12

Ánh mắt hắn hữu hình hữu sắc, trượt dần từ khuôn mặt kinh hoảng của ta xuống cổ áo phập phồng vì hít thở gấp gáp, dừng lại nơi thắt lưng — dây buộc áo lụa trắng nhạt ngày thường, lúc này lơi lỏng rủ xuống.

Rồi… hắn nâng tay lên.

Một bàn tay thon dài hữu lực, các đốt rõ ràng, đầu ngón tay thô ráp mang vết chai, chầm chậm vươn tới bên hông ta.

Hơi thở ta lập tức nghẹn lại, toàn thân căng cứng như dây cung, tim đập thình thịch như sấm, suýt nữa nhảy khỏi lồng ngực.

Hắn muốn làm gì? Diệt khẩu sao?!

Ngón tay hắn khẽ chạm vào sợi dây lụa nơi thắt lưng ta, mát lạnh rờn người.

Hắn thong thả quấn sợi dây mềm ấy quanh ngón tay — một vòng, rồi một vòng nữa.

Ngọn nến lay lắt trong mắt hắn, phản chiếu gương mặt ta tái nhợt như tờ giấy.

Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng tiến sát tai ta, hơi thở ấm nóng lướt qua làn da mẫn cảm khiến ta rùng mình.

Thanh âm trầm thấp, nửa phần ám muội, nửa phần nguy hiểm, từ tốn tiến vào thính giác:

“Đêm tân hôn, bài học phu nhân chỉ dạy…”

Hắn dừng một chút, ngón tay siết nhẹ sợi dây lụa, như đang đo đạc điều gì.

“Vi phu ngu độn, đến nay vẫn cần ôn luyện…”

Hơi thở hắn lướt qua vành tai, mang theo khí tức tuyên bố:

“Tối nay, chẳng hay có thể… mời phu nhân kiểm chứng kết quả?”

“Thẩm Thời An!” Ta nắm chặt bát thuốc, thanh âm bén nhọn, “Rốt cuộc ngươi là ai?! Mưu đồ gì?!”

Hắn khẽ liếc giường, giọng nói trầm tĩnh:

“Mưu cầu sinh tồn. Mưu cầu Thẩm gia. Mưu cầu kinh thành thái bình. Mưu cầu long ỷ vững vàng.”

Máu tươi nơi tây thành, tựa hồ theo tiếng mưa đêm, thấm vào tận tâm can.

“Dư đảng Thái tử? Ngươi là người của Thánh thượng?” Ta truy vấn.

Hắn không đáp, chỉ thản nhiên lạnh nhạt: “Kẻ thông minh, nên biết ngậm miệng. Mọi chuyện đêm nay, chôn chặt trong bụng là hơn.” Lời nói hờ hững, song sát khí ẩn hiện.

“Ngươi định giết ta?” Tay ta nắm chặt bát thuốc, tái nhợt.

Hắn trầm mặc chốc lát, ánh mắt sâu như giếng cổ: “Ngươi là thê tử của ta, cưới hỏi đàng hoàng. Chỉ cần ngươi không tự tìm đường chết, không ai có thể động đến ngươi.”

“Thê tử?” Một cơn cảm giác hoang đường cuồn cuộn nhấn chìm ta. “Ngươi lừa ta! Lừa tất cả mọi người! Ta chẳng qua chỉ là tấm bình phong? Quân cờ trong tay ngươi?”

Hắn tiến thêm một bước, khí thế sắc bén như đao: “Tô Vãn, ngươi là thê tử của Thẩm Thời An ta, không phải quân cờ.”

Lời hắn xé toang sự thực lạnh lẽo: nữ thứ xuất thân hèn mọn gả cho kẻ ngốc, mỗi bên đều có toan tính, là cuộc giao dịch công bằng.

“Còn về đêm tân hôn…” Hắn liếc nhìn hôn sàng, khóe môi mang theo tia giễu cợt, “Phu nhân nhiệt tình, vi phu thụ ích không ít.”

Nỗi nhục và phẫn nộ bùng nổ, ta giơ tay định ném bát thuốc vào mặt hắn — hắn nhanh như chớp giữ chặt cổ tay ta, đoạt lấy bát.

“Thuốc là để cho ta uống, hay để hắt lên người ta?” Ánh mắt hắn lạnh lùng, liếc nhìn thuốc trong bát, rồi làm bộ đưa lên miệng.

“Đó là thuốc hạ sốt! Ngươi đâu có bệnh!” Ta thất thanh.

Hắn nhướn mày, cổ tay khẽ nghiêng — nước thuốc đổ ào xuống đất, văng tung tóe.

“Thuốc, nguội rồi.” Bát sứ rỗng bị vứt qua một bên như rác rưởi. Tấm lòng lo lắng của ta hóa thành trò cười.

Tiểu Đào mang bát thuốc mới vào, vừa bước qua ngưỡng cửa thì sững người.

Thẩm Thời An vẫn nắm chặt cổ tay ta, cúi sát, hơi thở nóng hổi phả bên tai:

“Kịch này, phải diễn tiếp. Làm cho tốt vai Thiếu phu nhân của ngươi, hầu hạ vị phu quân ngốc nghếch, quản chặt mắt… ngậm chặt miệng. Bằng không…”

Hắn buông tay.

Ta loạng choạng lui về sau, như bị dội một chậu nước băng lên đầu, nhục nhã lẫn sợ hãi xâm chiếm tứ chi.

Hắn xoay người trở về giường, chỉ trong chớp mắt liền đổi sắc mặt — ánh mắt trống rỗng, đau đớn rên rỉ: “Nương… lạnh… đau…”

Chuyển biến quá nhanh, khiến người ta nghẹt thở.

“Thuốc… đắng… nương tử đút cho…” Hắn như kẻ bệnh thực thụ, khóc lóc van cầu với Tiểu Đào.

Ta ép mình đè nén cuồng loạn trong lòng, nhận lấy bát thuốc, bước đến mép giường.

Dưới làn hơi thuốc bốc lên mịt mờ, ánh mắt hắn dõi theo ta, mang theo sự ỷ lại quen thuộc.

“Thời An, ngoan, uống thuốc.” Thanh âm ta khản đục, múc một thìa thuốc đưa đến bên môi hắn.

Từng động tác như cái máy, lòng như băng giá.

Hắn uống hết thuốc rồi ngủ thiếp đi.

Sau khi sai Tiểu Đào lui xuống, trong phòng chỉ còn ta, tĩnh mịch như chết.

Ta ngồi bệt xuống chiếc đôn cạnh giường, lưng tựa cột giường lạnh buốt, thân thể rã rời như bị rút cạn khí lực.

Kịch… vẫn phải diễn.

Ta là Tô Vãn — thê tử của Thẩm Thời An, kẻ ngốc Thừa tướng phủ. Thân phận này, giờ đã trở thành xiềng xích, trở thành hạch tâm của một lời dối trá khổng lồ.

Ánh nến rọi lên gương mặt hắn đang say ngủ, thuần khiết vô hại.

Nhưng ai biết dưới lớp mặt nạ ấy là tâm cơ lạnh lùng, thâm sâu khó dò?

“Tướng thê”, là lời hứa? Hay là gông xiềng?