Tôi đeo khuyên tai xong, đứng dậy:

“Vậy cô ta định sinh đứa bé ra à?”

Tịch Tông Dự cũng đứng lên, đưa áo khoác cho tôi:

“Không biết, chẳng liên quan gì đến anh.”

“Nhưng mà cô ta sinh ra cũng tốt, đến lúc đó mang đứa nhỏ đi làm xét nghiệm ADN mấy chục lần!”

“…”

Tôi mặc áo khoác xong, Tịch Tông Dự khẽ xoay người tôi lại, dịu dàng giúp tôi vuốt tóc dài bị kẹp trong áo ra ngoài.

“Anh có ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện với Mạnh Tâm Du, em có muốn nghe không?”

Tôi quay đầu cười, nắm tay anh bước ra ngoài:

“Không cần, xóa hết đi.”

“Chuyện này đến đây là kết thúc.”

24

Tịch Tông Dự đặt chỗ ở một nhà hàng Black Pearl.

Ăn xong, tụi tôi dạo quanh trung tâm thương mại gần đó, rồi đi xuống bãi đỗ xe.

Lên xe xong, Tịch Tông Dự chưa vội lái đi, đột nhiên nói:

“Tần Sảng, nhắm mắt lại.”

“Hả?”

“Ừ, nhắm đi.”

Tôi cảm nhận được anh nắm lấy tay phải của tôi, khẽ nâng lên.

Đầu ngón tay đeo nhẫn chạm vào cảm giác lạnh lạnh của kim loại.

Tôi mở mắt, ngạc nhiên thốt lên:

“Thật là 10 carat luôn á?!”

Tịch Tông Dự cũng hơi ngạc nhiên:

“Em đoán ra rồi? Anh cứ tưởng mình giấu kỹ lắm.”

“Lúc nãy định tặng em khi ăn tối, nhưng thấy em ăn chăm chú quá nên cố nhịn.”

“Nhưng về đến nhà thì anh lại không nhịn được nữa, nên muốn tặng luôn bây giờ.”

“Thích không?”

Tôi gật đầu.

Tịch Tông Dự nhếch môi cười:

“Cái này đeo đi làm bất tiện, sau này anh sẽ mua cho em cái nhỏ hơn, em cũng phải mua cho anh một cái nha.”

Tôi cong mắt cười:

“Được, đợi em nhận được thưởng cuối năm rồi mua cho anh.”

“…”

Thấy anh cụp môi xuống ngay, tôi dỗ:

“Đừng giận mà, em muốn tiết kiệm chút, để mua cho anh chiếc nhẫn xứng với anh.”

Tịch Tông Dự hừ nhẹ:

“Em nói đấy nhé, vậy thì mùa xuân năm sau làm đám cưới. Về địa điểm thì… anh nghĩ là hoặc bao trọn khu nghỉ dưỡng, hoặc ra nước ngoài thuê cả hòn đảo. Em thì sao?”

“Em?” Tôi cười khan, “Em nghĩ là… hay mình kín đáo một chút? Không tổ chức.”

“Không được!” Tịch Tông Dự bỗng hét lớn, “Cả hai ta đều là lần đầu kết hôn, tại sao không tổ chức? Không những tổ chức, mà còn phải tổ chức thật hoành tráng!”

“…”

Tịch Tông Dự nheo mắt, đánh giá tôi:

“Tần Sảng, em đừng nói là vẫn còn nghĩ đến chuyện ly hôn với anh đấy chứ?”

“Hả?”

Tôi còn chưa kịp nói, anh đã lớn giọng:

“Đừng có mơ! Em từng hứa rồi, ly hôn hay không là do anh quyết.”

“…Em không có nghĩ đâu.”

Tịch Tông Dự hừ một tiếng:

“Em có nghĩ cũng vô ích.”

“Có phải thấy anh quá bá đạo không? Nhưng mà anh chính là như vậy đấy, em gặp phải anh rồi.”

Tôi còn đang cố nhịn cười, lại nghe thấy anh lầm bầm:

“Dù sao trừ chuyện ly hôn ra, những chuyện khác đều do em quyết.”

“Đều do em quyết?”

“Ừ, nói là làm. Hay để anh ghi âm lại…”

Tôi giữ lấy tay anh, hỏi:

“Vậy còn chuyện sinh con thì sao?”

“Sinh con à? Em không muốn sinh hả?”

Tịch Tông Dự lại nhíu mày, gương mặt đau khổ:

“Phải sinh chứ vợ ơi, nhà mình thật sự có gia sản cần người thừa kế mà, chỉ cần sinh một đứa thôi được không? Gái trai gì cũng được.”

Nghĩ tới căn phòng màu hồng kia, tôi bật cười:

“Vậy lúc nào sinh, em được quyết chứ?”

“Phải được chứ!” Tịch Tông Dự lại nở nụ cười.

Anh thắt dây an toàn, xoay vô lăng bằng một tay, lái xe ra khỏi bãi đỗ.

“Vợ ngoan, còn một chuyện anh luôn muốn hỏi em.”

“Gì vậy?”

“Anh biết vì sao em không dẫn anh về nhà họ Tần rồi, nhưng em cũng không định dẫn anh đi thăm mẹ chúng ta sao?”

Tôi nghiêng đầu:

“Anh muốn đi thăm mẹ à? Được thôi, hôm nào em dẫn anh đi.”

Tịch Tông Dự quay đầu nhìn tôi, hơi không hài lòng:

“Sao không phải là ngày mai?”

Tôi vừa cười vừa thở dài, gật đầu liên tục:

“Được được được! Ngày mai.”

(Toàn văn kết thúc)