- Trang chủ
- Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
- Chương 261: Lảm nhảm (sáu)
Chương 261: Lảm nhảm (sáu)
Truyện: Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Tác giả: Sơn Hữu Mang Đình
- Chương 1: Siêu sao thành diễn viên không tên tuổi
- Chương 2: Em có thể luyện tập thêm
- Chương 3: Hoa hồng
- Chương 4: Em muốn nuôi anh
- Chương 5: Không muốn làm người mình thích hiểu lầm
- Chương 6: Kịch bản tế trời
- Chương 7: Chọc giận mọi người
- Chương 8: Tôi không có ý xấu
- Chương 9: Đã xảy ra chuyện gì?
- Chương 10: Hỗn chiến
- Chương 11: Anh hét cái mốc xì!
- Chương 12: Nguyên tắc
- Chương 13: Cậu khá lắm!
- Chương 14: Tay nghề, rất thành thạo
- Chương 15: Gà thì cần rèn luyện thêm
- Chương 16: Người tôi thích
- Chương 17: Có nhớ em không?
- Chương 18: Bùng nổ
- Chương 19: Em rất biết giữ đạo đức của một người chồng
- Chương 20: Nhớ livestream ăn sống cái nồi!
- Chương 21: Đây là phần thưởng
- Chương 22: Anh có thể vĩnh viễn tin tưởng em
- Chương 23: Nụ hôn đầu
- Chương 24: Anh phải chịu trách nhiệm
- Chương 25: Liên hoan
- Chương 26: Sự tự tin của cậu làm tôi sợ hãi!
- Chương 27: Thử vai
- Chương 28: Em là kẹo dính hả?
- Chương 29: Tôi chấp nhận được
- Chương 30: Quay phim
- Chương 31: Em cự lại được không sếp?
- Chương 32: Cũng không cần lắm
- Chương 33: Cục cưng chủ động
- Chương 34: Quà tặng
- Chương 35: Không hiểu tiếng người
- Chương 36: Cho người khác xem, đánh gãy chân em
- Chương 37: Cuộc đời tôi ghét nhất là 'xào' CP
- Chương 38: Rủ tới chơi cùng
- Chương 39: Hôn em một cái
- Chương 40: Thứ lúc trẻ không thể có được
- Chương 41: Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục
- Chương 42: Thường Thanh
- Chương 43: Anh ham sống thật đấy!
- Chương 44: Mời ăn cơm
- Chương 45: Quá ngông cuồng
- Chương 46: Không nói cảm ơn à?
- Chương 47: Cứu người
- Chương 48: Đón người
- Chương 49: Chó ngáp phải ruồi
- Chương 50: Là do em tốt số
- Chương 51: Phải tránh xa chút mới được
- Chương 52: Tiệc đóng máy
- Chương 53: Nổi giận
- Chương 54: Đau tiếc và khổ sở
- Chương 55: Thưởng cho mọi người
- Chương 56: Làm kiểm tra
- Chương 57: Giữ gìn sức khoẻ
- Chương 58: Mãi mãi là ba lớn
- Chương 59: Thời đại xem mặt
- Chương 60: Muốn chết
- Chương 61: Sở gia đến thăm ban
- Chương 62: Bình thường, cậu là nam
- Chương 63: Ý nghĩa khác nhau
- Chương 64: Khiêu khích
- Chương 65: Hợp lại đánh người
- Chương 66: Đã nhớ ra
- Chương 67: Anh nói mau!!!
- Chương 68: Tha em đi!
- Chương 69: Tôi nghỉ phép
- Chương 70: Cậu sẽ hot
- Chương 71: Tự giải thoát
- Chương 72: Chủ yếu
- Chương 73: Số mạng cậu tốt thế!?
- Chương 74: Anh có nghe lọt à?
- Chương 75: Người anh em tốt!
- Chương 76: Cho một tô
- Chương 77: Lọt vào màn ảnh rồi!
- Chương 78: Giả vờ tiếp đi
- Chương 79: Có thù phải báo ngay
- Chương 80: Dưa lớn
- Chương 81: Nghỉ ngơi một thời gian
- Chương 82: Em cảm thấy không sao cả!
- Chương 83: Thiên vị
- Chương 84: Kẻ phản bội
- Chương 85: Ví như tôi
- Chương 86: Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng
- Chương 87: Đau lòng
- Chương 88: Ngày sinh của em
- Chương 89: Về sau cút cho xa
- Chương 90: Không để bị bắt nạt
- Chương 91: Vai diễn bùng nổ
- Chương 92: Em đây chịu không nổi
- Chương 93: Quả trứng xui xẻo
- Chương 94: Nghe người ta khuyên đi
- Chương 95: Không có gì để nói với ông
- Chương 96: Nhiệt huyết!
- Chương 97: Sở Dịch Lan thẹn thùng tới muốn nổ mạnh
- Chương 98: Thường Thanh gặp chuyện ngoài ý muốn
- Chương 99: Anh nói gì cũng đúng
- Chương 100: Tôi không cố ý
- Chương 101: Anh cũng đừng ăn miếng nào
- Chương 102: Đi không nổi
- Chương 103: Luôn có điêu dân
- Chương 104: Vây bắt
- Chương 105: Tiến về phía trước
- Chương 106: Phim mới
- Chương 107: Không dám thích
- Chương 108: Để ý
- Chương 109: Nhẫn nại của tôi với cậu ta có giới hạn
- Chương 110: Là tự anh trêu chọc nhé
- Chương 111: Phim trường vui lắm phải không?
- Chương 112: Quấn quýt
- Chương 113: Bận đóng phim, không rảnh quan tâm những thứ khác
- Chương 114: Đi công tác
- Chương 115: Nói chuyện quá khó nghe
- Chương 116: Lăng xê
- Chương 117: Các người đạp trúng điểm mấu chốt của tôi rồi
- Chương 118: Đi ngay!
- Chương 119: Im lặng héo tàn
- Chương 120: Tuyết đầu mùa
- Chương 121: Về đi
- Chương 122: Nhớ thật kỹ
- Chương 123: Giao thừa
- Chương 124: Tán gẫu
- Chương 125: Trần Mộc
- Chương 126: Không nổi lên được
- Chương 127: Bận rộn
- Chương 128: Giới thiệu
- Chương 129: Rất khó chịu
- Chương 130: Cười cậu dễ thương
- Chương 131: Cứ đi ắt có đường
- Chương 132: Rừng mơ
- Chương 133: Nói hay lắm
- Chương 134: Uống hết rồi cút
- Chương 135: Không phải chứ, cậu hoảng cái gì?
- Chương 136: Lễ trao giải
- Chương 137: Túm góc áo
- Chương 138: Đánh thành một cục
- Chương 139: Không biết tỏ ra đáng thương à?
- Chương 140: Quả táo ăn ngon không?
- Chương 141: Nên là em không còn đất diễn đâu
- Chương 142: Vẽ thêm trái tim
- Chương 143: Em còn bản thân mình nữa
- Chương 144: Tiện thể rủ luôn
- Chương 145: Đang ngẫm nghĩ lại cuộc đời
- Chương 146: Trà xanh
- Chương 147: Hình tượng mà thôi
- Chương 148: Ai bảo cô tới?
- Chương 149: Đây là mệnh lệnh
- Chương 150: Bạn trai anh quá gà
- Chương 151: Bỏ ý nghĩ đó đi
- Chương 152: Sự đối lập cần có của kẻ mạnh
- Chương 153: Dễ chơi
- Chương 154: Làm người ta không hít thở nổi
- Chương 155: Liền một mạch
- Chương 156: Tiền thiệt hại tinh thần
- Chương 157: Trở thành con trai của ba
- Chương 158: Ai dạy?
- Chương 159: Trong lòng nổi lửa
- Chương 160: Muốn nhằm vào thì nhằm vào đi
- Chương 161: Đừng làm chậm tiến độ của tôi
- Chương 162: Điên cái gì
- Chương 163: Mẹ nên được tự do rồi
- Chương 164: Nhìn đường
- Chương 165: Ủa???
- Chương 166: Dự đoán
- Chương 167: Ngoan vậy?
- Chương 168: Lún quá sâu
- Chương 169: Giống lắm phải không?
- Chương 170: Đúng là, đồ điên
- Chương 171: Chào mừng ông đến đây
- Chương 172: Ôm lấy bóng tối
- Chương 173: Chỉ mình ông ta
- Chương 174: Sống chết có nhau
- Chương 175: Tỉnh rồi
- Chương 176: Nhưng tôi hận chính mình
- Chương 177: Ông thua rồi!
- Chương 178: Đãi bàn tiệc lớn
- Chương 179: Tôi nuôi lớn mà
- Chương 180: Em tới rước tôi đi
- Chương 181: Lên chức ông nội
- Chương 182: Hào quang vỡ vụn
- Chương 183: Về sau qua lại ít thôi
- Chương 184: Anh em cắm sừng nhau
- Chương 185: Chỉ có thể hợp tác thêm lần nữa
- Chương 186: Chống đối
- Chương 187: Sa mạc lời
- Chương 188: Cậu cũng là một nhân vật
- Chương 189: Ở trong mộng, cậu đã chết
- Chương 190: Anh làm thật luôn hả?
- Chương 191: Dối trá ghen ghét
- Chương 192: Phẫn nộ hành động
- Chương 193: Gió tuyết
- Chương 194: Mệnh số đã hết
- Chương 195: Kết cục
- Chương 196: Anh trai dẫn đi ăn sinh nhật
- Chương 197: Tôi mua!
- Chương 198: Mệt
- Chương 199: Không phải có được, là huỷ hoại
- Chương 200: Chẳng ai tin
- Chương 201: Tôi có một người bạn
- Chương 202: Hẹn hò
- Chương 203: Thêm một người bị điên nữa
- Chương 204: Đáp án chính xác
- Chương 205: Sao không khoác lác nữa đi?
- Chương 206: Nhìn thấy chính chủ
- Chương 207: Sự thật ở ngay trước mắt
- Chương 208: Anh Sở sẽ không hiểu lầm chứ?
- Chương 209: Bỏ tay xuống
- Chương 210: Phải hạnh phúc nhé anh trai!
- Chương 211: Thẩm Liên, tôi biết cả rồi
- Chương 212: Công khai
- Chương 213: Chờ sẵn ở chỗ này
- Chương 214: Bồi thường tinh thần
- Chương 215: Tôi có thể làm chị dâu
- Chương 216: Thật là tàn nhẫn
- Chương 217: Chưa từng thắng
- Chương 218: Làm sao dỗ được sếp vậy?
- Chương 219: Tôi không phải
- Chương 220: Rút lại câu đó đi
- Chương 221: Những khả năng khác
- Chương 222: Đừng để tôi tóm được
- Chương 223: Tương lai (Hoàn chính truyện)
- Chương 224: Sơn Mộc (một)
- Chương 225: Sơn Mộc (hai)
- Chương 226: Sơn Mộc (ba)
- Chương 227: Sơn Mộc (bốn)
- Chương 228: Sơn Mộc (năm)
- Chương 229: Sơn Mộc (sáu)
- Chương 230: Sơn Mộc (bảy)
- Chương 231: Sơn Mộc (tám)
- Chương 232: Sơn Mộc (chín)
- Chương 233: Sơn Mộc (mười)
- Chương 234: Sơn Mộc (mười một)
- Chương 235: Sơn Mộc (mười hai)
- Chương 236: Sơn Mộc (mười ba)
- Chương 237: Sơn Mộc (mười bốn)
- Chương 238: Sơn Mộc (mười lăm)
- Chương 239: Sơn Mộc (mười sáu)
- Chương 240: Sơn Mộc (mười bảy)
- Chương 241: Đám cưới (một)
- Chương 242: Đám cưới (hai)
- Chương 243: Đám cưới (ba)
- Chương 244: Đám cưới (bốn)
- Chương 245: Đám cưới (năm)
- Chương 246: Đám cưới (sáu)
- Chương 247: Hai trợ lý (một)
- Chương 248: Hai trợ lý (hai)
- Chương 249: Hai trợ lý (ba)
- Chương 250: Hai trợ lý (bốn)
- Chương 251: Hai trợ lý (năm)
- Chương 252: Lảm nhảm (một)
- Chương 253: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (một)
- Chương 254: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (hai)
- Chương 255: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (ba)
- Chương 256: Giấc mơ của Sở Dịch Lan (bốn)
- Chương 257: Lảm nhảm (hai)
- Chương 258: Lảm nhảm (ba)
- Chương 259: Lảm nhảm (bốn)
- Chương 260: Lảm nhảm (năm)
- Chương 261: Lảm nhảm (sáu)
- Chương 262: Lảm nhảm (bảy)
- Chương 263: Lảm nhảm (tám)
- Chương 264: Lảm nhảm (chín)
- Chương 265: Chương trình hẹn hò (một)
- Chương 266: Chương trình hẹn hò (hai)
- Chương 267: Chương trình hẹn hò (ba)
- Chương 268: Chương trình hẹn hò (bốn)
- Chương 269: Chương trình hẹn hò (năm)
- Chương 270: Kết thúc
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Sân bay.
Tôn Bỉnh Hách mặc áo gió màu nâu, đứng đợi trước cửa ra số ba.
Thanh niên cao ráo tuấn tú, cho dù bốn phía người đến người đi cũng rất nổi bật.
Không bao lâu sau, từ cửa số ba có rất nhiều người ùa ra. Sắc mặt Tôn Bỉnh Hách thoáng nghiêm lại, chưa được vài giây trong mắt lại lộ ra ý cười.
Dương Bân mặc vest mang giày da, trên cánh tay đang giơ lên có treo một chiếc áo măng tô da màu đen, tay kia thì kéo va li hành lý. Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, gọng kính viền vàng dưới ánh đèn tỏa ánh sáng lạnh lùng.
Bất chợt, Dương Bân dừng bước, ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó.
Ở nơi đó, Tôn Bỉnh Hách đang men theo hành lang bước từng bước tới gần.
Hai người nhìn nhau cười.
Đợi Dương Bân đi tới, Tôn Bỉnh Hách thật tự nhiên nhận lấy va li, tiện tay nhấc lên thử: "Đựng cái gì mà nặng dữ vậy?"
"Không phải khi trước em nói thích sứ men xanh ở Ninh Trấn à? Đúng dịp này tôi mang một bộ về." Dương Bân nói: "Ăn cơm chưa?"
"Đương nhiên là chưa."
"Đi thôi." Dương Bân nói: "Tôi mời."
"Ừm."
Hai người sóng bước đi cạnh nhau, va li của Dương Bân vẫn nằm gọn trong tay Tôn Bỉnh Hách. Mà đi chưa được vài bước, một tay trống còn lại của Tôn Bỉnh Hách đã bị Dương Bân nắm lấy.
Đầu ngón tay Tôn Bỉnh Hách khẽ run lên. Nhưng hắn không phản kháng mà là nhìn vào mắt Dương Bân: "Tôi còn tưởng anh sẽ đổi ý chứ."
Bởi vì sau đêm đó Dương Bân đã đi công tác, hai tuần cũng đủ dài để anh ta suy nghĩ lại mối quan hệ của hai người, dù gì tưởng tượng và sự thật sẽ có chênh lệch. Mỗi tối Tôn Bỉnh Hách sẽ nằm mơ, mà đều mơ thấy cảnh Dương Bân trở về, vẻ mặt áy náy nói với mình: "Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không nên tiếp tục, tôi chưa làm quen được."
Mà giờ phút này đáp lại Tôn Bỉnh Hách là Dương Bân nhét tay hai người vào trong túi mình.
"Trời bắt đầu lạnh rồi." Dương Bân nói.
"Đúng vậy."
Tôn Bỉnh Hách lái xe, Dương Bân lấy điện thoại ra, chưa mất ba phút đã đặt chỗ xong: "Lâu rồi không ăn hải sản."
Tôn Bỉnh Hách lái xe ra khỏi bãi đỗ ngầm: "Tôi ăn gì cũng được."
Còn nửa tiếng lái xe nữa, Dương Bân tắt điện thoại ngả người ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Trong hai tuần tôi đi công tác này, có bao nhiêu người xúi quẩy rồi?"
Tôn Bỉnh Hách vừa nghe đã nở nụ cười: "Anh nói như thể tôi hay khi không kiếm chuyện với người khác vậy."
"Làm gì có chứ, anh Diss. Tôi chỉ tò mò thôi."
Tôn Bỉnh Hách thật sự bắt đầu tổng kết: "Vương Miễn bên phòng marketing, làm báo cáo tổng kết như nhân viên mới đi làm được ba ngày. Giám đốc thiết kế Sandy bên chi nhánh, mùa tới phải đưa ra mẫu túi mới mà lại nộp cho tôi mẫu tất chân!" Tôn Bỉnh Hách càng nghĩ càng đau đớn: "Còn Khuông Thành Hải nữa, đã một thời gian giả vờ cho qua phần chữ ký của ông ta, bây giờ lại bắt đầu làm tôi tốn thời gian phân biệt."
Dương Bân vừa nghe khóe miệng cũng cong lên. Đúng rồi, chính là mùi vị này.
Dần dà, giọng Tôn Bỉnh Hách thấp xuống. Chẳng mấy chốc, trong xe đã trở về yên tĩnh. Dương Bân nghiêng đầu ngủ rồi, Tôn Bỉnh Hách bèn bật điều hòa lên.
Rõ ràng là cùng mùi hương nhưng vẫn thấy khác biệt. Mười bốn ngày đi công tác, Dương Bân không thể ngủ ngon, điều Tôn Bỉnh Hách lo lắng cũng là điều anh ta đang lo lắng.
Dương Bân không hề biết bản thân gần như là hoàn hảo trong mắt Tôn Bỉnh Hách. Anh ta chỉ nghĩ mình không hoạt bát năng động, vẻ ngoài sớm muộn cũng có ngày già đi. Mà ánh mắt Tôn Bỉnh Hách vẫn luôn nhìn về một nơi càng xa càng rộng rãi hơn, anh ta sợ mình không đủ tốt.
Xe vừa dừng lại, Dương Bân đã tỉnh.
Thói quen nhạy bén với hoàn cảnh xung quanh là được rèn ra từ những năm đầu đi theo Sở Dịch Lan làm việc. Giành lấy Hanh Thái từ tay đám cáo già kia, thủ đoạn của họ cứng rắn, trả thù lại cành ác liệt. Nếu Dương Bân không cảnh giác sẽ không có vị trí như hôm nay.
"Tới rồi à?"
"Ừm." Tôn Bỉnh Hách nhìn anh ta: "Anh ngủ thêm chút đi?"
"Không ngủ, tôi đói rồi."
Dương Bân đã đặt sẵn phòng riêng, món ăn cũng gọi mấy món đặc sắc của tiệm. Thật sự quá đói cho nên trong mười phút đầu cả hai đều không ai nói chuyện, chỉ lo ăn.
"Có đủ không?" Dương Bân hỏi.
Tôn Bỉnh Hách: "Đủ rồi. Nhưng chỉ mời một bữa cơm có phải keo kiệt quá không?"
"Em có thích gì thì nói với tôi."
Tôn Bỉnh Hách ngẩng đầu cười với Dương Bân.
Đợi về đến nhà, Dương Bân đi tắm rửa, Tôn Bỉnh Hách thì loay hoay mở bộ ấm chén sứ men xanh Dương Bân mang về.
Hai người rất ít khi uống trà cho nên bàn trong phòng khách không lớn lắm. Lúc Tôn Bỉnh Hách hào hứng bày biện thì khuỷu tay bất cẩn chạm phải ly thủy tinh đặt bên cạnh phát ra một tiếng "xoảng!" , ngay cả hắn cũng bị giật mình.
Đợi Dương Bân đi ra đã thấy ngón trỏ tay phải Tôn Bỉnh Hách bị dán băng keo cá nhân. Anh ta nhíu mày đi nhanh tới.
Tôn Bỉnh Hách thấy thế giải thích: "Ban nãy lỡ làm vỡ ly, lúc dọn không cẩn thận bị cứa trúng."
"Khử trùng chưa?"
"Rồi."
"Nói xạo." Dương Bân tức giận: "Sợ là em còn không biết cồn để ở chỗ nào ấy chứ."
Tôn Bỉnh Hách không cãi lại.
Mái tóc Dương Bân còn nhỏ nước chưa lau khô, khoác áo choàng tắm đi lục lọi khắp nhà một lúc mới xách hộp y tế đi trở về. Sau đó, gỡ băng cá nhân trên tay Tôn Bỉnh Hách ra.
Vết đứt không sâu, dài cỡ móng tay cái nhưng vẫn còn đang rỉ máu.
Tôn Bỉnh Hách nhìn đôi mắt hẹp dài mà nghiêm túc của Dương Bân sau gọng kính. Ánh mắt đầu tiên khi người này nhìn về phía mình là tràn ngập sắc bén cùng hờ hững.
"Khi ấy tôi cho rằng anh sẽ bỏ rơi tôi bất kỳ lúc nào." Tôn Bỉnh Hách nói.
Dương Bân vừa nghe đã biết là đang nhắc tới lúc mới đón hắn về nhà.
"Oan cho tôi quá. Là em lúc ấy quá nhạy cảm, nhìn đâu cũng thấy đáng ngờ thôi. Dùng ánh mắt hiện giờ của em nhìn lại thử xem, tôi có ý đó không?"
Tôn Bỉnh Hách bật cười.
"Xong rồi." Dương Bân buông tay hắn ra.
Ngày mai Dương Bân phải đến công ty báo cáo, cho nên còn phải viết bản tổng kết công việc nữa.
Vẫn là cảnh tượng giống đêm hôm đó, Dương Bân gõ máy tính, còn Tôn Bỉnh Hách ngồi bên mép giường.
Nhưng lần này chưa gõ được mấy phút, Dương Bân đã dừng tay, không quay đầu lại nhưng trong giọng nói mang cười: "Tổng kết công việc hẳn là em không giúp gì được tôi đâu nhỉ?"
Tôn Bỉnh Hách nghe hiểu ẩn ý trong đó, trong lòng khẽ chùng xuống: "Được, vậy tôi về phòng."
"Tôi tranh thủ thời gian vội vàng trở về, em lại nói với tôi là em muốn về phòng?" Dương Bân nói rồi lùi ghế xoay về sau, đùi phải cũng duỗi từ dưới bàn ra, sau đó vỗ nhẹ lên đùi mình.
Sau một hồi im lặng, Tôn Bỉnh Hách đứng lên.
Nhưng lần này Tôn Bỉnh Hách không đưa lưng về phía Dương Bân, mà là đối mặt với anh ta.
"Ngồi một chân không vững." Tôn Bỉnh Hách nói: "Thêm một chân nữa."
Dương Bân ngoan ngoãn dời một chân nữa tới.
Họ đã quá quen với từng đường nét gương mặt của nhau, thậm chí là đến từng chi tiết. Nhưng giờ phút này nhìn lại vẫn cảm thấy khác biệt.
Dương Bân hơi ngửa đầu ra sau, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, vẻ hồ ly đó không còn được che giấu dưới lớp dịu dàng nên cũng trở nên rõ ràng hơn.
"Tôi từng nói chưa nhỉ, khi ấy tới cô nhi viện chọn người, trong một đám người chỉ có em là vừa mắt tôi nhất." Dương Bân mở miệng: "Lúc ấy tôi đã nghĩ, đứa trẻ xinh đẹp như vậy, lại thông minh như vậy, tại sao người nhà lại vứt bỏ cho đành?"
"Xinh đẹp? Xinh đẹp cỡ nào?" Tôn Bỉnh Hách hỏi.
Dương Bân: "Chẳng phải em cũng từng nghe nói rồi đó sao? Trợ lý Tôn của Hanh Thái, mặt mũi như ngọc, lòng dạ tu la."
"Nghe có vẻ không giống đang khen lắm."
"Sao không giống..."
Dương Bân còn chưa nói hết câu, môi Tôn Bỉnh Hách đã phủ lên.
Mềm mại, không giống tính cách cứng rắn của hắn chút nào.
Tôn Bỉnh Hách rõ ràng hấp tấp nóng nảy, lại vụng về. Dương Bân nhíu mày, vươn tay giữ lấy sau gáy Tôn Bỉnh Hách: "Đau."
Nghe giọng điệu này, chỉ mềm mại hơn bình thường một chút.
"Em đừng cử động." Dương Bân lại nói.
Tôn Bỉnh Hách thật sự không cử động nữa.
Dương Bân đè cái gáy của hắn tới gần mình hơn, cuối cùng nhịp thở trước nay vẫn vững vàng như núi cũng trở nên rối loạn.
"Đây là một thứ khác mà tôi dạy cho em, em nhớ học cho đàng hoàng."
"Anh dạy đi..." Tôn Bỉnh Hách khẽ đáp lại.