- Trang chủ
- Cuộc Hôn Nhân Không Công Khai
- CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 14
Truyện: Cuộc Hôn Nhân Không Công Khai
Tác giả: Nhất sinh nhất thế
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Tôi giữ tay anh lại khi anh định lấy điện thoại ra:
“Video anh cũng xem rồi đúng không?”
“Ờ! Rõ ràng là bịa đặt vu khống! Thư luật sư đã gửi đi rồi, không ai thoát được đâu!”
“Vậy anh không có gì muốn nói với em sao?”
Tịch Tông Dự khựng lại, giữa hai lông mày nhíu chặt hơn:
“Em tin chuyện đó à?!”
“… Một nửa thôi.”
Tịch Tông Dự cười khổ một tiếng, kéo tôi về phía phòng khách:
“Trong lòng em, anh không đáng được tin tưởng đến mức này sao.”
Ngồi xuống ghế sofa, anh bực bội nói:
“Thời gian trước đầu tư một bộ phim, nhà sản xuất là bạn đại học của anh, hắn mời anh đi uống vài ly, anh đi luôn. Ngày đó anh còn hỏi em có đi không, em nói phải ở nhà làm PPT!”
“…”
“Uống được nửa chừng thì Mạnh Tâm Du xuất hiện, trước mặt bao nhiêu người như thế anh cũng chẳng tiện nói gì, sau khi tan cuộc anh đi đến bãi đỗ xe, cô ta đuổi theo.”
Nói đến đây, Tịch Tông Dự lấy điện thoại mở đoạn video đó ra, vừa phát vừa nói:
“Thấy chưa? Hôm đó anh uống hơi nhiều, đi chậm, cô ta chạy theo bám sát anh, nói muốn đưa anh về, anh bảo không cần, cô ta lại muốn khoác tay anh, anh rút tay ra định đẩy vai cô ta ra, cái tên cắt video khốn nạn đó lại dừng đúng lúc anh giơ tay lên, nhìn vào thì cứ như là anh đang khoác vai cô ta vậy!”
Tịch Tông Dự ném điện thoại đi, nắm lấy vai tôi xoay người tôi lại đối diện anh:
“Tần Sảng, chỉ vì chuyện này em muốn ly hôn với anh?”
Tôi ngẩn ra một lúc, gật đầu, rồi lại lắc đầu:
“Vẫn còn một chuyện nữa.”
“Gì cơ?”
“Hôm nay em về nhà, gặp Mạnh Tâm Du ngay ngoài cửa, cô ta nói cô ta có thai rồi, sáu tuần, là con của anh.”
Sắc mặt Tịch Tông Dự lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Tôi khẽ thở ra một hơi, cúi đầu, nói hết những gì muốn nói:
“Hai tháng trước, có một khoảng thời gian anh rất bận, đúng không? Trong công ty gần như không gặp được anh, cuối tuần cũng vậy, mà em nhớ khi đó công ty không có dự án lớn gì cả, nên… em thật sự không nghĩ ra lúc đó anh đang bận cái gì.”
Nói xong, tôi ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Tịch Tông Dự đã trở lại bình tĩnh.
Không nói một lời đứng dậy, bất ngờ đưa tay luồn vào nách tôi nhấc bổng lên.
“… Làm gì vậy?”
Tịch Tông Dự nắm tay tôi kéo ra cửa:
“Dẫn em đi xem dạo gần đây anh bận cái gì.”
Đi đến cửa ra vào, anh lại quay vào, tiện tay xách theo cái bánh kem:
“Ly hôn là chuyện không thể, kỷ niệm ngày hôm nay nhất định phải cùng nhau trải qua!”
21
Tịch Tông Dự đưa tôi đến một căn hộ mới.
Cũng là một tầng một hộ.
“Nhập mật mã đi, là hai số cuối trong ngày sinh của em và anh, em trước.”
“… Ờ.”
Tôi đưa ngón trỏ nhập vào 1826.
Cửa vừa mở, Tịch Tông Dự liền nắm lấy tay tôi để lưu vân tay.
Xong rồi thì kéo tôi bước vào nhà.
“Mỗi góc của căn nhà này đều do anh tự thiết kế, một số phần tham khảo từ các video decor em lưu trong mục yêu thích.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
Tịch Tông Dự nhướng mày cười:
“Anh đoán được mật khẩu iPad của em, thi thoảng có xem qua.”
“…”
Vừa đi vừa giới thiệu, Tịch Tông Dự nói:
“Phòng này là phòng ngủ chính, giường đủ lớn chưa? Về sau nửa đêm đầu mình lăn lộn bên này, nửa đêm sau chuyển sang bên kia ngủ tiếp.”
“…”
“Phòng này là phòng làm việc, được sửa từ phòng ngủ phụ lớn nhất, ở giữa làm một bức vách chia phòng, bên trái rộng hơn là của em, bên phải là của anh. Em có nhiều sách, phần còn trống anh sẽ để thêm một tủ sách gỗ, đã đặt làm rồi, cuối tháng sẽ giao.”
Tịch Tông Dự dắt tôi đi tiếp đến một phòng ngủ phụ khác, đột nhiên lắp bắp:
“Ờ… phòng này màu hồng hồng, anh định là…”
“Phòng cho em bé à?”
Tịch Tông Dự khẽ “ừ” một tiếng, vội vàng đóng cửa lại, rồi kéo tôi sang phòng khác:
“Phòng này nhỏ hơn, anh định làm phòng thú cưng, trong mục yêu thích của em không phải có rất nhiều video thú cưng sao? Em thích Golden Retriever đúng không? Sau này mình có thể nuôi hai con…”
Dạo hết một vòng, Tịch Tông Dự dắt tôi trở lại phòng ăn.
Trên bàn đảo đặt một cuốn sổ hồng đỏ.
“Mở ra xem đi.”
Tôi cầm lên, phần người sở hữu chỉ ghi ba chữ “Tần Sảng”.
Tịch Tông Dự ôm từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi:
“Ngôi nhà hiện tại mình đang ở là mua sẵn đã được trang trí, không so được với căn này.
“Nhà đó gần công ty nhất, lúc mua anh không nghĩ nhiều, liền đưa em về ở.
“Em nói em không để tâm, nhưng càng nghĩ anh càng thấy không ổn, trừ khi em là bạn cùng phòng của anh.”
“…”
“Thế nên sau Tết, khi bớt việc, anh bắt đầu tìm nhà, vẫn cách công ty không quá hai mươi phút đi xe, cảnh đẹp hơn chỗ cũ, anh thấy hài lòng, còn em thì sao?”
Tôi gật đầu, xoay người lại trong vòng tay anh, Tịch Tông Dự thuận thế nâng tôi lên đặt ngồi lên bàn đảo.
“… Làm gì vậy?”
“Đứng mỏi rồi, ngồi chút.”
“… Ờ.”
Tịch Tông Dự chống tay hai bên tôi, nghiêng đầu nhìn:
“Tần Sảng, trong lòng em rốt cuộc nghĩ gì về anh?
“Anh cảm thấy bản thân không có tí tín nhiệm nào trong mắt em cả.”
22
Tôi mím môi, cụp mắt cười nhẹ:
“Không phải là không tin anh, mà là em không có tự tin với chính mình.”
“Xuất thân của em anh biết rõ, lý do anh lấy em em cũng biết rõ. Ban đầu em chỉ muốn anh thân thiết hơn một chút, mục đích là muốn chuyển sang làm việc ở Vạn Cương, nhưng anh rất rộng rãi, trực tiếp sắp xếp em vào vị trí phân tích tài chính, còn để Tổng Mục dẫn dắt em, đến đây em đã thấy rất mãn nguyện rồi.”