Nhưng phu nhân ông ấy vẫn ở bên cạnh quan sát, nên ông ta không tỏ thái độ gì.
Vì vậy, lúc đó mẹ tôi cũng nói câu đó: “Xem như tôi cầu xin ông.”
Cuối cùng là do phu nhân nhà họ Tần mềm lòng, ông ta mới nhận tôi.
Với bên ngoài thì nói là con nuôi.
Nhưng anh cả chị hai thì không ưa tôi, dùng đủ mọi cách để nhắc nhở tôi rằng mình chỉ là đứa con ngoài giá thú không được thừa nhận.
Tin đồn lan xa, người ngoài ai cũng biết chuyện.
Vào sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của chị hai, cô ta cố tình chọn đúng nơi tôi làm thêm để tổ chức tiệc.
Tôi phải đứng cạnh phục vụ cho cô ta cả buổi.
Chỉ vì mất tập trung một chút khi rót rượu, rót chậm một nhịp.
Hậu quả là, phần lớn chai rượu đổ hết lên người tôi.
Tôi rời khỏi phòng tiệc, trên hành lang thì gặp một nhóm con nhà giàu đang vây quanh Tịch Tông Dự.
Có người nói:
“Ồ, chẳng phải là nhị tiểu thư nhà họ Tần sao?”
Có người liền đính chính:
“Đừng nói bừa, con riêng thì tiểu thư gì chứ?”
Tôi cười nhẹ, nghiêng người tránh sang một bên.
Nhưng đám người đó lại không di chuyển, vì Tịch Tông Dự vẫn đứng im.
Lúc đó anh ta đang trong giai đoạn giận dỗi với người nhà, cả người toát ra vẻ u ám.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, cũng lịch sự cười nhẹ.
Đang định nhấc chân rời đi, anh liền ném chiếc áo khoác đang khoác ở khuỷu tay cho tôi.
Ngày hôm sau.
Tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ có bốn số cuối là 1111.
Trong điện thoại, người đó nói:
“Tôi cho em tiền, em kết hôn với tôi.”
Nghe ra là giọng của ai, tôi không do dự, liền đồng ý.
Ngay trong ngày đi đăng ký kết hôn.
Sau đó bắt đầu sống chung.
Trong vòng một năm, Tịch Tông Dự từ né tránh tôi, dần dần trở nên gần gũi, rồi bày tỏ tình cảm.
Tính ra, từ sau khi mẹ tôi qua đời, phần lớn hơi ấm mà tôi cảm nhận được đều là do Tịch Tông Dự mang đến.
Tính đến hôm nay, tôi không còn nghi ngờ về tình cảm anh ấy từng nói với tôi.
Nhưng tôi không chắc, liệu người anh ấy thích có phải chỉ là mình tôi không.
Thật kỳ lạ.
Tôi có thể chấp nhận anh ấy không thích tôi.
Nhưng không thể chấp nhận việc anh ấy không chỉ thích mình tôi.
20
Sáu giờ tối.
Chiếc bánh đặt trước đã được giao tới.
Nguyên liệu nấu ăn tôi đặt cũng được mang đến.
Hai tuần tôi không có ở nhà, trong tủ lạnh không còn gì.
Đứng ở cửa bếp, đầu óc tôi cũng trở nên trống rỗng.
Ban đầu định học làm vài món mới, nhưng vừa mở điện thoại, tôi lại không nhịn được mà nhấn vào hot search đó.
Đoạn video ngắn như một hình động.
Nhưng phần nghiêng mặt của Mạnh Tâm Du được quay rất rõ, người đàn ông cao lớn bên cạnh chỉ thấy được phần sau gáy.
Chiếc áo khoác cổ đứng anh ấy mặc rất quen mắt.
Món quà sinh nhật tôi tặng, mất hai tháng lương mới mua được.
Trong video, Mạnh Tâm Du chạy chậm lại gần Tịch Tông Dự, thân mật tựa vào anh ấy.
Hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe, Tịch Tông Dự vừa giơ tay khoác vai cô ta, video kết thúc.
Thật ra cũng chẳng có gì đáng xem.
Nhưng tôi vẫn xem đi xem lại rất nhiều lần.
Như thể có bệnh.
Vừa tắt màn hình điện thoại.
Đã bị ai đó ôm chặt từ phía sau.
Hương thơm gỗ quen thuộc lập tức bao quanh tôi.
“Xem gì mà chăm chú thế?”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Tịch Tông Dự.
Niềm vui hiện rõ.
“Tối qua anh gọi cho Mục Phong, anh ấy nói chuyến bay chiều nay của bọn em, em cố tình không nói anh biết để tạo bất ngờ đúng không?”
Ánh mắt Tịch Tông Dự rơi vào chiếc bánh trên bàn ăn.
Tôi “ừ” một tiếng, gỡ tay anh ra rồi xoay người lại.
Ngẩng mặt lên nhẹ nhàng hỏi:
“Tịch Tông Dự, anh có muốn ly hôn không?”
Biểu cảm của Tịch Tông Dự trống rỗng trong thoáng chốc, sắc mặt lập tức thay đổi:
“Anh điên rồi sao mà muốn ly hôn? Em muốn ly hôn? Anh không đồng ý!”
Tịch Tông Dự tức giận đến mức xoay một vòng tại chỗ:
“Tần Sảng, em đã hứa với anh rồi, ly hôn hay không là do anh quyết định! Anh không ly hôn!”
“Anh cũng từng hứa với em, trong thời gian còn là vợ chồng, sẽ không qua lại với người khác.”
Tịch Tông Dự đầy vẻ không thể tin nổi:
“Em nghĩ là anh ngoại tình? Anh ước gì có thể dính lấy em hai mươi bốn tiếng một ngày mà em lại nghĩ anh ngoại tình?!”
Tôi không thể cãi lại anh ấy, chọn cách im lặng.
Lấy điện thoại ra, mở từ khóa đang hot đó đưa cho anh xem.
Tịch Tông Dự cau mày liếc qua, thấp giọng chửi một câu tục:
“Khốn kiếp, cái bọn phòng PR vô dụng này!”
Lại giơ tay ôm lấy tôi:
“Xin lỗi, anh không nên quát em.”
“……”
“Trưa nay vừa bùng nổ chuyện này anh đã bảo họ gỡ cái cần gỡ, xóa cái cần xóa rồi, chắc là có người ở trên cố ý dùng chuyện này để đè xuống độ hot của vụ án hôm qua, không được, anh gọi điện tiếp đã…”