Chương 261
Truyện: Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Tác giả: Yến Kinh Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: Hoàn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Từ hậu viện huyện nha bước ra, Thương Vãn cùng Thư nương tử đều khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười.
Mọi sự xem như đã thành.
Hai người cùng lên xe ngựa. Thư nương tử đưa tay xoa nhẹ thắt lưng, than rằng:
“Thật không ngờ Tôn thị phu nhân lại là người tinh thông võ nghệ. May mà có muội đồng hành, bằng không để ta cùng bà ấy giao thủ, chỉ e phải lập tức nhận thua.”
Thương Vãn cũng không ngờ vị phu nhân của Huyện thái gia này lại thích lấy võ kết bạn, bên ngoài chẳng có chút tiếng gió nào.
Tôn thị phu nhân sau khi nghe ý định của hai người, tỏ ra rất hứng thú với thương hội chỉ toàn nữ giới, nhưng bà ấy cũng là người thông minh, biết rõ nguyên nhân thật sự Thương Vãn và Thư nương tử muốn kéo bà ấy vào cuộc.
Bà ấy liền đưa ra một điều kiện: nếu muốn bà gia nhập, tất phải đánh thắng bà trước đã. Một khi giao ước thành, việc thuyết phục Huyện thái gia cũng sẽ do bà đứng ra thu xếp trọn vẹn.
Tôn thị phu nhân sử dụng một cây hồng anh thương, khí thế phi phàm, vốn tự xưng mình là bậc nữ nhân hiếm có biết quyền cước. Song so với Thương Vãn, một kẻ từng lăn lộn nơi mạt thế, thì quả thật chẳng đáng để nhắc đến.
Vì muốn giữ thể diện cho Tôn thị phu nhân, Thương Vãn còn cố ý hạ thủ lưu tình.
Kết cục, trận đối chiêu ấy nàng thắng, mọi việc cũng đàm phán ổn thỏa.
Thư nương tử tựa lưng ra sau, nghiêng đầu nhìn Thương Vãn, mỉm cười nói:
“Đợi văn thư ban xuống, muội chính là Hội trưởng của Lãng Thương Hội chúng ta rồi.”
Thương Vãn rót một chén trà đưa tới:
“Tỷ chẳng phải cũng là Phó hội trưởng hay sao?”
Thư nương tử đón lấy chén trà, nhìn nàng chằm chằm một lúc, khẽ hừ nhẹ một tiếng:
“Cũng chỉ có muội thôi. Nếu đổi lại là người khác, vị trí Hội trưởng này, ta tất chẳng chịu nhường.”
Thương Vãn bật cười:
“Ta làm Phó hội trưởng cũng được, xưa nay không kén chọn chức vị.”
Thư nương tử không đáp lời, chỉ nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Như đã bàn trước đó, hội quán tạm thời đặt tại biệt viện của Đường nương tử. Các quy củ cũng theo như đã định. Nếu sau này phát triển thuận lợi, thì dời đi cũng chưa muộn.”
Nàng nghiêng đầu nhìn nữ tử đối diện, chậm rãi cất lời:
“Hiện muội đang mang thai, không nên vất vả quá độ. Theo ý ta, đường sá gập ghềnh, chẳng lợi cho việc an thai. Chi bằng sinh xong hài tử rồi hãy lên đường, chẳng phải vững vàng hơn sao?”
Thương Vãn nghe vậy, thầm nghĩ trong bụng — quả nhiên ý này giống hệt lời khuyên lúc trước của ba người trong nhà.
Với thể chất hiện tại của nàng, đến nhảy vực còn chưa chắc tổn thương đến thai nhi, huống chi nàng lại có linh tuyền thủy hộ thể, chút hành trình này thực chẳng đáng gì.
Thấy Thương Vãn đã quyết, Thư nương tử cũng không khuyên thêm, chỉ khẽ thở dài:
“Đợi muội sinh xong hài tử, e rằng tiền đồ của phu quân muội cũng đã an định. Khi ấy nhớ gửi thư về, ta cùng các tỷ muội trong hội sẽ đến thăm mẹ con muội một phen.”
Thương Vãn bật cười, cố ý nói:
“Chư vị tỷ tỷ đều đến thăm ta, chẳng lẽ không lo việc kinh doanh nữa hay sao?”
“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, sao có thể đi hết được?” Thư nương tử giơ tay điểm không Thương Vãn, dặn dò: “Nhớ gửi thư về đấy.”
“Được.” Thương Vãn đáp lời, “Đợi ta an ổn đâu vào đấy, nhất định sẽ gửi thư về.”
Được lời bảo đảm này, Thư nương tử lúc này mới hài lòng.
Nàng tiếp tục cùng Thương Vãn bàn bạc vài câu chuyện về thương đội, đợi nói chuyện gần xong mới hỏi: “Em định khi nào khởi hành?”
Thương Vãn: “Đợi văn thư của thương hội được ban xuống sẽ khởi hành, Kinh thành cách xa, đi sớm hơn đi muộn tốt hơn.”
Đường xá xa xôi, đi sớm một chút, nói không chừng còn kịp đón năm mới ở Kinh thành.
Thư nương tử gật đầu, đến Kinh thành còn chưa biết tình hình thế nào, khởi hành sớm cũng tốt.
Nàng nói:
“Trước khi muội khởi hành, nhớ báo một tiếng, các tỷ muội trong hội sẽ cùng ra ngoài tiễn đưa. Những vị tỷ muội ở ngoài thành, hay tin muội sắp rời đi, cũng đã sai người đưa lễ vật tới, đều để cả ở chỗ ta.
Đặc biệt là Hồng Mai, nàng ấy đã sớm cho người đưa đồ tới. Những bộ y phục nhỏ cho Viên Viên đều do chính tay nàng ấy may lấy. Trước khi lên đường, nhớ ghé nhà ta mà nhận.”
Thương Vãn nghe xong, trong lòng không khỏi bất ngờ, lại dâng lên một trận ấm áp.
Xe ngựa dừng trước cửa Thương phủ, Thư nương tử không xuống xe, chỉ vén rèm vải vẫy vẫy tay về phía Thương Vãn.
Đợi xe ngựa đi xa Thương Vãn mới xoay người đi vào phủ.
Thạch Đầu cõng theo thư hòm, đang chuẩn bị ra ngoài, vừa trông thấy Thương Vãn liền cười gọi:
“Tỷ ơi, Lạc viện trưởng sai người đến mời muội qua phủ một chuyến, buổi trưa muội không về dùng bữa đâu.”
Thương Vãn ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên đã gần tới giờ ngọ thực.
Nàng bất đắc dĩ nhìn Thạch Đầu, khẽ trách yêu:
“Giờ này còn vội vã đi, muội định sang phủ họ Lạc dùng bữa cho kịp giờ ngọ sao?”
Chẳng phải cứ nhằm lúc dùng cơm mà đến, là hóa ra sang ăn chực hay sao?
Thạch Đầu chớp mắt, ngây thơ hỏi lại:
“Vậy… hay là muội ở nhà ăn xong rồi hãy đi?”
Thương Vãn nhướng mày hỏi:
“Người tới có dặn phải đến gấp hay chăng?”
Thạch Đầu gật đầu.
“Vậy thì muội cứ đi đi.”
Thương Vãn vừa nói, vừa đưa tay giúp Thạch Đầu chỉnh lại dây đeo thư hòm:
“Chắc là Lạc viện trưởng có việc gấp muốn gặp muội.”
“Dạ, muội đi trước đây!”
Thạch Đầu đáp lời, từ đi bộ chuyển thành chạy, sợ Lạc viện trưởng phải đợi lâu.
Thương Vãn quay về phòng, thay một bộ thường y sạch sẽ, rồi mới thong thả đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng, Lục Thừa Cảnh đang ôn nhu ngồi đọc sách sử cho Viên Viên nghe.
Tiểu oa nhi ngồi gọn trong lòng phụ thân, nghe đến đoạn dài thì đầu nhỏ gật gật, chẳng rõ là buồn ngủ hay thật sự hiểu được.
Thương Vãn tiện tay lấy một quả quýt trên án thư, nhẹ nhàng bóc vỏ, rồi nhét múi quýt vào miệng một lớn một nhỏ.
Quýt chua chua ngọt ngọt, mọng nước tươi ngon, phụ tử hai người đều vô cùng mãn nguyện.
“Nàng ta đã đồng ý rồi, chừng hai ngày nữa văn thư sẽ được ban xuống.”
Thương Vãn nuốt múi quýt trong miệng, rồi mới quay sang nói với Lục Thừa Cảnh:
“Việc ở Linh Dược Các cùng trang viên, thiếp đã thu xếp thỏa đáng. Còn chàng thì sao?”
Lục Thừa Cảnh khẽ gật đầu:
“Mọi sự trong thôn đã sắp đặt đâu vào đó. Người mà nàng chọn đều là hạng lanh lợi, biết tiến thối, không cần lo.”
“Thuận lợi là tốt rồi.”
Thương Vãn lại bóc thêm múi quýt, nhét vào miệng bé con đang nhìn mình lom lom, cười hỏi:
“Thế còn con thì sao?”
Đôi mắt tròn xoe chớp chớp, Viên Viên gật đầu lia lịa, vừa cắn múi quýt vừa lèm bèm:
“Bạn nhỏ, xong rồi ạ.”
Viên Viên cũng đã đi từ biệt đám tiểu thú trong núi, tiện đường tiễn Tiểu Hôi trở về tộc cũ, để nó tiếp tục làm sói vương, bảo vệ đàn.
Đồng thời, bé cùng các bạn nhỏ trong thôn đã hẹn ước, phải bảo vệ thôn làng, giữ gìn dược liệu, không để kẻ xấu ức h.i.ế.p dân lành.
Nếu chẳng may gặp phải kẻ gian khó đối phó, thì chim chóc sẽ bay đi báo tin cho bé.
“Giỏi lắm.”
Thương Vãn nghiêng người, hôn lên khuôn mặt tròn xoe đáng yêu của cục cưng trong lòng.
Lục Thừa Cảnh bỗng dưng ho khẽ một tiếng.
Thương Vãn ngẩng đầu nhìn chàng, chỉ thấy Lục Thừa Cảnh hơi nghiêng mặt, vẻ mặt có chút... ấm ức.
Thương Vãn: “…”
Con hồ ly này… cũng chỉ mới hai tuổi sao?
Lục Thừa Cảnh ánh mắt sáng rỡ, thấp giọng gọi:
“Nương tử.”
Thương Vãn yên lặng một thoáng, sau đó ngẩng đầu, cúi sát lại hôn lên má chàng một cái.
Thôi thì, hồ ly do mình nuôi, có dính có dỗi cũng phải dỗ cho yên.
“Muội muội…”
Viên Viên vươn bàn tay nhỏ sờ lên bụng nương thân, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn nàng, cũng muốn hôn muội muội một cái.
Thương Vãn cúi nhìn bụng mình vẫn còn phẳng lì:
“…”
Thần thiếp… thật chẳng thể làm nổi việc ấy a!
…
Đêm xuống, Tiểu Hoàn và Thạch Đầu nối gót nhau trở về, vừa kịp lúc bữa tối.
Tiểu Hoàn khá vui vẻ, cuối cùng cũng đã bán Bảo Nguyệt Trai với giá cả khiến nàng hài lòng, ngày mai sẽ đến huyện nha sang tên.
Thạch Đầu sắc mặt lại có chút ủ rũ, Thương Vãn gắp một đũa cá vào bát hắn, hỏi: “Lạc tiên sinh mắng đệ à?”
“Không có ạ.” Thạch Đầu lắc đầu, “Viện trưởng tặng đệ rất nhiều sách, trên đó có những lời phê chú của viện trưởng, viện trưởng bảo đệ phải xem kỹ, nói rằng lão ấy đặt nhiều kỳ vọng vào em.”
“Đây là chuyện tốt mà.” Tiểu Hoàn quay đầu nhìn sang, “Sao đệ lại mặt mày ủ rũ thế?”
“Không phải vì chuyện này.” Thạch Đầu thở dài, “Viện trưởng muốn làm mai mối cho em.”
“Làm mai mối ư?!” Tiểu Hoàn kinh ngạc trợn tròn mắt, “Cô nương nhà nào?”
Thương Vãn cũng tò mò không kém, Lục Thừa Cảnh đang đút cơm cho Viên Viên cũng dõi mắt nhìn theo.