- Trang chủ
- Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
- Chương 174: Sống chết có nhau
Chương 174: Sống chết có nhau
Truyện: Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Tác giả: Sơn Hữu Mang Đình
- Chương 1: Siêu sao thành diễn viên không tên tuổi
- Chương 2: Em có thể luyện tập thêm
- Chương 3: Hoa hồng
- Chương 4: Em muốn nuôi anh
- Chương 5: Không muốn làm người mình thích hiểu lầm
- Chương 6: Kịch bản tế trời
- Chương 7: Chọc giận mọi người
- Chương 8: Tôi không có ý xấu
- Chương 9: Đã xảy ra chuyện gì?
- Chương 10: Hỗn chiến
- Chương 11: Anh hét cái mốc xì!
- Chương 12: Nguyên tắc
- Chương 13: Cậu khá lắm!
- Chương 14: Tay nghề, rất thành thạo
- Chương 15: Gà thì cần rèn luyện thêm
- Chương 16: Người tôi thích
- Chương 17: Có nhớ em không?
- Chương 18: Bùng nổ
- Chương 19: Em rất biết giữ đạo đức của một người chồng
- Chương 20: Nhớ livestream ăn sống cái nồi!
- Chương 21: Đây là phần thưởng
- Chương 22: Anh có thể vĩnh viễn tin tưởng em
- Chương 23: Nụ hôn đầu
- Chương 24: Anh phải chịu trách nhiệm
- Chương 25: Liên hoan
- Chương 26: Sự tự tin của cậu làm tôi sợ hãi!
- Chương 27: Thử vai
- Chương 28: Em là kẹo dính hả?
- Chương 29: Tôi chấp nhận được
- Chương 30: Quay phim
- Chương 31: Em cự lại được không sếp?
- Chương 32: Cũng không cần lắm
- Chương 33: Cục cưng chủ động
- Chương 34: Quà tặng
- Chương 35: Không hiểu tiếng người
- Chương 36: Cho người khác xem, đánh gãy chân em
- Chương 37: Cuộc đời tôi ghét nhất là 'xào' CP
- Chương 38: Rủ tới chơi cùng
- Chương 39: Hôn em một cái
- Chương 40: Thứ lúc trẻ không thể có được
- Chương 41: Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục
- Chương 42: Thường Thanh
- Chương 43: Anh ham sống thật đấy!
- Chương 44: Mời ăn cơm
- Chương 45: Quá ngông cuồng
- Chương 46: Không nói cảm ơn à?
- Chương 47: Cứu người
- Chương 48: Đón người
- Chương 49: Chó ngáp phải ruồi
- Chương 50: Là do em tốt số
- Chương 51: Phải tránh xa chút mới được
- Chương 52: Tiệc đóng máy
- Chương 53: Nổi giận
- Chương 54: Đau tiếc và khổ sở
- Chương 55: Thưởng cho mọi người
- Chương 56: Làm kiểm tra
- Chương 57: Giữ gìn sức khoẻ
- Chương 58: Mãi mãi là ba lớn
- Chương 59: Thời đại xem mặt
- Chương 60: Muốn chết
- Chương 61: Sở gia đến thăm ban
- Chương 62: Bình thường, cậu là nam
- Chương 63: Ý nghĩa khác nhau
- Chương 64: Khiêu khích
- Chương 65: Hợp lại đánh người
- Chương 66: Đã nhớ ra
- Chương 67: Anh nói mau!!!
- Chương 68: Tha em đi!
- Chương 69: Tôi nghỉ phép
- Chương 70: Cậu sẽ hot
- Chương 71: Tự giải thoát
- Chương 72: Chủ yếu
- Chương 73: Số mạng cậu tốt thế!?
- Chương 74: Anh có nghe lọt à?
- Chương 75: Người anh em tốt!
- Chương 76: Cho một tô
- Chương 77: Lọt vào màn ảnh rồi!
- Chương 78: Giả vờ tiếp đi
- Chương 79: Có thù phải báo ngay
- Chương 80: Dưa lớn
- Chương 81: Nghỉ ngơi một thời gian
- Chương 82: Em cảm thấy không sao cả!
- Chương 83: Thiên vị
- Chương 84: Kẻ phản bội
- Chương 85: Ví như tôi
- Chương 86: Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng
- Chương 87: Đau lòng
- Chương 88: Ngày sinh của em
- Chương 89: Về sau cút cho xa
- Chương 90: Không để bị bắt nạt
- Chương 91: Vai diễn bùng nổ
- Chương 92: Em đây chịu không nổi
- Chương 93: Quả trứng xui xẻo
- Chương 94: Nghe người ta khuyên đi
- Chương 95: Không có gì để nói với ông
- Chương 96: Nhiệt huyết!
- Chương 97: Sở Dịch Lan thẹn thùng tới muốn nổ mạnh
- Chương 98: Thường Thanh gặp chuyện ngoài ý muốn
- Chương 99: Anh nói gì cũng đúng
- Chương 100: Tôi không cố ý
- Chương 101: Anh cũng đừng ăn miếng nào
- Chương 102: Đi không nổi
- Chương 103: Luôn có điêu dân
- Chương 104: Vây bắt
- Chương 105: Tiến về phía trước
- Chương 106: Phim mới
- Chương 107: Không dám thích
- Chương 108: Để ý
- Chương 109: Nhẫn nại của tôi với cậu ta có giới hạn
- Chương 110: Là tự anh trêu chọc nhé
- Chương 111: Phim trường vui lắm phải không?
- Chương 112: Quấn quýt
- Chương 113: Bận đóng phim, không rảnh quan tâm những thứ khác
- Chương 114: Đi công tác
- Chương 115: Nói chuyện quá khó nghe
- Chương 116: Lăng xê
- Chương 117: Các người đạp trúng điểm mấu chốt của tôi rồi
- Chương 118: Đi ngay!
- Chương 119: Im lặng héo tàn
- Chương 120: Tuyết đầu mùa
- Chương 121: Về đi
- Chương 122: Nhớ thật kỹ
- Chương 123: Giao thừa
- Chương 124: Tán gẫu
- Chương 125: Trần Mộc
- Chương 126: Không nổi lên được
- Chương 127: Bận rộn
- Chương 128: Giới thiệu
- Chương 129: Rất khó chịu
- Chương 130: Cười cậu dễ thương
- Chương 131: Cứ đi ắt có đường
- Chương 132: Rừng mơ
- Chương 133: Nói hay lắm
- Chương 134: Uống hết rồi cút
- Chương 135: Không phải chứ, cậu hoảng cái gì?
- Chương 136: Lễ trao giải
- Chương 137: Túm góc áo
- Chương 138: Đánh thành một cục
- Chương 139: Không biết tỏ ra đáng thương à?
- Chương 140: Quả táo ăn ngon không?
- Chương 141: Nên là em không còn đất diễn đâu
- Chương 142: Vẽ thêm trái tim
- Chương 143: Em còn bản thân mình nữa
- Chương 144: Tiện thể rủ luôn
- Chương 145: Đang ngẫm nghĩ lại cuộc đời
- Chương 146: Trà xanh
- Chương 147: Hình tượng mà thôi
- Chương 148: Ai bảo cô tới?
- Chương 149: Đây là mệnh lệnh
- Chương 150: Bạn trai anh quá gà
- Chương 151: Bỏ ý nghĩ đó đi
- Chương 152: Sự đối lập cần có của kẻ mạnh
- Chương 153: Dễ chơi
- Chương 154: Làm người ta không hít thở nổi
- Chương 155: Liền một mạch
- Chương 156: Tiền thiệt hại tinh thần
- Chương 157: Trở thành con trai của ba
- Chương 158: Ai dạy?
- Chương 159: Trong lòng nổi lửa
- Chương 160: Muốn nhằm vào thì nhằm vào đi
- Chương 161: Đừng làm chậm tiến độ của tôi
- Chương 162: Điên cái gì
- Chương 163: Mẹ nên được tự do rồi
- Chương 164: Nhìn đường
- Chương 165: Ủa???
- Chương 166: Dự đoán
- Chương 167: Ngoan vậy?
- Chương 168: Lún quá sâu
- Chương 169: Giống lắm phải không?
- Chương 170: Đúng là, đồ điên
- Chương 171: Chào mừng ông đến đây
- Chương 172: Ôm lấy bóng tối
- Chương 173: Chỉ mình ông ta
- Chương 174: Sống chết có nhau
- Chương 175: Tỉnh rồi
- Chương 176: Nhưng tôi hận chính mình
- Chương 177: Ông thua rồi!
- Chương 178: Đãi bàn tiệc lớn
- Chương 179: Tôi nuôi lớn mà
- Chương 180: Em tới rước tôi đi
- Chương 181: Lên chức ông nội
- Chương 182: Hào quang vỡ vụn
- Chương 183: Về sau qua lại ít thôi
- Chương 184: Anh em cắm sừng nhau
- Chương 185: Chỉ có thể hợp tác thêm lần nữa
- Chương 186: Chống đối
- Chương 187: Sa mạc lời
- Chương 188: Cậu cũng là một nhân vật
- Chương 189: Ở trong mộng, cậu đã chết
- Chương 190: Anh làm thật luôn hả?
- Chương 191: Dối trá ghen ghét
- Chương 192: Phẫn nộ hành động
- Chương 193: Gió tuyết
- Chương 194: Mệnh số đã hết
- Chương 195: Kết cục
- Chương 196: Anh trai dẫn đi ăn sinh nhật
- Chương 197: Tôi mua!
- Chương 198: Mệt
- Chương 199: Không phải có được, là huỷ hoại
- Chương 200: Chẳng ai tin
- Chương 201: Tôi có một người bạn
- Chương 202: Hẹn hò
- Chương 203: Thêm một người bị điên nữa
- Chương 204: Đáp án chính xác
- Chương 205: Sao không khoác lác nữa đi?
- Chương 206: Nhìn thấy chính chủ
- Chương 207: Sự thật ở ngay trước mắt
- Chương 208: Anh Sở sẽ không hiểu lầm chứ?
- Chương 209: Bỏ tay xuống
- Chương 210: Phải hạnh phúc nhé anh trai!
- Chương 211: Thẩm Liên, tôi biết cả rồi
- Chương 212: Công khai
- Chương 213: Chờ sẵn ở chỗ này
- Chương 214: Bồi thường tinh thần
- Chương 215: Tôi có thể làm chị dâu
- Chương 216: Thật là tàn nhẫn
- Chương 217: Chưa từng thắng
- Chương 218: Làm sao dỗ được sếp vậy?
- Chương 219: Tôi không phải
- Chương 220: Rút lại câu đó đi
- Chương 221: Những khả năng khác
- Chương 222: Đừng để tôi tóm được
- Chương 223: Tương lai (Hoàn chính truyện)
- Chương 224: Sơn Mộc (một)
- Chương 225: Sơn Mộc (hai)
- Chương 226: Sơn Mộc (ba)
- Chương 227: Sơn Mộc (bốn)
- Chương 228: Sơn Mộc (năm)
- Chương 229: Sơn Mộc (sáu)
- Chương 230: Sơn Mộc (bảy)
- Chương 231: Sơn Mộc (tám)
- Chương 232: Sơn Mộc (chín)
- Chương 233: Sơn Mộc (mười)
- Chương 234: Sơn Mộc (mười một)
- Chương 235: Sơn Mộc (mười hai)
- Chương 236: Sơn Mộc (mười ba)
- Chương 237: Sơn Mộc (mười bốn)
- Chương 238: Sơn Mộc (mười lăm)
- Chương 239: Sơn Mộc (mười sáu)
- Chương 240: Sơn Mộc (mười bảy)
- Chương 241: Đám cưới (một)
- Chương 242: Đám cưới (hai)
- Chương 243: Đám cưới (ba)
- Chương 244: Đám cưới (bốn)
- Chương 245: Đám cưới (năm)
- Chương 246: Đám cưới (sáu)
- Chương 247: Hai trợ lý (một)
- Chương 248: Hai trợ lý (hai)
- Chương 249: Hai trợ lý (ba)
- Chương 250: Hai trợ lý (bốn)
- Chương 251: Hai trợ lý (năm)
- Chương 252: Lảm nhảm (một)
- Chương 253: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (một)
- Chương 254: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (hai)
- Chương 255: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (ba)
- Chương 256: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (bốn)
- Chương 257: Lảm nhảm (hai)
- Chương 258: Lảm nhảm (ba)
- Chương 259: Lảm nhảm (bốn)
- Chương 260: Lảm nhảm (năm)
- Chương 261: Lảm nhảm (sáu)
- Chương 262: Lảm nhảm (bảy)
- Chương 263: Lảm nhảm (tám)
- Chương 264: Lảm nhảm (chín)
- Chương 265: Chương trình hẹn hò (một)
- Chương 266: Chương trình hẹn hò (hai)
- Chương 267: Chương trình hẹn hò (ba)
- Chương 268: Chương trình hẹn hò (bốn)
- Chương 269: Chương trình hẹn hò (năm)
- Chương 270: Kết thúc
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tôn Bỉnh Hách có cảm giác trái tim bị ném thẳng lên bầu trời, sau đó chưa kịp đợi rơi xuống, lại bị đột ngột x** n*n, chỉ thiếu điều nổ mạnh thôi.
Cậu, cậu Thẩm...
Giây tiếp theo, Tôn Bỉnh Hách lùi sang một bên, một bóng dáng cao lớn đi nhanh vào trong.
Tầm mắt Sở Dịch Lan nóng nảy, gần như là ngay ánh mắt đầu tiên đã khóa chặt lấy Thẩm Liên. Nhưng anh có vẻ không tin lắm, con ngươi cứng đờ, trong ngực không hề phập phồng, giống như toàn bộ tinh thần đều đang xác định lại lần nữa.
"Đến rồi?" Một câu ôn hòa của Thẩm Liên cắt ngang bầu không khí đông đặc.
Tiếp đó, Thẩm Liên buông Sở Thường Thích ra, thậm chí có thể nói, trong tình huống này không ai trong họ còn để ý tới Sở Thường Thích nữa.
Cơ thể căng chặt của Thẩm Liên dần thả lỏng, trong khoảnh khắc lại cảm thấy chóng mặt hoa đầu nhưng y vẫn đứng yên tại chỗ. Đợi đến khi tầm mắt trở nên rõ ràng, Thẩm Liên không bỏ lỡ vẻ hoảng hốt lại không biết làm sao nơi đáy mắt Sở Dịch Lan. Loại sợ hãi cùng tủi thân này, ở đây trừ Thẩm Liên ra, không ai có thể cảm nhận được.
Thẩm Liên giang rộng hai tay, cười vô cùng bình thản: "Tới đây, em ôm một cái nào."
Đầu óc Sở Dịch Lan vẫn trống rỗng nhưng người đã vọt tới.
Thẩm Liên suýt chút đã cho rằng mình sắp bị siết chết rồi.
Tiếng hít thở nặng nề của Sở dịch Lan quanh quẩn bên tai, không cần phải nói anh đã phải hốt hoảng lo sợ bao lâu.
Một bàn tay Sở Dịch Lan ấn lên từng tấc sau lưng Thẩm Liên, xuyên thấu qua quần áo cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mới xác định người trong lòng chính là Thẩm Liên.
"Lạnh quá." Sở Dịch Lan khàn giọng: "Sao ướt sũng vậy?"
"Mắc mưa." Thẩm Liên tựa lên trên vai người đàn ông, sau khi đã yên lòng mới cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Giây tiếp theo, Thẩm Liên nhẹ giọng: "Chúng ta ra ngoài rồi nói."
Trong lòng trong mắt Sở Dịch Lan đều là Thẩm Liên, cho nên vẫn chưa chú ý tới bày biện trong căn phòng này.
Tầm mắt Sở Dịch Lan bị Thẩm Liên ngăn chặn, lúc ra khỏi cửa mới nhìn thấy Sở Thường Thích đang nằm dưới đất.
Con chó già đã vô cùng chật vật nhưng vẫn có thể mang cười nhìn Sở Dịch Lan với ánh mắt đầy hoài niệm.
Giác quan thứ sáu nói cho Tôn Bỉnh Hách, bây giờ mà để Sở Thường Thích mở miệng cũng không đơn giản chỉ là gây mất hứng. Vì thế, hắn vươn tay xé mảnh rèm cửa bên cạnh xuống, bạo lực nhét vào trong miệng Sở Thường Thích...
"Đem ông ta..." Thẩm Liên hơi khựng lại: "Lôi đi đi."
Chẳng hiểu sao, Tôn Bỉnh Hách nhìn Thẩm Liên nhiều một chút.
Đàn em lập tức đóng gói Sở Thường Thích lại rồi mang đi.
Thẩm Liên lại ra hiệu cho Tôn Bỉnh Hách đóng cánh cửa phòng đó lại.
Đứng bên ngoài đèn đóm sáng trưng, sắc mặt Thẩm Liên trắng bệch nhìn không sót tí nào.
Sở Dịch Lan hoảng sợ: "Sao lại..."
"Khi trước bảo anh đừng lún quá sâu, là em sai." Thẩm Liên ngắt ngang: "Em không biết..." Y nhớ tới mấy thứ trong phòng, vẫn đè nén đau thương tràn ra khắp ngực: "Em..."
Thẩm Liên đột nhiên không có âm thanh.
Thân thể y hơi lung lay như là không đứng vững nhưng giây tiếp theo đã ngã vào trong ngực Sở Dịch Lan. Rõ ràng không nặng, lại kéo theo cả Sở Dịch Lan ngồi xổm xuống đất.
"Thẩm Liên... Thẩm Liên!" Giọng Sở Dịch Lan cũng đã thay đổi.
"Không, không sao." Thẩm Liên xua tay, cười an ủi: "Em chỉ mất thăng bằng thôi, không nghiêm trọng, đợi trời sáng, chúng ta về nhà..."
Thẩm Liên còn chưa nói xong, một luồng tanh nóng đã tuôn ra cổ họng, y chỉ kịp giơ tay che miệng lại, tầm mắt đã quay trở về bóng tối, ý thức cũng trở nên rời rạc. Thẩm Liên không biết còn có thứ gì chống đỡ y, đợi lần nữa nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, ánh vào mi mắt chính là giọt máu tí tách trên nền đất.
Thôi xong, Thẩm Liên thầm nghĩ.
Y ngẩng đầu nhìn Sở Dịch Lan, sốt ruột muốn giải thích gì đó lại không biết dáng vẻ lúc này của mình đáng sợ tới cỡ nào. Ngay cả Tôn Bỉnh Hách đứng bên cạnh trong mắt cũng tràn ngập kinh hãi.
Thật ra ngay giây phút nhìn thấy Sở Dịch Lan, thần kinh đang buộc chặt của Thẩm Liên đã đứt đoạn. Nhưng y không muốn để Sở Thường Thích nhìn thấy, không muốn ông ta lấy chuyện này nói ra lời gì tổn thương Sở Dịch Lan. Sau khi đóng căn phòng như ác mộng đó lại, Thẩm Liên mới dám thả lỏng.
Nhưng ngay cả chính y cũng chưa nghĩ tới, cơ thể này đã tổn hao nhiều đến vậy rồi.
"Đừng sợ..." Thẩm Liên vươn tay s* s**ng gương mặt Sở Dịch Lan nhưng chỉ để lại một mảng đỏ tươi.
Thứ cảm xúc nào đó Sở Dịch Lan đang đau khổ chống đỡ cuối cùng nứt toạc ra, anh như sợ hãi tới cực hạn, lại như còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, cứ ngây ngốc vươn tay sờ vết máu ấm áp đó.
"Dịch Lan." Thẩm Liên tựa vào đầu vai Sở Dịch Lan, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, bắt lấy cánh tay anh nhẹ giọng nói: "Còn nhớ rõ lời em nói không? Hoa hồng sẽ không bao giờ héo tàn."
Nhưng ngay lúc y nhắm mắt lại, ngón tay buông thõng xuống, những lời này đã mất đi toàn bộ ý nghĩa của nó.
Toàn bộ âm thanh bên tai Sở Dịch Lan đều trở về thinh lặng.
Anh ôm Thẩm Liên, cánh tay vô thức dần dần siết chặt.
Tôn Bỉnh Hách chợt hoàn hồn, vội vàng tiến lên: "Sếp, cậu Thẩm cần được cứu chữa, chúng ta phải lập tức..."
"Bộp!"
Sở Dịch Lan đẩy tay đang vươn tới của Tôn Bỉnh Hách ra.
Mới đầu Tôn Bỉnh Hách không hiểu nhưng ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lại sững sờ tại chỗ.
Trong hốc mắt Sở Dịch Lan đều là nước mắt, đuôi mắt chỉ vừa khẽ run rẩy là lập tức rơi xuống. Anh khóc không phát ra chút âm thanh nào, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tôn Bỉnh Hách còn cho rằng đây là một vở kịch câm.
"Bỉnh Hách..." Đây gần như không nên là âm thanh do Sở Dịch Lan phát ra: "Bỉnh Hách!"
Trong mắt Sở Dịch Lan tràn ngập "Giúp tôi". Anh bức thiết hy vọng có một người lập tức cứu chữa cho Thẩm Liên, lại theo bản năng không muốn cho bất kỳ ai tới gần Thẩm Liên cả.
Anh quỳ trên mặt đất, che chở Thẩm Liên vô cùng kín kẽ, cả người gồng lên tới run bần bật.
Thẩm Liên còn không biết tự giác, trên cằm lộ ra vết máu ấm áp.
Gì mà thề không bỏ sót, gì mà tàn nhẫn quả quyết, lý trí của Sở Dịch Lan đã bị vặn xoắn vỡ tan tành. Anh giống như thằng nhóc choai choai, lúc thế giới sụp đổ chỉ có thể không ngừng cầu cứu.
Đây cũng là lần đầu tiên Tôn Bỉnh Hách gặp phải trường hợp thế này, hắn bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Sở Dịch Lan: "Sếp, cậu Thẩm đã đợi được anh tới rồi, cậu ấy còn sống, anh có hiểu được ý của em không? Nhưng mà bây giờ cậu Thẩm cần được cứu chữa, rất cấp bách, chúng ta phải đưa cậu ấy đi bệnh viện."
"Đi bệnh viện." Sở Dịch Lan lặp lại.
Tôn Bỉnh Hách biết, giờ phút này muốn đón lấy Thẩm Liên từ trong tay Sở Dịch Lan là không có khả năng. Hắn chỉ có thể dùng lời nói hướng dẫn: "Đúng vậy, đi bệnh viện. Em lái xe, chúng ta lập tức đi bệnh viện."
Tôn Bỉnh Hách đi ở phía trước, quay đầu nhìn lại, Sở Dịch Lan thật sự bế Thẩm Liên đứng lên. Nhưng anh mới vừa đi tới trước một bước đã như không chống đỡ nổi mà khuỵu một gối xuống đất, chưa đợi Tôn Bỉnh Hách giúp đỡ đã thấy Sở Dịch Lan lần nữa đứng vững.
Sở Dịch Lan giống như đã tìm lại được bản thân rồi.
Trên đường đi, Tôn Bỉnh Hách lái xe như muốn bay lên, trong lúc đó còn gọi điện cho Dương Bân, cục diện hỗn loạn bên cảng chỉ có thể giao lại cho hắn xử lý.
Bên trong xe, quang ảnh luân phiên loé lên rồi vụt tắt, sắc mặt Sở Dịch Lan bị cắt ra từng mảnh, anh như bị rút đi toàn bộ linh hồn, lại giống như đau khổ tới tận xương tủy.
Tôn Bỉnh Hách đạp thắng dừng lại trước cửa bệnh viện. Trên đường đã liên hệ bệnh viện cho nên cửa xe vừa mở ra, giường trung chuyển đã "lạch cạch" kéo tới trước mặt.
Tôn Bỉnh Hách vội vàng bước xuống, thấy tình trạng này rõ ràng không cần dùng tới giường.
Khoảng cách từ cửa tới phòng cấp cứu là Sở Dịch Lan bế Thẩm Liên đi qua, anh đi từng bước một vững chắc, cuối cùng lúc thả người xuống, động tác hơi khựng lại.
Tôn Bỉnh Hách nhìn thấy đầu ngón tay Sở Dịch Lan lướt qua sườn mặt Thẩm Liên, rõ ràng chưa nói gì nhưng hắn lại cảm nhận được thứ gì đó gọi là "Sống chết có nhau".
Trái tim Tôn Bỉnh Hách khẽ run lên. Sau đó, hắn phát hiện sắc mặt Sở Dịch Lan đã trở lại như thường, giống như yếu ớt cùng chật vật khi trước đều chỉ là ảo giác thoảng qua mà thôi.