Chương 72
Truyện: Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Tác giả: Yến Kinh Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: Hoàn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
“Con trâu này của ngươi là trâu bệnh phải không?” Thạch Đầu đi vòng quanh con trâu đang nằm phục dưới đất một vòng, ra vẻ già dặn nói: “Tổ phụ ta từng là thú y, ngươi đừng hòng lừa ta.”
Loại khách hàng giả vờ có kinh nghiệm như vậy hán tử trung niên đã gặp nhiều rồi, liếc mắt một cái liền nhận ra Thạch Đầu không đủ tự tin.
“Khách quan đừng nói bậy, trâu của ta tốt lắm.” Hán tử trung niên giải thích: “Hôm qua kéo hàng nặng, chân trâu không may bị thương, ta vừa mới tìm đại phu xem qua, hai ngày nữa là có thể khỏe lại.”
Thạch Đầu bĩu môi tỏ vẻ không tin, “Bị thương ở đâu? Sao ta không thấy?”
Hán tử trung niên chỉ vào chân trâu, “Đại phu nói, vết thương ở trong thịt, bên ngoài không nhìn thấy được.”
Thạch Đầu bán tín bán nghi tiến lại gần nhìn kỹ, còn đưa tay sờ sờ, rồi ra vẻ quan trọng gật đầu, “Quả nhiên là thương ở trong da thịt, vết thương này ta sờ là biết ngay.”
Khóe mắt tiểu nhị giật giật, không hiểu thì đừng có giả vờ hiểu chứ, thuận theo lời của đông gia mà nói, chẳng phải sẽ bị lừa c.h.ế.t sao?
Hán tử trung niên càng thêm khẳng định Thạch Đầu chỉ là giả vờ già dặn, thực ra là một thằng nhóc con, chẳng hiểu gì cả.
Hắn hắng giọng, “Con trâu này ta mua về mất mười lạng bạc, nếu ngươi thành tâm mua, thêm ba lạng nữa, ta sẽ bán kèm xe trâu cho ngươi, coi như nửa tặng nửa bán.”
Tiểu nhị: Hay thật, đông gia không hề có ý định lỗ chút nào.
“Ngươi lừa gạt chúng ta à?” Tiểu Hoàn trừng mắt nhìn hán tử trung niên, quay sang nói với Thương Vãn và Lục Thừa Cảnh: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, ở chợ Đông một con trâu chỉ bán sáu lạng, cộng thêm xe trâu cũng chỉ tám lạng, hắn ta coi chúng ta như lũ khờ mà cắt cổ, chúng ta cứ đến chợ Đông mua đi.”
“Ta ghét kẻ lừa đảo.” Thương Vãn nhìn Lục Thừa Cảnh, dịu giọng nói: “Tướng công, sau này nhà mình thuê xe cũng đừng đến đây nữa.”
Lục Thừa Cảnh liếc nhìn hán tử trung niên, gật đầu với Thương Vãn, nụ cười đầy cưng chiều, “Đều nghe nương tử cả.”
Thương Vãn trên mặt cười duyên, trong lòng thì nghĩ, về nhà phải để con hồ ly nhà nàng cười nhiều như vậy mới được.
Tiểu Hoàn lập tức gọi Thạch Đầu, “Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi!”
“Đến đây.” Thạch Đầu lập tức đi tới.
Hán tử trung niên vừa thấy con vịt béo đến miệng sắp bay đi, vội vàng gọi người lại, “Khoan đã! Công tử, ta vừa nói là giá ta mua về, nếu ngài thành tâm mua, ta có thể hạ giá cho ngài.”
Lục Thừa Cảnh không quay đầu lại.
Hán tử trung niên liếc mắt ra hiệu cho tiểu nhị, tiểu nhị lập tức chạy tới dang hai tay chắn trước mặt bốn người.
“Các ngươi còn muốn cường mua cường bán ư?” Thạch Đầu tiến lên một bước, khí thế mười phần trừng mắt nhìn tiểu nhị, “Các ngươi không đi dò hỏi xem thiếu gia nhà ta là ai sao, nếu các ngươi dám động đến một sợi tóc của thiếu gia nhà ta, ngày mai quan phủ liền đến sao chép Xa Mã Hành này!”
Tiểu nhị nghe thấy lai lịch này không tầm thường rồi, hắn âm thầm đánh giá Lục Thừa Cảnh, vị này nhìn đã thấy mang theo tiên khí, vị thiếu phu nhân bên cạnh cũng có tướng mạo và khí chất rất xuất chúng, nhà thường chắc chắn không nuôi dưỡng được.
Hắn nhìn về phía đông gia nhà mình, giờ còn chặn lại hay không đây?
Hán tử trung niên trong lòng cũng có chút lo lắng, chuyện này đã dính dáng đến quan phủ rồi, chẳng lẽ là thân quyến của vị tri phủ đại nhân nào đó?
Thạch Đầu quát tiểu nhị: “Còn không tránh ra!”
“Tiểu huynh đệ bớt giận, có gì từ từ nói.” Hán tử trung niên cân nhắc xong, liền chạy tới trước mặt Lục Thừa Cảnh chắp tay thi lễ, “Vừa rồi tiểu nhân có mắt không tròng, đã chậm trễ công tử. Công tử và phu nhân xin đừng giận, giá tiền xe trâu có thể thương lượng, có thể thương lượng mà.”
“Tướng công, chúng ta cứ đi thôi.” Thương Vãn liếc xéo hán tử trung niên, cố ý kiếm chuyện: “Hắn ta nhìn là biết không phải người tốt.”
Lục Thừa Cảnh: “Đều nghe theo nương tử cả.”
Một vẻ mặt như thể bị sắc đẹp làm cho mê muội.
Hán tử trung niên thầm khinh bỉ mấy tiếng, cái gì cũng nghe lời vợ, đúng là không phải nam nhân!
Trên mặt hắn lại tươi cười nịnh nọt, “Phu nhân nói đùa rồi, tiểu nhân vốn là người thành thật chính trực nhất, hàng xóm láng giềng đều biết. Không biết phu nhân mua con trâu này về để làm gì?”
“Chẳng qua là mua về ăn…” Lời nói được một nửa, Thương Vãn vội vàng che miệng lại, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ hối hận.
Hán tử trung niên tinh ranh biết bao, hóa ra là mua trâu về ăn, vậy thì quả thật phải tìm một lý do quang minh chính đại.
Bản triều đối với kẻ tự ý g.i.ế.c trâu cày trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.
Y chiếu luật pháp, kẻ cố ý g.i.ế.c ngựa/trâu của người khác, trượng thất thập, đồ nhất niên bán; tự ý g.i.ế.c ngựa/trâu của mình, trượng nhất bách; trâu cày bệnh c.h.ế.t không bẩm báo quan phủ, tự ý lột da xẻ thịt, xuy tứ thập.
Hán tử trung niên đoán Thương Vãn thèm thịt bò, lại không tiện công khai mua về giết, nên dùng cách vòng vo là mua xe trâu.
Ban đầu hắn còn lo lắng bán trâu bệnh cho hai người Thương Vãn sẽ gây ra rắc rối, giờ biết hai người mua về để ăn thì đã yên tâm rồi.
Hắn lại cẩn thận nhìn kỹ tướng mạo của Lục Thừa Cảnh, quả thật là một gương mặt lạ lẫm. Chiếc xe lăn kia cũng được làm từ vật liệu cực tốt, đặt ở xưởng mộc thế nào cũng phải bán được ba bốn trăm lạng bạc.
Đứa bé đang ngủ trông như ngọc như tuyết, rất đáng yêu, trên người mặc tơ lụa, nhìn là biết được nuôi dưỡng từ nhà giàu có.
Sau vài lần cân nhắc, hán tử trung niên nở nụ cười lấy lòng, “Nếu công tử và phu nhân thành tâm mua, tiểu nhân sẽ hạ giá, sáu lạng bạc thế nào?”
Tiểu Hoàn bĩu môi, “Chợ Đông cũng bán sáu lạng, mà còn là trâu khỏe mạnh.”
“Cô nương, chợ Đông người đông miệng tạp, sao có thể tiện lợi như Xa Mã Hành của ta?” Hán tử trung niên cười đầy thâm ý, “Miệng ta kín lắm.”
Thương Vãn liếc hắn một cái, cúi người ghé sát tai Lục Thừa Cảnh thì thầm hai câu.
Lục Thừa Cảnh gật đầu, nắm lấy tay nàng mân mê, vẻ mặt phó mặc mọi chuyện.
Hán tử trung niên trong lòng càng thêm khinh thường, nhưng nhìn dung mạo của Thương Vãn, hắn lại cảm thấy nếu mình lấy được một thê tử đẹp như tiên nữ vậy, e rằng cũng sẽ cưng chiều nâng niu nàng.
Vợ hắn ở nhà hung dữ như hổ, nào có vị phu nhân này nói năng dịu dàng, tựa như chim nhỏ nép vào người?
Thương Vãn nói: “Con trâu này có bệnh hay không, trong lòng ngươi rõ nhất, cộng thêm xe trâu, tổng cộng năm lạng bạc. Nếu ngươi đồng ý bán, hai ngày nữa chúng ta sẽ về phủ thành, đồ đạc không ít, phải thuê mấy cỗ xe ngựa, đến lúc đó sẽ thuê hết ở Xa Mã Hành của ngươi.”
Hán tử trung niên nhẩm tính trong lòng, hai tháng nay cho thuê xe trâu cũng giúp hắn kiếm lại được ít vốn, cộng với năm lạng bạc Thương Vãn đưa, coi như là hòa vốn.
Nếu thật sự có thể làm được mối làm ăn thuê xe ngựa này, bán với giá năm lạng cũng không lỗ.
Quyết định xong, hán tử trung niên lại thở dài một tiếng, “Ôi, năm lạng bạc thực sự lỗ vốn, Xa Mã Hành của tiểu nhân cũng là buôn bán nhỏ, giờ việc làm ăn khó khăn quá…”
Thương Vãn lên tiếng cắt ngang lời hắn, “Ta có thể ký khế ước với ngươi, hai ngày nữa nhất định sẽ phái người đến Xa Mã Hành thuê xe ngựa.”
Hán tử trung niên đợi đúng câu này, nói mấy lời hay ho rồi đồng ý ngay, soạn khế ước xong, hai bên ký kết.
Lục Thừa Cảnh xem qua khế ước, đại ý các điều khoản là, đến ngày đã hẹn, bất kể có người đến Xa Mã Hành thuê xe ngựa hay không, tiền thuê đều phải trả đủ, nếu không sẽ do quan phủ cưỡng chế thi hành.
Mắt hắn hơi sâu lại, nhìn Thương Vãn lấy ra một con ấn vuông đóng lên khế ước, giao cho hán tử trung niên, “Đến lúc đó cứ đến Lục gia ở phía bắc thành mà lấy tiền.”