- Trang chủ
- Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
- Chương 105: Tiến về phía trước
Chương 105: Tiến về phía trước
Truyện: Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Tác giả: Sơn Hữu Mang Đình
- Chương 1: Siêu sao thành diễn viên không tên tuổi
- Chương 2: Em có thể luyện tập thêm
- Chương 3: Hoa hồng
- Chương 4: Em muốn nuôi anh
- Chương 5: Không muốn làm người mình thích hiểu lầm
- Chương 6: Kịch bản tế trời
- Chương 7: Chọc giận mọi người
- Chương 8: Tôi không có ý xấu
- Chương 9: Đã xảy ra chuyện gì?
- Chương 10: Hỗn chiến
- Chương 11: Anh hét cái mốc xì!
- Chương 12: Nguyên tắc
- Chương 13: Cậu khá lắm!
- Chương 14: Tay nghề, rất thành thạo
- Chương 15: Gà thì cần rèn luyện thêm
- Chương 16: Người tôi thích
- Chương 17: Có nhớ em không?
- Chương 18: Bùng nổ
- Chương 19: Em rất biết giữ đạo đức của một người chồng
- Chương 20: Nhớ livestream ăn sống cái nồi!
- Chương 21: Đây là phần thưởng
- Chương 22: Anh có thể vĩnh viễn tin tưởng em
- Chương 23: Nụ hôn đầu
- Chương 24: Anh phải chịu trách nhiệm
- Chương 25: Liên hoan
- Chương 26: Sự tự tin của cậu làm tôi sợ hãi!
- Chương 27: Thử vai
- Chương 28: Em là kẹo dính hả?
- Chương 29: Tôi chấp nhận được
- Chương 30: Quay phim
- Chương 31: Em cự lại được không sếp?
- Chương 32: Cũng không cần lắm
- Chương 33: Cục cưng chủ động
- Chương 34: Quà tặng
- Chương 35: Không hiểu tiếng người
- Chương 36: Cho người khác xem, đánh gãy chân em
- Chương 37: Cuộc đời tôi ghét nhất là 'xào' CP
- Chương 38: Rủ tới chơi cùng
- Chương 39: Hôn em một cái
- Chương 40: Thứ lúc trẻ không thể có được
- Chương 41: Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục
- Chương 42: Thường Thanh
- Chương 43: Anh ham sống thật đấy!
- Chương 44: Mời ăn cơm
- Chương 45: Quá ngông cuồng
- Chương 46: Không nói cảm ơn à?
- Chương 47: Cứu người
- Chương 48: Đón người
- Chương 49: Chó ngáp phải ruồi
- Chương 50: Là do em tốt số
- Chương 51: Phải tránh xa chút mới được
- Chương 52: Tiệc đóng máy
- Chương 53: Nổi giận
- Chương 54: Đau tiếc và khổ sở
- Chương 55: Thưởng cho mọi người
- Chương 56: Làm kiểm tra
- Chương 57: Giữ gìn sức khoẻ
- Chương 58: Mãi mãi là ba lớn
- Chương 59: Thời đại xem mặt
- Chương 60: Muốn chết
- Chương 61: Sở gia đến thăm ban
- Chương 62: Bình thường, cậu là nam
- Chương 63: Ý nghĩa khác nhau
- Chương 64: Khiêu khích
- Chương 65: Hợp lại đánh người
- Chương 66: Đã nhớ ra
- Chương 67: Anh nói mau!!!
- Chương 68: Tha em đi!
- Chương 69: Tôi nghỉ phép
- Chương 70: Cậu sẽ hot
- Chương 71: Tự giải thoát
- Chương 72: Chủ yếu
- Chương 73: Số mạng cậu tốt thế!?
- Chương 74: Anh có nghe lọt à?
- Chương 75: Người anh em tốt!
- Chương 76: Cho một tô
- Chương 77: Lọt vào màn ảnh rồi!
- Chương 78: Giả vờ tiếp đi
- Chương 79: Có thù phải báo ngay
- Chương 80: Dưa lớn
- Chương 81: Nghỉ ngơi một thời gian
- Chương 82: Em cảm thấy không sao cả!
- Chương 83: Thiên vị
- Chương 84: Kẻ phản bội
- Chương 85: Ví như tôi
- Chương 86: Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng
- Chương 87: Đau lòng
- Chương 88: Ngày sinh của em
- Chương 89: Về sau cút cho xa
- Chương 90: Không để bị bắt nạt
- Chương 91: Vai diễn bùng nổ
- Chương 92: Em đây chịu không nổi
- Chương 93: Quả trứng xui xẻo
- Chương 94: Nghe người ta khuyên đi
- Chương 95: Không có gì để nói với ông
- Chương 96: Nhiệt huyết!
- Chương 97: Sở Dịch Lan thẹn thùng tới muốn nổ mạnh
- Chương 98: Thường Thanh gặp chuyện ngoài ý muốn
- Chương 99: Anh nói gì cũng đúng
- Chương 100: Tôi không cố ý
- Chương 101: Anh cũng đừng ăn miếng nào
- Chương 102: Đi không nổi
- Chương 103: Luôn có điêu dân
- Chương 104: Vây bắt
- Chương 105: Tiến về phía trước
- Chương 106: Phim mới
- Chương 107: Không dám thích
- Chương 108: Để ý
- Chương 109: Nhẫn nại của tôi với cậu ta có giới hạn
- Chương 110: Là tự anh trêu chọc nhé
- Chương 111: Phim trường vui lắm phải không?
- Chương 112: Quấn quýt
- Chương 113: Bận đóng phim, không rảnh quan tâm những thứ khác
- Chương 114: Đi công tác
- Chương 115: Nói chuyện quá khó nghe
- Chương 116: Lăng xê
- Chương 117: Các người đạp trúng điểm mấu chốt của tôi rồi
- Chương 118: Đi ngay!
- Chương 119: Im lặng héo tàn
- Chương 120: Tuyết đầu mùa
- Chương 121: Về đi
- Chương 122: Nhớ thật kỹ
- Chương 123: Giao thừa
- Chương 124: Tán gẫu
- Chương 125: Trần Mộc
- Chương 126: Không nổi lên được
- Chương 127: Bận rộn
- Chương 128: Giới thiệu
- Chương 129: Rất khó chịu
- Chương 130: Cười cậu dễ thương
- Chương 131: Cứ đi ắt có đường
- Chương 132: Rừng mơ
- Chương 133: Nói hay lắm
- Chương 134: Uống hết rồi cút
- Chương 135: Không phải chứ, cậu hoảng cái gì?
- Chương 136: Lễ trao giải
- Chương 137: Túm góc áo
- Chương 138: Đánh thành một cục
- Chương 139: Không biết tỏ ra đáng thương à?
- Chương 140: Quả táo ăn ngon không?
- Chương 141: Nên là em không còn đất diễn đâu
- Chương 142: Vẽ thêm trái tim
- Chương 143: Em còn bản thân mình nữa
- Chương 144: Tiện thể rủ luôn
- Chương 145: Đang ngẫm nghĩ lại cuộc đời
- Chương 146: Trà xanh
- Chương 147: Hình tượng mà thôi
- Chương 148: Ai bảo cô tới?
- Chương 149: Đây là mệnh lệnh
- Chương 150: Bạn trai anh quá gà
- Chương 151: Bỏ ý nghĩ đó đi
- Chương 152: Sự đối lập cần có của kẻ mạnh
- Chương 153: Dễ chơi
- Chương 154: Làm người ta không hít thở nổi
- Chương 155: Liền một mạch
- Chương 156: Tiền thiệt hại tinh thần
- Chương 157: Trở thành con trai của ba
- Chương 158: Ai dạy?
- Chương 159: Trong lòng nổi lửa
- Chương 160: Muốn nhằm vào thì nhằm vào đi
- Chương 161: Đừng làm chậm tiến độ của tôi
- Chương 162: Điên cái gì
- Chương 163: Mẹ nên được tự do rồi
- Chương 164: Nhìn đường
- Chương 165: Ủa???
- Chương 166: Dự đoán
- Chương 167: Ngoan vậy?
- Chương 168: Lún quá sâu
- Chương 169: Giống lắm phải không?
- Chương 170: Đúng là, đồ điên
- Chương 171: Chào mừng ông đến đây
- Chương 172: Ôm lấy bóng tối
- Chương 173: Chỉ mình ông ta
- Chương 174: Sống chết có nhau
- Chương 175: Tỉnh rồi
- Chương 176: Nhưng tôi hận chính mình
- Chương 177: Ông thua rồi!
- Chương 178: Đãi bàn tiệc lớn
- Chương 179: Tôi nuôi lớn mà
- Chương 180: Em tới rước tôi đi
- Chương 181: Lên chức ông nội
- Chương 182: Hào quang vỡ vụn
- Chương 183: Về sau qua lại ít thôi
- Chương 184: Anh em cắm sừng nhau
- Chương 185: Chỉ có thể hợp tác thêm lần nữa
- Chương 186: Chống đối
- Chương 187: Sa mạc lời
- Chương 188: Cậu cũng là một nhân vật
- Chương 189: Ở trong mộng, cậu đã chết
- Chương 190: Anh làm thật luôn hả?
- Chương 191: Dối trá ghen ghét
- Chương 192: Phẫn nộ hành động
- Chương 193: Gió tuyết
- Chương 194: Mệnh số đã hết
- Chương 195: Kết cục
- Chương 196: Anh trai dẫn đi ăn sinh nhật
- Chương 197: Tôi mua!
- Chương 198: Mệt
- Chương 199: Không phải có được, là huỷ hoại
- Chương 200: Chẳng ai tin
- Chương 201: Tôi có một người bạn
- Chương 202: Hẹn hò
- Chương 203: Thêm một người bị điên nữa
- Chương 204: Đáp án chính xác
- Chương 205: Sao không khoác lác nữa đi?
- Chương 206: Nhìn thấy chính chủ
- Chương 207: Sự thật ở ngay trước mắt
- Chương 208: Anh Sở sẽ không hiểu lầm chứ?
- Chương 209: Bỏ tay xuống
- Chương 210: Phải hạnh phúc nhé anh trai!
- Chương 211: Thẩm Liên, tôi biết cả rồi
- Chương 212: Công khai
- Chương 213: Chờ sẵn ở chỗ này
- Chương 214: Bồi thường tinh thần
- Chương 215: Tôi có thể làm chị dâu
- Chương 216: Thật là tàn nhẫn
- Chương 217: Chưa từng thắng
- Chương 218: Làm sao dỗ được sếp vậy?
- Chương 219: Tôi không phải
- Chương 220: Rút lại câu đó đi
- Chương 221: Những khả năng khác
- Chương 222: Đừng để tôi tóm được
- Chương 223: Tương lai (Hoàn chính truyện)
- Chương 224: Sơn Mộc (một)
- Chương 225: Sơn Mộc (hai)
- Chương 226: Sơn Mộc (ba)
- Chương 227: Sơn Mộc (bốn)
- Chương 228: Sơn Mộc (năm)
- Chương 229: Sơn Mộc (sáu)
- Chương 230: Sơn Mộc (bảy)
- Chương 231: Sơn Mộc (tám)
- Chương 232: Sơn Mộc (chín)
- Chương 233: Sơn Mộc (mười)
- Chương 234: Sơn Mộc (mười một)
- Chương 235: Sơn Mộc (mười hai)
- Chương 236: Sơn Mộc (mười ba)
- Chương 237: Sơn Mộc (mười bốn)
- Chương 238: Sơn Mộc (mười lăm)
- Chương 239: Sơn Mộc (mười sáu)
- Chương 240: Sơn Mộc (mười bảy)
- Chương 241: Đám cưới (một)
- Chương 242: Đám cưới (hai)
- Chương 243: Đám cưới (ba)
- Chương 244: Đám cưới (bốn)
- Chương 245: Đám cưới (năm)
- Chương 246: Đám cưới (sáu)
- Chương 247: Hai trợ lý (một)
- Chương 248: Hai trợ lý (hai)
- Chương 249: Hai trợ lý (ba)
- Chương 250: Hai trợ lý (bốn)
- Chương 251: Hai trợ lý (năm)
- Chương 252: Lảm nhảm (một)
- Chương 253: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (một)
- Chương 254: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (hai)
- Chương 255: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (ba)
- Chương 256: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (bốn)
- Chương 257: Lảm nhảm (hai)
- Chương 258: Lảm nhảm (ba)
- Chương 259: Lảm nhảm (bốn)
- Chương 260: Lảm nhảm (năm)
- Chương 261: Lảm nhảm (sáu)
- Chương 262: Lảm nhảm (bảy)
- Chương 263: Lảm nhảm (tám)
- Chương 264: Lảm nhảm (chín)
- Chương 265: Chương trình hẹn hò (một)
- Chương 266: Chương trình hẹn hò (hai)
- Chương 267: Chương trình hẹn hò (ba)
- Chương 268: Chương trình hẹn hò (bốn)
- Chương 269: Chương trình hẹn hò (năm)
- Chương 270: Kết thúc
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
"Tôn Bỉnh Hách!" Dương Bân hô to.
Nhưng Tôn Bỉnh Hách đã sải bước đi tới trước, trong lúc chưa ai kịp phản ứng thì hắn đã vững vàng nhảy lên một chiếc ca nô.
"Bỉnh Hách." Sở Dịch Lan thấp giọng.
Tôn Bỉnh Hách ấn xuống tay lái, hơi hơi đẩy mạnh về phía trước.
Hắn đang do dự.
Nhưng giây tiếp theo, Sở Dịch Lan nói: "Tùy cậu.
Một thứ như tâm ma, chỉ có tự mình mới hiểu rõ.
"Mày dám không?!" Kim Lôi hiểu được ý đồ của Tôn Bỉnh Hách, giương cao giọng gào lên cùng với một câu th* t*c "Đồ ch* đ*". Đáp lại gã là chiếc ca nô của Tôn Bỉnh Hách đột ngột thay đổi phương hướng, lao thẳng về phía trước!
Khoảng cách hơn mười mét, trong nháy mắt đã có thể đuổi kịp.
Kim Lôi trừng to mắt, giây tiếp theo gã lảo đảo, được thuộc hạ đỡ lấy. Thì ra là người của gã phát hiện không ổn, du thuyền cũng bắt đầu lao đi.
Kim Lôi còn đang cố gắng đứng thẳng người, từng tiếng nổ hết đợt này tới đợt khác tựa như trống dồn đã vang lên bên tai. Gã lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Bỉnh Hách hơi khom người xuống, nửa khuôn mặt bị tấm chắn gió che khuất, gió lớn đẩy ngược sợi tóc hắn ra sau để lộ cái trán trơn bóng cùng một đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Đến lúc này, Kim Lôi đã nhận ra Tôn Bỉnh Hách là thật sự nghiêm túc.
Chính như Tôn Bỉnh Hách đã từng bảo đảm với Sở Dịch Lan, cho dù là dùng cách thức gì cũng phải để Kim Lôi ở lại Cừ Đô mãi mãi.
Trong mắt mấy người Thẩm Liên, vùng nước được ngọn hải đăng phía xa xa chiếu sáng lên, Tôn Bỉnh Hách theo đuôi thật chặt nhưng như vậy cũng không thể ép cho Kim Lôi dừng lại. Phải va chạm sao? Nếu vậy bản thân cũng phải gánh chịu mạo hiểm cùng loại.
Mà lúc này du thuyền và ca nô vừa khéo đang đối diện nhau, một khi Tôn Bỉnh Hách thao tác sai, ngã xuống có thể sẽ bị nghiền thành thịt nát.
"Tôi phải đánh chết cậu ta." Dương Bân nhìn mà chỉ thấy tay chân lạnh toát, miệng lẩm bẩm: "Tôi phải đánh chết cậu ta."
Đúng lúc này, Tôn Bỉnh Hách đứng thẳng người dậy.
Mọi người: "???"
Trái tim Thẩm Liên siết chặt, không khỏi hô câu: "Dừng lại!"
Tôn Bỉnh Hách thong thả uốn gối, đó là một tư thế chuẩn bị, cùng lúc đó, hai tay đẩy tay lái về trước tới mức cao nhất. Giống như dự đoán của mọi người, lúc hai động cơ va chạm cuốn lấy nhau, trên mặt nước trào dâng bọt sóng, ca nô không chịu nổi, lại thiếu mất điều khiển từ con người nên đã mau chóng nghiêng sang một bên. Tôn Bỉnh Hách là ngay tại khoảnh khắc này phi thân nhảy lấy đà.
Mọi thứ như bị ấn nút dừng lại, cơ thịt trên bắp đùi Tôn Bỉnh Hách siết chặt, bị quần tây thít ra đường cong rõ ràng. Sóng biển vây quanh bốn phía, mà hắn cũng chỉ là phù du trôi nổi, tựa như một giây nữa thôi là sẽ bị nước biển tối đen bao trùm lấy. Nhưng đáy mắt Tôn Bỉnh Hách lại vô cùng bình tĩnh.
Thật ra lúc mới vừa được Dương Bân đưa tới bên người, hắn không phải như thế.
Nhạy cảm, đa nghi, tính tình không tốt. Tôn Bỉnh Hách khi còn trẻ quen trốn trong một góc xó, mỗi lần ngồi là cả ngày trời.
Lần đầu Sở Dịch Lan nhìn thấy hắn ở nhà trọ của Dương Bân, anh khẽ nhíu mày: "Dùng được không vậy?"
Dương Bân cười nói: "Thu hoạch ngoài ý muốn, là một đứa trẻ rất thông minh nhưng do từng bị doạ sợ nên mới vậy."
"Từng bị dọa sợ là sẽ không tiến về phía trước nữa sao?" Sở Dịch Lan hỏi vặn lại.
Lời này khiến Tôn Bỉnh Hách hơi chấn động, sau đó, hắn càng vùi đầu sâu hơn vào khuỷu tay.
Khi đó Dương Bân bề bộn nhiều việc, đi sớm về muộn, thời gian lâu dài, Tôn Bỉnh Hách cũng không chịu đựng nổi nữa. Một buổi tối nọ, lúc Dương Bân trở về đã là hai giờ khuya, xách theo một miếng pizza, kết quả vừa mới bật đè lên, pizza đã rơi xuống đất.
Dương Bân nhìn thiếu niên đỏ vành mắt trước mặt.
"Có phải anh muốn vứt tôi đi rồi không?" Tôn Bỉnh Hách hỏi.
Dương Bân lạnh giọng: "Tôi nói sẽ nhận nuôi cậu bao giờ?"
Tôn Bỉnh Hách ngạc nhiên.
"Cậu mười tám tuổi rồi." Dương Bân tiếp tục: "Còn nhận nuôi cái rắm! Tôi không chơi trò gia đình, như cậu thấy đó, tôi rất bận."
Dương Bân nói rồi cũng không thèm để ý tới Tôn Bỉnh Hách, tự mình ngồi lên sô pha, mở máy tính bắt đầu làm việc.
Qua thật lâu, Tôn Bỉnh Hách mới cứng đờ xoay người.
Hắn nhìn Dương Bân quần tây áo sơ mi giày da, nhìn kỹ thì nơi khóe mắt rõ ràng có mệt mỏi nhưng khi gõ máy tính lại rất tỉnh táo nghiêm túc. Không có an ủi, không có ôm. Sở Dịch Lan và Dương Bân làm nên sự nghiệp đều là dựa vào bản thân chiến thắng cuộc đời, đương nhiên sẽ không cho Tôn Bỉnh Hách những thứ quá thân thiết, điều họ có thể làm chỉ là lấy kinh nghiệm của bản thân dạy cho hắn: Dừng lại, thì cút đi.
Tiến về phía trước, có lẽ còn có lối thoát.
Tiến về phía trước... Khi trong đầu Tôn Bỉnh Hách nhảy ra bốn chữ này, thứ gì đó nặng trịch đè lên vai mấy năm nay lập tức đã không còn thấy tăm hơi.
Sau đó, quả trứng đáng thương nhạy cảm đa nghi khi đó đã lớn dần thành trợ lý Tôn một mình có thể đảm đương một phía như hiện giờ. Tôn Bỉnh Hách không dễ bị mất khống chế, hắn nhận lấy hết thảy từ bên ngoài, giẫm lên điều kiện Sở Dịch Lan cùng Dương Bân cung cấp, cuối cùng không gì là không làm được.
Cho nên Tôn Bỉnh Hách không phải trái tim pha lê, lại càng không phải không thể bước qua những chuyện trong quá khứ, hắn chỉ là không thích có người gọi mình là "đồ ch* đ*" thôi.
Ai làm hắn không vui, hắn sẽ đùa chết người đó, bằng không hắn đi đến một bước hiện giờ để làm chi?
Mỗi người đều nói trợ lý Tôn trưởng thành chững chạc nhưng tính trẻ con của Tôn Bỉnh Hách nói đến là đến.
Giờ phút này, trong đôi mắt thình lình trợn to của Kim Lôi, bóng dáng của Tôn Bỉnh Hách ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Ca nô bị đụng ầm ầm lật nghiêng, chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm trong sóng nước quay cuồng. Mà chiếc du thuyền nhỏ lại càng tăng tốc lao nhanh về phía trước, gã đàn ông bên cạnh Kim Lôi đứng không vững ngã xuống nước. Giây tiếp theo, Tôn Bỉnh Hách bóp lấy cổ Kim Lôi, lực chấn động quá mạnh khiến cho cả hai va phải bàn điều khiển.
Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng, Tôn Bỉnh Hách lấy Kim Lôi làm đệm thịt cho nên hắn vẫn còn tỉnh táo. Không đợi Kim Lôi lấy lại tinh thần, hắn đã tóm lấy đầu chỉ còn dư lại mấy sợi tóc của Kim Lôi, nện liên tiếp mấy cái xuống sàn.
Lần đầu tiên Kim Lôi làm "Bao cát thịt người", cũng có thể tự thể nghiệm mùi vị bị ngược đánh.
"Nào, bây giờ nói tao nghe." Tôn Bỉnh Hách thở hổn hển, tiến đến bên tai Kim Lôi: "Ai là ch* đ*?"
Môi Kim Lôi run rẩy như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thì đã lại bị Tôn Bỉnh Hách ấn đánh lên trên bàn điều khiển.
Hai gã đàn ông lái du thuyền ở phía trước chạy vội tới, Tôn Bỉnh Hách kịp thời né đi, còn có thể tiếp hai chiêu. Nhưng khi ngực bị đạp một cước, trợ lý Tôn không hề do dự, xoay người nhảy xuống biển.
Động cơ đã hỏng, Kim Lôi chạy không thoát.
"Người đâu?! Người phụ trách bên này nghèo tới mức chỉ dư lại một chiếc ca nô rách nát đó thôi sao? Tôi cho họ bao nhiêu tiền? Hả?!" Dương Bân tức giận nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.
Trên mặt biển tối đen, sau khi Tôn Bỉnh Hách nhảy xuống đã không thấy bóng dáng.
Dương Bân xoay người đi. Sở Dịch Lan hơi chững lại: "Bơi lội là sở trường của Bỉnh Hách."
"Là rất sở trường." Thẩm Liên chạy chậm tới: "Lá gan cũng rất lớn!"
Tôn Bỉnh Hách tựa như người cá, ngoi lên lặn xuống, sau vài giây đã bơi tới gần hơn mười mét, lại ngoi lên lấy hơi, cứ thế lặp lại.
Bắt lấy dây thừng Thẩm Liên ném xuống, cuối cùng Tôn Bỉnh Hách đã không còn chút sức lực nào, được mọi người kéo lên bờ.
Bên tai Tôn Bỉnh Hách trở nên ồn ào, hình như có không ít vây quanh lấy hắn, đây là phản ứng ngược sau khi hao hết thể lực. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới dự đoán chính xác của hắn.
Tôn Bỉnh Hách run lẩy bẩy giơ một ngón tay lên: "Tôi chính là công thần, ai dám động tới tôi, tôi khiến người đó nửa năm tới đây mỗi khi ngủ hai mắt phải thay nhau canh gác."
Đúng ngay lúc Dương Bân vừa giơ bàn tay lên: "..."