- Trang chủ
- Vương Gia Giả Ngốc
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Vương Gia Giả Ngốc
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
8
Ánh mắt ta thoáng dừng nơi gương mặt ngây ngô của Thẩm Thời An, một ý nghĩ vụt qua đầu.
Các ngươi muốn thấy trò hề ư? Vậy ta sẽ diễn cho các ngươi xem đến cùng!
“Còn không mau đi?” — ta lạnh lùng trừng mắt nhìn nha đầu.
“Dạ… dạ, thiếu phu nhân!” — tiểu nha đầu như bừng tỉnh khỏi mộng, ôm lấy chiếc bát và bọc vải nặng nề, chạy ra khỏi viện như ôm phải củ khoai nóng.
Đợi đến khi bóng lưng hấp tấp kia khuất hẳn ngoài cổng viện, ta mới khẽ thở ra, sống lưng căng cứng được thả lỏng đôi chút.
Chiêu này, là con dao hai lưỡi.
Ta cược — cược rằng Trần thị sẽ không để một bà tử quèn khiến thanh danh phủ Thừa tướng bị bôi nhọ.
Ta cược — rằng dẫu bà ta có ghét ta đến đâu, cũng phải giữ thể diện cho Thẩm Đạc.
Quả nhiên, chưa đầy nửa canh giờ sau, Triệu mụ mụ đã quay lại với bước chân nhẹ tênh, mặt mày rạng rỡ.
“Thiếu phu nhân! Xong rồi! Con mụ Vương kia, mặt tái mét như tàu lá, chẳng dám hó hé nửa lời, ngoan ngoãn nhận lấy đồ mang đi giặt. Vừa rồi còn sai tiểu nha đầu thân cận, lén đưa đến hai lượng tuyết đỉnh hàm thúy, nói là tạ lỗi với người, mong người bớt giận…”
Tiểu Đào cũng khẽ thở ra, mặt ánh lên nét tươi cười:
“Thiếu phu nhân thật lợi hại! Để xem đám tiểu nhân đó còn dám bịa đặt điều tiếng nữa hay không!”
Ta nâng chén trà, nhẹ thổi bọt nổi, khẽ nhấp một ngụm.
Trà hơi chát, nhưng hậu vị lại ngọt thanh.
Lợi hại?
Chỉ là mượn thế mà làm.
Nơi đại viện sâu như biển, thân là thứ nữ, chồng lại là kẻ ngốc, ta có thể nương tựa, cũng chỉ có cái danh “thiếu phu nhân” rỗng tuếch này, và một chút can đảm liều mình mà thôi.
Ánh mắt ta vô tình quét qua khung cửa sổ.
Thẩm Thời An không biết đã ngồi trở lại từ lúc nào, đầu cúi thấp, chuyên chú chơi với mấy viên đá, như thể cơn sóng gió vừa rồi chẳng liên quan gì đến hắn.
Ánh nắng xuyên qua song cửa, rọi xuống hàng mi dày rậm, đổ bóng loang lổ.
Hắn cầm viên ngọc lưu ly bị ta làm rơi, xoay qua xoay lại trong tay, gương mặt nghiêm túc tựa như đang nghiên cứu một món bảo vật hiếm thấy trên đời.
Sợi dây thần kinh trong lòng ta, cũng vì nét tập trung đơn thuần kia mà dịu lại ít nhiều.
Ít nhất lúc này đây, trời trong Thanh Huy viện vẫn là do ta làm chủ.
Ngày tháng ở phủ Thừa tướng, chầm chậm trôi đi, như chiếc cối nước kẽo kẹt nơi đình viện, quay đều từng vòng.
Dưới vẻ bình yên bên ngoài, là những con sóng ngầm chưa bao giờ ngơi nghỉ.
Từ sau biến cố ở phòng giặt, Trần thị ngoài mặt không còn gây khó dễ như trước, nhưng ánh nhìn xa gần vẫn lộ ra vẻ lạnh nhạt, như sương ẩm những ngày âm u, âm thầm bao phủ lấy Thanh Huy viện.
Lũ hạ nhân trong phủ cũng thay đổi.
Nhìn ta, ánh mắt mang theo chút kiêng dè, chẳng còn lơi lỏng như thuở ban đầu.
Dẫu sao, một thiếu phu nhân dám chống lại cả phòng giặt, dám vì danh dự mà ra mặt tranh đấu, ai biết khi nổi nóng sẽ làm nên chuyện gì?
Thẩm Thời An vẫn ngây ngô như cũ.
Ban ngày, niềm vui lớn nhất của hắn chính là quanh quẩn bên cạnh ta.
Ta luyện chữ, hắn ghé sát bên bàn, nhìn ngòi bút nhúng mực tà tà vẽ trên tuyên chỉ, thỉnh thoảng còn vươn tay nhúng ngón vào nghiên mực, định bắt chước, bị ta kịp thời nắm lấy cổ tay.
Ta uống trà, hắn cũng phải đến gần, cướp lấy chén ta, uống một ngụm thật lớn, rồi bị vị đắng làm nhăn nhó cả khuôn mặt tuấn tú, “phì phì” phun ra mấy tiếng, khiến Tiểu Đào đứng bên phải nén cười.
Nhiều khi, hắn thích kéo tay ta chạy ra hậu hoa viên…
Xuân sắc độ người, hoa viên rực rỡ muôn hồng nghìn tía.
Hắn như một hài tử tràn đầy tinh lực, chạy nhảy trong vườn hoa, đuổi bắt bướm vàng chập chờn giữa khóm mẫu đơn, hoặc ngồi xổm bên hồ, chăm chú ngắm đàn cá chép ngũ sắc bơi lượn, một ngồi là nửa buổi.
Có lúc bắt được một con châu chấu vụng về, hắn liền nâng trong tay như trân bảo, bước đến trước mặt ta, ánh mắt sáng rỡ, mong chờ được khen ngợi:
“Thê tử! Nhìn này! Côn trùng!”
Ta nhìn tà áo hắn vướng bùn, cùng nụ cười thuần khiết như nắng sớm, những toan tính, nặng nề trong lòng dường như đều bị sắc xuân nơi đây tạm thời cuốn trôi.
Thỉnh thoảng, ta ngồi nơi ghế đá trong lương đình, xa xa dõi theo bóng hình hắn tung tăng chạy nhảy.
Ánh dương rơi trên người hắn, khắc họa vóc dáng tuấn dật — vai rộng, eo hẹp, từng động tác đều ẩn chứa sinh lực mãnh liệt.
Có những lúc, thoáng qua trong tâm trí ta, lại sinh ra một tia ảo tưởng: hắn chẳng phải ngốc nghếch, mà chỉ là một thiếu niên anh tuấn, linh hồn vẫn còn vướng víu trong thân xác trẻ thơ.
Song, trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, vẫn có điều gì đó khiến lòng ta se lại.
Như một buổi trưa nọ, ta tựa mình trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, tay lật một quyển tạp ký.