Tôi lười biếng trở mình, vùi mặt vào ngực anh, lẩm bẩm:
“Không giận nữa mà.”
Lờ mờ nghe thấy một tiếng thở dài, cánh tay ôm eo tôi siết lại.
Giọng trầm thấp vang lên, mơ hồ và xa xăm:
“Anh đã sớm không còn thích Mạnh Tâm Du nữa rồi.”
Tôi kéo dài tiếng “ồ” đáp lại.
Rất lâu sau lại nghe thấy anh nói:
“Tần Sảng, anh thích em.”
Lần này tôi không lên tiếng.
Anh đột nhiên ngồi dậy, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương mười carat, sốt ruột nói:
“Anh thật sự thích em, em không tin anh sao?”
Tôi vẫn im lặng.
Anh nhìn tôi, viền mắt dần ướt.
“Phải chứng minh thế nào? Lấy tim ra cho em xem à?”
Tôi không nhịn được cau mày.
Tịch Tông Dự bật cười chua chát.
Ngay sau đó, anh rút ra một con dao găm.
“Anh làm gì vậy?”
Khi tôi vươn tay định giật lấy, anh đột ngột đâm mạnh con dao vào tim mình.
Vừa cười vừa xoay lưỡi dao, khóe môi trào ra máu tươi.
Sắc mặt Tịch Tông Dự trắng bệch như tờ giấy, bất ngờ rút dao ra.
Ở ngực hiện ra một cái lỗ to, máu không ngừng trào ra.
“Bây giờ, em tin anh chưa?”
Tôi sợ đến đờ người.
Tay chân tê dại, thở không nổi, há miệng cũng không phát ra được âm thanh nào.
Tịch Tông Dự nhắm mắt, ngã thẳng về phía tôi.
Khoảnh khắc đỡ lấy thân thể anh, ngực tôi đau nhói dữ dội.
Toàn thân run lên, tôi bừng tỉnh mở mắt!
Trước mắt là một màu đen, tôi vẫn còn nằm gọn trong lòng Tịch Tông Dự.
Tôi hoảng loạn đưa tay sờ lên chỗ tim anh.
Không có cảm giác dính ướt, nhịp đập vững vàng và mạnh mẽ.
Là mơ.
Thì ra chỉ là mơ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Tim vẫn còn cảm nhận được cơn đau âm ỉ.
Khẽ cử động cánh tay, cánh tay đang vòng ngang eo tôi cũng khẽ động theo.
Bàn tay ấm áp đặt sau lưng tôi, vô thức vỗ nhẹ.
Tôi không nhúc nhích nữa, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của Tịch Tông Dự.
Nhìn đến khi mắt cay xè mới từ từ nhắm lại.
Tại sao tôi lại mơ thấy giấc mơ như vậy?
15
Đêm Giao thừa hôm đó tôi chẳng đi đâu cả.
Cuộn tròn ở nhà ngủ bù.
Tịch Tông Dự thấy sắc mặt tôi không tốt, cũng không nhắc lại chuyện muốn tôi cùng anh về nhà họ Tịch nữa.
Anh gọi bác sĩ đến nhà khám cho tôi, xác nhận là chỉ do thiếu ngủ, sau đó lại gọi hai đầu bếp đến nấu bữa tối cho tôi.
Rồi anh mới ra ngoài.
Đầu bếp làm xong bữa cơm tất niên thì rời đi.
Tôi ăn chẳng có hứng thú gì.
Đúng lúc đang lướt thấy tin #Mạnh Tâm Du mang tiền vào đoàn phim# thì Tịch Tông Dự quay về.
Chương trình Gala mừng xuân còn chưa bắt đầu.
“Sao anh về sớm vậy?”
Tịch Tông Dự đi đến ngồi xuống đối diện tôi, giọng điệu nhàn nhạt:
“Ăn xong thì về luôn.”
Nói xong, anh vừa cầm đũa trước mặt tôi gắp một miếng cá cho vào miệng, vừa đưa tôi một bao lì xì.
Tôi mở ra xem, bên trong là một thẻ ngân hàng.
“Để làm gì vậy?”
“Tiền lì xì của người lớn cho em.”
Tôi đưa lại cho anh:
“Họ sao lại lì xì cho em…”
“Có thể mua một chiếc xe.”
Tôi lại âm thầm cất lại.
“Anh… thật sự không ép họ chứ?”
Tịch Tông Dự dừng đũa lại, ngước mắt nhìn tôi, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý:
“Chuyện đó mà em cũng đoán ra được?”
“…”
Tôi cười khan hai tiếng.
Tịch Tông Dự vẫn cười, khuỷu tay tựa hờ trên mặt bàn:
“Hôm nay về nhà, ba và ông nội còn hỏi anh đấy, hỏi sao lại về một mình, anh nói em sợ họ nên ở nhà đọc sách học bài.”
“…”
“Rồi ba liền quay sang nói với mẹ, năm nay em còn được giải nhân viên xuất sắc trong buổi tổng kết cuối năm, do ông ấy tự mình trao tặng, nhớ không? Ông ấy còn khen em chăm chỉ, có chí tiến thủ.”
“…”
“Mục Phong cũng khen em, anh cũng…”
“Tổng giám đốc Mục cũng có mặt à?”
Tịch Tông Dự im lặng một giây, khó chịu nói:
“Anh ấy là anh rể họ của anh, em có thể đừng vừa nghe thấy tên anh ấy là…”