- Trang chủ
- Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
- Chương 216: Thật là tàn nhẫn
Chương 216: Thật là tàn nhẫn
Truyện: Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Tác giả: Sơn Hữu Mang Đình
- Chương 1: Siêu sao thành diễn viên không tên tuổi
- Chương 2: Em có thể luyện tập thêm
- Chương 3: Hoa hồng
- Chương 4: Em muốn nuôi anh
- Chương 5: Không muốn làm người mình thích hiểu lầm
- Chương 6: Kịch bản tế trời
- Chương 7: Chọc giận mọi người
- Chương 8: Tôi không có ý xấu
- Chương 9: Đã xảy ra chuyện gì?
- Chương 10: Hỗn chiến
- Chương 11: Anh hét cái mốc xì!
- Chương 12: Nguyên tắc
- Chương 13: Cậu khá lắm!
- Chương 14: Tay nghề, rất thành thạo
- Chương 15: Gà thì cần rèn luyện thêm
- Chương 16: Người tôi thích
- Chương 17: Có nhớ em không?
- Chương 18: Bùng nổ
- Chương 19: Em rất biết giữ đạo đức của một người chồng
- Chương 20: Nhớ livestream ăn sống cái nồi!
- Chương 21: Đây là phần thưởng
- Chương 22: Anh có thể vĩnh viễn tin tưởng em
- Chương 23: Nụ hôn đầu
- Chương 24: Anh phải chịu trách nhiệm
- Chương 25: Liên hoan
- Chương 26: Sự tự tin của cậu làm tôi sợ hãi!
- Chương 27: Thử vai
- Chương 28: Em là kẹo dính hả?
- Chương 29: Tôi chấp nhận được
- Chương 30: Quay phim
- Chương 31: Em cự lại được không sếp?
- Chương 32: Cũng không cần lắm
- Chương 33: Cục cưng chủ động
- Chương 34: Quà tặng
- Chương 35: Không hiểu tiếng người
- Chương 36: Cho người khác xem, đánh gãy chân em
- Chương 37: Cuộc đời tôi ghét nhất là 'xào' CP
- Chương 38: Rủ tới chơi cùng
- Chương 39: Hôn em một cái
- Chương 40: Thứ lúc trẻ không thể có được
- Chương 41: Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục
- Chương 42: Thường Thanh
- Chương 43: Anh ham sống thật đấy!
- Chương 44: Mời ăn cơm
- Chương 45: Quá ngông cuồng
- Chương 46: Không nói cảm ơn à?
- Chương 47: Cứu người
- Chương 48: Đón người
- Chương 49: Chó ngáp phải ruồi
- Chương 50: Là do em tốt số
- Chương 51: Phải tránh xa chút mới được
- Chương 52: Tiệc đóng máy
- Chương 53: Nổi giận
- Chương 54: Đau tiếc và khổ sở
- Chương 55: Thưởng cho mọi người
- Chương 56: Làm kiểm tra
- Chương 57: Giữ gìn sức khoẻ
- Chương 58: Mãi mãi là ba lớn
- Chương 59: Thời đại xem mặt
- Chương 60: Muốn chết
- Chương 61: Sở gia đến thăm ban
- Chương 62: Bình thường, cậu là nam
- Chương 63: Ý nghĩa khác nhau
- Chương 64: Khiêu khích
- Chương 65: Hợp lại đánh người
- Chương 66: Đã nhớ ra
- Chương 67: Anh nói mau!!!
- Chương 68: Tha em đi!
- Chương 69: Tôi nghỉ phép
- Chương 70: Cậu sẽ hot
- Chương 71: Tự giải thoát
- Chương 72: Chủ yếu
- Chương 73: Số mạng cậu tốt thế!?
- Chương 74: Anh có nghe lọt à?
- Chương 75: Người anh em tốt!
- Chương 76: Cho một tô
- Chương 77: Lọt vào màn ảnh rồi!
- Chương 78: Giả vờ tiếp đi
- Chương 79: Có thù phải báo ngay
- Chương 80: Dưa lớn
- Chương 81: Nghỉ ngơi một thời gian
- Chương 82: Em cảm thấy không sao cả!
- Chương 83: Thiên vị
- Chương 84: Kẻ phản bội
- Chương 85: Ví như tôi
- Chương 86: Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng
- Chương 87: Đau lòng
- Chương 88: Ngày sinh của em
- Chương 89: Về sau cút cho xa
- Chương 90: Không để bị bắt nạt
- Chương 91: Vai diễn bùng nổ
- Chương 92: Em đây chịu không nổi
- Chương 93: Quả trứng xui xẻo
- Chương 94: Nghe người ta khuyên đi
- Chương 95: Không có gì để nói với ông
- Chương 96: Nhiệt huyết!
- Chương 97: Sở Dịch Lan thẹn thùng tới muốn nổ mạnh
- Chương 98: Thường Thanh gặp chuyện ngoài ý muốn
- Chương 99: Anh nói gì cũng đúng
- Chương 100: Tôi không cố ý
- Chương 101: Anh cũng đừng ăn miếng nào
- Chương 102: Đi không nổi
- Chương 103: Luôn có điêu dân
- Chương 104: Vây bắt
- Chương 105: Tiến về phía trước
- Chương 106: Phim mới
- Chương 107: Không dám thích
- Chương 108: Để ý
- Chương 109: Nhẫn nại của tôi với cậu ta có giới hạn
- Chương 110: Là tự anh trêu chọc nhé
- Chương 111: Phim trường vui lắm phải không?
- Chương 112: Quấn quýt
- Chương 113: Bận đóng phim, không rảnh quan tâm những thứ khác
- Chương 114: Đi công tác
- Chương 115: Nói chuyện quá khó nghe
- Chương 116: Lăng xê
- Chương 117: Các người đạp trúng điểm mấu chốt của tôi rồi
- Chương 118: Đi ngay!
- Chương 119: Im lặng héo tàn
- Chương 120: Tuyết đầu mùa
- Chương 121: Về đi
- Chương 122: Nhớ thật kỹ
- Chương 123: Giao thừa
- Chương 124: Tán gẫu
- Chương 125: Trần Mộc
- Chương 126: Không nổi lên được
- Chương 127: Bận rộn
- Chương 128: Giới thiệu
- Chương 129: Rất khó chịu
- Chương 130: Cười cậu dễ thương
- Chương 131: Cứ đi ắt có đường
- Chương 132: Rừng mơ
- Chương 133: Nói hay lắm
- Chương 134: Uống hết rồi cút
- Chương 135: Không phải chứ, cậu hoảng cái gì?
- Chương 136: Lễ trao giải
- Chương 137: Túm góc áo
- Chương 138: Đánh thành một cục
- Chương 139: Không biết tỏ ra đáng thương à?
- Chương 140: Quả táo ăn ngon không?
- Chương 141: Nên là em không còn đất diễn đâu
- Chương 142: Vẽ thêm trái tim
- Chương 143: Em còn bản thân mình nữa
- Chương 144: Tiện thể rủ luôn
- Chương 145: Đang ngẫm nghĩ lại cuộc đời
- Chương 146: Trà xanh
- Chương 147: Hình tượng mà thôi
- Chương 148: Ai bảo cô tới?
- Chương 149: Đây là mệnh lệnh
- Chương 150: Bạn trai anh quá gà
- Chương 151: Bỏ ý nghĩ đó đi
- Chương 152: Sự đối lập cần có của kẻ mạnh
- Chương 153: Dễ chơi
- Chương 154: Làm người ta không hít thở nổi
- Chương 155: Liền một mạch
- Chương 156: Tiền thiệt hại tinh thần
- Chương 157: Trở thành con trai của ba
- Chương 158: Ai dạy?
- Chương 159: Trong lòng nổi lửa
- Chương 160: Muốn nhằm vào thì nhằm vào đi
- Chương 161: Đừng làm chậm tiến độ của tôi
- Chương 162: Điên cái gì
- Chương 163: Mẹ nên được tự do rồi
- Chương 164: Nhìn đường
- Chương 165: Ủa???
- Chương 166: Dự đoán
- Chương 167: Ngoan vậy?
- Chương 168: Lún quá sâu
- Chương 169: Giống lắm phải không?
- Chương 170: Đúng là, đồ điên
- Chương 171: Chào mừng ông đến đây
- Chương 172: Ôm lấy bóng tối
- Chương 173: Chỉ mình ông ta
- Chương 174: Sống chết có nhau
- Chương 175: Tỉnh rồi
- Chương 176: Nhưng tôi hận chính mình
- Chương 177: Ông thua rồi!
- Chương 178: Đãi bàn tiệc lớn
- Chương 179: Tôi nuôi lớn mà
- Chương 180: Em tới rước tôi đi
- Chương 181: Lên chức ông nội
- Chương 182: Hào quang vỡ vụn
- Chương 183: Về sau qua lại ít thôi
- Chương 184: Anh em cắm sừng nhau
- Chương 185: Chỉ có thể hợp tác thêm lần nữa
- Chương 186: Chống đối
- Chương 187: Sa mạc lời
- Chương 188: Cậu cũng là một nhân vật
- Chương 189: Ở trong mộng, cậu đã chết
- Chương 190: Anh làm thật luôn hả?
- Chương 191: Dối trá ghen ghét
- Chương 192: Phẫn nộ hành động
- Chương 193: Gió tuyết
- Chương 194: Mệnh số đã hết
- Chương 195: Kết cục
- Chương 196: Anh trai dẫn đi ăn sinh nhật
- Chương 197: Tôi mua!
- Chương 198: Mệt
- Chương 199: Không phải có được, là huỷ hoại
- Chương 200: Chẳng ai tin
- Chương 201: Tôi có một người bạn
- Chương 202: Hẹn hò
- Chương 203: Thêm một người bị điên nữa
- Chương 204: Đáp án chính xác
- Chương 205: Sao không khoác lác nữa đi?
- Chương 206: Nhìn thấy chính chủ
- Chương 207: Sự thật ở ngay trước mắt
- Chương 208: Anh Sở sẽ không hiểu lầm chứ?
- Chương 209: Bỏ tay xuống
- Chương 210: Phải hạnh phúc nhé anh trai!
- Chương 211: Thẩm Liên, tôi biết cả rồi
- Chương 212: Công khai
- Chương 213: Chờ sẵn ở chỗ này
- Chương 214: Bồi thường tinh thần
- Chương 215: Tôi có thể làm chị dâu
- Chương 216: Thật là tàn nhẫn
- Chương 217: Chưa từng thắng
- Chương 218: Làm sao dỗ được sếp vậy?
- Chương 219: Tôi không phải
- Chương 220: Rút lại câu đó đi
- Chương 221: Những khả năng khác
- Chương 222: Đừng để tôi tóm được
- Chương 223: Tương lai (Hoàn chính truyện)
- Chương 224: Sơn Mộc (một)
- Chương 225: Sơn Mộc (hai)
- Chương 226: Sơn Mộc (ba)
- Chương 227: Sơn Mộc (bốn)
- Chương 228: Sơn Mộc (năm)
- Chương 229: Sơn Mộc (sáu)
- Chương 230: Sơn Mộc (bảy)
- Chương 231: Sơn Mộc (tám)
- Chương 232: Sơn Mộc (chín)
- Chương 233: Sơn Mộc (mười)
- Chương 234: Sơn Mộc (mười một)
- Chương 235: Sơn Mộc (mười hai)
- Chương 236: Sơn Mộc (mười ba)
- Chương 237: Sơn Mộc (mười bốn)
- Chương 238: Sơn Mộc (mười lăm)
- Chương 239: Sơn Mộc (mười sáu)
- Chương 240: Sơn Mộc (mười bảy)
- Chương 241: Đám cưới (một)
- Chương 242: Đám cưới (hai)
- Chương 243: Đám cưới (ba)
- Chương 244: Đám cưới (bốn)
- Chương 245: Đám cưới (năm)
- Chương 246: Đám cưới (sáu)
- Chương 247: Hai trợ lý (một)
- Chương 248: Hai trợ lý (hai)
- Chương 249: Hai trợ lý (ba)
- Chương 250: Hai trợ lý (bốn)
- Chương 251: Hai trợ lý (năm)
- Chương 252: Lảm nhảm (một)
- Chương 253: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (một)
- Chương 254: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (hai)
- Chương 255: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (ba)
- Chương 256: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (bốn)
- Chương 257: Lảm nhảm (hai)
- Chương 258: Lảm nhảm (ba)
- Chương 259: Lảm nhảm (bốn)
- Chương 260: Lảm nhảm (năm)
- Chương 261: Lảm nhảm (sáu)
- Chương 262: Lảm nhảm (bảy)
- Chương 263: Lảm nhảm (tám)
- Chương 264: Lảm nhảm (chín)
- Chương 265: Chương trình hẹn hò (một)
- Chương 266: Chương trình hẹn hò (hai)
- Chương 267: Chương trình hẹn hò (ba)
- Chương 268: Chương trình hẹn hò (bốn)
- Chương 269: Chương trình hẹn hò (năm)
- Chương 270: Kết thúc
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Ở Cừ Đô mà Bàng Triết đã ngạo mạn chẳng ai bằng, nên có thể tưởng tượng khi còn ở quê nhà Khinh Hải thì gã còn kiêu căng tới mức nào nữa. Mới đầu, gã chẳng thèm để mắt tới Từ Cảnh Ca là người thành phố Lận tới. Dù gì cũng là địa bàn của mình, gã tin rằng rồng mạnh cũng chẳng đấu lại rắn đất.
Lúc sau, trong một buổi tiệc, gã có ý đồ sàm sỡ trợ lý của Từ Cảnh Ca. Mà khi thấy ánh mắt tối sầm của anh ta, gã còn cười đầy khiêu khích.
Kết quả thì không cần nói cũng biết.
Nếu không phải mấy ông già nhà họ Bàng ra mặt xin tha, có lẽ Từ Cảnh Ca đã vặn cổ gã từ lâu rồi.
Thả người thì được nhưng cũng nói với Bàng Triết, sau này cút càng xa càng tốt.
Ai ngờ hôm nay lại chạm trúng họng súng.
Có lẽ Bàng Triết là sợ thật, gã còn đưa mắt ra hiệu bảo Thẩm Liên cứu mình.
Thẩm Liên chớp chớp mắt, nghĩ bụng: Anh bạn à, anh không có đầu óc hả? Chuyện lùm xùm trên phim trường tạm gác lại, vụ ra tay với Hoàng Giai Xán còn chưa tính sổ đâu, nếu Từ Cảnh Ca đã có ý muốn xử lý thì cần gì y phải cản lại?
Nhưng cuối cùng vẫn không làm quá nghiêm trọng. Bởi vì có Thường Thanh, mà trước nay trước mặt Thường Thanh thì Từ Cảnh Ca luôn này ra vẻ vô hại, chẳng có chút thủ đoạn nào.
Cuối cùng, Bàng Triết bị lôi đi. Từ Cảnh Ca quay sang hỏi Thẩm Liên: "Gọi điện chưa? Bảo Sở Dịch Lan tới nhanh lên, tôi đói lắm rồi."
"Anh ấy trả lời rồi, chắc phải mười phút nữa." Thẩm Liên nói rồi nhìn ra ngoài cửa: "Gã có kết cục gì?"
"Vệ sĩ nhà tôi trừ vả mặt ra cũng sẽ không làm gì khác cả." Từ Cảnh Ca đáp bằng giọng đầy khiêm tốn.
Thẩm Liên: "..."
Sở Dịch Lan tới đúng lúc các món nóng vừa được bưng ra. Anh khoác tay lên vai Thẩm Liên, vừa ngồi xuống vừa bóp nhẹ vài cái: "Không đợi lâu chứ?"
Từ Cảnh Ca: "Tôi sắp chết đói rồi."
Sở Dịch Lan: "Anh không quan trọng."
"..."
Sở Dịch Lan nhìn về phía Thường Thanh, hai người khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Thẩm Liên kể sơ lại chuyện Bàng Triết. Sở Dịch Lan nghe xong nói: "Nếu không được thì bảo người của anh tới học hỏi đàn em của Nhiếp Thịnh kìa."
Có đôi khi, Từ Cảnh Ca thật sự cảm thấy nếu đem so với Sở Dịch Lan thì mình càng giống như Bồ Tát vậy.
"Sắp tới định ở lại Cừ Đô mấy ngày hay là về thành phố Lận?" Sở Dịch Lan hỏi.
"Xong việc rồi, ở lại một đêm rồi mai về." Từ Cảnh Ca nói rồi xua tay: "Anh không cần lo cho bọn tôi, tôi đã đặt khách sạn rồi, hiệu quả cách âm tốt lắm."
Thường Thanh: "..."
Sở Dịch Lan khựng lại vài giây: "Không cần nói kỹ thế đâu."
Thường Thanh ngồi máy bay mười hai tiếng, Từ Cảnh Ca mấy hôm nay cũng làm việc liên tục, hai người đều mệt mỏi cho nên cơm nước xong đều về nghỉ ngơi.
Sở Dịch Lan quay sang hỏi Thẩm Liên: "Mới giờ này, đi ngắm hoàng hôn không?"
Thẩm Liên: "Đi!"
Hai người không tới mấy điểm checkin đông người mà chỉ chọn một ngọn núi ít người gần đó. Bởi vì sáng có người leo núi tập thể dục nên đường đá được san bằng, lúc này không có người qua lại cho nên Sở Dịch Lan nắm tay Thẩm Liên chẳng cần phải e dè né tránh né ai cả.
Ngọn núi không cao, đi khoảng hai mươi phút là đến đỉnh.
Khi đứng ở lưng chừng núi ngắm mặt trời lặn, chỉ có thể nhìn thấy một góc đường chân trời đỏ rực. Nhưng khi lên tới đỉnh núi lại là một cảnh tượng khác hẳn. Ráng chiều như màu máu, sắc đỏ phủ đầy trời, chim chóc thi thoảng bay ngang qua - Đẹp một cách lặng lẽ, buồn bã mà hùng tráng.
Thẩm Liên nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp sâu trong đôi mắt đen của Sở Dịch Lan là một khoảng bình yên rộng lớn.
Suốt một năm qua, hầu hết những lần đi chơi hay ngắm cảnh đều do Sở Dịch Lan đề xuất. Không phải anh muốn hoàn thành nhiệm vụ nào đó mà vì anh thực sự bắt đầu biết cách tận hưởng thế giới này.
Hai người ngồi cạnh nhau trên đỉnh núi, cho tới khi trời hoàn toàn tối sầm.
Lúc xuống núi, Thẩm Liên còn lầm bầm: "Muỗi trên núi cắn đau thật chứ."
Sở Dịch Lan khẽ cười.
Về đến này, hai người thay phiên nhau tắm rửa. Sau đó, Sở Dịch Lan và Thẩm Liên cùng nằm xem phim. Xem được một nửa, Thẩm Liên đã ngủ mất. Sở Dịch Lan bèn tắt máy, chỉnh lại tư thế cho y nằm thoải mái.
Anh vốn cũng định đi ngủ nhưng thấy điện thoại hiện lên cuộc gọi nhỡ, thế là khoác áo đi ra ban công gọi lại.
Cuộc gọi vừa nối máy, bên kia đã lên tiếng.
"Chủ tịch Sở."
Sở Dịch Lan: "Có chuyện gì vậy?"
"Ban nãy bệnh nhân có ngừng tim, bây giờ tôi mới báo cho anh."
Sở Dịch Lan: "Ý anh là chưa chết?"
"Vâng, cấp cứu kịp thời." Đối phương rất dè dặt như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo từ Sở Dịch Lan.
Sở Dịch Lan im lặng rất lâu.
Năm đó hận thù cuồn cuộn, có lúc anh từng quỳ trước mộ của mẹ và ông ngoại thề rằng sẽ tự tay lột da rút gân Sở Thường Thích rồi vấy máu lên khắp nơi đây. Nhưng từ khi đưa ông ta về Cừ Đô, Sở Dịch Lan chưa từng động đến một ngón tay nào. Không phải vì tha thứ. Chỉ là, anh sợ mẹ và ông ngoại dưới suối vàng sẽ trách mình.
Trách anh đã bao năm trôi qua, người đã mất rồi còn làm dơ mắt họ.
Ngày ấy Thẩm Liên tái phát bệnh tim nhưng vẫn cố nhờ Tôn Bỉnh Hách đóng cánh cửa đó lại giúp. Ở một mức độ nào đó, nó cũng như khóa chặt con quỷ dữ trong lòng Sở Dịch Lan lại.
Anh sẽ không bao giờ tha thứ, nên đã dùng máy móc và thuốc men đắt đỏ nhất để kéo dài hơi tàn cho Sở Thường Thích. Nhưng là vô ích. Ông ta vẫn thường đau đớn thức dậy lúc nửa đêm, ban đầu là chân, sau đó là cả người. Tay chân bị trói chặt trên giường, miệng bị bịt kín bằng băng keo, chỉ còn những âm thanh "ưm ưm" tuyệt vọng vô nghĩa.
Sở Dịch Lan vẫn thưởng thức nỗi đau của ông ta. Nhưng bây giờ lại cảm thấy, Sở Thường Thích nên chết rồi.
Sẽ chết lặng lẽ trên giường bệnh đầy mùi tanh hôi.
Cuối cùng, anh mở miệng: "Trừ khi ông ta chết, nếu không đừng gọi cho tôi."
Bên kia vội vàng đáp: "Vâng, chủ tịch Sở."
Sở Dịch Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, có hai ngôi sao kề sát bên nhau, lóe rồi loé.
*
Lúc có người bước vào phòng, Sở Thường Thích cố quay đầu lại. Nhưng mắt ông ta đã trở nên mơ hồ, chỉ lờ mờ thấy được ánh sáng cùng vài bóng đen. Mấy tháng bị ép ăn bằng mũi khiến khứu giác và vị giác đều thoái hóa. Chỉ còn lại thính giác là dùng được.
Chẳng lẽ Sở Dịch Lan không nên tới tìm mình
? Sở Thường Thích thầm nghĩ, tranh thủ trước lúc ông ta tắt thở đưa ông ta tới trước mộ Minh Mị, bảo ông ta sám hối, xin lỗi?
Mình có thể sám hối
và xin
lỗi
, Sở Thường Thích nghĩ,
cũng chẳng có gì quan trọng
. Rồi ông ta sẽ nhuộm máu mình lên ảnh chụp của Minh Mị. Có lẽ kiếp sau, họ còn có thể gặp lại nhau.
Sở Thường Thích chìm đắm trong những ảo tưởng điên loạn, thậm chí còn ẩn ẩn chờ mong. Đối với ông ta lúc này thì đó là chuyện quan trọng duy nhất.
"Chăm sóc ông ta cho tốt. Nếu lại xảy ra chuyện như vừa rồi vẫn phải cố hết sức cứu chữa. Nếu không qua được... Thì do mạng ông ta." Người nọ nói.
Sở Thường Thích kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng chỉ vài giây sau, người nọ đã xoay người rời đi.
Khoan đã... Khoan đã
! Sở Thường Thích vùng vẫy, miệng phát ra tiếng "ưm ưm" yếu ớt. Cả người ông ta run rẩy như con chó già sắp chết.
Đúng vậy, ông ta đã ngửi thấy mùi của cái chết cho nên ông ta mới vội vàng như thế.
Chắc chắn những người này đã báo tình hình ông ta cho Sở Dịch Lan.
Vậy tại sao nó chưa tới?
Mau tới đi chứ
, đáy lòng Sở Thường Thích thúc giục. Từ phẫn nộ chuyển sang khóc lóc cầu xin, không ai nhìn thấy bộ dạng như trò hề này của ông ta. Máy móc trong phòng bệnh phát ra tiếng báo nguy inh ỏi chói tai. Có người xông vào, sau khi kiểm tra, điều chỉnh tốc độ truyền dịch, một hơi cuối cùng của Sở Thường Thích lại bị tàn nhẫn kéo trở lại.
Để tôi chết đi.
Chỉ còn dòng nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy từ đôi mắt đã khô khốc và tuyệt vọng.
Thật là tàn nhẫn
, Sở Thường Thích đã hiểu được ý đồ của Sở Dịch Lan.