10
Những ngày sau đó.
Tối nào trước khi ngủ, tôi cũng cầu mong “dì cả” đến đúng hạn.
Cuối cùng đến cuối tháng, “dì ấy” cũng đến.
Chỉ trễ hơn tháng trước một ngày.
Tôi lại quay về bốn hướng trong nhà mà vái tạ.
Trả lễ.
Một tuần sau, công ty tổ chức tiệc cuối năm.
Lần đầu tiên tôi được gặp Chủ tịch Tịch.
Cảm giác cá nhân của tôi là, Tịch Tông Dự sẽ tiếp quản công ty trong vòng hai năm tới.
Đến lượt Tịch Tông Dự phát biểu.
Đồng nghiệp bên trái tôi là Mỹ Mỹ vừa đập mạnh vào tay tôi, vừa chụp ảnh:
“Á á á A Sảng, cậu mau nhìn đi! Tổng Tịch đẹp trai quá! Lại còn giàu nữa, cậu nói xem từ nhỏ đến giờ anh ấy có từng chịu khổ không?”
Tôi miệng đang nhai hai quả cà chua bi, nhàn nhã đáp:
“Anh ấy từng chịu khổ trong tình yêu.”
Cánh tay trái của tôi đột nhiên bị đập mạnh liên tục:
“Á á á Tổng Tịch nhìn về phía bàn mình kìa! Còn cười với mình nữa!”
…
Chết tiệt Tịch Tông Dự, đừng có cười nữa!
Cánh tay tôi sắp tê liệt rồi đây này.
Khi Tịch Tông Dự bước xuống sân khấu, đồng nghiệp bên phải tôi là Nguyệt Nguyệt lại rướn người sang tám chuyện:
“A Sảng, tớ thấy Tổng Tịch lúc phát biểu cứ nhìn cậu suốt á~”
“… Anh ấy nhìn vào ống kính của Mỹ Mỹ đấy, Mỹ Mỹ cứ chụp ảnh liên tục mà.”
“Ái chà,” Nguyệt Nguyệt lại đập tôi một cái, “tớ thấy rồi nha, cậu bước xuống từ xe Tổng Tịch tận hai lần! Nói thật đi, có chuyện gì rồi đúng không?”
…
Từ sau lần đó tôi ngồi xe Tịch Tông Dự đến công ty.
Anh lại như bị lên cơn bệnh lạ, bất chợt dậy sớm hai lần.
Bắt tôi đi cùng anh.
Tịch Tông Dự vốn đã cáu kỉnh mỗi khi thức dậy, tôi mà không nghe lời thì sắc mặt anh càng đen.
Vì thế tôi lên xe anh.
Nhưng tôi vẫn lo ảnh hưởng không hay, nên lén dậy sớm hơn nữa.
Liên tục dậy sớm một tuần.
Tịch Tông Dự không bắt gặp tôi lần nào, sau đó cũng không nhắc tới chuyện đó nữa.
Tôi nhìn Nguyệt Nguyệt, cười gượng:
“Nguyệt Nguyệt, tớ nói rồi cậu đừng kể cho người khác nhé.”
“Ừ ừ!”
“Thật ra á, Tổng Tịch sau giờ làm có chạy xe công nghệ, trên đường đi làm và tan ca sẽ tiện đường đón khách. Tớ may mắn đặt trúng hai lần.”
Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt:
“Lái Cullinan để nhận cuốc xe hả?!”
“Ừm, tớ vừa lên xe thì tay chân không biết đặt đâu luôn.”
Câu này hoàn toàn không hề phóng đại.
Trong mắt Nguyệt Nguyệt ánh lên vẻ phấn khích đầy tò mò:
“Thật hả??”
Tôi gật đầu chắc nịch:
“Cam đoan hàng thật.”
11
Lúc tiệc cuối năm gần kết thúc, tôi nhận được tin nhắn từ Tịch Tông Dự:
[Ra bãi đậu xe, về cùng nhau.]
Tôi đang định gõ chữ, anh lại gửi thêm một tin:
[Mục Phong nhờ anh nhắn cậu một câu.]
Tôi ngừng lại vài giây, âm thầm xóa dòng “Không cần đâu” vừa gõ, thay vào đó:
[Được.]
Khi tôi đến bãi đậu xe, tài xế của Tịch Tông Dự đã lái xe ra sẵn.
Tôi lén lút chui vào chiếc Cullinan như đang trộm xe vậy.
“Tổng Mục nhắn anh nói gì với em vậy?”
…
Tịch Tông Dự nhìn tôi.
Biểu cảm của anh ấy như mang theo… ba phần bất lực, bảy phần cạn lời, mười phần khó chịu.
Tôi mím môi, cười khô hai tiếng.
Đang định dỗ dành một chút, Tịch Tông Dự trầm giọng hỏi: “Em uống rượu à?”
“Ừm, uống hai ly.”
“Hai ly? Mặt đỏ như vậy, chắc uống hai chai thì đúng hơn.”
Tôi nhíu mày, bực bội khẽ “chậc” một tiếng: “Đừng nói lảng! Tổng Mục nói gì với anh?”
Tịch Tông Dự nhìn tôi hai giây, bỗng dưng cười: “Tần Sảng, đây là lần đầu tiên em lớn tiếng với anh đấy.”
“…”
“Không nói thì thôi.”
Tôi vừa quay đầu đi, Tịch Tông Dự đã nắm lấy mặt tôi, xoay lại đối diện anh.
“Đâu có nói không nói. Mục Phong bảo anh nhắn với em, sau Tết anh ấy định tuyển trợ lý, hỏi em có muốn làm không.”
Tôi nhíu mày, thắc mắc hỏi: “Sao Tổng Mục không hỏi trực tiếp em?”
Tịch Tông Dự khẽ cười lạnh: “Anh ấy biết em là người của anh, muốn tuyển em làm trợ lý thì đương nhiên phải báo với anh một tiếng. Đúng lúc anh ngồi gần anh ấy, lúc trò chuyện có nhắc tới em, nên anh ấy nhờ anh chuyển lời.”
“Ồ, vậy Tổng Mục vì biết em là người của anh nên mới định đề bạt em làm trợ lý à?”
Dù sao thì trợ lý CFO cũng thuộc cấp quản lý trung cấp rồi.
Sắc mặt Tịch Tông Dự trở nên nghiêm túc: “Mục Phong rất coi trọng năng lực cá nhân. Lúc trước anh đưa CV của em cho anh ấy chính vì lý do đó. Trong lúc trò chuyện, anh ấy nói em siêng năng, đầu óc lanh lợi, cẩn thận lại ham học. Còn nhắc đến lộ trình thăng tiến tương lai của em. Anh ấy có lẽ muốn bồi dưỡng em.”
Tôi không kìm được mỉm cười: “Muốn! Vậy em nhắn lại cho anh ấy ngay nhé?”
Sắc mặt Tịch Tông Dự lại không vui, tức giận nói: “Lúc anh nói anh đang định đổi trợ lý, thái độ của em thế nào hả?”
Tôi lặng lẽ cất điện thoại lại vào túi, nhắm mắt dựa vào lưng ghế: “Xin lỗi nha, vừa nãy tai em hơi ù, không nghe thấy anh nói gì.
Bây giờ đầu hơi choáng, em ngủ chút, đến nơi thì gọi em dậy.”
“…”