lại Ta Sao
- Chương 12: 12: Lại Gặp Cường Địch
- Chương 13: 13: Mười Sáu Năm Sau
- Chương 14: 14: Lạc Sư Tôn Danh Tiếng Bay Xa
- Chương 15: 15: Nàng Ấy Là Người Đầu Tiên
- Chương 16: 16: Không Thể Ngồi Yên
- Chương 17: 17: Nàng Là Đồ Đệ Của Ta
- Chương 18: 18: Ngã Vào Vòng Tay Sư Tôn
- Chương 19: 19: Ra Mắt Sư Tôn
- Chương 20: 20: Điện Hạ Long Tộc Nhưng Lại Sợ Tối Sợ Quỷ
- Chương 21: 21: Vị Sư Tôn Này Quá Mức Cổ Quái
- Chương 22: 22: Thay Đồ Nhi Lấy Lại Công Đạo
- Chương 23: 23: Không Thể Khoan Dung
- Chương 24: 24: Ai Mới Là Trì Thanh
- Chương 25: 25: Độ Hảo Cảm -9999
- Chương 26: 26: Vụng Trộm Lấy Hương Ngọc
- Chương 27: 27: Độ Hảo Cảm -99
- Chương 28: 28: Lạc Sư Tôn Khóc Không Ra Nước Mắt
- Chương 29: 29: Lạc Thanh Từ Hắc Hóa
- Chương 30: 30: Trì Thanh Ta Lạnh Quá
- Chương 31: 31: Lấy Thân Báo Đáp
- Chương 32: 32: Sư Tôn Cố Tình Câu Dẫn Ta Sao
- Chương 33: 33: Ngươi Rất Thích Nàng Sao
- Chương 34: 34: Sư Tôn Hôm Nay Ngã Ngựa 1
- Chương 35: 35: Sư Tôn Hôm Nay Ngã Ngựa 2
- Chương 36: 36: Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
- Chương 37: 37: Không Còn Thể Thống
- Chương 38: 38: Trong Lòng Không Nam Nhân Rút Kiếm Tự Nhiên Thần
- Chương 39: 39: Trở Lại Nơi Ly Biệt Ngày Xưa
- Chương 40: 40: Gặp Lại Trì Thanh 1
- Chương 41: 41: Gặp Lại Trì Thanh 2
- Chương 42: 42: Vừa Gặp Đã Thương 1
- Chương 43: 43: Vừa Gặp Đã Thương 2
- Chương 44: 44: Mắt Quỷ
- Chương 45: 45: Thổ Lộ Tiếng Lòng 1
- Chương 46: 46: Thổ Lộ Tiếng Lòng 2
- Chương 47: 47: Ta Muốn Nhìn Thấy Gương Mặt Nàng
- Chương 48: 48: Nàng Đành Lòng Giết Ta Sao
- Chương 49: 49: Lạc Thanh Từ Độ Hảo Cảm 1
- Chương 50: 50: Tại Sao Lại Là Hắc Long
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: 53: Không Còn Cách Trở
- Chương 54: 54: Hồng Ảnh 1
- Chương 55: 55: Hồng Ảnh 2
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: 60: Nàng Có Nhớ Ta Không
- Chương 61: 61: Mẫu Thân Của Nguyễn Ly
- Chương 62: 62: Mười Năm Quỷ Vực 1
- Chương 63: 63: Mười Năm Quỷ Vực 2
- Chương 64: 64: Trì Thanh Nàng Đến!
- Chương 65: 65: Tên Ta Không Phải Trì Thanh Ta Là Lạc Thanh Từ
- Chương 66: 66: Nghịch Lân Của Rồng
- Chương 67: 67: Long Tộc Truyền Thừa 1
- Chương 68: 68: Long Tộc Truyền Thừa 2
- Chương 69: 69: Sư Tôn Độ Hảo Cảm 101010
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: 72: Mộng Trận
- Chương 73: 73: A Ly Nàng Sống Lại
- Chương 74: 74: Giữa Yêu Và Hận 1
- Chương 75: 75: Giữa Yêu Và Hận 2
- Chương 76: 76: Yêu Một Người Không Có Gì Sai
- Chương 77: 77: Tâm Tư Hỗn Loạn
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: 79: Nỗi Lòng Của Sư Tôn 1
- Chương 80: 80: Nỗi Lòng Của Sư Tôn 2
- Chương 81: 81: Chuyện Khó Đã Có Sư Tôn Lo Liệu 1
- Chương 82: 82: Chuyện Khó Đã Có Sư Tôn Lo Liệu 2
- Chương 83: 83: Hai Trăm Roi Tẩy Tội Để Ta Chịu Thay Đồ Đệ
- Chương 84: 84: Độ Tự Do Nhân Vật Tăng Lên 70
- Chương 85: 85: Ta Đến Hầu Hạ Sư Tôn Thay Quần Áo
- Chương 86: 86: Đối Với Nàng Ta Rất Có Lòng Tham
- Chương 87: 87: A Ly Giá Trị Hắc Hóa Bằng 0
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: 90: Hàng Long Thần Mộc
- Chương 91: 91: Cội Rễ Tình Yêu
- Chương 92: 92: Sư Tôn Nàng Gọi Ta Là Gì
- Chương 93: 93: Nàng Hận Sư Tôn Nhưng Nàng Cũng Yêu Sư Tôn
- Chương 94: 94: A Ly Nàng Để Ta Xuống Đi
- Chương 95: 95: Làm Càn! Quỳ Xuống!
- Chương 96: 96: Lạc Thanh Từ Độ Hảo Cảm 99 99 99
- Chương 97: 97: Mời Sư Tôn Phạt Ta Thật Nặng
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: 100: Sư Tôn Nàng Chớ Có Làm Ta Sợ
- Hàng Long Quyết
- Chương 103: 103: Nữ Chủ Ngươi Chỉ Là Nhiệm Vụ Của Ta Thôi
- Chương 104: 104: A Ly Chúc Mừng Sư Tôn Trở Lại Tiểu Thừa Kỳ
- Chương 105: 105: Trì Thanh Tạm Biệt
- Chương 106: 106: Đồ Long Chiến Thần Tái Xuất
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: 108: A Ly Nàng Chiếm Tiện Nghi Ta
- Chương 109: 109: Nàng Đã Đủ Tư Cách Làm Điện Hạ Long Tộc
- Chương 110: Hóa ra Tiểu Long Tử có vị ngọt
- Chương 111: Ta khi sư diệt tổ, sư tôn sẽ phạt ta thế nào?
- Chương 112: Sư tôn, nàng nhất định phải ép buộc ta như vậy sao?
- Chương 113: A Ly, nàng lùi lại
- Chương 114: Nàng mang theo sư tôn bay thẳng tận trời
- Chương 115: Sư tôn, đừng gọi ta là A Ly nữa!
- Chương 116: Ta không thể thay y phục cho sư tôn sao?
- Chương 117: Ai cần mạng của sư tôn chứ?
- Chương 118: Tô Ngọc, từ nay ngươi không còn sư muội nữa
- Chương 119: Sư tôn, chiếc còi của nàng thật là xấu
- Chương 120: A Từ, ta hy vọng đứa trẻ sinh ra sẽ giống ngươi
- Chương 121: Tuyệt Tình Quyết thức thứ tám, xin được lãnh giáo!
- Chương 122: A Ly nàng là Kim Long?
- Chương 123: 123: Sư Tỷ Giao Trì Thanh Cho Ta Đi!
- Chương 124: 124: Sư Tôn Là Nguyễn Ly Trách Lầm Người
- Chương 125: 125: Sư Tôn Của Ta Đã Không Còn Ta Cũng Nên Rời Đi
- Chương 126: 126: Đúng Vậy Là Đồ Nhi Khi Sư Diệt Tổ
- Chương 127: 127: Ta Thích Nàng Đâu Chỉ Là Một Chút
- Chương 128: 128: Sư Tôn Nàng Buông Tha Cho Ta Đi
- Chương 129: 129: Sư Tôn Sư Muội Ta Rất Nhớ Hai Người
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: 131: Không Phải Hôn Như Vậy Ta Dạy Nàng
- Chương 132: 132: Sư Tôn Nàng Làm Sao Thuần Thục Như Vậy
- Chương 133: 133: Hữu Tình Quyết Chính Là Song Kiếm Hợp Bích
- Chương 134: 134: Ta Muốn Cái Gì Sư Tôn Đều Sẽ Cho Ta
- Chương 135: 135: Sư Tôn Ta Muốn Nàng
- Chương 136: 136: Sư Tôn Có Thể Dạy Ta Sao
- Chương 137: 137: Độ Hảo Cảm 99 99 99 999
- Chương 138: 138: Ta Muốn Nàng Đến Phát Điên
- Chương 139: 139: Mạng Của Ta Trả Cho Nàng 1
- Chương 140: 140: Mạng Của Ta Trả Cho Nàng 2
- Chương 141: 141: Điện Hạ Là Ngũ Trảo Kim Long
- Chương 142: 142: Vẫn Còn Hy Vọng Sống
- Chương 143: 143: Muốn Sư Tỷ Gọi Nàng Sư Nương
- Chương 144: 144: Sư Muội Thật Sự Quá Đáng Yêu
- Chương 145: 145: Người Một Nhà Xưng Hô Thế Nào Mới Tốt Đây
- Chương 146: 146: Đều Gỡ Xuống Mặt Nạ Vậy Ly Nhi Khi Nào Cưới Ta
- Chương 147: 147: Lạc Thanh Từ Thực Sự Có Tư Cách Cuồng Vọng
- Chương 148: 148: Ta Không Phải Nhan Khống Ta Là Sư Tôn Khống
- Chương 149: 149: Sư Tôn Muốn Phạt Ta Trên Cây Sao
- Chương 150: 150: Kim Long Xuất Hiện Long Vương Giáng Lâm
- Chương 151: 151: Thành Phù Phong Gặp Nạn
- Chương 152: 152: Là Tiên Tôn Tiên Tôn Của Chúng Ta!
- Chương 153: 153: Nếu Nàng Có Chuyện Ta Tuyệt Đối Không Sống Một Mình
- Chương 154: 154: Không Thể Chạm Vào Nàng Nàng Rất Nguy Hiểm
- Chương 155: 155: Nàng Vẫn Là Điện Hạ Của Các Ngươi
- Chương 156: 156: Thanh Từ Nàng Là Sư Tôn Cũng Là Thê Tử Của Ta
- Chương 157: 157: Vi Sư Lại Tới Dạy Một Lần
- Chương 158: 158: Sư Tôn Nàng Muốn Trứng Rồng Sao
- Chương 159: 159: Nguyễn Ly Muốn Độ Kiếp!
- Chương 160: 160: Thiên Phạt Giáng Xuống
- Chương 161: 161: Nàng Nể Tình Sư Tôn Mới Thả Cho Tiên Môn Con Đường Sống
- Chương 162: 162: Tuân Mệnh Điện Hạ
- Chương 163: 163: Ly Nhi Vi Sư Ở Đây
- Chương 164: 164: Sư Tôn Thẹn Thùng Sao
- Chương 165: 165: Nàng Thật Sự Là Tiểu Giấm Long
- Chương 166: 166: Nàng Là Tử Kiếp Của Ngươi
- Chương 167: 167: Trở Về Long Tộc 1
- Chương 168: 168: Trở Về Long Tộc 2
- Chương 169: 169: A Ly Ta Nguyện Trung Với Nàng
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: 172: Thánh Địa Long Linh
- Chương 173: 173: Sư Đồ Cùng Nhau Đột Phá
- Chương 174: 174: Long Tính Vốn Mạnh
- Chương 175: 175: Sinh Tử Khó Định 1
- Chương 176: 176: Sinh Tử Khó Định 2
- Chương 177: 177: Lạc Thanh Từ Ta Muốn Nàng Đền Mạng!
- Chương 178: 178: Vi Sư Nhất Định Trở Về
- Chương 179: 179: Thiên Nhân Vĩnh Cách
- Chương 180: 180: Sư Tôn Nàng Trì Thanh Của Nàng Đã Không Còn
- Chương 181: 181: Sư Tôn Trở Về 1
- Chương 182: 182: Sư Tôn Trở Về 2
- Chương 183: 183: Sư Tôn Trở Về 3
- Chương 184: 184: Nàng Lại Muốn Khi Sư Diệt Tổ Sao
- Chương 185: 185: Hệ Thống Đã Đến Lúc Ngươi Ngã Ngựa 1
- Chương 186: 186: Hệ Thống Đã Đến Lúc Ngươi Ngã Ngựa 2
- Chương 187: 187: Độ Hảo Cảm 9999
- Chương 188: 188: Nàng Không Phải Thế Thân
- Chương 189: Sư tôn, nàng thật sự không cho người đường sống
- Chương 190: Ta có thể ôm sư tôn một chút không?
- Chương 191: Sư tôn từ nơi nào nghe được long tính....
- Chương 192: A Ly, nàng đến khi sư diệt tổ cho ta xem?
- Chương 193: Từ bây giờ, sư tôn là vương hậu của ta
- Chương 194: PN (1) Vương thượng thật ra là tra long?
- Chương 195: PN (2) Từ đây, không còn gì có thể chia cắt chúng ta
- Chương 196: PN (3) Hệ thống x Hồng Ảnh
- Chương 197: PN (4) Là Long tộc, thật khó có thể cưỡng lại mị lực của sư tôn
- Chương 198: PN (5) Từ bây giờ, ta lại có sư tôn
- Chương 199: [Phiên ngoại Vân Huyên – Mạnh Thuyền]
- Chương 200: [Toàn văn hoàn]
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Vấn đề này thực sự khiến người xấu hổ, độ hảo cảm nếu chỉ Lạc Thanh Từ biết thì đó là ngọt ngào, nhưng nếu Nguyễn Ly cũng biết, thì đó là hiện trường công khai hành quyết.
Lạc Thanh Từ trong lòng âm thầm ảo não, rõ ràng có thể giấu, kết quả bởi vì thú nhận đến quá thống khoái, trong lúc nhất thời đầu óc tê liệt, làm chính mình bại lộ.
Vẻ mặt của nàng có chút mất tự nhiên,nhưng vẫn nỗ lực duy trì bình tĩnh: "Ta nói chính là thiện cảm nàng dành cho ta, cũng không có ý gì khác."
Nguyễn Ly là ai, nàng quá hiểu biết Lạc Thanh Từ, càng quen thuộc nàng ấy ngẫu nhiên thốt ra những từ ngữ hiếm lạ cổ quái, bởi vậy phá lệ mẫn cảm.
Nàng nhớ lại câu nói vừa rồi của Lạc Thanh Từ, đừng trừ điểm hảo cảm của ta.
Nàng có thể lý giải thiện cảm là gì, nhưng điểm hảo cảm? Là trình độ yêu thích sao? Trừ điểm, là nàng trừ sao?
"Sư tôn, nàng còn có việc gạt ta phải không? Điểm hảo cảm là thứ gì?" Nàng ngước mắt nhìn Lạc Thanh Từ, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Lạc Thanh Từ có chút bất đắc dĩ, nàng ở trong lòng trợn trắng mắt nhìn Hệ thống, người đang vẻ mặt sung sướng khi thấy người khác gặp họa.
Nàng muốn nói gì đó để lấp l**m, nhưng không còn cách nào: "A Ly, nàng nhất định không muốn biết đâu."
Nói như vậy làm Nguyễn Ly càng thêm tò mò.
Lạc Thanh Từ cũng rõ ràng thấy được sự hiếu kỳ trong mắt Rồng Con, trong lòng càng là kêu khổ không ngừng.
Năm đó tiểu gia hỏa đam mê với mười vạn câu hỏi vì sao, cũng tràn đầy thắc mắc như vậy.
"A Ly, đôi khi lòng hiếu kỳ sẽ hại chết tiểu long, nàng biết không." Lạc Thanh Từ nghiêm túc nhìn Nguyễn Ly, ý đồ che giấu chính mình xấu hổ.
Nguyễn Ly lại nở nụ cười, nàng thong dong chỉnh lại đai lưng cho Lạc Thanh Từ, "Sư tôn càng nói, ta lại càng muốn biết.
Hơn nữa, ta đã không còn là tiểu long."
Lạc Thanh Từ bất đắc dĩ đến cực điểm, "Nếu ta nói ra, nàng không được tức giận, không được hoài nghi ta, cũng không cho trốn tránh ta, không được trừ điểm hảo cảm của ta." Nàng đã trải qua một chặng đường vô cùng gian nan, từ khởi điểm âm vô cực mới đi đến được ngày hôm nay, mất đi một điểm nàng đều luyến tiếc.
Bốn cái không được làm Nguyễn Ly bất giác khẩn trương lên, thứ gì nghiêm trọng như vậy.
Lạc Thanh Từ cố gắng chọn từ đặt câu một cách nhẹ nhàng nhất, giải thích: "Nàng cũng biết ban đầu ta đến đây để làm nhiệm vụ, tránh cho nàng nhập ma diệt thế.
Cho nên ta cũng nhận được một ít trợ giúp, trong đó có một thứ gọi là độ hảo cảm, dùng để ghi lại sự yêu thích nàng dành cho ta."
Nguyễn Ly nghe xong gật gật đầu, quả nhiên nàng đoán không sai.
Chỉ là nàng vẫn chưa ý thức được uy lực chân chính của nó, có chút khó hiểu, "Vậy cũng không có gì."
Lạc Thanh Từ khẽ ho một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng Nguyễn Ly rất nhanh liền phát hiện không đúng, nàng khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, sau lại chuyển hồng, gian nan hỏi: "Sư tôn vừa nói đừng trừ điểm hảo cảm của nàng, ý của nàng là, mỗi lần trong lòng ta nghĩ cái gì liên quan đến nàng, điểm hảo cảm liền sẽ biến đổi? Bao gồm ta ghen, độ hảo cảm liền sẽ bị trừ?"
Lạc Thanh Từ cũng không dám nhìn Nguyễn Ly, loại sự tình này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Hai người hiện giờ tình cảm nồng hậu, tuy hai mà một, kỳ thật đó cũng không phải vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng nếu một hai phải nói rõ ràng, nàng sợ Nguyễn Ly không tiếp thu được.
Tưởng tượng đến Nguyễn Ly biết mỗi lần hai người song tu, bởi vì độ hảo cảm không ngừng oanh tạc, làm nàng nắm được rõ ràng mỗi một cảm thụ của nàng ấy, sợ rằng Nguyễn Ly sẽ xấu hổ cùng giận dữ muốn chết.
Càng nghiêm trọng hơn là nàng ấy sẽ thẹn quá thành giận, đem điểm hảo cảm của nàng trừ sạch sẽ.
Lạc Thanh Từ trầm mặc không thể nghi ngờ là cam chịu Nguyễn Ly suy đoán.
Nguyễn Ly lần đầu cảm giác được cái gì gọi là không chỗ dung thân.
"Trừ bỏ ghen, tình huống như thế nào nó sẽ biến đổi?" Nguyễn Ly thanh âm đều có chút gian nan.
Nàng miễn cưỡng an ủi chính mình, có lẽ thứ kia chỉ cho sư tôn biết trình độ yêu thích hiện tại nàng dành cho nàng ấy, cũng không phải thời khắc nào cũng nhắc nhở.
Nếu không, từ lúc nàng động lòng cho đến lúc yêu sư tôn, toàn bộ tâm tư không phải đều tr*n tr** bày ở trước mặt sư tôn hay sao?
Lạc Thanh Từ lần này thực thanh tỉnh, mặt khác đều có thể nói, nhưng độ hảo cảm lúc hai người song tu, tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu không A Ly đều sẽ có bóng ma.
Nàng nhìn Nguyễn Ly, trong mắt có chút bất đắc dĩ lại có chút ủy khuất.
Chỉ là nhớ đến những lần độ hảo cảm tăng giảm, nàng lại ngăn không được muốn cười.
Mỗi một lần tiếng nhắc nhở độ ưu ái Nguyễn Ly dành cho nàng vang lên, trái tim nàng đều phải mềm nhũn.
Nếu không phải bị ám ảnh bởi việc nàng ấy ghen tuông trừ điểm, nói không chừng nàng còn không thể trở về nhanh như vậy.
Không muốn để Rồng Con đáng yêu của mình khó xử nữa, nàng ngồi xuống bên bàn, sau đó vỗ vỗ đùi chính mình, ý bảo Nguyễn Ly lại đây.
Nguyễn Ly liếc nhìn đôi chân gầy gò kia, nhịn không được bật cười.
Ánh mắt Lạc Thanh Từ làm nàng an lòng không ít, bộ dáng này hẳn là chính mình tưởng tượng quá mức, chuyện kia cũng không phải nghiêm trọng như vậy.
Vì thế nàng đi qua, nhưng không hề ngồi vào trong lòng Lạc Thanh Từ như nàng ấy mong đợi, mà ngược lại đem Lạc Thanh Từ ôm lên, "Sư tôn tựa hồ đã quên, nàng vẫn chưa trưởng thành đấy."
Lạc Thanh Từ bị nàng phản ôm vào trong ngực, mặt đều đỏ lên, nghẹn nửa ngày thất bại mà nằm liệt trên người nàng.
"A Ly đều không đáng yêu, thấy ta nhỏ liền khi dễ ta."
Nguyễn Ly hừ một tiếng, "Lúc ta còn nhỏ, sư tôn cũng khi dễ ta không ít."
Lạc Thanh Từ có chút không phục, nàng ngồi thẳng thân thể, nhéo cằm Nguyễn Ly.
Mười năm không gặp Tiểu Long Tử, tuy rằng nàng ấy có chút gầy, nhưng mặt mày lại càng thêm thành thục ổn trọng, cũng càng ngày càng mỹ.
Lúc nàng ấy chăm chú nhìn mình, ánh mắt vẫn tươi đẹp trong suốt như ngày xưa.
Lúc nàng ấy rũ mắt không cười, lại nhiều ra mấy phần quạnh quẽ.
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, nghĩ đến đam mê nhỏ của Nguyễn Ly, lại nhịn không được véo véo gương mặt nàng ấy, "A Ly, Long tộc của nàng có phải hay không đều thực nhan khống?"
Hai chữ nhan khống này Lạc Thanh Từ từng nói qua một lần, khi đó Nguyễn Ly cũng đã ngoan ngoãn thừa nhận, nhưng sau lại bổ sung rằng, bản thân mình là sư tôn khống mới đúng.
"Ta không phủ nhận điều này, Long tộc trời sinh thích xinh đẹp lấp lánh cùng tròn vo.
Nhưng trong mắt ta, sư tôn dễ nhìn hơn hết thảy.
Cho nên chỉ cần là sư tôn, đẹp hay không đẹp đều không quan trọng."
Đây là lời nói thật lòng, bởi vì Lạc Thanh Từ hiện giờ so dung mạo nguyên bản còn kém nhiều lắm.
Nguyễn Ly liền thích mọi thứ thuộc về Lạc Thanh Từ, khó coi cũng trở thành dễ coi, huống hồ, tuy rằng sư tôn thích chế tác ra vài món đồ xấu xí, nhưng trong mắt nàng chúng nó đẹp cực kỳ, hoàn toàn phù hợp sở thích của nàng.
Lạc Thanh Từ hừ một tiếng, "Nàng biết không, lúc nàng mới bái ta làm sư tôn, độ hảo cảm nàng dành cho ta thấp đến vô pháp đo lường, -9999, đã tệ đến thế thì thôi đi, mỗi lần ta giao nhiệm vụ giúp nàng luyện thể, nàng còn thường xuyên ném ta 99 đao.
Vô luận ta đối tốt với nàng thế nào, nàng đều không dao động, mãi cho đến khi ta đổi mạng cứu nàng thoát khỏi Cù như chim, nàng mới phá lệ cộng cho ta 10 điểm."
Nguyễn Ly nghe được có chút mờ mịt, ký ức quay ngược về rất nhiều năm trước, làm cho nàng cảm thấy vừa thẹn thùng lại áy náy.
"Thực xin lỗi, lúc ấy ta không hiểu được lòng tốt của sư tôn, không phân phải trái, làm tổn thương sư tôn rồi." Nguyễn Ly vẫn nhớ rõ lần đó Lạc Thanh Từ vì nàng mà bị trọng thương.
Nàng đã quỳ gối bên ngoài ba canh giờ, lúc đi vào nhìn Lạc Thanh Từ, dáng vẻ suy yếu mong manh của nàng ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm trí nàng, trái tim nàng cũng vì vậy mà ngăn không được đau âm ỉ.
"Còn có nhiều chuyện quá đáng hơn." Lạc Thanh Từ cảm thấy thú nhận với Nguyễn Ly cũng không tệ, oán niệm tích tụ trong lòng nàng, giờ đây có thể thoải mái tuôn ra.
"Vẫn còn nữa ư?" Nguyễn Ly có chút khẩn trương, lại có chút mờ mịt.
"Sau lần đó, nàng rốt cuộc bắt đầu cộng thêm điểm hảo cảm cho ta, một lần +1, một lần +15, nàng biết do đâu không?" Lạc Thanh Từ câu lấy đai lưng của Nguyễn Ly, dùng ngón tay xoắn lấy, nghiêm túc nói.
Nguyễn Ly càng là mơ hồ, giữa nàng cùng sư tôn năm đó trải qua rất nhiều chuyện, hiểu lầm gút mắt cũng không ít, nàng nhất thời vô pháp nhớ rõ là chuyện gì.
Lạc Thanh Từ từng câu từng chữ rành mạch nói cho nàng, "Lần đó chúng ta đuổi theo xích long, trên đường nàng gặp Huyền Ảnh, nhìn gương mặt khối băng của hắn, nàng liền cộng cho ta một điểm.
Về phần 15 điểm kia, là bởi vì sư tỷ của nàng muốn từ bỏ Trúc Tiên, bị Trúc Tiên đánh chạy qua bên tường rào, ta bất quá thấy thú vị nên cười một cái, nàng liền cộng cho ta 15 điểm."
Nguyễn Ly lập tức trợn mắt há hốc mồm, có chút khó có thể tin được, gương mặt nàng vốn bình tĩnh xinh đẹp, giờ khắc này từng chút đỏ lên, ngay cả cái cổ đều hồng thấu, căn bản không dám nhìn Lạc Thanh Từ.
Nàng lúc này mới minh bạch vì sao sư tôn nói nàng nhan khống, kia cũng thật quá đáng.
"Ta lúc ấy liền nghĩ, so với việc đem mạng ra đổi, không bằng trực tiếp sắc dụ....!nàng." Lạc Thanh Từ đem hai chữ sắc dụ hàm ở đầu lưỡi, dán bên tai Nguyễn Ly dùng khí âm phun ra, làm Nguyễn Ly ngăn không được run rẩy.
"Sư tôn, nàng buông tha cho đồ nhi đi." Nguyễn Ly bất đắc dĩ lại thẹn, ngước mắt nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, trong mắt có chút cầu xin.
"Xì." Lạc Thanh Từ cười đến thực vui vẻ, nàng hôn hôn Nguyễn Ly, "Ta không trách nàng, chỉ là cảm thấy A Ly nhà ta quá đáng yêu, hay ghen lại dễ thẹn thùng.
Mỗi lần nàng ghen hay thẹn thùng đều sẽ trừ điểm hảo cảm của ta.
Ừm, nếu mức độ giống nhau nàng sẽ trừ một phần mười điểm, ghen tàn nhẫn, xấu hổ tàn nhẫn liền trừ một điểm."
Trong mắt Lạc Thanh Từ sủng nịch cùng yêu thích đều phải tràn ra ngoài, để Nguyễn Ly nhìn đến chịu không nổi.
Nàng buông ra Lạc Thanh Từ, liên tục xin khoan dung, "Sư tôn chớ có nói nữa."
Nếu hiện tại có thể hóa nguyên hình, nàng tất nhiên lại muốn biến thành tiểu hồng long.
"Được được, ta không nói nữa.
Bây giờ ta đã thú nhận tất cả, cũng không còn điều gì giấu nàng." Lạc Thanh Từ cũng không đành lòng trêu nàng tàn nhẫn, thực mau liền buông xuống.
Nguyễn Ly bình phục hồi lâu mới hoãn lại đây, chỉ là lại nhịn không được hỏi: "Sư tôn, độ hảo cảm hiện giờ thế nào rồi? Được bao nhiêu điểm?
Lạc Thanh Từ sửng sốt, nàng thật lâu không nhìn, độ hảo cảm trước mắt đã sớm biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Nàng nhìn con số trên đó, Lạc Thanh Từ độ hảo cảm đã là +9999.
Trái tim nàng dường như thắt lại, ngay sau đó nhẹ giọng nói: "Đã vượt qua hạn mức cao nhất."
Trước khi nàng rời đi, nàng từng xem qua một lần, độ hảo cảm mới gần 2000 điểm, sau khi nàng đi, nó đã vô pháp chịu tải tình yêu của Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly nhấp miệng nở nụ cười, nàng liền biết, nàng thực thích thực thích sư tôn, tình yêu nàng dành cho sư tôn luôn là không hạn cuối.
Bất quá nàng xem như minh bạch, mỗi lần nàng tâm động, đau lòng, độ hảo cảm lập tức sẽ biến hóa.
Nhưng khi nào từ số âm chuyển thành số dương, nàng vẫn có chút tò mò.
Nàng vừa định hỏi, trong đầu có cái gì chợt lóe mà qua, nàng tức khắc cứng lại rồi.
Nói đến tâm động, trong đầu nàng hiện ra rất nhiều hình ảnh, sư tôn cười, sư tôn ẩn nhẫn, sư tôn sủng nịch.
Từ lúc gặp lại sư tôn trong thân phận Trì Thanh ở chân núi Thiên Diễn Tông, được nàng ấy tặng xiên kẹo hồ lô đó, khiến cho nàng bắt đầu luân hãm, cho đến một ngày kia ở động phủ Sài Tang các nàng phó thác cho nhau thể xác cùng tinh thần, đều làm cho linh hồn nàng run rẩy.
Nếu thẹn thùng, ghen tuông đều làm biến đổi độ hảo cảm, vậy đêm đó lần đầu tiên nàng cũng sư tôn gắn bó da thịt chi thân, hòa làm nhất thể, chẳng lẽ....
Lạc Thanh Từ đang muốn nhắc nhở Nguyễn Ly về Thiên Diễn Tông, lại thấy Nguyễn Ly đột nhiên hóa thành Tiểu Long chui vào trong chăn, ngay sau đó không còn bóng dáng.
Lạc Thanh Từ ngây ngẩn cả người.
Tiểu long trốn đến quá gấp, còn lộ một cái đuôi, giờ phút này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành đỏ đậm.
Lạc Thanh Từ trong lòng một cái lộp bộp, "A Ly?"
Lạc Thanh Từ mới đi qua, cái đuôi nhỏ lộ ra cũng cấp tốc rụt vào chăn, "Sư tôn đừng đến đây."
"A Ly quả nhiên không ngốc, nàng ấy cuối cùng đã phát hiện." Hệ thống chậc chậc một tiếng.
Lạc Thanh Từ trong lúc nhất thời chạm vào cũng không phải, mà không chạm cũng không được, nàng trắng mắt liếc Hệ thống một cái, ngồi ở mép giường hống Nguyễn Ly, "Nàng đừng nghẹn hỏng rồi, ra ngoài với ta được không.
Độ ưu ái có thể che chắn, từ bây giờ sẽ không còn nữa.
Ta chỉ cảm thấy nàng đáng yêu, cũng không có vấn đề gì."
Lạc Thanh Từ ở bên nói nửa ngày, Tiểu Hồng Long trong chăn như cũ không chút sứt mẻ.
Rồng nhỏ xưa nay ngây thơ lại dễ thẹn thùng, loại này đánh sâu nào đối nàng mà nói thật khó có thể tiếp thu.
Lạc Thanh Từ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể bò đi qua, vươn ngón tay chọc chọc nàng rồng đỏ cái mũi đang xì khói, "A Ly, ta thật vất vả mới trở về, nàng không muốn nhìn ta nhiều một chút sao?"
Nàng vừa nói xong, Tiểu Hồng Long khẽ nhúc nhích, sau đó rầu rĩ đáp: "Liền trong chốc lát."
Lạc Thanh Từ lại tiếp tục nói: "Nhưng ta không muốn nàng trốn tránh, vừa nãy ta đã nói với nàng rồi, không được tức giận, không được hoài nghi ta, không được tránh mặt ta."
Nguyễn Ly vẫn không ra tới, Lạc Thanh Từ hít vào một hơi, nhẹ giọng nói: "A Ly, nàng có biết vì sao ta trở về muộn thế này không?
Tiểu Long bên trong vặn vẹo một chút, ngay sau đó duỗi ra hai sợi râu rồng.
Lạc Thanh Từ vươn ngón tay đến bên cạnh, cũng không dám động nàng ấy, tiếp tục nói: "Trước khi rời đi, ta đã đánh cược với người kia, đối phương liền phong ấn ký ức ta, làm ta quên đi nàng, an ổn mà sinh hoạt ở thế giới đó.
Ta trôi qua nửa năm mà không nhớ được gì, chỉ cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt, cho đến một ngày, có người thổ lộ với ta....chính là nói hắn thích ta......"
Nguyễn Ly nghe thế râu rồng đột nhiên cuốn lấy ngón tay Lạc Thanh Từ, theo sau một nàng rồng đỏ đậm vọt ra tới, trong phút chốc sắc đỏ hóa thành màu vàng óng ánh, một đôi long mục tràn đầy phẫn nộ, "Hắn làm sao dám!"
Lạc Thanh Từ bình tĩnh nhìn nàng, nở nụ cười, Nguyễn Ly một thân khí thế tức khắc lại uể oải xuống.
Lần này Lạc Thanh Từ cũng không cho Nguyễn Ly cơ hội trốn vào chăn, lập tức đem nàng kéo vào trong lòng ngực, "Nàng biết không, bởi vì Tiểu Long Tử mà ta yêu rất hay ghen, mỗi lần ghen đều phải trừ điểm, cho nên khi ấy ta rõ ràng không nhớ được gì, lại đột nhiên nhớ tới nàng trừ điểm hảo cảm của ta, cũng nhờ vậy mà ta có lại tất cả ký ức."
Nguyễn Ly đôi mắt đều đỏ, "Sư tôn."
Lạc Thanh Từ sờ sờ đầu tiểu long, lại cúi xuống hôn nàng một ngụm, Nguyễn Ly lập tức lại đỏ bừng.
Lạc Thanh Từ ôn nhu nói: "Ta biết A Ly nhà ta hay thẹn thùng, nhưng ở trước mặt ta nàng không cần phải xấu hổ.
Những chuyện đó đối ta mà nói đều vô cùng quý giá, cảm ơn nàng đã thích ta nhiều như vậy."
Nguyễn Ly thấp thấp hừ một tiếng, "Sư tôn thật biết dỗ dành, ta vốn dĩ cảm thấy trời sụp đất nứt, hiện tại lại thấy chuyện kia cũng không có gì ghê gớm."
"Phải như vậy chứ." Lạc Thanh Từ cười tủm tỉm mà loát loát bờm rồng, lại thở dài: "Hiện nay ta không có linh lực, bằng không ta ôm nàng trong ngực đi ra ngoài cũng khá tốt."
Nguyễn Ly ngậm lấy ngón tay Lạc Thanh Từ, híp mắt nhìn nàng, có chút bất mãn nàng sờ mình như thế.
Lạc Thanh Từ hiếm lạ mà nâng lên đầu rồng, hôn rồi lại hôn, "Nàng có biết không, lần đầu tiên ta thấy nàng, ta liền nghĩ sao trên đời lại có nàng rồng sữa mi thanh mục tú như vậy, thật đúng là tiểu long nữ."
Nguyễn Ly buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, "Sư tôn muốn đi gặp sư tỷ không?"
Lạc Thanh Từ vội gật đầu, "Ta đây dùng thân phận gì gặp Tô Ngọc bây giờ?"
Khi nói chuyện một người một rồng đều lâm vào trầm tư, theo sau Lạc Thanh Từ mở miệng nói: "Ta phải lấy cái tên."
Nguyễn Ly lại sửng sốt, không thể kêu Lạc Thanh Từ, kêu Trì Thanh cũng không thích hợp, vậy nên gọi là gì?
"Kêu Mộ Ly? Duyệt Ly?" Lạc Thanh Từ trầm ngâm một lát nói.
Nguyễn Ly tức khắc ho khan, túng quẫn nói: "Sư tôn, nàng...!nàng chớ có đùa ta."
Lạc Thanh Từ thật sự rối rắm, nàng không thể dùng thân phận Hoài Trúc Quân, nhưng nàng nhất định muốn theo bên cạnh Nguyễn Ly, đặt như vậy rõ ràng sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Cuối cùng một người một rồng đã thương lượng xong, định ra tên mới là Long Trì.
"Trở về tông môn rồi, nếu có ai hỏi, nàng liền nói ta là đồ đệ của nàng." Lạc Thanh Từ rất là đắc ý ngồi trong ngực Nguyễn Ly, gõ gõ ngón tay hạ quyết định.
Nguyễn Ly chỉ có thể nghe theo, khóe miệng giơ lên, "Lần này đến phiên ta dưỡng sư tôn, nhưng sư tôn làm đồ đệ của ta rồi, tu hành phải siêng năng đấy, không thể tham ngủ."
Lạc Thanh Từ có chút chột dạ, "Ta cũng chỉ ngủ đến giờ Thìn."
Lúc đệ tử Thiên Diễn Tông nhìn thấy Nguyễn Ly, đều nín thở cúi thấp đầu hành lễ với nàng.
"Bái kiến Nguyễn tiên quân, mừng ngài đã trở lại, tông chủ thực nhớ mong ngài."
Sau khi Tô Ngọc nhậm chức tông chủ, nàng đã phục dựng lại Thiên Diễn Tông rất khá.
Bầu không khí trong tông môn hết sức hài hòa, cho dù chúng đệ tử biết Nguyễn Ly là rồng, thái độ đối nàng cũng đều hết sức cung kính, thậm chí mang theo chút e sợ.
Nhìn thấy nàng, dường như nhìn thấy Hoài Trúc Quân năm xưa, vẫn là bạch y thanh lạnh, khí tràng xa cách vạn dặm.
Nguyễn Ly gật đầu, "Ta sẽ đến chủ phong gặp tông chủ."
Chỉ là đệ tử kia nhìn thấy tiểu cô nương bên cạnh Nguyễn Ly, trong lúc nhất thời ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Nguyễn Ly dẫn theo người trở về tông môn.
"Nguyễn tiên quân, cô nương này là....?"
Lạc Thanh Từ đứng bên Nguyễn Ly, nghiêm trang nói: "Ta tên Long Trì, là đồ đệ của Nguyễn tiên quân."
Đệ tử giữ núi nhìn chằm chằm tiểu cô nương nhỏ gầy trước mắt, kinh ngạc đến há to miệng.
"Nguyễn tiên quân thu đồ đệ?"
Mười năm qua, Nguyễn tiên quân dành phần lớn thời gian ở Thiên Diễn Tông, nhưng trước sau đều ở Hàn Lộ Viện, rất hiếm khi ra ngoài.
Trừ bỏ đi gặp tông chủ, Nguyễn tiên quân đều sẽ ở trong phòng chiếu cố thân thể Hoài Trúc Quân, cũng không tiếp xúc với người khác.
Đệ tử trong tông đều nói nàng càng ngày càng giống sư tôn nàng, một thân thanh lãnh không quản sự đời, khí tràng cường đại mà quạnh quẽ.
Nàng cư nhiên sẽ thu đồ đệ?
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng phối hợp mà gật đầu.
Đệ tử giữ núi kinh ngạc qua đi chính là hiếu kỳ, vị cô nương tên Long Trì này có chỗ gì hơn người, lại có thể làm vừa lòng Nguyễn tiên quân, được nàng nhận làm đệ tử nhập thất.
Hắn càng xem càng cảm thấy Long Trì quen mắt.
Bất quá không đợi hắn nhiều xem, Nguyễn Ly duỗi tay ôm Lạc Thanh Từ, biến mất không thấy.
Vì thế hắn há miệng càng lớn hơn nữa, phải biết rằng vị này xưa nay không thích gần người, quanh thân tản ra khí tràng lạnh lẽo nhắc nhở người sống chớ tới gần.
Trong tông môn có nhiều đệ tử ngưỡng mộ nàng, đều chưa từng được chạm qua một mảnh góc áo của nàng, ngay cả tông chủ cũng không ngoại lệ.
Qua hồi lâu hắn bỗng nhiên ý thức được, Long Trì kia tuy rằng gầy yếu suy dinh dưỡng, nhưng dung mạo có mấy phần giống Hoài Trúc Quân, càng nghĩ càng thấy giống.
Hắn lại nhớ tới lời đồn bên trong Tiên môn, rằng giữa Hoài Trúc Quân cùng Nguyễn tiên quân quan hệ không tầm thường, này chẳng lẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về?.