Chương 75
Truyện: Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Tác giả: Yến Kinh Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Mặt trời dần nghiêng về tây, chân trời một mảnh mây đỏ rực rỡ.
Thương Vãn cầm rìu từ trong lán gỗ đi ra, nhìn thoáng qua sắc trời, đặt rìu xuống, đi đến bên giếng múc nước rửa tay.
Phủi tay làm rớt giọt nước, Thương Vãn nhìn Thạch Đầu, “Lát nữa ngươi quét sạch vụn gỗ trong lán đi, tối nay dễ ngủ, ta đi đón tỷ phu ngươi.”
“Vâng.” Thạch Đầu chất những khúc gỗ lại với nhau, đáp lời.
“Nương! Con đi!” Viên Viên đội rùa nhỏ bò nhanh tới, cái đầu nhỏ ngẩng lên, con rùa nhỏ “phịch” một tiếng rơi vào đống cỏ, bốn vó lật ngửa.
“Đi thôi, cùng đón phụ thân ngươi.” Thương Vãn cúi xuống lật con rùa nhỏ lại, bế con mình lên, đi về phía bờ sông.
“Nương!” Viên Viên vươn ngón tay nhỏ chỉ về hướng ngược lại, “Phụ thân! Đằng kia!”
“Trí nhớ không tồi.” Thương Vãn dùng vạt áo lau sạch bàn tay nhỏ của Viên Viên, “Nhưng phụ thân không ở đó, ở bên bờ sông.”
Viên Viên chớp chớp đôi mắt to, cái miệng nhỏ bật ra một chữ, “Cá!”
Thương Vãn bật cười, “Ngoan con, phụ thân ngươi đi bờ sông không phải để bắt cá đâu.”
Viên Viên nhíu nhíu cái mày nhỏ lặp lại, “Cá!”
Nàng nắm bàn tay nhỏ trắng nõn thành nắm đấm, giơ lên trước mặt Thương Vãn, lay động lên xuống mấy lần.
“Cá! Viên viên!”
Thương Vãn nhìn chằm chằm nắm đ.ấ.m nhỏ tựa như bánh trôi trước mặt, mãi một lúc sau mới hiểu ra, “Ngoan con, con nói là chả cá viên sao?”
Đôi mắt to của Viên Viên sáng lên, gật mạnh cái đầu nhỏ, “Chả cá viên! Ăn!”
“Ngoan con, con mới có hai chiếc răng.” Thương Vãn chọc chọc má phúng phính của tiểu gia hỏa, “Chả cá viên làm bằng tay con cắn nổi không?”
Hai chiếc răng cũng là răng, Viên Viên tự tin ưỡn n.g.ự.c nhỏ, “Ăn!”
Thương Vãn bật cười, véo véo búi tóc nhỏ trên đầu nàng, “Được, lát nữa bắt một con cá về, làm chả cá viên cho Viên Viên nhà chúng ta ăn.”
“Nương, tốt!” Viên Viên ôm cổ Thương Vãn thân mật cọ cọ cọ, búi tóc nhỏ mấy lần chọc vào mặt Thương Vãn.
Hoàng hôn trải một vệt vàng kim lên mặt sông, sóng nước lay động, ánh vàng lấp lánh.
Trên cầu gỗ, chàng thanh niên ngồi trên xe lăn thất thần nhìn chằm chằm mặt sông, đồng tử đen thẫm phản chiếu ánh vàng vụn vỡ trên mặt sông, tựa như vì sao trong đêm tối.
Tiếng bước chân khe khẽ truyền đến từ phía sau, kèm theo một giọng sữa non nớt ngọt ngào, “Phụ thân!”
Lục Thừa Cảnh còn chưa hoàn hồn, trong lòng đã có thêm một cục thịt mềm mại đáng yêu.
Thương Vãn hỏi: “Không về nhà lại đến đây làm gì?”
Lục Thừa Cảnh cười nhẹ, “Khi ta hoàn hồn thì đã ở đây rồi.”
Thương Vãn liếc hắn một cái, nhảy xuống dưới cầu gỗ, cúi người chọn sỏi cuội.
Ánh mắt Lục Thừa Cảnh dõi theo động tác của nàng, sắc tối trong mắt lặng lẽ rút đi, nổi lên hai phần nghi hoặc, “Nàng nhặt đá làm gì?”
“Có ích.” Thương Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, “Chàng vừa rồi không phải muốn nhảy sông đó chứ? Ta tạm thời chưa có ý định làm quả phụ đâu.”
Lục Thừa Cảnh im lặng một lát, “Tạm thời?”
“Cái đó phải xem chàng sống được bao lâu chứ.” Thương Vãn vọt người một cái nhảy lên cầu gỗ, đưa cho hắn một viên sỏi cuội, “Viên Viên muốn ăn cá, chúng ta thi đấu đi, ai không bắt được cá, người đó sẽ kể cho đối phương một bí mật, thế nào?”
“Xem ra ta thua chắc rồi?” Lục Thừa Cảnh vừa nói vừa nhận lấy viên sỏi cuội nhiều màu sắc, đặt vào bàn tay nhỏ của Viên Viên, để tiểu gia hỏa cầm chơi.
“Cái đó chưa chắc, biết đâu có kỳ tích thì sao?” Thương Vãn nói xong, tiện tay ném viên sỏi cuội ra phía sau.
Lục Thừa Cảnh hơi sửng sốt, đây là cố ý nhường hắn sao?
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình đã lầm, một con cá trắm cỏ chừng bốn năm cân bị đánh choáng váng chập chờn nổi lên mặt nước.
Thương Vãn nhẹ nhàng lướt qua mặt nước như chim diều hâu, vớt con cá trắm cỏ lên, xỏ vào dây mây.
“Nương!” Viên Viên lập tức chê bai mà ném viên sỏi cuội màu sắc sang một bên, hai bàn tay nhỏ xíu kích động vỗ vỗ.
Lục Thừa Cảnh tận mắt nhìn viên sỏi cuội của mình trượt đến mép cầu gỗ, xoay tròn hai vòng tại chỗ, “tõm” một tiếng rơi vào nước, b.ắ.n lên một bông hoa nước nhỏ.
Thương Vãn xách con cá trắm cỏ cúi đầu nhìn, tặc lưỡi lắc đầu, “Bất ngờ thì thường có, kỳ tích không thường có.”
“Đây.” Thương Vãn đưa con cá trắm cỏ đang xách cho chàng thanh niên trên xe lăn, khóe mắt đuôi mày ngập ý cười, “Kỳ tích đã được đưa tới.”
Nụ cười rạng rỡ hiện vào mắt, đồng tử Lục Thừa Cảnh hơi co lại, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt một lát, cười nhạt, “Ta tình nguyện nhận thua.”
Thương Vãn nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy gò má hắn ửng hồng, giọng nói có vẻ ngập ngừng, “Ta không định nhảy sông, nàng cũng không cần dỗ dành ta như thế. Ta vừa rồi… chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ.”
“Thế này mà gọi là dỗ dành chàng sao?” Thương Vãn bật cười khúc khích, “Chàng thật là dễ dỗ.”
Nghe vậy, Lục Thừa Cảnh im lặng một lát, vén mắt nhìn lên, “Nàng… còn dỗ dành người khác sao?”
Chỉ khi so sánh mới thấy được sự khó dễ.
“Đương nhiên.” Thương Vãn mím môi về phía Viên Viên, “Chẳng phải bảo bối trong lòng chàng kia, phải ngày ngày dỗ dành sao? Chàng nghĩ ta bắt cá là vì ai?”
Lục Thừa Cảnh cúi đầu nhìn đôi mắt to chớp chớp của nữ nhi một lát, mím môi, hạ giọng nói: “Nàng biết ta hỏi không phải Viên Viên.”
“Vậy ta phải nghĩ kỹ xem sao.” Thương Vãn tiến lên đẩy xe lăn xoay nửa vòng, đi về.
Lục Thừa Cảnh dựng tai nghe một lúc lâu, không nghe thấy câu trả lời, không khỏi khẽ ho một tiếng, “Nghĩ xong chưa?”
Thương Vãn không đáp.
Lục Thừa Cảnh nhíu mày quay đầu, còn chưa nhìn rõ mặt Thương Vãn, đã thấy trên trán truyền đến cảm giác mềm mại, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.
Đôi mắt hắn từ từ mở lớn, vừa nãy đó là…
“Ta không nhớ ra nữa rồi.”
Thương Vãn cúi người, trán hai người chạm vào nhau, ánh mắt giao nhau, hơi thở quấn quýt.
“Nhưng mà, để ta dỗ dành như vậy, chàng là người đầu tiên.”
“Nàng…” Đồng tử Lục Thừa Cảnh chấn động, ráng hồng tức thì từ má lan xuống cổ, cả người hắn gần như chín đỏ.
Thương Vãn thầm tặc lưỡi, thật là hết nói nổi.
Nếu nàng vừa nãy trực tiếp hôn môi, tên này chẳng phải nổ tung tại chỗ sao?
Viên Viên bé nhỏ sốt ruột bám víu vào cánh tay phụ thân mình, cái đầu nhỏ xoay tròn cố gắng nhìn ra sau, sao thế ạ?
Thương Vãn véo véo cái mũi nhỏ của nàng, bảo nàng quay lại ngồi cho vững, kẻo lát nữa lại lăn xuống.
Đến gần nhà, sắc mặt Lục Thừa Cảnh mới trở lại bình thường, Tiểu Hôi đã từ trong núi trở về chạy đến đón Viên Viên.
Viên Viên trực tiếp từ đùi phụ thân mình trèo lên lưng Tiểu Hôi, thành thạo chỉ huy Tiểu Hôi đi tìm rùa nhỏ chơi.
Thương Vãn xách con cá trắm cỏ đưa cho Tiểu Hoàn, đợi Tiểu Hoàn mổ cá, lọc xương và thêm gia vị xong, nàng phụ trách việc quết thịt cá thành chả.
Trời nhá nhem tối, dân làng lục tục kéo đến tìm Lục Thừa Cảnh ghi công, ngửi thấy mùi thức ăn bay ra từ phía bếp, từng người một cái bụng không nhịn được mà thi nhau biểu diễn không thành kế.
Nhưng mọi người nhiều nhất cũng chỉ lén lút liếc nhìn về phía bếp, ghi chép điểm công xong liền vội vàng rời đi, như thể phía sau có chó đuổi vậy.
Trên bàn ăn, chả cá viên làm bằng tay nhận được lời khen ngợi nhất trí từ tất cả mọi người.
Viên Viên hai bàn tay nhỏ xíu cầm viên chả cá, cẩn thận dùng hai chiếc răng sữa nhỏ xíu gặm từng chút một, nước dãi chảy ướt cả yếm, trong cái bát nhỏ trước mặt vẫn còn hai viên.
Tiểu Hoàn còn lo Viên Viên gặm đến mỏi cả má, muốn giúp làm thành miếng nhỏ hơn.
“Để con bé tự ăn.” Thương Vãn xua tay, “Ngươi mà làm nát ra, con bé nhất định sẽ khóc cho ngươi xem.”
Tiểu Hoàn đành thôi, chuyên tâm ăn của mình.
Đến khi Viên Viên gặm chán, cố gắng nhét cả viên chả cá vào miệng, thì bị nương thân thân yêu tước đoạt quyền ăn chả cá viên, thay vào đó là cháo rau mềm nhũn.