Chương 48
Truyện: Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian: Nuôi Con, Thương Chồng, Làm Giàu
Tác giả: Yến Kinh Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265: Hoàn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Lâm thôn trưởng nổi giận với thái độ hống hách của Thương Vãn, bực bội nói: "Trong nhà ta mới mất ba mươi lạng bạc, giờ vẫn chưa tìm lại được, lấy đâu ra tám mươi lạng mà bồi thường cho ngươi?"
Hắn từ trong ống tay áo móc ra một lạng bạc, ném xuống chân Thương Vãn: "Trong nhà chỉ còn bấy nhiêu, thay thằng nhóc nhà ta tạ lỗi với Lục tú tài."
Thương Vãn liếc nhìn khối bạc nhỏ dưới chân, đáy mắt xẹt qua một tia hàn quang.
Ai lại có thái độ bồi thường xin lỗi thế này? Ngô lão gia và những người khác nhìn thấy đều tức giận, vừa định mở miệng giúp Thương Vãn lên tiếng, nhưng Thương Vãn nhanh hơn, nàng chộp lấy cánh tay phải của Lâm thôn trưởng, dưới ánh mắt ngây người của hắn, nàng ấn cả khối bạc lẫn bùn đất vào trong.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang vọng lên tận trời, từng sợi m.á.u tươi chảy dọc theo cánh tay, Lâm thôn trưởng đau đến toàn thân run rẩy.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người, vẫn... vẫn có thể như vậy sao?
Gia đình họ Lâm sau khi kinh ngạc thì xông lên cứu người, Thương Vãn mỗi người một cước, tất cả đều bị đá sang một bên.
Lâm thôn trưởng đau đến mặt co giật, nhưng tiếc thay sức lực của Thương Vãn quá lớn, hắn ngay cả cánh tay cũng không thể rút về.
Hắn đưa ánh mắt cầu cứu quét qua Ngô lão gia và những người khác, môi run rẩy, vừa định nói, nhưng thốt ra lại là một tiếng rên đau đớn khác.
Trương Nhị nhìn mà không đành lòng muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng vừa nghĩ đến việc Lâm thôn trưởng trước đó đã sỉ nhục người khác như bố thí cho ăn mày mà chuốc lấy tai họa, liền dập tắt ý định khuyên nhủ, quay mặt sang một bên không nhìn nữa.
Khâu lão cha vừa nãy còn dám chỉ thẳng mũi Thương Vãn mà mắng, giờ nhìn thấy cánh tay m.á.u thịt be bét của Lâm thôn trưởng thì sợ đến hai chân run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn Thương Vãn kinh hãi như nhìn thấy Diêm La, không dám ho he một tiếng.
"Xin lỗi phải có thành ý, ta tin thôn trưởng hiểu đạo lý này." Thương Vãn dùng sức tay, khối bạc càng lún sâu vào thịt thêm ba phần.
Lâm thôn trưởng mặt mày vặn vẹo, liên tục kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh lại thấm ướt y phục.
Tiểu Hoàn và Thạch Đầu, một người bịt mắt Viên Viên, một người bịt tai Viên Viên, để tránh tiểu gia hỏa nhìn thấy mà gặp ác mộng.
Còn về phần Lục Thừa Cảnh, không những không tỉnh, mà đầu còn nghiêng sang một bên, dường như ngủ say hơn.
Thương Vãn nhìn chằm chằm gương mặt vặn vẹo của Lâm thôn trưởng, trên mặt nở một nụ cười hòa nhã: "Ta đây, rất là hiểu chuyện, thôn trưởng cứ về nhà suy nghĩ cho kỹ, ta tin ngươi biết làm thế nào là tốt nhất."
Nàng buông tay, Lâm thôn trưởng vô lực ngã ngồi xuống đất, hai huynh đệ nhà họ Lâm chạy lên đỡ người, tay của Lâm Kiến Sơn vừa chạm vào cánh tay phải bị khối bạc đ.â.m vào của Lâm thôn trưởng, Lâm thôn trưởng lập tức kêu gào thảm thiết một tiếng, dọa hai huynh đệ không dám chạm vào hắn nữa.
Thương Vãn chậm rãi nhắc nhở: "Bây giờ đưa đến chỗ Viên đại phu thì cánh tay còn có thể giữ được, nếu muộn hơn thì..."
Nàng không nói hết câu, nhưng mọi người đều hiểu, nếu muộn thì cánh tay này e là phế rồi.
Lâm Kiến Thủy lập tức không chậm trễ nữa, vò vạt áo của Lâm thôn trưởng nhét vào miệng hắn, chặn tiếng hắn lại, rồi cõng người nhanh chóng chạy về phía nhà họ Viên.
Lưu thị bị kích động quá mạnh, ngất xỉu, Lâm Kiến Sơn cõng Lưu thị cũng định chạy về phía nhà họ Viên, Thương Vãn cản hắn lại: "Ngọc bội."
Lâm Kiến Sơn hận đến nghiến răng, nhưng không dám không đưa, liền bảo Châu thị mò ra ngọc bội trong lòng hắn đưa cho Thương Vãn.
Tay Châu thị đưa ngọc bội run lẩy bẩy, nếu không phải Thương Vãn nhanh tay đỡ lấy, ngọc bội đã rơi xuống đất.
Lâm Kiến Sơn cõng Lưu thị bỏ chạy, Châu thị vội vàng đi theo, Trần Quế Phương đỡ Khâu lão cha cũng theo sau, cúi đầu không dám liếc Thương Vãn một cái.
"Tỷ, rửa tay đi." Lý Tiểu Sơn nhiệt tình mang một cái xô gỗ đựng nước giếng đến, cười đến híp cả mắt.
Thương Vãn ngồi xổm xuống, vừa rửa sạch vết m.á.u trên tay vừa nhìn hắn. Chứng kiến cảnh vừa rồi, thằng nhóc này vậy mà một chút cũng không sợ nàng.
Lý Tiểu Sơn không những không sợ, mà còn rất đỗi tự hào.
Từ khi Thương Vãn cứu Lý lão gia, Lý Tiểu Sơn đã sớm xem Thương Vãn như tỷ tỷ ruột thịt của mình. Vừa nãy đều là người nhà họ Lâm sai, hắn nhìn rõ lắm, nếu không phải tỷ tỷ hắn lợi hại, thì người bị ức h.i.ế.p chính là tỷ tỷ hắn rồi.
Thương Vãn rửa sạch vết m.á.u trên tay, Lý Tiểu Sơn lập tức dâng quần áo ra cho Thương Vãn lau nước, hệt như một tiểu đệ trung thành.
Thương Vãn không lau lên quần áo hắn, sau khi vẩy đi những giọt nước trên tay, nàng xoa đầu hắn một cái: "Đi tìm Viên Viên chơi đi."
"Vâng." Lý Tiểu Sơn đồng ý rồi chạy đi.
Thương Vãn lúc này mới quay người nhìn về phía Ngô lão gia và những người khác vẫn đứng đó chưa rời đi, thầm nghĩ Lục Thừa Cảnh đoán khá chuẩn.
Ngô lão gia và Lưu lão cha nhìn nhau, sau một hồi giao chiến bằng ánh mắt, Ngô lão gia đành chịu thua.
"Thương nương tử, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo."
Thương Vãn xua tay: "Thỉnh giáo không dám nhận, Ngô thúc là muốn hỏi nhà họ Ngô và nhà họ Lưu có còn có thể tiếp tục ở lại trong thôn không?"
"Chính là vậy." Ngô lão gia gật đầu, hắn liếc nhìn Lục Thừa Cảnh đang ngủ say, hiển nhiên người hắn thực sự muốn hỏi là Lục Thừa Cảnh.
"Phu quân trước khi ngủ đã nói với ta, bảo ta chuyển lời." Thương Vãn nói, "Hộ khẩu của nhà họ Ngô và nhà họ Lưu đều ở thôn Du Thụ, chịu sự quản lý của quan phủ, thôn trưởng không có cái quyền này để đuổi các ngươi đi. Nếu các ngươi thực sự đi, vậy mới là phạm pháp đó."
Người nhà họ Ngô và nhà họ Lưu đều lộ vẻ vui mừng, Ngô lão gia không kìm được mà xác nhận: "Thôn trưởng thật sự không thể đuổi chúng ta đi sao?"
Thương Vãn trực tiếp cho hai gia đình uống một liều thuốc an thần: "Không chỉ thôn trưởng không thể, ngay cả lý chính cũng không thể. Nếu thôn trưởng làm như vậy, các ngươi có thể lên nha môn kiện hắn, kiện là thắng chắc."
Dân thường ai rảnh mà lên nha môn chứ, nhưng Thương Vãn vừa nói vậy, biết ngay cả quan phủ cũng đứng về phía mình, người nhà họ Ngô và nhà họ Lưu quả nhiên yên tâm không ít, lại có thể tiếp tục quay về làm việc.
Lưu lão cha tiến lên: "Thương nương tử, tú tài công có từng nói rõ phương pháp ghi điểm theo công sức còn có thể dùng được không?"
"Đương nhiên có thể, cả thôn đã bàn bạc xong xuôi rồi." Thương Vãn nói, "Thôn là thôn của mọi người, nếu Lâm gia không hài lòng, họ cứ việc tham gia là được, chúng ta cũng có ngăn cản họ lao động đâu."
Nhà của Lâm gia vốn được xây dựng tốt, vị trí trong thôn cũng tốt, lần địa chấn này cơ bản không bị hư hại, ngồi không mà nhận tiền lương thì ai muốn làm việc chứ? Đây cũng là một phần lý do Lâm thôn trưởng phản đối phương pháp ghi điểm theo công sức.
Thương Vãn hiểu rõ điều này, phần lớn dân làng cũng hiểu rõ điều này. Những gia đình bị thiên tai nghiêm trọng, dù chỉ vì lợi ích của bản thân, cũng sẽ kiên quyết lựa chọn đứng về phía phương pháp ghi điểm theo công sức.
Lâm thôn trưởng không biết hắn không có quyền đuổi dân làng sao? Thương Vãn nghĩ hắn hẳn là biết, sở dĩ nói như vậy chẳng qua là g.i.ế.c gà dọa khỉ, cố ý đe dọa dân làng phải làm theo lời hắn, dù sao trước đó chưa có tiền lệ này, dân làng cũng không biết thôn trưởng có cái quyền này hay không.
Thế nhưng giờ đây có Lục Thừa Cảnh tú tài công ở đây, dân làng gặp chuyện đều nghĩ đến việc hỏi hắn trước, tính toán của Lâm thôn trưởng tự nhiên thất bại.
"Vậy chúng ta về làm việc tiếp thôi." Ngô lão gia phất tay khuyến khích mọi người, "Mọi người hãy giúp đỡ lẫn nhau, nhanh chóng để thôn của chúng ta khôi phục nguyên trạng, ngày tốt đẹp vẫn còn ở phía trước."
Mọi người lác đác đồng thanh phụ họa, Lý Đại Sơn gãi đầu: "Thương nương tử, ta cũng có một việc muốn hỏi nàng."
Thương Vãn nhìn hắn, chờ hắn nói.
Lý Đại Sơn nói: "Dân làng đều không biết chữ, có thể phiền tú tài công giúp ghi sổ sách không? Nếu tú tài công đồng ý, chúng ta đã bàn bạc xong rồi, ghi sổ cũng là lao động, cũng sẽ ghi cho tú tài công hai điểm."
Ngoài Viên Mộc Sinh ra, những người khác trong thôn đều không biết tay phải của Lục Thừa Cảnh đã phế, không thể cầm bút, chỉ nghĩ hắn quen dùng tay trái.
Thương Vãn không trực tiếp thay Lục Thừa Cảnh đồng ý, chỉ nói: "Để hắn tỉnh lại ta sẽ giúp các ngươi hỏi."
"Được." Lý Đại Sơn cười ngây ngô.