Chương 204
Truyện: Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Tác giả: Yến Kinh Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: Hoàn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Cửa hàng đã được chốt, tiếp theo có rất nhiều việc phải làm.
Sau bữa tối, cả nhà quây quần dưới giàn hoa trong sân hóng mát, tiện thể sắp xếp những việc cần làm tiếp theo.
Tiểu Hoàn ôm quả dưa hấu lớn được ngâm lạnh trong giếng ra, cắt và chia phần.
Dưa hấu là sản phẩm của linh điền, trước đây Viên Viên đã cho chim chóc tha về không ít hạt giống, Thương Vãn cũng không nhận ra là loại gì, dứt khoát đều ngâm qua nước suối linh rồi gieo thử.
Không ngờ lại có không ít bất ngờ, dưa quả rau củ, hoa cỏ dược liệu, đều có đủ cả.
Dây dưa hấu chỉ có hai gốc, may mắn linh điền không kén hạt giống, nếu gieo ở bên ngoài chắc chắn không sống được.
Hiện tại trong không gian của Thương Vãn có mười mấy quả dưa hấu lớn, nàng đặc biệt dặn dò mọi người giữ lại hạt dưa hấu, sau này còn có thể tiếp tục trồng.
Sở Húc rất tò mò dưa hấu từ đâu mà có, Thương Vãn mặt không đổi sắc nói dối, “Viên Viên mang từ trong núi về, ngươi hỏi Viên Viên đi.”
Sở Húc lon ton chạy đi hỏi Viên Viên.
Viên Viên chớp chớp đôi mắt to tròn, giọng sữa non mềm mại ngọt ngào: “À?”
“Chính là cái này,” Sở Húc chỉ vào miếng dưa hấu đã cắt sẵn trong đĩa hoa quả, “Muội hái từ đâu vậy?”
Viên Viên: “Trồng ạ.”
“Đúng vậy, hái từ đâu?”
Sở Húc chỉ cho rằng tiểu oa nhi phát âm không chuẩn, kiên nhẫn sửa lại phát âm cho Viên Viên, sau đó lại hỏi cùng một câu hỏi.
Viên Viên lần này không trả lời nữa, chỉ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hắn, ánh mắt nhỏ ẩn hiện vẻ ghét bỏ.
Sở Húc c: “???”
Vì sao Viên Viên lại ghét bỏ hắn?
Viên Viên bảo rằng, nàng đã trả lời hai lượt rồi, tiểu ca ca sao mà ngốc nghếch quá!
Cuối cùng, Sở Húc cũng không thể moi được đáp án chính xác từ miệng Viên Viên.
Dưa hấu chưa trải qua quá trình chọn lọc giống ở đời sau, vỏ dưa khá dày, ăn tuy nhiều nước nhưng chỉ có chút ít vị ngọt, hạt dưa lại đặc biệt nhiều.
37: Việc này lại tiện cho Thương Vãn thu thập hạt giống.
Linh điền có chức năng ưu tiên chọn lọc, đợi gieo trồng thêm vài lần, nói không chừng là có thể ăn được những trái dưa hấu to ngọt mọng nước rồi.
Mấy ngày nay, linh điền trong không gian của Thương Vãn lại tăng thêm hai mảnh, hiện giờ đã có ba mươi bốn mảnh.
Điều này càng khiến nàng tin vào kết luận rằng sự tăng trưởng của linh điền có liên quan đến việc cứu người.
Mọi người vừa ăn dưa hấu vừa phân công công việc.
Cửa hàng cần được sửa sang lớn, Thương Vãn định đích thân giám sát, còn việc nhà thì giao cho ba người Lục Thừa Cảnh phụ trách.
Việc bào chế thảo dược vẫn chưa thông báo cho dân làng, Lục Thừa Cảnh định ngày mai đi gặp Ngô lão gia để bàn chuyện này, sau đó mời các trưởng lão trong thôn đến, lắng nghe ý kiến của họ.
Dù sao các trưởng lão ở trong thôn lâu năm, họ rõ nhất việc dân làng sẽ có phản ứng ra sao.
Thạch Đầu phải trông nom ruộng đồng, lại còn phải chịu trách nhiệm bào chế thảo dược, còn Tiểu Hoàn thì lo việc ăn uống của mọi người, tiện thể tranh thủ giúp đỡ Thạch Đầu một tay.
Sở Húc tích cực giơ bàn tay nhỏ lên: “Ta thì sao? Ta cũng muốn giúp đỡ.”
“Con!” Viên Viên miệng vẫn còn ngậm một miếng dưa hấu, thấy tiểu ca ca giơ tay, nàng cũng vội vàng giơ bàn tay nhỏ lên, vì nói quá vội, nước dưa trong miệng b.ắ.n thẳng ra ngoài.
May mà đối diện không có ai ngồi, nhưng Lục Thừa Cảnh đang ôm nàng thì bị vạ lây, vạt áo dưới bị nước dưa nhuộm thành màu hồng nhạt.
Tiểu Hoàn “à” một tiếng, cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Chất liệu vải của bộ y phục này rất tốt, nhưng cũng chính vì chất liệu tốt nên dính nước dưa hấu sẽ khó giặt, nếu vò quá mạnh, y phục sẽ hỏng.
Bộ y phục này của tỷ phu e là chỉ có thể mặc ở nhà mà thôi.
“Không sao cả.” Lục Thừa Cảnh không mấy bận tâm xua tay, lấy khăn tay lau sạch nước dưa ở khóe miệng Viên Viên, ôn hòa nói: “Đừng vội, nuốt hết đồ trong miệng xuống rồi hãy nói chuyện.”
Tiểu oa nhi vẫn chưa biết một miếng dưa hấu của mình đã làm mất năm lượng bạc, đang toe toét miệng cười với phụ thân của mình.
Lục Thừa Cảnh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nàng, lấy vỏ dưa trong tay khuê nữ ra, đổi cho nàng một miếng khác.
Viên Viên cúi đầu ăn cái ực một miếng, khuôn mặt nhỏ vừa mới lau sạch lại dính nước dưa hấu. Cái miệng nhỏ hồng hào chu ra, phụt phụt nhổ hạt dưa vào chậu, tiếng kêu giòn tan.
“Thương di, ta muốn giúp.” Sở Húc thu ánh mắt khỏi Viên Viên, vươn tay níu lấy cánh tay Thương Vãn, dùng sức lay lay.
Thương Vãn đưa cho hắn một miếng dưa hấu, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Việc gì cũng được sao?”
Thương Vãn gật đầu: “Ngươi nói trước đi.”
Sở Húc đảo mắt, hì hì cười nói: “Ta muốn đi theo nàng.”
Trong thôn quá đỗi nhàm chán, tuy huyện thành không bằng kinh thành, nhưng ít ra cũng là một nơi mới lạ.
Thương Vãn suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.
Bên Sở gia quân còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đặt Sở Húc dưới tầm mắt mà trông chừng, nàng cũng an tâm hơn.
Nói một cách khó nghe, vạn nhất lại có thích khách tìm đến, có nàng ở đó, đứa bé ít nhất cũng tính mạng vô lo.
Viên Viên bây giờ có lẽ đã hiểu rõ lời nói, tích cực biểu thị mình cũng muốn đi theo nương thân.
Đội ngũ một người của Thương Vãn phút chốc có thêm hai hài tử.
Tiểu Hoàn lo lắng Thương Vãn phải theo dõi tiến độ sửa sang cửa hàng, không có thời gian chăm sóc hai đứa trẻ, bèn muốn giúp Thương Vãn san sẻ, ít nhất giữ lại một đứa.
Nhưng hai đứa trẻ, đứa trái đứa phải ôm chặt cánh tay Thương Vãn, ai cũng không chịu ở lại.
Ngay cả khi Tiểu Hoàn dùng món ngon để dụ dỗ, hai đứa trẻ cũng không hề lay động.
Thương Vãn đành phải ước pháp tam chương với hai đứa, đến thành không được chạy lung tung, phải đi theo nàng.
Hai đứa trẻ đương nhiên đồng miệng đáp ứng.
Mọi việc đã định, Thương Vãn bắt đầu những ngày sớm đi tối về bận rộn sửa sang.
Ngày đầu tiên vào thành, Viên Viên không có sói đi bộ đã tìm ngay cho mình một con ch.ó đi bộ.
Con chó đen không biết từ đâu chạy đến, lông mềm mượt, đen nhánh sáng bóng, béo tốt khỏe mạnh, nhìn qua là biết được nuôi dưỡng rất tốt.
Thương Vãn đau đầu day day thái dương: “Ngoan bảo, muội dụ dỗ nó từ đâu đến vậy?”
Viên Viên nghiêng đầu nhìn Sở Húc c, hiển nhiên tiểu oa nhi không biết mình đã đi đến nơi nào.
Thế là Thương Vãn cũng nhìn sang Sở Húc c.
Tiểu thiếu gia Sở Húc kiến thức rộng rãi ưỡn n.g.ự.c nhỏ, cái miệng nhỏ thốt ra hai chữ: “Sòng bạc.”
Hay cho thằng bé, nàng chỉ không để ý một chút thôi, hai đứa nhỏ này sao lại chạy đến sòng bạc rồi?
Đã nói là chỉ ra góc phố mua kẹo người mà?
“Có trả tiền không?”
Hai đứa trẻ cùng lắc đầu.
Bàn tay nhỏ của Viên Viên v**t v* con ch.ó đen to lớn trông rất hung dữ, cười tủm tỉm với Thương Vãn: “Nương, nó theo con… chạy, đến đây ạ.”
Sở Húc bên cạnh dịch và bổ sung: “Con chó này bị nhốt trong lồng lớn, ở đó còn rất nhiều lồng lớn, chỉ có con ch.ó này là béo nhất và đẹp nhất, Viên Viên rất thích.”
Nghe xong lời của hai đứa nhỏ, Thương Vãn đoán rằng con ch.ó đen này hẳn là chó chiến của sòng bạc, nghe Sở Húc miêu tả, phỏng chừng còn là một trong những con lợi hại nhất.
Nàng bất lực nói: “Thích cũng không thể trộm chó của người ta chứ.”
“Không trộm!” Viên Viên vẫy vẫy bàn tay nhỏ với nương thân, chó con tự mình chạy ra ngoài đó, không phải trộm đâu.
Sở Húc cũng giúp giải thích, hai đứa đi theo một con mèo vàng, chui qua lỗ chó vào sòng bạc.
Có lẽ vì hai đứa trẻ thân hình nhỏ bé, sòng bạc vậy mà không ai phát hiện ra bọn chúng.
Hai người đi theo con mèo vàng đến nơi nhốt lồng chó, Viên Viên dùng thuốc mỡ nương thân đưa giúp một con ch.ó lớn bị thương rất nặng chữa trị, bôi thuốc xong hai người liền rời đi. Đợi ra ngoài hai đứa mới phát hiện con ch.ó đen lớn đi theo mình, một đường đi theo về đến cửa hàng.
Chó ven đường đừng tùy tiện nhặt về a.
Viên Viên vươn tay nhỏ ôm lấy cổ chó đen, đôi mắt to tròn long lanh nhìn nương thân, mềm mại ngọt ngào nói: “Thích lắm!”
Thương Vãn vốn cưng chiều con cái: “Thích thì cứ giữ lại.”
Đợi nàng rảnh rỗi sẽ ghé sòng bạc, bỏ tiền ra mua lại con ch.ó đen là được.