Chương 108
Truyện: Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Tác giả: Yến Kinh Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: Hoàn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Lục Thừa Cảnh lo lắng lát nữa sẽ quá đẫm m.á.u mà dọa sợ hai đứa trẻ, liền bảo Lượng Lượng đưa Viên Viên đi chơi trong lều, dặn nếu y không gọi thì đừng ra.
Viên Viên đâu muốn đi, nhưng tiểu ca ca nói sẽ dạy nàng đánh bi, tiểu gia hỏa này mới ngoan ngoãn được ôm đi.
Thương Vãn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, nói với Tiểu Hoàn và Thạch Đầu: “Muốn cắt thì mau lên, có người đến rồi.”
Lời vừa dứt, trước mắt Thạch Đầu loáng lên một vệt dao, giây tiếp theo, m.á.u ấm nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt.
Tiểu Hoàn tay nhấc d.a.o hạ, vung hai nhát d.a.o thái dứt khoát như chặt xương, từ nay trên đời này lại có thêm một Cao công công.
“A! Bẩn c.h.ế.t đi được!” Thạch Đầu bật dậy, ghét bỏ chạy đến bên giếng múc nước rửa mặt.
Máu chảy dài đến chân, Tiểu Hoàn cầm con d.a.o thái dính máu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Cao Kỳ.
Quần Cao Kỳ đầy vết máu, dưới cơn đau kịch liệt khi mất đi cội nguồn dòng dõi, hắn trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu, thân người cùng tứ chi co giật không ngừng, từ cổ họng phát ra tiếng rên ư ử dồn dập, tựa như dã thú bi thương.
Đoạn vật chướng mắt kia được bọc trong mảnh vải lăn sang một bên.
“Thủ pháp không tệ,” Thương Vãn giơ tay búng một tiếng, “Mau chóng bố trí một chút.”
Đã nói là tai nạn, vậy thì nhất định phải là tai nạn.
Mã Kiệt Dũng thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Thương Vãn và mọi người, trong lòng tò mò như mèo cào.
“Làm việc của ngươi đi, không nên nhìn thì đừng nhìn.” Hà Tứ Chỉ vỗ một cái vào lưng đồ đệ.
“Ta chỉ nhìn một cái.” Miệng nói vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của sư phụ mình, Mã Kiệt Dũng vẫn lè lưỡi, cúi đầu thành thật làm việc.
Bên này vừa dọn dẹp xong xuôi, Cao lão thái và Quế thị bà bà và tức phụ đã khí thế hung hăng tìm đến tận cửa.
Phía sau hai người còn có hơn mười người trong thôn, có nam có nữ, Lý Tiểu Sơn cũng trà trộn trong đó.
Hắn nhanh chóng chạy tới, “Tỷ Tiểu Hoàn, ta nghe nói tên khốn Cao Kỳ bắt nạt tỷ, tỷ sao rồi?”
“Tỷ không sao.” Tiểu Hoàn mỉm cười trấn an hắn.
Cao Kỳ biến ngay thành Cao công công, luồng khí nghẹn trong lòng nàng đã thông suốt rồi!
“Không sao là tốt rồi.” Lý Tiểu Sơn vỗ vỗ ngực, vừa rồi hắn nghe tin đồn trong thôn đã sợ c.h.ế.t khiếp, còn chẳng đợi ca ca của mình, vội vàng chạy đến xem tình hình.
Lục Thừa Cảnh quét mắt nhìn mọi người, giả vờ không hay biết nói: “Không hay chư vị vội vàng đến đây có việc gì?”
Mọi người nhất trí dời tầm mắt sang hai bà cháu Cao lão thái và Quế thị.
Hai má Quế thị sưng đỏ, trông hệt như bánh màn thầu bị trương phềnh. Tóc mai rũ rượi, phối hợp với vẻ mặt tiểu tức phụ chịu ủy khuất kia, quả thật có chút đáng thương.
Cao lão thái chống gậy tiến lên, đôi mắt đục ngầu chợt lóe lên tia tinh quang, nhìn chằm chằm Lục Thừa Cảnh.
“Lục tú tài, ngươi là người đọc sách, luận lễ nghĩa liêm sỉ hẳn phải hiểu rõ hơn lão già này. Tú tài nương tử đột nhiên ra tay đánh Nhi tức ta, vãn bối ra tay với trưởng bối, chung quy cũng nên cho một lời giải thích!”
Lục Thừa Cảnh vẻ mặt nghi hoặc, “Ngươi là?”
Cao lão thái nghẹn lời, bực tức nói: “Ta là người Cao gia, theo lễ, ngươi gọi ta một tiếng tổ mẫu cũng không quá đáng.”
Thương Vãn bĩu môi, đây là lễ nghi kiểu gì?
Chính mình không nuôi dạy ra chất nhi tốt, lại cứ thế mà nhận người nhà kẻ khác sao?
“Tổ mẫu của tại hạ đã nhập thổ nhiều năm, tổ phụ trước khi tiên thệ cũng chưa từng tái giá.” Lục Thừa Cảnh vẫn là bộ dạng văn nhã hào hoa đó, biểu cảm còn rất thành khẩn.
“Ngươi dám nguyền rủa ta!” Cao lão thái tức đến đỏ mặt.
Lục Thừa Cảnh khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: “Lục mỗ từng nguyền rủa ngươi bao giờ?”
Y nói thật đó, cứ thế mà nhận làm tổ mẫu đã khuất của y chẳng phải là cứ thế mà nhập thổ sao?
Người già không chịu được tức giận, Cao lão thái vội vàng thở hổn hển hai hơi, Quế thị lo lắng bà ta ngất đi, vội vàng đỡ bà ta, đưa tay xoa n.g.ự.c cho bà ta dễ thở.
“Nương, nếu người tức mà ngã xuống, ai còn có thể làm chủ cho Tức phụ đây?” Quế thị nức nở, “Bọn họ chính là bắt nạt chúng ta là cô nhi quả mẫu không có chỗ dựa, chỉ cần cha của con ta còn sống, há đâu đến nỗi tình cảnh như bây giờ?”
Nàng ta vừa khóc, Cao lão thái cũng theo đó khóc òa lên, nước mắt giàn giụa trông vô cùng đáng thương.
Có thôn dân không nhìn nổi nữa, lên tiếng nói: “Tú tài nương tử, ngươi ra tay đánh người quả thực không đúng. Ngươi xin lỗi người ta một tiếng, chuyện này xem như bỏ qua.”
“Đúng vậy, nhìn xem hai nhà hôn sự sắp đến nơi, gây xích mích thì không hay.”
“Sớm muộn cũng là thông gia, đừng làm tổn hòa khí.”
Các thôn dân giúp khuyên giải, nhưng từng câu từng chữ đều giẫm trúng điểm mấu chốt của Thương Vãn và mọi người.
Thương Vãn sa sầm mặt, “Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bừa! Ai với ai là thông gia? Nhà nàng ta đã đến Cầu thân hay đã trao hôn thư rồi?”
Thôn dân không ngờ Thương Vãn lại có phản ứng như vậy, chuyện xảy ra ở bờ sông đã lan truyền khắp thôn, danh tiếng của Tiểu Hoàn đã bị hủy hoại, ngoài gả cho Cao Kỳ ra còn có thể gả cho ai?
Người nam nhân mở miệng đầu tiên mặt ngượng ngùng, “Chẳng phải là chuyện sớm muộn sao? Hai đứa trẻ đã có ý, Tú tài nương tử ngươi hà tất phải chia rẽ đôi uyên ương hữu tình chứ?”
Hắn tự thấy mình có ý tốt khuyên giải.
Nhà ai có cô nương xảy ra chuyện xấu hổ như vậy mà không mau chóng gả người đi?
Dù sao hai nhà cũng sắp kết thân, nếu làm tổn hòa khí, những ngày ở nhà chồng của cô nương này há chẳng phải rất khó khăn sao?
“Ngươi mắt nào thấy ta với tên vô lại đó có tình ý?” Tiểu Hoàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Tiểu nha đầu này, sao lại chẳng phân phải trái gì cả?”
Nam tử kia thấy lòng tốt của mình bị xem như bụng dạ kẻ gian, sắc mặt lập tức sa sầm, hừ lạnh một tiếng:
“Bản nhân đây là vì muốn tốt cho ngươi!”
Tiểu Hoàn lạnh lùng hừ khẽ một tiếng:
“Ngươi có thứ tốt gì thì cứ giữ lại mà ban cho nữ nhi nhà ngươi, bản cô nương không tiêu nổi!”
Thương Vãn nhàn nhã đánh giá nam tử kia từ trên xuống dưới, bỗng khẽ “a” một tiếng, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh:
“Thì ra là ngươi! Khó trách trông quen mắt, hôm trước ta còn trông thấy ngươi cùng Cao Kỳ trong bụi lau kia, cả hai c** tr*n thân mật hôn môi. Vì tình nhân mà cầu thân với nữ tử khác, ngươi thật là rộng lượng a!”
Mọi người: !!!
Bọn họ đã nghe thấy gì vậy?!
Cái gì hôn môi? Ai với ai hôn môi? Tên tình nhân nào?
“Ngươi… ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta khi nào từng hôn môi với Cao Kỳ?”
Nam tử kia lập tức biến sắc, mặt cứng đờ như đá, vẻ ghê tởm như thể vừa nuốt phải ruồi bọ.
Thương Vãn thản nhiên phản bác, giọng nghiêm túc như đang nói lẽ phải:
“Ta nói bậy khi nào? Rõ ràng chính mắt ta trông thấy. Không chỉ một mình ta đâu.”
Nàng giơ tay chỉ về phía mấy người bên cạnh, mỉm cười nói tiếp:
“Đúng rồi, bọn họ cũng thấy cả.”
Lục Thừa Cảnh, Tiểu Hoàn cùng Thạch Đầu nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt gật đầu, biểu tình nghiêm nghị như đang chứng thực điều trọng yếu.
À đúng đúng đúng!
Nương tử/tỷ nói thấy rồi thì chính là thấy rồi!
Thạch Đầu bổ sung: “Hôn nghe kêu lắm, ta nghe còn thấy xấu hổ.”
Hắn giơ tay che mặt làm ra vẻ thẹn thùng.
Lục Thừa Cảnh cùng Tiểu Hoàn liếc mắt nhìn nam tử kia, vừa trông thấy đã cảm thấy chướng mắt, vội vàng dời ánh nhìn sang chỗ khác.
Chúng nhân kinh ngạc đến độ mắt trừng lớn như chuông đồng, chẳng ai dám tưởng tượng cảnh tượng vừa rồi là thật.
Mỗi ánh mắt quét về phía nam tử nọ đều mang theo đủ loại cảm xúc: kinh ngạc có, khinh bỉ có, chán ghét có, bất khả tư nghị cũng có — há chỉ hai chữ “phức tạp” là có thể bao hàm hết thảy!
Nam tử kia lập tức cuống cuồng, mặt đỏ gay, vội biện giải:
“Ta không có! Nàng ta đang nói bậy bạ!”
Thương Vãn khẽ thở dài, dáng vẻ tiếc nuối như người làm việc tốt mà chẳng được thấu hiểu:
“Thúc à, sao thúc lại chẳng hiểu lòng người ta vậy? Ta đây là vì muốn tốt cho thúc thôi.”
Người nọ tức đến độ tay run lẩy bẩy:
“Ngươi…”
“Ấy, không cần cảm tạ!” Thương Vãn xua tay, cắt lời hắn, mặt đầy vẻ nhân hậu:
“Bản nhân vốn tâm địa thiện lương, thấy chuyện bất bình thì không nhịn được. Như hai người các ngươi đây, rõ là đôi uyên ương hữu tình, lại phải lén lút giấu giếm vì ngại người nhà và ánh mắt thế tục — nghĩ thôi đã thấy đau lòng. Có câu ‘hữu tình nhân chung thành quyến thuộc’, đã trót nhìn thấy rồi, ta sao nỡ để hai người cả đời tiếc nuối?”
Tiểu Hoàn lúc này cũng cố nhịn cười, nghiêm mặt phụ họa:
“Đúng vậy đó thúc, chúng ta đều thấy rõ ràng rồi, thúc đừng giấu nữa. Tuy nói hai nam tử ở bên nhau hiếm thấy thật, nhưng chân tình vô úy, ai dám chê cười? Chúng ta đều tin thúc với Cao Kỳ là thật lòng thật dạ mà.”