Chương 237
Truyện: Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Tác giả: Yến Kinh Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: Hoàn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
“Bảo bối, con tên là gì vậy?”
“Lục Vân Hạm.” Viên Viên ăn bánh sữa, nói rất chậm, “thẩm thẩm, có thể gọi con là Viên Viên.”
“Được, Viên Viên thật ngoan.” Mạnh nương tử cười tủm tỉm đưa hộp gỗ đàn hương qua, “Mạnh Thẩm tặng con một món quà gặp mặt.”
Viên Viên hai chiếc chân ngắn nhỏ đung đưa, đôi mắt đen láy chỉ nhìn chằm chằm chiếc hộp, nhưng không vươn tay nhận.
Thấy vậy, Mạnh nương tử liền mở hộp, lấy chiếc trường mệnh tỏa bên trong ra đeo vào cổ tiểu nữ hài.
Đúng lúc này, Thương Vãn mở cửa bước ra.
“Nương thân!” Viên Viên bước chân "lạch bạch lạch bạch" chạy tới, như gấu koala ôm lấy chân Thương Vãn, ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, “thẩm thẩm, quà gặp mặt.”
Nàng bé cố gắng vươn dài cổ, ra hiệu nương thân nhìn chiếc trường mệnh tỏa đang đeo trên cổ.
“Vậy con đã cảm ơn thẩm chưa?” Thương Vãn cúi người bế oa nhi lên.
Viên Viên nghiêng đầu, đôi mắt to nhìn Mạnh nương tử, ngọt ngào nói: "Cảm ơn thẩm thẩm."
“Tiểu ngoan ngoãn, lại đây, để Mạnh Thẩm ôm một cái.” Mạnh nương tử cười mở tay, Viên Viên không chút do dự, hào phóng nhào vào lòng Mạnh nương tử, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ nàng.
Thương Vãn dường như thấy một tia lệ ý thoáng qua đáy mắt Mạnh nương tử, đang định nhìn kỹ hơn thì Mạnh nương tử đã quay người, ôm Viên Viên đi xuống lầu, vừa đi vừa vẫy Thương Vãn theo sau.
Đầu bếp của khách đ**m tay nghề không tệ, đặc biệt là món sườn cừu nướng than, tươi non mọng nước, hương vị đậm đà.
Thương Vãn đặt chén xuống, quay mắt đánh giá bên trong đại sảnh.
Khách đ**m trang trí theo hướng đơn giản, không có quá nhiều vật trang trí lòe loẹt.
Lúc này đã qua bữa ăn chính, khách trong đại sảnh không nhiều. Ngoại trừ bàn của các nàng, chỉ còn hai bàn khách khác.
Một bàn ngồi bốn nam nhân, đang uống rượu trò chuyện, thần sắc khá phiền muộn và chán nản.
Một bàn là một gia đình ba người, nam nhân đang gọi tiểu nhị đến tính tiền.
Thương Vãn đang định thu tầm mắt lại, thì hai từ "lời nguyền" và "người chết" đột nhiên lọt vào tai nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại, người đang nói chuyện là kẻ non nớt nhất trong bốn nam nhân, tuổi tác khoảng mười tám mười chín, dáng vẻ võ nhân, bên cạnh còn đặt một thanh loan đao.
Dường như nhận ra ánh mắt của Thương Vãn, người đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, đối mặt với tầm mắt của Thương Vãn, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhếch mày cười một tiếng.
Lông mày rậm, mắt to, ngũ quan thì đoan chính.
Chỉ là nụ cười này mang theo hai phần trêu ghẹo, trông có vẻ phô trương, uổng phí cả khuôn mặt ấy.
Nữ tử bình thường bị nhìn như vậy, đa phần đều sẽ né tránh ánh mắt, hoặc là thẹn thùng hoặc là xấu hổ giận dữ, tóm lại là phải có chút phản ứng.
Thương Vãn thì không, nàng mặt không biểu cảm, bình tĩnh nhìn thẳng vào nam tử, cho đến khi nam tử không chịu nổi ánh mắt của nàng, liền quay đầu đi trước.
Thương Vãn bĩu môi, cũng thu tầm mắt, lấy khăn tay ra lau miệng cho Viên Viên, tiện thể một lòng hai việc lắng nghe cuộc trò chuyện bên kia.
“Lại c.h.ế.t thêm một người.”
“Là lời nguyền, chính là lời nguyền! Ta sớm đã nhắc nhở đại ca rồi, hắn cứ không nghe!”
“Nhưng Đông gia đã cho người điều tra rồi, những thứ kia không có vấn đề gì cả.”
“Vậy ngươi nói lời nguyền từ đâu mà ra?”
“Ngươi hung hăng với lão tử cái gì? Đâu phải lão tử rước lời nguyền vào thân.”
“Đừng cãi nữa, tranh thủ lúc còn thở được, uống thêm mấy chén rượu đi.”
“Chúng ta thật sự không thể trốn sao?”
“Trốn sao? Ha, Cường Tử đúng là đã trốn, nhưng chẳng phải vẫn c.h.ế.t ở bờ sông sao. Nếu đúng là lời nguyền, thì ai cũng không thoát được.”
“Đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó nữa, uống rượu đi uống rượu đi.”
“Đúng, uống rượu, chúng ta cũng sống cho hôm nay, có rượu thì say cho bữa này.”
Bốn người đã có chút men say, nghĩ đến lời nguyền liền thấy chán nản, lại lo lắng người c.h.ế.t tiếp theo là mình, chỉ có thể dựa vào rượu cồn để tê liệt bản thân.
Nửa canh giờ sau, bốn người nồng nặc mùi rượu, loạng choạng dìu đỡ nhau bước ra khỏi cửa khách đ**m.
Cửa sổ tầng hai mở ra một nửa, Thương Vãn đứng bên cửa sổ thu tầm mắt, cúi đầu nhéo nhéo má tiểu nữ hài, "Ngoan ngoãn, con muốn cùng nương thân đi dạo hay ở lại khách đ**m ngủ?"
"Đi dạo." Viên Viên ôm chặt cổ nương thân, không chút do dự.
"Ngoan." Thương Vãn bế oa nhi lật qua cửa sổ, lặng lẽ đi theo sau bốn người.
Gió lạnh ù ù thổi, Viên Viên vùi hơn nửa khuôn mặt vào trong áo choàng, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy.
Thật là vui!!
“Cuối cùng cũng về rồi.” Trước cửa khách đ**m, Lâu nương tử dừng bước chân đi lại, nhanh chóng tiến lên đón, “Các nàng đi đâu vậy?”
“Kẹo hồ lô.” Viên Viên vẫy vẫy bàn tay nhỏ đang nắm chuỗi kẹo đỏ, “Nương thân, mua.”
“Viên Viên muốn ăn kẹo hồ lô, ta đưa con bé đi mua. Trên phố nhộn nhịp, chúng ta đã đi dạo thêm một lúc.” Thương Vãn cười, nhẹ nhàng gạt lớp đường bám trên mặt nữ nhi, giọng điệu đầy cưng chiều.
“Sao lại không để lại tin tức gì?” Lâu nương tử trách yêu, “Tiểu nhị khách đ**m đều nói không thấy các ngươi ra ngoài.”
“À,” Thương Vãn vẻ mặt bình thản, “Chúng ta đi ra từ cửa sổ.”
Lâu nương tử: “…”
Thương Vãn ôm Viên Viên đi vào khách đ**m, “Sao chỉ có một mình nàng, những người khác đâu rồi?”
“Đã đi ra ngoài dò la tin tức.” Lâu nương tử đáp, “Sợ nàng trở về không tìm thấy người, ta cố ý ở lại chờ nàng.”
Thương Vãn gật đầu, “Hiện tại ta muốn lên lầu đi ngủ, nàng…”
“Ta đi dạo phố một lát, tiện thể tìm các nàng ấy luôn.”
Hai người tách ra, Thương Vãn ôm Viên Viên trở về phòng, cởi áo choàng.
Phía trong áo choàng màu bạc dính một mảng lớn vết m.á.u đông đặc, Thương Vãn nhíu mày tặc lưỡi.
Vừa rồi khi theo dõi đã xảy ra chút ngoài ý muốn, nam nhân mặt búng ra sữa kia bị đứt đầu ngay trước mặt nàng.
Thương Vãn theo sát từ xa, chuyện hắn ta đột ngột quay đầu, ngay cả nàng cũng không kịp phản ứng.
Những người khác sợ đến mức tỉnh cả rượu, trong miệng gào thét lời nguyền rủa muốn bỏ chạy, bị Thương Vãn một chưởng một kẻ đánh ngất.
Nàng kiểm tra t.h.i t.h.ể nam nhân, phát hiện vết cắt rất phẳng lì, hệt như bị d.a.o cắt qua.
Nàng lập tức nhìn quanh bốn phía, trên cành cây cách đó không xa phát hiện một cuộn tơ lụa trong suốt dính máu.
Không biết làm từ vật liệu gì, sợi tơ cực kỳ dai, rất khó kéo đứt.
Nam nhân chính là bị thứ này cắt đứt đầu.
Không nghi ngờ gì, nam nhân c.h.ế.t vì bị ám sát có chủ ý, chẳng chút dính dáng đến lời nguyền rủa gì cả.
Thương Vãn cảm thấy chuyện án mạng như thế này, nên giao cho quan phủ xử lý.
Thế là, nàng làm một chuyến phu khuân vác, khiến An đại nhân đang trong kỳ nghỉ cũng bị ép tăng ca.
Thương Vãn không mang theo áo choàng dự phòng, đành tạm khoác mặt trái, trên đường trở về nàng đã ghé tiệm may mua hai chiếc, còn mua cho Viên Viên cây kẹo hồ lô mà con bé thích, cây lớn nhất có trái sơn trà.
Cất áo choàng dính m.á.u vào không gian, Thương Vãn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Viên Viên, giọng điệu dịu dàng, “Bảo bối ngoan, vừa nãy có sợ không?”
“Ưm.” Viên Viên cắn lớp đường bên ngoài trái sơn trà, nghiêng đầu, giọng mềm mại, “Đỏ đỏ, không sợ.”
Hổ hổ đánh nhau cũng có đỏ đỏ, chẳng đáng sợ chút nào.
“Thật dũng cảm.” Thương Vãn xoa xoa cái đầu nhỏ trước mặt, “Nương thân muốn chợp mắt một lát, con có muốn ngủ không?”
“Ở bên nương thân.” Viên Viên gật đầu nhỏ, dùng giấy dầu gói lại cây kẹo hồ lô còn lại nửa xâu.
Thương Vãn khó hiểu hỏi: “Con gói nó làm gì? Trời đông giá rét sẽ không tan được đâu.”
Viên Viên nhét cây kẹo hồ lô đã gói trong giấy dầu trở lại vào bọc, nghiêm túc nói: “Cho Tiểu Hắc.”
Thật đấy, tại sao chó lại thích ăn kẹo hồ lô chứ?
“Ngủ ngủ.” Viên Viên vươn bàn tay nhỏ xíu muốn nương thân ôm.
Thương Vãn lau sạch tay và mặt cho con bé, ôm con bé đi về phía giường.