“Những việc xảy ra sau đó đều nằm ngoài dự liệu của em, việc anh có thể… thích em, lại càng là điều em không ngờ tới.”

“Bởi vì em không hiểu quá khứ của anh, không biết tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh là gì, điều duy nhất em biết là Mạnh Tâm Du là mối tình đầu của anh, còn cả những việc anh từng làm vì cô ấy, nên em nghĩ rằng anh thích em chỉ là nhất thời, còn cô ấy thì anh vẫn chưa buông được.”

Cằm tôi bị nâng lên nhẹ nhàng.

Ngay sau đó, môi tôi bị anh hôn khẽ một cái.

“Tần Sảng, thích là một cảm giác, làm gì có tiêu chuẩn chọn bạn đời nào?”

“Hơn nữa, em rất có sức hút, cả ngoại hình lẫn nội tâm, ở bên em rồi yêu em là điều quá đỗi bình thường. Anh thì không nói, nhưng trợ lý của em, rồi cả Tổng Mục mà em thích nhất…”

“Đâu có…”

“Đừng cắt ngang!”

“…”

“Ví dụ như ba anh và ông nội anh, Trung thu em bị anh kéo về nhà, họ chẳng phải rất vui sao? Ông nội còn tặng em chuỗi hạt, là em không dám nhận thôi…”

“Anh thì thầm bên tai em là chuỗi đó trị giá ba triệu, em nào dám nhận!”

Tịch Tông Dự bật cười:

“Gan nhỏ quá.”

“…”

“Còn mẹ anh, bà ấy khó chịu và khó chiều nhất, nhưng lần trước về nhà, em gọi bà một tiếng, bà chẳng phải đã đáp lại sao? Tính cách của anh thực ra có chút giống bà ấy, chỉ cần vuốt đúng chiều là được.”

“Anh hiểu rõ bà ấy, giờ vuốt gần hết rồi, lần sau về nhà anh sẽ cố gắng lấy cho em bộ ngọc lục bảo đế vương mà bà ngoại truyền lại cho bà ấy.”

“…”

“Được rồi,” Tịch Tông Dự thở ra một hơi, “giờ nói đến chuyện của Mạnh Tâm Du. Em có muốn biết lý do thật sự vì sao anh chia tay với cô ấy không?”

Tôi chớp mắt:

“Chuyện này có thể nói à?”

Tịch Tông Dự nhéo nhẹ phần eo mềm của tôi:

“Đừng nói móc anh!”

Tôi nhịn cười, nghiêng người né:

“Rồi rồi, nói đi, em nghe đây.”

Tịch Tông Dự hừ nhẹ một tiếng:

“Hai năm trước anh đầu tư một bộ phim IP lớn, là nhà đầu tư lớn nhất, Mạnh Tâm Du muốn nhận vai nữ chính, nhưng thật lòng mà nói, diễn xuất của cô ấy không gánh nổi, anh không thể nhắm mắt mà chọn, nên sắp cho cô ấy vai nữ phụ. Cô ấy không vui, bắt anh bù đắp, cách bù là tổ chức một màn cầu hôn lãng mạn và hoành tráng. Thực ra anh cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn với cô ấy, cô ấy vừa nhắc thì anh đồng ý luôn, chỉ là bỏ tiền thôi, không khó.”

“Sau khi video cầu hôn được đăng lên, độ hot của cô ấy quả thực tăng vọt. Tất nhiên, mẹ anh cũng biết chuyện, kiên quyết phản đối chuyện anh cưới cô ấy. Nhưng không như bên ngoài đồn đoán là mẹ dùng quyền thừa kế để uy hiếp anh, hay lấy tương lai của cô ấy ra đe dọa.”

“Thực tế là mẹ anh điều tra sạch trơn về Mạnh Tâm Du, dùng vai nữ chính trong phim để trao đổi, ép cô ấy rời khỏi anh, cô ấy đồng ý. Anh cũng không có gì để nói. Sau đó mẹ ném cho anh một tập tài liệu.”

“Trong đó ghi rằng hồi đại học Mạnh Tâm Du từng qua lại với một đại gia. Anh cũng chẳng muốn điều tra thật giả nữa, theo ý cô ấy, công bố chia tay trong hòa bình.”

“Chuyện khiến anh tức nhất chính là sau đó mẹ lại bắt anh đi xem mắt, hôm nay là thiên kim nhà họ Tống, mai lại là tiểu thư nhà họ Diêu, anh không chịu nổi việc bà ấy muốn can thiệp vào hôn nhân của anh, nên nhất quyết chống đối.”

“Đêm đó gặp em ở câu lạc bộ, anh vừa mới cãi nhau với mẹ xong, nên khi thấy em như vậy, năm phần là bốc đồng, năm phần là tò mò, trong đầu chợt nảy ra ý định cưới em. Thật ra lúc đó anh cũng chỉ định thử gọi điện một lần xem sao, không ngờ em lại đồng ý thật.”

“Sau đó… sau đó thì khỏi nói, nói chung anh rất cảm ơn vì lúc đó đã bốc đồng, và càng cảm ơn em, vì đã chịu đựng được tính khí khó ưa của anh.”

Tôi mỉm cười:

“Vậy từ lúc chia tay Mạnh Tâm Du đến giờ, anh chưa từng muốn quay lại với cô ấy?”

“Tất nhiên rồi! Thế nên mỗi lần em nói anh lấy em ra để ép mẹ anh nhượng bộ, anh thấy cực kỳ vô lý!”

“…Ờ.”

“Kể cả lần đó, hôm anh đi mua thuốc cho em buổi sáng, Mạnh Tâm Du xuất hiện ở cửa nhà, anh đoán được cô ta muốn nói gì, nên mới bảo em vào trước.”

“Cô ta nói gì?”

Tịch Tông Dự hừ lạnh một tiếng:

“Phim của cô ta flop, bị chửi te tua, nên muốn quay lại với anh, nói rằng hối hận, rằng ngày đó không nên cãi lời anh các kiểu, mấy chuyện cũ đó anh không buồn nhắc lại, chỉ bảo cô ta đừng đến tìm anh nữa, cũng không được tìm em. Giờ nhìn lại thì đúng là cô ta chẳng nghe lọt chữ nào.”

Nói xong, Tịch Tông Dự thở dài một hơi, đưa tay ôm chặt tôi:

“Chuyện mang thai, chuyện đứa bé, anh sẽ điều tra, nhiều nhất là ba ngày, không, hai ngày thôi, anh sẽ cho em một lời giải thích.”

“Được.”

23

23

Hai ngày sau.

Một phần mềm mạng xã hội lớn lại xuất hiện từ khóa tìm kiếm hot mới.

#Mạnh Tâm Du bị tố trốn thuế#

Cùng lúc đó, tài khoản chính thức của Tập đoàn Vạn Cương đăng một bài có kèm hình ảnh, tuyên bố truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với nhóm người bịa đặt tin đồn về Tịch Tông Dự.

Hai ngày này tôi được nghỉ.

Vừa qua sáu giờ, Tịch Tông Dự vội vàng lao vào nhà, ôm chầm lấy tôi – lúc ấy tôi đang chuẩn bị vào bếp nấu cơm.

“Tan làm xong lại họp, nếu không anh đã về sớm rồi. Tối nay khỏi nấu, mình ra ngoài ăn.”

“Ừ.”

Tịch Tông Dự kéo tôi vào phòng ngủ:

“Em thấy hot search chưa?”

“Thấy rồi, là anh tố à?”

“Là anh.” Tịch Tông Dự dắt tôi đi vào phòng thay đồ.

“Lúc đầu anh định điều tra đời tư của cô ta, ai ngờ phát hiện dòng tiền của studio có vấn đề, tiện tay thôi.”

“Thay đồ nhanh đi.”

“…Vậy thì anh ra ngoài.”

Tịch Tông Dự lùi ra cửa, dựa hờ vào tường, nhắm mắt cười lười biếng:

“Được rồi, anh không nhìn thấy đâu, nhanh lên.”

“…”

Tôi thay xong đồ bên trong, đưa áo khoác cho anh cầm giúp.

Rồi bước tới bàn trang điểm, định trang điểm nhẹ nhàng một chút.

Tịch Tông Dự ngồi trên sofa nhỏ phía sau tôi:

“Hồi Tết có tin cô ta mang tiền vào đoàn phim, em có lướt thấy không?”

“Ừ.”

Tịch Tông Dự cười lạnh:

“Tiền nong cái gì? Cô ta thân với đạo diễn, đạo diễn ngày đêm chỉnh sửa kịch bản và tăng cảnh cho cô ta. Diễn viên khác trong đoàn không chịu nổi nữa, nên mới tung tin ra ngoài.”

“Lần đó cô ta đến tìm anh, anh đã bảo cô ta thay vì tìm cách này cách kia, chi bằng đi học thêm để nâng cao diễn xuất, nhưng cô ta không nghe. Rốt cuộc lại để bụng to, quay đầu đổ lên đầu anh…”

Đột nhiên Tịch Tông Dự ngừng lại:

“Vừa rồi anh có chửi bậy không?”

Tôi không nhịn được cười:

“À, nghe ra là anh tức thật.”

Tịch Tông Dự gãi mũi, tiếp tục nói:

“Anh bảo cô ta trực tiếp giải thích với em, cô ta không chịu, còn khăng khăng đứa bé là của anh, lại còn nói em không tin anh là do anh vô dụng!”

“Anh nghĩ đúng là như vậy thật, cô ta cầm giấy khám thai đến gặp em chứ không phải anh, là đánh cược xem em có tin anh hay không.”

“Dù em tin anh vô điều kiện, nhưng không có bằng chứng xác thực, sau này nghĩ lại trong lòng cũng sẽ thấy khó chịu, tình cảm của tụi mình sẽ bị ảnh hưởng, cô ta đoán đúng rồi.”

“Mạnh Tâm Du hiện đang mang thai 6 tuần, kiểm tra DAN sớm nhất cũng phải qua tuần thứ 10, nên tạm thời không đi theo hướng đó được. Vừa hay anh có bằng chứng cô ta trốn thuế, nên mới lấy chuyện đó ra thương lượng.”

“Nếu cô ta chịu giải thích rõ ràng với em và chủ động nộp bù khoản thuế thiếu, thì anh coi như chưa từng thấy đống tài liệu kia. Nhưng cô ta không chịu, bám chặt không buông, nên chuyện mới thành ra thế này. Anh chỉ đành gửi thẳng tài liệu lên cục thuế. Số tiền khá lớn, giờ thì không cần anh ra tay cấm cửa nữa, cô ta tự hủy luôn sự nghiệp.”