- Trang chủ
- Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
- Chương 99: Cậu mau xem cho anh em tôi một chút.
Chương 99: Cậu mau xem cho anh em tôi một chút.
Truyện: Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
Tác giả: Lâm Quang Hi
- Chương 1: Gặp lại
- Chương 2: Bạn gái?
- Chương 3: Tình huống khẩn cấp
- Chương 4: Người thuê nhà
- Chương 5: Cậu nói cái gì?
- Chương 6: Một phần của ký ức
- Chương 7: Không liên quan đến cậu
- Chương 8: Anh có khăn giấy không?
- Chương 9: Tên khốn!
- Chương 10: Chuyện năm đó
- Chương 11: Bệnh tật
- Chương 12: Thế giới của anh ấy
- Chương 13: Tôi bị trầm cảm
- Chương 14: Rất đau
- Chương 15: Không có quá khứ!
- Chương 16: Tất cả những anh chàng đẹp trai đều có chủ?
- Chương 17: Có đắt không?
- Chương 18: Anh mẹ nó…
- Chương 19: Chúng ta có cùng họ
- Chương 20: Bắt taxi đến chạy bộ.
- Chương 21: Gay Bar
- Chương 22: Người này rất khó theo đuổi
- Chương 23: Thuê phòng
- Chương 24: Cậu có muốn tắm không?
- Chương 25: Quá nhiều
- Chương 26: Lý do để thích một ai đó
- Chương 27: Như thiêu thân lao vào lửa
- Chương 28: Tôi không ngủ được
- Chương 29: Đè ép
- Chương 30: Tự tìm đào hoa
- Chương 31: Cốc của em là tôi làm
- Chương 32: Đều là đồng tính.
- Chương 33: Nếu có một người con trai thích anh.
- Chương 34: Muốn gặp anh
- Chương 35: Hai thế giới
- Chương 36: Rất khó để buông tay
- Chương 37: Suy nghĩ của hai người
- Chương 38: Đuổi tới bên cạnh anh.
- Chương 39: Thật sự không nhớ?
- Chương 40: Anh, hôn một lần nữa đi.
- Chương 41: Anh muốn làm gì?
- Chương 42: Ngủ cùng nhau
- Chương 43: Giống một kẻ ngốc
- Chương 44: Như vậy là có thể nắm tay nhau.
- Chương 45: Gặp gỡ
- Chương 46: Anh không về tôi sẽ không ngủ.
- Chương 47: Anh!
- Chương 48: Đứa trẻ
- Chương 49: Không cần lo lắng
- Chương 50: Chiếc điện thoại năm đó
- Chương 51: Không phải lỗi của một người.
- Chương 52: Chúng ta là đồng phạm.
- Chương 53: Bây giờ khác rồi.
- Chương 54: Tương lai còn dài
- Chương 55: Nghĩ là một chuyện
- Chương 56: Cuốn sách dạy cách yêu đương
- Chương 57: Hiện tại anh là bạn trai của em
- Chương 58: Lấy cái này
- Chương 59: Đem cả người anh bồi thường cho em.
- Chương 60: Giải thích
- Chương 61: Ghen rồi?
- Chương 62: Muốn mạng anh rồi.
- Chương 63: Có mang chứng minh thư không?
- Chương 64: Cũng cho em một cái.
- Chương 65: Tìm phòng
- Chương 66: Đi cùng anh đến một nơi
- Chương 67: Để em trang trí nhà cửa
- Chương 68: Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm
- Chương 69: Trần Phi Lân là ai?
- Chương 70: Chỉ là bạn tốt
- Chương 71: Cô có chuyện muốn hỏi
- Chương 72: Hiểu lầm
- Chương 73: Đường Lạc Dụ
- Chương 74: Sống tốt hơn em.
- Chương 75: Hoa anh đào mùa xuân
- Chương 76: Chu Nham có phải thích em không?
- Chương 77: Ai là vợ anh.
- Chương 78: Bù đắp
- Chương 79: Em ấy có xe sao?
- Chương 80: Món quà giống nhau
- Chương 81: Phát hiện
- Chương 82: Chỉ có em mới có thể ngủ cùng anh.
- Chương 83: Con bảo vệ ông ấy như vậy có phải con cũng…
- Chương 84: Đồng tính cũng có thể thay đổi.
- Chương 85: Em cũng biết nấu ăn sao?
- Chương 86: Hỗ trợ điều tra
- Chương 87: Tôi sẽ không gặp lại em ấy nữa (Hai chương gộp một)
- Chương 88: Giống như anh đã bảo vệ em
- Chương 89: Nhiều tuổi hay quên.
- Chương 90: Không phải, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm đi.
- Chương 91: Anh nói là phù hợp với em.
- Chương 92: Làm một lần đi?
- Chương 93: Ngủ say như heo.
- Chương 94: Nhìn thấy hết rồi.
- Chương 95: Vừa rồi anh không nhịn được.
- Chương 96: Cầu vồng
- Chương 97: Chuyện rất quan trọng
- Chương 98: Cưới cô ấy
- Chương 99: Cậu mau xem cho anh em tôi một chút.
- Chương 100: Buồn nôn.
- Chương 101: “Vợ ơi, anh yêu em”
- Chương 102: Bắt đầu lại, được không?
- Chương 103: Vật cầu phúc
- Chương 104: Em sẽ giúp thầy.
- Chương 105: Đột Phá
- Chương 106: Điện thoại của con sao vậy?
- Chương 107: Lâu rồi không gặp.
- Chương 108: Hai người giấu giếm chuyện gì?
- Chương 109: Đợi anh trở về.
- Chương 110: Màu Sắc Của Ký Ức
- Chương 111: Ngoài anh trai em, chỉ có anh mới làm vậy.
- Chương 112: Đưa mày qua đó.
- Chương 113: Ra Tay
- Chương 114: Bị Thương
- Chương 115: Ca Phẫu Thuật Của Hai Người
- Chương 116: Nắm Tay
- Chương 117: Xứng Đôi
- Chương 118: “Lạc Du”
- Chương 119: Dựa thêm một chút nữa.
- Chương 120: Kéo rèm lại đi.
- Chương 121: Lại thêm một tuổi mới.
- Chương 122: Anh đi đâu, em theo đó.
- Chương 123: Trước kia đã muốn nắm tay như vậy rồi
- Chương 124: KTV
- Chương 125: Về nhà
- Chương 126: Hai người anh trai của em.
- Chương 127: Bị mèo nhà anh cào trúng chỗ đó.
- Chương 128: Nếu là nơi cách âm tốt
- Chương 129: Bạn trai
- Chương 130: Thực hiện ước nguyện
- Chương 131: Chỉ là một nụ hôn thôi
- Chương 132: Sau này sẽ càng ngày càng tốt
- Chương 133: Anh yêu em (HOÀN)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Edit: Ji
[Anh đừng ép anh ấy nữa! Đứa bé này không phải của anh ấy!]
—–oOo—–
“Sao em lại ở đây?” Giọng Tào Tư khàn khàn, nghe ra rất mệt mỏi, nhưng giọng điệu so với hôm đó đã tốt hơn nhiều.
Tào Gia trả lời: “Anh Siêu bị sốt, cả ngày chưa ăn gì, em làm cho anh ấy chút gì đó dễ tiêu.”
Sau khi Tào Gia nói xong, bên ngoài im lặng khoảng mười mấy giây. Trần Phi Lân nhắm mắt giả ngủ, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào lỗ tai, nhưng hắn chưa nghe ra điều gì thì cửa đã bị mở ra.
Tào Tư và Đại Liễu đi vào, phía sau là Tào Gia và một cô gái trẻ xinh đẹp khác.
Cảm nhận được có người đứng ở bên giường, Trần Phi Lân chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt lúc âm u lúc bất định của Tào Tư.
“Anh Tào.” Trần Phi Lân lên tiếng, vừa nói xong đã không nhịn được ho khan. Thấy hắn khó khăn chống tay ngồi dậy, Tào Tư không giống như trước đây đưa tay ra, ngược lại Đại Liễu bên cạnh tiến lên, đỡ hắn dựa vào đầu giường.
Sờ trán hắn, Đại Liễu nói: “Ối chà, vẫn chưa hạ sốt.”
“Anh Tào, em đi gọi bác sĩ đến xem lại nhé.”
Đại Liễu nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, thấy Tào Tư không ngăn cản, Tào Gia vòng qua gã ngồi xuống mép giường, đưa bát canh gà trong tay cho Trần Phi Lân: “Anh Siêu, anh uống canh trước đi, em hầm cả buổi chiều, thịt gà cũng nhừ lắm rồi.”
Trần Phi Lân không nhận, hắn nắm chặt tay phải, che miệng lại ho khẽ mấy tiếng. Có lẽ vì ánh đèn trong phòng không đủ sáng, khi hắn cúi đầu mấy sợi tóc mái rủ xuống che khuất mắt, trông có vẻ tiều tụy hơn bình thường, cũng khiến Tào Tư nhớ lại lúc trước còn ở trong tù, mỗi lần hắn giúp mình đỡ đòn xong đều là bộ dạng này.
Ánh mắt của Tào Tư dừng lại trên người Trần Phi Lân một lát, rồi lại nhìn Tào Gia.
Cha mẹ gã mất sớm, chỉ có một người thân là Tào Gia, luôn được gã nâng niu trong lòng bàn tay mà che chở. Có lẽ là vì từ nhỏ đã mất cha mẹ, mà người anh trai lại thường xuyên lui tới chốn ăn chơi, nên tính tình của Tào Gia rất kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh, không những bỏ học cấp ba, mà còn yêu một người đồng tính nữ buôn m* t**.
Những năm tháng hoang đường nhất của Tào Gia tập trung vào thời gian Tào Tư vào tù, sau khi ra tù, Tào Tư dùng rất nhiều cách để dạy dỗ cô cũng không có tác dụng, hai anh em thậm chí còn xảy ra nhiều lần tranh cãi, lần nghiêm trọng nhất Tào Gia đã dùng cách tự hành hạ bản thân để ép Tào Tư, Tào Tư buộc lòng phải nhượng bộ.
Đối với việc làm sao để dạy dỗ tốt cô em gái này luôn là tâm bệnh của Tào Tư, người bên cạnh đưa ra rất nhiều ý kiến đều không có tác dụng, cho đến khi Tào Gia gặp Trần Phi Lân.
Khi đó Trần Phi Lân vừa mới ra tù, Tào Tư đích thân đến đón hắn, làm tiệc tẩy trần cho hắn, rồi để hắn ở lại bên cạnh làm việc. Lúc đầu Tào Gia không vừa mắt Trần Phi Lân, cho đến khi có lần cô ở câu lạc bộ bị một gã giàu say xỉn quấy rối, vừa lúc Trần Phi Lân bắt gặp, cô cho rằng Trần Phi Lân sẽ giống như những tên côn đồ khác trực tiếp ra tay đánh gục đối phương, ai ngờ Trần Phi Lân chỉ thừa lúc đối phương không chú ý mà bỏ một viên thuốc vào rượu, uống chưa đầy hai phút người đó đã ngã gục, còn Trần Phi Lân thì kéo tay cô rời đi.
Sau đêm đó, cô nghĩ rằng Trần Phi Lân nhất định sẽ mách lẻo với anh trai mình, ai ngờ đợi cả tuần anh trai cô vẫn đối xử ôn hòa với cô, ngược lại Trần Phi Lân, mỗi lần nhìn cô như nhìn không khí, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh, bất kể cô trang điểm xinh đẹp gợi cảm đến đâu cũng không hề dừng lại trên người cô.
Về sau, Tào Tư phát hiện Tào Gia đã thay đổi, lặng yên không tiếng động trở nên ngoan ngoãn hơn. Không những ăn mặc đứng đắn hơn, mà còn ngày nào cũng đến văn phòng tìm gã, hễ một chút là lại hỏi tung tích của Trần Phi Lân, muốn Trần Phi Lân đi dạo phố ăn cơm với cô.
Tào Tư làm sao không nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cô, khi đó gã chỉ mong cô có thể hoàn toàn thay đổi, cũng không quan tâm Trần Phi Lân nghĩ gì, cứ muốn Trần Phi Lân đồng ý ở bên cạnh Tào Gia.
Trần Phi Lân không biểu hiện ra vẻ vui mừng, cũng không từ chối, gã cứ ngỡ Trần Phi Lân cũng thích em gái mình, không ngờ chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã xảy ra chuyện có nên giữ đứa bé hay không.
Nghĩ đến việc hôm đó Tào Gia không chịu giải thích, mà Trần Phi Lân cũng im lặng không lên tiếng, Tào Tư liền cảm thấy có lửa trong lòng đang đốt cháy, tiến lên giật lấy bát canh gà trong tay Tào Gia đặt mạnh lên tủ đầu giường, cũng không quan tâm đến việc canh nóng b*n r* làm bỏng ngón tay mình, mở miệng liền mắng: “Ăn cái rắm! Nó muốn mày bỏ con mà mày còn tốt với nó như vậy! Mày có phải là em gái ruột của Tào Tư tao không hả?!”
“Anh!” Tính tình của Tào Gia cũng nóng lên, đứng dậy nói: “Hôm đó em đã nói rất rõ ràng với anh rồi, muốn bỏ đứa bé là ý của em, sao anh cứ luôn đổ lỗi lên người anh Siêu vậy?”
“Đến giờ phút này mày vẫn còn bảo vệ nó đúng không?” Tào Hư tức giận đến bốc khói: “Mày cũng tự nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi, còn nghĩ như hồi bé thích làm gì thì làm đấy!”
“Hôm qua bác sĩ đã nói thế nào? Đứa bé này nếu thật sự bỏ đi, thì sau này mày có một nửa khả năng sẽ không thể mang thai được nữa đấy!”
Mạnh mẽ đẩy tay Tào Tư đang đến trước mặt mình, Tào Gia tức giận nói: “Không thể mang thai thì không thể mang thai! Đó là chuyện của em, anh có tư cách gì mà quản?”
Người phụ nữ bên cạnh thấy hai anh em họ lại cãi nhau, vội vàng tiến lên khuyên can: “Anh Tào, hôm nay anh cũng bị cảm, đừng giận Gia Gia nữa, chúng ta về trước đi, em nấu cho anh chút đồ mát…”
Người phụ nữ chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tào Tư đẩy ra, Tào Tư chỉ vào Trần Phi Lân đang nằm trên giường nói: “Lâm Siêu, bây giờ tao cho mày hai lựa chọn. Một là mày lập tức cưới Tào Gia, sinh đứa bé ra, hai là hôm nay mày cút cho tao! Sau này ông đây không nhận mày là anh em nữa!”
Trần Phi Lân vẫn luôn im lặng lắng nghe cuộc tranh cãi của hai anh em họ, lúc này thấy Tào Tư đã đưa ra tối hậu thư, liền ngẩng đầu, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn sang.
Tào Tư cứ ngỡ nói đến nước này hắn sẽ xuống nước, hoặc giải thích gì đó, không ngờ hắn lại vén chăn xuống giường, cầm lấy áo khoác ở đầu giường khoác lên, cúi đầu rồi đi ra ngoài.
“Anh Siêu! Anh định đi đâu vậy?” Tào Gia ở phía sau vội vàng hỏi, Trần Phi Lân không dừng lại, ngược lại người phụ nữ vừa nãy bị Tào Tư đẩy ra tiến lên giữ Trần Phi Lân lại: “A Siêu, cậu đang làm gì vậy?”
“Chị Tân” Trần Phi Lân quay đầu nói với người phụ nữ: “Anh Tào không nhận em nữa rồi, em chỉ có thể đi thôi.”
“Cậu hồ đồ rồi?” Tân Na cũng sốt ruột: “Cậu nghe không ra là anh ấy tức giận quá nên mới nói vậy sao!”
Trần Phi Lân muốn giải thích vài câu, không ngờ Tào Tư ở phía sau mắng: “Ai nói là tao tức giận?! Cứ để nó cút! Tao nói là làm!”
Trần Phi Lân rút tay ra, không quay đầu lại bước ra ngoài, vừa đi được hai bước thì nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng bát đĩa rơi vỡ, tiếp đó là tiếng mắng của Tào Tư, hỏi Tào Gia muốn làm gì, rồi Tân Na cũng kêu lên, bảo Tào Gia đừng kích động.
Trần Phi Lân cảm thấy không ổn, xoay người trở lại cửa phòng xem, bát canh gà đã đổ hết xuống đất, còn có mấy mảnh vỡ lớn nhỏ. Tào Gia tay nắm một mảnh vỡ sắc nhọn, mắt đỏ hoe, dường như giây tiếp theo sẽ mất kiểm soát.
“Gia Gia, em đang làm gì vậy?! Tay em chảy máu rồi, mau ném đồ đi!” Tân Na lo lắng nhắc nhở. Tào Gia không để ý đến mình, chỉ thở hổn hển trừng mắt nhìn Tào Tư, đợi đến khi mắt mỏi nhừ không thể không chớp thì có nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào nói: “Anh, nếu anh đuổi anh Siêu đi, thì đứa bé này cũng không giữ được, em cũng sẽ không quay về nữa.”
Tào Tư không ngờ Tào Gia lại cố chấp đến mức này, gã không hiểu, thật sự không hiểu. Đứa bé là của Tào Gia và Trần Phi Lân, Tào Gia thích Trần Phi Lân như vậy, tại sao lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương bản thân cũng không chịu giữ lại đứa bé?
Bàn tay cầm mảnh sứ vỡ của Tào Gia đang run rẩy, nhìn máu chậm rãi chảy xuống giữa các ngón tay, Trần Phi Lân đầu choáng váng, mà gương mặt của Trần Lạc Du lại đột ngột xuất hiện trước mắt.
Thật ra Tào Gia và Trần Lạc Du không hề giống nhau, tính cách lại càng trái ngược, nhưng không hiểu tại sao, thời gian mới ra tù, hắn luôn có thể tìm thấy bóng dáng của Trần Lạc Du ở Tào Gia.
Có lẽ là vì đã quá lâu không có ai chủ động đối tốt với hắn, không có ai nhớ hắn có lạnh hay không, có đói hay không, càng không có ai tỉ mỉ sắp xếp căn phòng thuê ọp ẹp chỉ để hắn có thể ở thoải mái hơn.
Còn nhớ khoảng thời gian mới quen biết, Tào Gia trước mặt mọi người đều gọi hắn là “anh”, nhưng lại không biết mỗi lần nghe thấy cách gọi này tâm trạng của hắn chỉ càng tệ hơn. Nhưng hắn không có lý do gì để tức giận, dù sao hắn cũng không còn tư cách để nghe Trần Lạc Du gọi một tiếng “anh” nữa, nhưng hắn cũng không muốn tên gọi này bị người khác chiếm lấy, đành phải nhắc nhở Tào Gia đổi cách gọi khác.
Khi đó Tào Gia rõ ràng tỏ ra không vui, nhưng sau khi bĩu môi, lại dứt khoát đồng ý. Nhìn cô cong mắt, khoác tay mình nói được, Trần Phi Lân có chút thất thần, dường như xuyên qua cô lại thấy Trần Lạc Du năm đó.
“Tào Gia” Trần Phi Lân lên tiếng gọi: “Bỏ tay ra.”
Tào Gia nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn, sự tủi thân dồn nén đến đỉnh điểm đột nhiên không thể giữ được nữa. Cô buông tay, ngồi xổm xuống vùi mặt vào giữa hai cánh tay, khóc nức nở.
Tân Na vội vàng tiến lên an ủi Tào Gia, còn Tào Tư thì mặt mày xanh mét quay đầu nhìn Trần Phi Lân. Trần Phi Lân và Tào Tư nhìn nhau, ngay khi Tào Tư bước về phía hắn thì Tào Gia đột ngột ngẩng đầu hét lên: “Anh đừng ép anh ấy nữa! Đứa bé này không phải của anh ấy! Là do em uống say ngủ với người khác, chính em cũng không biết là của ai!”
Nhìn Tân Na đưa Tào Gia lên lầu, Tào Tư quay sang Trần Phi Lân đang ngồi ở ghế sau nói: “Ngồi lên phía trước đi.”
Trần Phi Lân mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ rồi cúi đầu thắt dây an toàn. Tào Tư không có ý định lái xe, gã hạ cửa kính xe bên mình xuống, châm điếu thuốc rồi nhả khói ra ngoài.
Cả hai người đều không nói gì, không khí trong xe nhanh chóng trở nên ngột ngạt, cho đến khi thuốc trong tay Tào Tư sắp tàn thì Trần Phi Lân mới lên tiếng: “Anh Tào, xin lỗi.”
Tào Tư búng tàn thuốc đi, nhìn đốm lửa nhỏ yếu ớt vẽ một đường parabol trong đêm tối, rồi biến mất trong một vũng nước gần đó.
“Không phải lỗi của mày.” Tào Hư bình tĩnh nói: “Là tao không tìm hiểu rõ tình hình đã ép mày, còn đánh mày thành ra thế này.”
Quay đầu nhìn vết thương trên mặt Trần Phi Lân, Tào Tư nói: “Đi bệnh viện đi, làm kiểm tra cho yên tâm.”
“Không cần” Trần Phi Lân giơ tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương ở khóe miệng, giọng nói nhẹ nhàng: “Hôm đó anh đánh em nương tay rồi, đều là vết thương ngoài da thôi, em không sao.”
Khẽ nhếch môi, Tào Tư khởi động xe: “Thằng nhóc mày còn biết tao nương tay cơ đấy.”
Trần Phi Lân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không đợi chị Tân sao?”
“Tối nay cô ấy ở lại đây ngủ, bây giờ tao đưa mày đi bệnh viện xem, hạ sốt trước đã rồi tính tiếp.”
Trước khi ra ngoài Trần Phi Lân đã đo nhiệt độ một lần, thuốc hạ sốt bác sĩ tiêm vào buổi trưa không có tác dụng gì, đến giờ hắn vẫn còn hơi choáng váng, cả người không có chút sức lực nào. Thấy Tào Tư đã lái xe ra khỏi cổng khu dân cư, hắn liền dựa vào ghế, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lát, kết quả bất giác ngủ quên mất, đến khi Tào Tư gọi dậy mới phát hiện đã đến trước tòa nhà cấp cứu của bệnh viện trung tâm.
Tắt máy xe, Tào Tư mở cửa xe bên mình, nói với hắn: “Xuống xe đi.”
Trần Phi Lân ngồi trên ghế không động đậy, ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa phòng cấp cứu đang mở to ở phía xa.
Bây giờ đã gần nửa đêm rồi, trước tòa nhà cấp cứu ngoài xe cứu thương ra thì chỉ có hai chiếc xe đang dừng lại, bệnh nhân đến khám vào ban đêm được phép đỗ xe tạm thời. Tào Tư xuống xe đi về phía trước vài bước, thấy Trần Phi Lân vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích, liền vòng sang ghế phụ mở cửa, cúi người hỏi: “Sao không xuống xe? Ngủ đến ngu người rồi?”
Cổ họng căng thẳng, Trần Phi Lân đưa tay vịn vào cửa xe, chân phải sắp chạm đất thì trả lời: “Anh Tào, em thật sự không có vấn đề gì lớn cả, hay là đi ăn chút đồ khuya đi, bây giờ em rất đói.”
“Đến đây rồi, kiểm tra xong rồi ăn.” Tào Tư không đồng ý, nắm lấy cánh tay Trần Phi Lân dùng sức kéo người ra: “Nếu bác sĩ khám xong phải truyền dịch thì anh sẽ gọi đồ ăn ngoài cho mày.”
Từ chỗ đỗ xe đi đến cửa phòng cấp cứu chưa đến một phút, mặt đường trống trải còn có từng cơn gió đêm thổi qua, rõ ràng là mùa đông lạnh giá, Trần Phi Lân lại đổ mồ hôi lạnh cả lưng. Đặc biệt khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng ở chính giữa sảnh, hắn dừng bước, gần như nảy ra ý nghĩ quay đầu bỏ đi. Tiếc là Tào Tư đang ở bên cạnh, còn khoác vai hắn, hắn không thể làm quá rõ ràng, chỉ có thể bị đưa đến trước quầy khám, nghe Tào Tư nói với vị bác sĩ đang cúi đầu viết: “Bác sĩ, anh em của tôi đang bị sốt, cậu xem giúp cho.”
Sau khi ký tên xong, Trần Lạc Du đưa tập hồ sơ cho Tiểu Dương ở trong quầy phân loại, ngẩng đầu lên nói: “Trước tiên để y tá đo sinh hiệu đã, Tiểu Dương, cô giúp…”