13
Tịch Tông Dự đề nghị ngủ chung buổi tối.
Tôi không có ý kiến.
Anh nói sao thì vậy.
Nhưng thật sự ngủ cùng mới phát hiện, mọi chuyện không hề đơn giản.
Tịch Tông Dự nhu cầu cao, tôi nhu cầu thấp.
Nhưng anh cứ dụ dỗ tôi.
Bao gồm nhưng không giới hạn:
Chỉ mặc mỗi quần lót đi vòng quanh giường.
Ấn đầu tôi vào ngực cơ bắp của anh bắt tôi ngửi mùi sữa tắm mới mua xem có thơm không.
Gợi ý tôi đặt sách lên cơ bụng anh để đọc…
Vì thế, thời gian đọc sách trước khi ngủ của tôi biến thành thời gian vận động.
Gần như là mỗi ngày.
Tôi cảm thấy mình đang sa đọa.
Buổi sáng cũng vậy, cơ thể Tịch Tông Dự như cái lò sưởi lớn.
Tôi bị anh quấn tay quấn chân ôm lấy, ấm áp đến mức tự dỗ dành bản thân ngủ thêm hết lần này đến lần khác bằng câu “chợp mắt năm phút thôi”.
Kết quả là…
Cái dáng vẻ thong thả, ung dung đi làm ngày trước, giờ biến thành vội vàng hấp tấp, lăn lê bò toài.
May mà mấy ngày sau công ty bắt đầu nghỉ Tết.
Tôi có thời gian để suy ngẫm sâu sắc và nghĩ cách cải thiện.
Tối hôm trước đêm Giao thừa.
Tôi đang cuộn mình trên ghế sofa, vừa xem show tạp kỹ vừa ăn nho đỏ.
Tịch Tông Dự tắm xong bước ra, giật lấy chiếc gối ôm trong lòng tôi, ngồi xuống rồi hỏi:
“Ngày mai em định thế nào? Về nhà em à?”
Miệng tôi đang nhai đồ ăn, lắc đầu ra hiệu không về.
Tịch Tông Dự im lặng một lúc:
“Anh có thể đi cùng em về.”
Tôi giật mình suýt làm rơi quả nho trong miệng, vội vàng xua tay:
“Đừng, ngàn vạn lần đừng!”
Từ lúc dọn đến chỗ Tịch Tông Dự, tôi đã chặn số bố ruột.
Vì ông ấy một ngày có thể gọi tám trăm cuộc, bắt tôi hẹn Tịch Tông Dự ra ăn bữa cơm, để vợ chồng Vạn Cương ký với công ty ông vài đơn hàng.
Nếu mai tôi thật sự về, không bị dí đầu bắt xuất vài trăm triệu chắc cũng không thoát được.
Còn Tịch Tông Dự, trong mắt bọn họ chẳng khác gì miếng thịt Đường Tăng.
Càng không nên để anh ta xuất hiện.
Tịch Tông Dự nhìn tôi, sắc mặt hơi tối:
“Tại sao không cho anh đi cùng?”
“Không tại sao cả,” tôi qua loa nói, “chỉ là không muốn về.”
Im lặng một lúc.
Anh lại nói:
“Vậy mai em cùng anh về nhà họ Tịch ăn cơm.”
Tôi vẫn xua tay:
“Thôi đi, Tết nhất rồi, đừng để lão phu nhân tức giận mà đón lễ.”
Tịch Tông Dự quay mặt đi:
“Vậy anh cũng không về, anh ở nhà xem Gala với em.”
“…”
Tôi thở dài:
“Gala anh ở nhà hay về đó cũng xem được, cùng lắm thì xem lại.
Anh cũng nửa năm rồi chưa về, lão phu nhân chắc nhớ anh lắm, anh phải về chứ.”
“Vậy em cùng về với anh.”
“…”
Lại vòng lại rồi.
Tôi ngồi khoanh chân, ngẩng đầu đầy khó hiểu:
“Sao anh cứ phải bắt em về cùng thế? Anh nghĩ xem hồi đó cưới em để làm gì? Là để chọc tức họ đúng không? Nhưng Tết nhất rồi thì tạm dừng đi, qua Tết chọc tiếp, đúng lúc…”
Sắc mặt Tịch Tông Dự ngày càng trầm xuống:
“Đúng lúc gì?”
Tôi mím môi, cười nhẹ:
“Đúng lúc thăm dò xem thái độ của họ thế nào. Anh cứ nói ‘anh định ly hôn với Tần Sảng rồi’, họ chắc chắn sẽ mừng ra mặt, lúc đó anh tiện nhắc đến Mạnh Tâm Du, xem phản ứng họ ra sao, tiến từng bước mà.”
Nghe xong, Tịch Tông Dự bật cười.
Nhưng tôi nhìn kỹ, chắc là cười vì tức.
“Tần Sảng.”
“Hử?”
“Em nghĩ trong lòng anh vẫn luôn không quên Mạnh Tâm Du sao?”
“Nếu không thì sao? Mối tình đầu đấy. Video cầu hôn em cũng đã xem rồi, khá là cảm động.”
Tịch Tông Dự cau mày thật sâu, nhìn tôi vài giây rồi mới mở miệng:
“Chuyện đó không tính là gì cả, anh có thể cho em điều tốt hơn.”
“…”
Tôi cũng bật cười:
“Tịch Tông Dự, trước hết, em cảm ơn ý tốt của anh.
Thứ hai, mức độ logic của cuộc đối thoại giữa hai ta hiện giờ không cùng tần số.
Vậy nên, đi tắm rồi ngủ đi.”
14
Tắm xong bước ra.
Lén nhìn về phía phòng khách.
Phát hiện Tịch Tông Dự vẫn còn ngồi nguyên chỗ cũ.
Chân mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm trọng, như thể đang định nuốt chửng cái tivi.
Nhìn kiểu này thì chắc chắn vẫn còn giận.
Thế là tôi ôm gối quay về phòng cũ để ngủ.
Chăn không còn cái lò sưởi lớn nữa, hơi thấy thiếu thiếu.
Đếm đến mấy ngọn đồi toàn là cừu mới thấy buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng, trong chăn bắt đầu có cảm giác lạnh lẽo.
Vừa định co người lại, thì hơi ấm quen thuộc bao trùm quanh người.
Cái lò sưởi sống quen thuộc.