- Trang chủ
- Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
- Chương 171: Chào mừng ông đến đây
Chương 171: Chào mừng ông đến đây
Truyện: Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Tác giả: Sơn Hữu Mang Đình
- Chương 1: Siêu sao thành diễn viên không tên tuổi
- Chương 2: Em có thể luyện tập thêm
- Chương 3: Hoa hồng
- Chương 4: Em muốn nuôi anh
- Chương 5: Không muốn làm người mình thích hiểu lầm
- Chương 6: Kịch bản tế trời
- Chương 7: Chọc giận mọi người
- Chương 8: Tôi không có ý xấu
- Chương 9: Đã xảy ra chuyện gì?
- Chương 10: Hỗn chiến
- Chương 11: Anh hét cái mốc xì!
- Chương 12: Nguyên tắc
- Chương 13: Cậu khá lắm!
- Chương 14: Tay nghề, rất thành thạo
- Chương 15: Gà thì cần rèn luyện thêm
- Chương 16: Người tôi thích
- Chương 17: Có nhớ em không?
- Chương 18: Bùng nổ
- Chương 19: Em rất biết giữ đạo đức của một người chồng
- Chương 20: Nhớ livestream ăn sống cái nồi!
- Chương 21: Đây là phần thưởng
- Chương 22: Anh có thể vĩnh viễn tin tưởng em
- Chương 23: Nụ hôn đầu
- Chương 24: Anh phải chịu trách nhiệm
- Chương 25: Liên hoan
- Chương 26: Sự tự tin của cậu làm tôi sợ hãi!
- Chương 27: Thử vai
- Chương 28: Em là kẹo dính hả?
- Chương 29: Tôi chấp nhận được
- Chương 30: Quay phim
- Chương 31: Em cự lại được không sếp?
- Chương 32: Cũng không cần lắm
- Chương 33: Cục cưng chủ động
- Chương 34: Quà tặng
- Chương 35: Không hiểu tiếng người
- Chương 36: Cho người khác xem, đánh gãy chân em
- Chương 37: Cuộc đời tôi ghét nhất là 'xào' CP
- Chương 38: Rủ tới chơi cùng
- Chương 39: Hôn em một cái
- Chương 40: Thứ lúc trẻ không thể có được
- Chương 41: Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục
- Chương 42: Thường Thanh
- Chương 43: Anh ham sống thật đấy!
- Chương 44: Mời ăn cơm
- Chương 45: Quá ngông cuồng
- Chương 46: Không nói cảm ơn à?
- Chương 47: Cứu người
- Chương 48: Đón người
- Chương 49: Chó ngáp phải ruồi
- Chương 50: Là do em tốt số
- Chương 51: Phải tránh xa chút mới được
- Chương 52: Tiệc đóng máy
- Chương 53: Nổi giận
- Chương 54: Đau tiếc và khổ sở
- Chương 55: Thưởng cho mọi người
- Chương 56: Làm kiểm tra
- Chương 57: Giữ gìn sức khoẻ
- Chương 58: Mãi mãi là ba lớn
- Chương 59: Thời đại xem mặt
- Chương 60: Muốn chết
- Chương 61: Sở gia đến thăm ban
- Chương 62: Bình thường, cậu là nam
- Chương 63: Ý nghĩa khác nhau
- Chương 64: Khiêu khích
- Chương 65: Hợp lại đánh người
- Chương 66: Đã nhớ ra
- Chương 67: Anh nói mau!!!
- Chương 68: Tha em đi!
- Chương 69: Tôi nghỉ phép
- Chương 70: Cậu sẽ hot
- Chương 71: Tự giải thoát
- Chương 72: Chủ yếu
- Chương 73: Số mạng cậu tốt thế!?
- Chương 74: Anh có nghe lọt à?
- Chương 75: Người anh em tốt!
- Chương 76: Cho một tô
- Chương 77: Lọt vào màn ảnh rồi!
- Chương 78: Giả vờ tiếp đi
- Chương 79: Có thù phải báo ngay
- Chương 80: Dưa lớn
- Chương 81: Nghỉ ngơi một thời gian
- Chương 82: Em cảm thấy không sao cả!
- Chương 83: Thiên vị
- Chương 84: Kẻ phản bội
- Chương 85: Ví như tôi
- Chương 86: Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng
- Chương 87: Đau lòng
- Chương 88: Ngày sinh của em
- Chương 89: Về sau cút cho xa
- Chương 90: Không để bị bắt nạt
- Chương 91: Vai diễn bùng nổ
- Chương 92: Em đây chịu không nổi
- Chương 93: Quả trứng xui xẻo
- Chương 94: Nghe người ta khuyên đi
- Chương 95: Không có gì để nói với ông
- Chương 96: Nhiệt huyết!
- Chương 97: Sở Dịch Lan thẹn thùng tới muốn nổ mạnh
- Chương 98: Thường Thanh gặp chuyện ngoài ý muốn
- Chương 99: Anh nói gì cũng đúng
- Chương 100: Tôi không cố ý
- Chương 101: Anh cũng đừng ăn miếng nào
- Chương 102: Đi không nổi
- Chương 103: Luôn có điêu dân
- Chương 104: Vây bắt
- Chương 105: Tiến về phía trước
- Chương 106: Phim mới
- Chương 107: Không dám thích
- Chương 108: Để ý
- Chương 109: Nhẫn nại của tôi với cậu ta có giới hạn
- Chương 110: Là tự anh trêu chọc nhé
- Chương 111: Phim trường vui lắm phải không?
- Chương 112: Quấn quýt
- Chương 113: Bận đóng phim, không rảnh quan tâm những thứ khác
- Chương 114: Đi công tác
- Chương 115: Nói chuyện quá khó nghe
- Chương 116: Lăng xê
- Chương 117: Các người đạp trúng điểm mấu chốt của tôi rồi
- Chương 118: Đi ngay!
- Chương 119: Im lặng héo tàn
- Chương 120: Tuyết đầu mùa
- Chương 121: Về đi
- Chương 122: Nhớ thật kỹ
- Chương 123: Giao thừa
- Chương 124: Tán gẫu
- Chương 125: Trần Mộc
- Chương 126: Không nổi lên được
- Chương 127: Bận rộn
- Chương 128: Giới thiệu
- Chương 129: Rất khó chịu
- Chương 130: Cười cậu dễ thương
- Chương 131: Cứ đi ắt có đường
- Chương 132: Rừng mơ
- Chương 133: Nói hay lắm
- Chương 134: Uống hết rồi cút
- Chương 135: Không phải chứ, cậu hoảng cái gì?
- Chương 136: Lễ trao giải
- Chương 137: Túm góc áo
- Chương 138: Đánh thành một cục
- Chương 139: Không biết tỏ ra đáng thương à?
- Chương 140: Quả táo ăn ngon không?
- Chương 141: Nên là em không còn đất diễn đâu
- Chương 142: Vẽ thêm trái tim
- Chương 143: Em còn bản thân mình nữa
- Chương 144: Tiện thể rủ luôn
- Chương 145: Đang ngẫm nghĩ lại cuộc đời
- Chương 146: Trà xanh
- Chương 147: Hình tượng mà thôi
- Chương 148: Ai bảo cô tới?
- Chương 149: Đây là mệnh lệnh
- Chương 150: Bạn trai anh quá gà
- Chương 151: Bỏ ý nghĩ đó đi
- Chương 152: Sự đối lập cần có của kẻ mạnh
- Chương 153: Dễ chơi
- Chương 154: Làm người ta không hít thở nổi
- Chương 155: Liền một mạch
- Chương 156: Tiền thiệt hại tinh thần
- Chương 157: Trở thành con trai của ba
- Chương 158: Ai dạy?
- Chương 159: Trong lòng nổi lửa
- Chương 160: Muốn nhằm vào thì nhằm vào đi
- Chương 161: Đừng làm chậm tiến độ của tôi
- Chương 162: Điên cái gì
- Chương 163: Mẹ nên được tự do rồi
- Chương 164: Nhìn đường
- Chương 165: Ủa???
- Chương 166: Dự đoán
- Chương 167: Ngoan vậy?
- Chương 168: Lún quá sâu
- Chương 169: Giống lắm phải không?
- Chương 170: Đúng là, đồ điên
- Chương 171: Chào mừng ông đến đây
- Chương 172: Ôm lấy bóng tối
- Chương 173: Chỉ mình ông ta
- Chương 174: Sống chết có nhau
- Chương 175: Tỉnh rồi
- Chương 176: Nhưng tôi hận chính mình
- Chương 177: Ông thua rồi!
- Chương 178: Đãi bàn tiệc lớn
- Chương 179: Tôi nuôi lớn mà
- Chương 180: Em tới rước tôi đi
- Chương 181: Lên chức ông nội
- Chương 182: Hào quang vỡ vụn
- Chương 183: Về sau qua lại ít thôi
- Chương 184: Anh em cắm sừng nhau
- Chương 185: Chỉ có thể hợp tác thêm lần nữa
- Chương 186: Chống đối
- Chương 187: Sa mạc lời
- Chương 188: Cậu cũng là một nhân vật
- Chương 189: Ở trong mộng, cậu đã chết
- Chương 190: Anh làm thật luôn hả?
- Chương 191: Dối trá ghen ghét
- Chương 192: Phẫn nộ hành động
- Chương 193: Gió tuyết
- Chương 194: Mệnh số đã hết
- Chương 195: Kết cục
- Chương 196: Anh trai dẫn đi ăn sinh nhật
- Chương 197: Tôi mua!
- Chương 198: Mệt
- Chương 199: Không phải có được, là huỷ hoại
- Chương 200: Chẳng ai tin
- Chương 201: Tôi có một người bạn
- Chương 202: Hẹn hò
- Chương 203: Thêm một người bị điên nữa
- Chương 204: Đáp án chính xác
- Chương 205: Sao không khoác lác nữa đi?
- Chương 206: Nhìn thấy chính chủ
- Chương 207: Sự thật ở ngay trước mắt
- Chương 208: Anh Sở sẽ không hiểu lầm chứ?
- Chương 209: Bỏ tay xuống
- Chương 210: Phải hạnh phúc nhé anh trai!
- Chương 211: Thẩm Liên, tôi biết cả rồi
- Chương 212: Công khai
- Chương 213: Chờ sẵn ở chỗ này
- Chương 214: Bồi thường tinh thần
- Chương 215: Tôi có thể làm chị dâu
- Chương 216: Thật là tàn nhẫn
- Chương 217: Chưa từng thắng
- Chương 218: Làm sao dỗ được sếp vậy?
- Chương 219: Tôi không phải
- Chương 220: Rút lại câu đó đi
- Chương 221: Những khả năng khác
- Chương 222: Đừng để tôi tóm được
- Chương 223: Tương lai (Hoàn chính truyện)
- Chương 224: Sơn Mộc (một)
- Chương 225: Sơn Mộc (hai)
- Chương 226: Sơn Mộc (ba)
- Chương 227: Sơn Mộc (bốn)
- Chương 228: Sơn Mộc (năm)
- Chương 229: Sơn Mộc (sáu)
- Chương 230: Sơn Mộc (bảy)
- Chương 231: Sơn Mộc (tám)
- Chương 232: Sơn Mộc (chín)
- Chương 233: Sơn Mộc (mười)
- Chương 234: Sơn Mộc (mười một)
- Chương 235: Sơn Mộc (mười hai)
- Chương 236: Sơn Mộc (mười ba)
- Chương 237: Sơn Mộc (mười bốn)
- Chương 238: Sơn Mộc (mười lăm)
- Chương 239: Sơn Mộc (mười sáu)
- Chương 240: Sơn Mộc (mười bảy)
- Chương 241: Đám cưới (một)
- Chương 242: Đám cưới (hai)
- Chương 243: Đám cưới (ba)
- Chương 244: Đám cưới (bốn)
- Chương 245: Đám cưới (năm)
- Chương 246: Đám cưới (sáu)
- Chương 247: Hai trợ lý (một)
- Chương 248: Hai trợ lý (hai)
- Chương 249: Hai trợ lý (ba)
- Chương 250: Hai trợ lý (bốn)
- Chương 251: Hai trợ lý (năm)
- Chương 252: Lảm nhảm (một)
- Chương 253: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (một)
- Chương 254: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (hai)
- Chương 255: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (ba)
- Chương 256: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (bốn)
- Chương 257: Lảm nhảm (hai)
- Chương 258: Lảm nhảm (ba)
- Chương 259: Lảm nhảm (bốn)
- Chương 260: Lảm nhảm (năm)
- Chương 261: Lảm nhảm (sáu)
- Chương 262: Lảm nhảm (bảy)
- Chương 263: Lảm nhảm (tám)
- Chương 264: Lảm nhảm (chín)
- Chương 265: Chương trình hẹn hò (một)
- Chương 266: Chương trình hẹn hò (hai)
- Chương 267: Chương trình hẹn hò (ba)
- Chương 268: Chương trình hẹn hò (bốn)
- Chương 269: Chương trình hẹn hò (năm)
- Chương 270: Kết thúc
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
"Lão Nhị ở lại với ta, những người khác mau đi lục soát lại nơi này." Đáy mắt Sở Thường Thích lóe ra ánh sáng âm u, như là con thú già co người rụt trở về hang ổ, đang cố gắng cảm nhận nguy hiểm ẩn giấu xung quanh.
Vẫn là câu nói kia, Lưu Lợi không thể nào hành động mà chẳng báo tiếng nào.
Lục soát rất nhanh, từ trên xuống dưới mấy lần vẫn không thu hoạch được gì.
Lão Đại, một trong vệ sĩ bên người Sở Thường Thích, đi trở về cung kính báo với ông ta: "Ông chủ, an toàn."
Sở Thường Thích mắc bệnh đa nghi rất nặng, dừng một chút lại nói: "Lục soát thêm lần nữa đi."
Lão Đại gật đầu làm theo, vừa mới xoay người chợt nghe Sở Thường Thích hỏi: "Có kiểm tra căn phòng đó chưa?"
Lão Đại hơi khựng lại, căn phòng đó, ý là chỉ "phòng hình phạt" Sở Thường Thích yêu nhất.
"Tôi đi ngay, ông chủ."
Màn trời tối đen, sấm chớp ầm vang, hạt mưa mỏng mịn lập tức phất phơ rơi xuống.
"Ông chủ, chúng ta đi vào trước đi."
"Ừ." Gương mặt Sở Thường Thích trầm xuống: "Nếu an toàn thì khiêng thằng khốn say rượu kia vào phòng cho tôi."
Lão Đại nghe vậy sợ run, lập tức hiểu ý của Sở Thường Thích.
Thẩm Liên bỏ trốn, có ý nghĩa gì? Là kế hoạch được ăn cả ngã về không, bất chấp hiểm nguy chạy thoát khỏi tay Sở Dịch Lan nhưng cuối cùng tất cả mọi thé lại trở thành một trò cười vì chính người phe mình.
Lão Đại không dám nghĩ trong lòng Sở Thường Thích đã bạo nộ tới mức nào, hẳn là lúc này ông chủ đang rất cần một nơi trút giận. Tuy thông cảm nhưng khi đối mặt với Sở Thường Thích, dù là mấy người cũ đã đi theo nhiều năm như bọn họ cũng chỉ cầu mong đừng lan tới trên người mình.
Lão Đại cùng đàn em gặp nhau trước cửa "phòng hình phạt". Thật ra, đối với nơi này, trong lòng họ đều có sợ sệt, bình thường cũng toàn đi đường vòng.
Lúc ở nước C tranh giành địa bàn, bọn họ đều là lật cái bàn lập tức xông lên, đụng tới dao súng cũng muốn giải quyết cho nhanh. Mà một ít biện pháp tra tấn người đều là sau khi đi theo Sở Thường Thích mới được mở rộng tầm mắt.
Lão Đại nhập mật khẩu vào, sau một tiếng "tít", đẩy cửa phòng ra.
Rơi vào trong mắt là vách tường bị ngọn đèn chiếu ra cảm giác lành lạnh, một đống dụng cụ được sắp xếp thành vòng tròn. Có lẽ chỗ ở giữa chịu ảnh hưởng bởi hiệu ứng ánh sáng làm ngưng tụ ra một bóng râm, giống như vệt máu sẽ chẳng bao giờ phai nhoà đi.
Tuy trong căn phòng này có rất nhiều đồ vật nhưng đều thấp bé, lại đặt liền kề nhau, vốn không giấu được người.
Lão Đại chỉ nhìn quét qua, không có ý định bước vào.
Gã không chỉ từng khiêng kẻ thù, mà còn từng khiêng người nhà mình đi từ nơi đó ra.
"An toàn." Đàn em nói.
Lão Đại gật đầu, đang định rời đi thì bỗng nhiên như có thứ gì thôi thúc, gã giữ cánh tay đàn em lại: "Khoan đã."
"Sao vậy?"
Lão Đại không nói gì, đi đến trước một ô cửa sổ.
Bên cửa sổ trống rỗng, chỉ chừa lại một kẽ hở, ngoài trời đang đổ mưa to, sóng biển theo gió dần mạnh cũng bắt đầu cuộn trào. Hạt mưa trộn lẫn mùi biển tạt thẳng vào mặt khi lão Đại đẩy mở ô cửa sổ ra.
Lúc này thật sự không mở to mắt được.
Lão Đại vô thức vươn tay che chắn, ngước mắt nhìn trời đất đã rơi vào một mảnh hỗn độn, trong bóng đêm có thứ gì đó càng tối tăm đang rít gào rống giận. Biển cả vào ngày mưa đều sẽ khiến lòng người cảm thấy sợ hãi.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Đàn em tò mò lại bị hơi lạnh xông vào khiến cho trên người lạnh lẽo, chẳng hiểu sao gã lại nhớ tới hai người mình từng khiêng đi, không nhắm mắt, cả người đều là máu, thân xác gần như không còn nguyên vẹn.
"Sắp xong rồi." Lão Đại ngẫm nghĩ, cố chịu đựng hạt mưa nện lên người vươn đầu ra ngoài. Tầm nhìn vô cùng thấp, gã kiểm tra xung quanh một vòng, chẳng có gì cả. Ngoài cửa sổ có một thanh lan can nằm ngang, lão Đại ngửa đầu, nhìn thấy trên đỉnh cửa sổ có một đoạn gỗ thiết kế lõm đã gãy, tiếng gió cuồng nộ rít gào. Lại nhìn xuống dưới, bọt sóng mang theo điên cuồng cắn nuốt mọi thứ.
Cuối cùng, lão Đại đã xua tan được nghi ngờ trong lòng. Gã lùi về trong phòng, lập tức đóng cửa sổ lại, còn cài chốt vào.
Lúc đó, Sở Thường Thích đang ngồi trong phòng ngủ của mình, nhắm mắt không nói lời nào.
Bác sĩ riêng thấp thỏm tiến lên, lo lắng Sở Thường Thích vừa mới mắc mưa sẽ khiến miệng vết thương bị nhiễm trùng. Sau khi kiểm tra phát hiện không thành vấn đề: "Đều ổn cả."
Giây tiếp theo, Sở Thường Thích đột nhiên nổi cơn điên, ông ta giơ gậy nhắm thẳng bác sĩ riêng đánh tới tấp. Người này một khi không giả vờ hiền hòa, vừa nổi điên là không giống con người nữa.
Bác sĩ riêng bị ném ngã xuống đất, cố gắng bảo vệ đầu. Lúc đầu còn kêu, sau đó không kêu được nữa, giống như không phải lần đầu gặp tình huống này. Quả nhiên, vài phút sau, Sở Thường Thích không nghe được tiếng kêu r.ên cũng mất đi hứng thú.
Lão Đại đang đứng ngoài cửa, đợi trong phòng yên tĩnh trở lại mới gõ cửa đi vào. Gã nhìn thoáng qua bác sĩ riêng, sau đó mở miệng: "Ông chủ, mọi thứ đều ổn, thằng say rượu đã được đưa vào phòng."
Sở Thường Thích lôi kéo cổ áo, khập khiễng đi ra ngoài: "Biết rồi."
Lão Đại và lão Nhị nhìn nhau, đi theo ông ta xuống một tầng rồi cùng dừng lại. Mỗi lần tới gần căn phòng này, Sở Thường Thích đều hưng phấn cực kỳ, đừng để lát nữa một vật hy sinh say rượu chưa đủ còn kéo theo hai người họ vào.
Sở Thường Thích thầm cười lạnh, ông ta thật sự đã xem thường Thẩm Liên rồi. Nhưng vẫn còn có cơ hội, có lẽ chỉ năm mươi phút nữa thôi là sẽ đến bến cảng tiếp theo, bên đó có người chi viện cho họ, cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đến lúc đó cho dù là phản công hay là nhân cơ hội bỏ chạy thì ông ta vẫn có lựa chọn. Nhưng sau này sẽ không làm mấy bước phiền phức đó nữa mà giết quách luôn Thẩm Liên cho xong, vừa đơn giản lại gọn gàng.
Đẩy cửa phòng ra, thứ đầu tiên Sở Thường Thích nhìn thấy là nước đọng tí tách trên sàn nhà. Ông ta vô thức nhíu mày, nói câu "Dơ quá".
Cách đó không xa là "vật thí nghiệm" của ông ta đang nằm đó. Sở Thường Thích thầm suy nghĩ nên dùng món nào trước, con gián không xứng với thiết bị tinh vi, cho nên chọn một hai món hàng lỗi là được.
Tiếp theo đó, ông ta nhạy bén chú ý tới nước đọng là tràn từ chỗ gần sát bên cửa sổ vào.
Ầm ầm ——
Bên ngoài, tiếng sấm không ngớt, Sở Thường Thích bỗng nhiên trừng to mắt, mặt biển giống như một cái gương thật lớn, phản chiếu ra rõ ràng nửa dấu giày trên bệ cửa sổ.
Ai vào?! Trong đầu Sở Thường Thích nảy ra ý nghĩ này.
Đây quả thật là tốc độ phản ứng cực hạn, Sở Thường Thích chống gậy lùi về phía sau, xoay người muốn gọi đàn em.
Nhưng một bàn tay lạnh như băng đã thò từ phía sau tới, trông thì mềm nhẹ không tiếng động nhưng thật ra rất ngang ngược. Toàn bộ lời Sở Thường Thích chuẩn bị nói đều bị đè trở về, thậm chí xương quai hàm của ông ta cũng dưới lực mạnh mà sinh ra đau đớn.
Hơi thở lạnh lẽo từ phía sau tới gần. Mấy năm nay Sở Thường Thích đều quen hại người, khó được có loại cảm giác sởn tóc gáy khi bị hại ngược trở lại.
Ông ta không thể quay đầu nhưng chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, một chân đối phương đã đá lên cái chân bị phế của ông ta.
Cơ thể của Sở Thường Thích thật sự rất giòn, âm thanh gãy xương ở trong không khí nặng nề lại rõ ràng.
Ông ta đột ngột trừng to mắt, cho dù đã tra tấn người khác bao nhiêu lần nhưng dường như sức chống cự với đau đớn của bản thân lại không được tốt lắm. Một giây tiếp theo, tơ máu đã nổ tung cả con ngươi.
Cả người Sở Thường Thích xiêu vẹo run rẩy, ông tay vội vàng nắm bắt một tia lý trí cuối cùng, muốn ném cây gậy ra. Nhưng cổ tay vừa mới chuyển động, cây gậy đã bị người phía sau rút đi.
"Ô ô..." Sở Thường Thích dùng hết sức muốn phát ra chút tiếng động nhưng đối phương lù lù bất động, lôi ông ta đi vào phòng.
Đây là "vùng đất thánh" mà Sở Thường Thích rất yêu thích nhưng vào giờ phút này trong lòng ông ta lại xuất hiện sợ hãi rất ít có.
Cả người Thẩm Liên ướt sũng, nước mưa trên tóc rơi vào trong cổ Sở Thường Thích lại giống như băng nhũ.
"Chào mừng ông đến đây." Thẩm Liên tỏ ra "hiền hòa đúng mực" như cái cách Sở Thường Thích lần đầu gặp mặt đã tỏ ra với mình, trong tiếng nói mang cười, tràn ngập thành ý.
Sở Thường Thích cố gắng vươn tay, mắt mở trừng trừng nhìn ánh sáng dần thu nhỏ lại thành một khe hở khi cánh cửa phòng đóng lại, rồi từ từ biến mất.
Thẩm Liên kéo ông ta cùng đi vào bóng tối.