- Trang chủ
- Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
- Chương 69: Trần Phi Lân là ai?
Chương 69: Trần Phi Lân là ai?
Truyện: Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi
Tác giả: Lâm Quang Hi
- Chương 1: Gặp lại
- Chương 2: Bạn gái?
- Chương 3: Tình huống khẩn cấp
- Chương 4: Người thuê nhà
- Chương 5: Cậu nói cái gì?
- Chương 6: Một phần của ký ức
- Chương 7: Không liên quan đến cậu
- Chương 8: Anh có khăn giấy không?
- Chương 9: Tên khốn!
- Chương 10: Chuyện năm đó
- Chương 11: Bệnh tật
- Chương 12: Thế giới của anh ấy
- Chương 13: Tôi bị trầm cảm
- Chương 14: Rất đau
- Chương 15: Không có quá khứ!
- Chương 16: Tất cả những anh chàng đẹp trai đều có chủ?
- Chương 17: Có đắt không?
- Chương 18: Anh mẹ nó…
- Chương 19: Chúng ta có cùng họ
- Chương 20: Bắt taxi đến chạy bộ.
- Chương 21: Gay Bar
- Chương 22: Người này rất khó theo đuổi
- Chương 23: Thuê phòng
- Chương 24: Cậu có muốn tắm không?
- Chương 25: Quá nhiều
- Chương 26: Lý do để thích một ai đó
- Chương 27: Như thiêu thân lao vào lửa
- Chương 28: Tôi không ngủ được
- Chương 29: Đè ép
- Chương 30: Tự tìm đào hoa
- Chương 31: Cốc của em là tôi làm
- Chương 32: Đều là đồng tính.
- Chương 33: Nếu có một người con trai thích anh.
- Chương 34: Muốn gặp anh
- Chương 35: Hai thế giới
- Chương 36: Rất khó để buông tay
- Chương 37: Suy nghĩ của hai người
- Chương 38: Đuổi tới bên cạnh anh.
- Chương 39: Thật sự không nhớ?
- Chương 40: Anh, hôn một lần nữa đi.
- Chương 41: Anh muốn làm gì?
- Chương 42: Ngủ cùng nhau
- Chương 43: Giống một kẻ ngốc
- Chương 44: Như vậy là có thể nắm tay nhau.
- Chương 45: Gặp gỡ
- Chương 46: Anh không về tôi sẽ không ngủ.
- Chương 47: Anh!
- Chương 48: Đứa trẻ
- Chương 49: Không cần lo lắng
- Chương 50: Chiếc điện thoại năm đó
- Chương 51: Không phải lỗi của một người.
- Chương 52: Chúng ta là đồng phạm.
- Chương 53: Bây giờ khác rồi.
- Chương 54: Tương lai còn dài
- Chương 55: Nghĩ là một chuyện
- Chương 56: Cuốn sách dạy cách yêu đương
- Chương 57: Hiện tại anh là bạn trai của em
- Chương 58: Lấy cái này
- Chương 59: Đem cả người anh bồi thường cho em.
- Chương 60: Giải thích
- Chương 61: Ghen rồi?
- Chương 62: Muốn mạng anh rồi.
- Chương 63: Có mang chứng minh thư không?
- Chương 64: Cũng cho em một cái.
- Chương 65: Tìm phòng
- Chương 66: Đi cùng anh đến một nơi
- Chương 67: Để em trang trí nhà cửa
- Chương 68: Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm
- Chương 69: Trần Phi Lân là ai?
- Chương 70: Chỉ là bạn tốt
- Chương 71: Cô có chuyện muốn hỏi
- Chương 72: Hiểu lầm
- Chương 73: Đường Lạc Dụ
- Chương 74: Sống tốt hơn em.
- Chương 75: Hoa anh đào mùa xuân
- Chương 76: Chu Nham có phải thích em không?
- Chương 77: Ai là vợ anh.
- Chương 78: Bù đắp
- Chương 79: Em ấy có xe sao?
- Chương 80: Món quà giống nhau
- Chương 81: Phát hiện
- Chương 82: Chỉ có em mới có thể ngủ cùng anh.
- Chương 83: Con bảo vệ ông ấy như vậy có phải con cũng…
- Chương 84: Đồng tính cũng có thể thay đổi.
- Chương 85: Em cũng biết nấu ăn sao?
- Chương 86: Hỗ trợ điều tra
- Chương 87: Tôi sẽ không gặp lại em ấy nữa (Hai chương gộp một)
- Chương 88: Giống như anh đã bảo vệ em
- Chương 89: Nhiều tuổi hay quên.
- Chương 90: Không phải, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm đi.
- Chương 91: Anh nói là phù hợp với em.
- Chương 92: Làm một lần đi?
- Chương 93: Ngủ say như heo.
- Chương 94: Nhìn thấy hết rồi.
- Chương 95: Vừa rồi anh không nhịn được.
- Chương 96: Cầu vồng
- Chương 97: Chuyện rất quan trọng
- Chương 98: Cưới cô ấy
- Chương 99: Cậu mau xem cho anh em tôi một chút.
- Chương 100: Buồn nôn.
- Chương 101: “Vợ ơi, anh yêu em”
- Chương 102: Bắt đầu lại, được không?
- Chương 103: Vật cầu phúc
- Chương 104: Em sẽ giúp thầy.
- Chương 105: Đột Phá
- Chương 106: Điện thoại của con sao vậy?
- Chương 107: Lâu rồi không gặp.
- Chương 108: Hai người giấu giếm chuyện gì?
- Chương 109: Đợi anh trở về.
- Chương 110: Màu Sắc Của Ký Ức
- Chương 111: Ngoài anh trai em, chỉ có anh mới làm vậy.
- Chương 112: Đưa mày qua đó.
- Chương 113: Ra Tay
- Chương 114: Bị Thương
- Chương 115: Ca Phẫu Thuật Của Hai Người
- Chương 116: Nắm Tay
- Chương 117: Xứng Đôi
- Chương 118: “Lạc Du”
- Chương 119: Dựa thêm một chút nữa.
- Chương 120: Kéo rèm lại đi.
- Chương 121: Lại thêm một tuổi mới.
- Chương 122: Anh đi đâu, em theo đó.
- Chương 123: Trước kia đã muốn nắm tay như vậy rồi
- Chương 124: KTV
- Chương 125: Về nhà
- Chương 126: Hai người anh trai của em.
- Chương 127: Bị mèo nhà anh cào trúng chỗ đó.
- Chương 128: Nếu là nơi cách âm tốt
- Chương 129: Bạn trai
- Chương 130: Thực hiện ước nguyện
- Chương 131: Chỉ là một nụ hôn thôi
- Chương 132: Sau này sẽ càng ngày càng tốt
- Chương 133: Anh yêu em (HOÀN)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ji
[Vào trong làm gì, còn khóa cửa?]
—–oOo—–
Đi đến cổng Đông của trường học, Trần Lạc Du từ xa đã nhìn thấy chiếc Alfa Romeo phía đối diện đường đang thu hút sự chú ý.
Thiết kế thân xe khí động học cùng với màu xanh Monte Carlo độc đáo đã làm tăng thêm vẻ đẹp cho chiếc Giulia (1) này. Đây từng là chiếc xe mơ ước trong lòng Trần Lạc Du, nhưng từ khi Lưu Lệ Á nói Đặng Cung muốn mua chiếc xe này làm quà sinh nhật cho anh, anh đã không còn hứng thú với mẫu xe này.
(1) Alfa Romeo Giulia là xe của Ý, giá hiện tại là 1,2 tỷ.
Chung Hàng đi cùng anh ra chào Lưu Lệ Á, vô tình nhìn thấy chiếc xe, Chung Hàng đụng vai anh, hỏi: “Lái xe không phải là Đặng Cung đấy chứ?”
Xe lắp kính chống nhìn trộm, nhìn từ xa không thể nhìn rõ tài xế. Trần Lạc Du mặt không cảm xúc trả lời: “Chắc là không, bà ấy không đến mức đó.”
Lúc nãy Lưu Lệ Á cũng không nhắc đến chuyện chiếc xe trong điện thoại, hẳn là muốn tạo bất ngờ cho anh, nên Đặng Cung không thể nào xuất hiện ở đây.
Hơn nữa người đó luôn bận rộn, nhất định sẽ không dễ dàng đến đây.
Đi qua đường, Trần Lạc Du gõ cửa kính lái, cửa sổ hạ xuống, trong xe quả nhiên chỉ có Lưu Lệ Á.
“Tiểu Du, thích không?” Lưu Lệ Á dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vô lăng: “Nội thất là mẹ chọn cho con, nếu không hài lòng có thể đổi lại.”
Trần Lạc Du không nói gì, ngược lại Chung Hàng ở phía sau cười: “Cô à, lâu rồi không gặp.”
“Chung Hàng à” Lưu Lệ Á cũng cười, mở khóa cửa xe phía sau: “Hai đứa vừa tan học à, lên xe, cùng đi ăn cơm.”
“Không cần đâu ạ” Chung Hàng rất hiểu chuyện: “Cháu chỉ ra chào cô thôi, còn phải đi thư viện.”
“Vậy được rồi, cô không giữ con lại nữa, hai ngày nữa con đến nhà, cô Á nấu một bữa cơm cho con ăn.”
Lưu Lệ Á có ấn tượng rất tốt với Chung Hàng, thái độ rất lịch sự. Chung Hàng cười cảm ơn cô, lại ngọt ngào khen xe đẹp thật, quay người đi thì nháy mắt với Trần Lạc Du rồi mới đi.
“Đứa nhỏ Chung Hàng này vẫn hiền lành thật thà như xưa.” Lưu Lệ Á nói, thấy Trần Lạc Du hai tay để trong túi áo khoác đứng yên không động đậy, liền nhắc nhở: “Lên xe đi, mẹ đưa con đến nhà lão Đường ăn món ăn nhà nấu.”
Cứ đứng ở cổng trường như vậy cũng không phải chuyện hay, Trần Lạc Du đành phải ngồi vào ghế phụ.
Thấy anh cúi đầu thắt dây an toàn, Lưu Lệ Á hỏi: “Muốn lái không? Sáng nay mẹ mới lấy xe.”
Anh nói: “Không cần, mẹ lái là được rồi.”
Từ khi anh thi bằng lái từ năm 18 tuổi, Lưu Lệ Á mỗi năm đều nhắc đến chuyện mua xe cho anh, nhưng anh năm nào cũng từ chối. Lý do rất đơn giản, so với việc tập trung lái xe, anh thích ngồi ở ghế sau ngắm cảnh hơn.
Lưu Lệ Á không thể thuyết phục được anh, cho đến năm nay Đặng Cung cũng cảm thấy anh nên có một chiếc xe, dù sao thời gian thực tập sắp tới cũng khá dài, mỗi ngày đi taxi cũng không tiện, Lưu Lệ Á mới quyết định hành động trước.
Không nhìn thấy trên mặt anh có chút vui mừng nào, Lưu Lệ Á vỗ vai anh, an ủi: “Tiểu Du, mẹ đã từ chối một vụ kiện để lấy xe cho con đấy.”
“Lúc nãy mẹ đi quanh một vòng, phía trước có một bãi đậu xe ngầm, mẹ sẽ làm thẻ năm cho con, như vậy con ra vào sẽ rất tiện.”
“Không cần làm, mẹ để xe ở nhà bà ngoại là được rồi.”
Không ngờ anh nhìn thấy xe vẫn có suy nghĩ này, Lưu Lệ Á nghi ngờ hỏi: “Thật sự không lái à?”
“Mẹ” Trần Lạc Du hạ giọng: “Con chưa tốt nghiệp, không muốn phô trương như vậy.”
“Phô trương chỗ nào?” Lưu Lệ Á cảm thấy khó hiểu: “Bây giờ sinh viên lái xe nhiều lắm, con không cần phải cẩn thận như vậy.”
Trần Lạc Du không biết giải thích thế nào, đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ăn trước đi, con đói lắm rồi.”
Lưu Lệ Á nhìn anh một cái, không nói gì nữa, lái xe đến đường Bát Nhất, đi đến một quán ăn riêng mà Trần Lạc Du đã ăn từ nhỏ.
Tuy là hương vị yêu thích, nhưng cả bữa ăn, Trần Lạc Du không có chút cảm giác ngon miệng nào.
Anh luôn nghĩ đến những lời Chu Nham nói, nhưng vì Lưu Lệ Á ở bên cạnh nên đành phải giả vờ như không có chuyện gì, cộng thêm việc Trần Phương Văn về và bị bệnh, anh cũng giấu Lưu Lệ Á, thật sự có chút kiệt sức.
Lưu Lệ Á lại múc cho anh một chén canh sen thơm ngon, hỏi: “Chiều nay có tiết học không?”
Anh thất thần lắc đầu, Lưu Lệ Á nói: “Chứng minh thư có mang theo không?”
Anh gật đầu, nghe Lưu Lệ Á nói: “Chờ lát ăn xong đi chuyển xe sang tên con.”
Để tạo bất ngờ cho anh, lúc đó Đặng Cung mua chiếc xe này, đăng ký tên Lưu Lệ Á. Trần Lạc Du không muốn đi, lại không tìm được lý do để từ chối, bị kéo đi làm thủ tục. Vất vả cả buổi chiều, đến chiều tối thì nhận được tin nhắn WeChat của Trần Phi Lân: [Anh tan làm rồi].
Hôm nay anh không nhắn tin gì cho Trần Phi Lân, nhìn nội dung tin nhắn này, anh lại nhớ đến lời Chu Nham nói buổi trưa.
Anh có nên hỏi Trần Phi Lân không? Hỏi người đó tại sao sáng hôm sau ngày họ vào khách sạn lại bỏ anh đi gặp Thái Thơ Nghi?
Nhưng Trần Phi Lân đã gặp mặt Chu Nham, hắn nên biết Chu Nham có thể sẽ nói với mình, nếu cần thiết, Trần Phi Lân chắc chắn sẽ chủ động giải thích. Nhưng người đó không hề nhắc đến, chứng tỏ căn bản không phải là buổi hẹn hò mà Chu Nham nghĩ.
Tự nhủ trong lòng đừng nghĩ lung tung, Trần Lạc Du không chú ý dưới chân, khi bị Lưu Lệ Á nắm tay đi về phía trung tâm thương mại, bị vấp phải bậc thang, điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống đất.
Chiếc iPhone 8 của anh không có ốp lưng, Lưu Lệ Á giúp anh nhặt lên, muốn kiểm tra xem có bị vỡ không, ấn nút nguồn thì thấy trên màn hình xuất hiện một thông báo WeChat.
[Tối nay có muốn qua không? Hôm trước em nói muốn ăn thịt heo chiên giòn, nếu qua thì giờ anh đi mua đồ ăn].
Tin nhắn đến từ một cái tên “Trần Phi Lân”, Lưu Lệ Á vừa xem xong điện thoại thì bị anh lấy đi. Anh cất lại vào túi, hỏi: “Đến đây mua gì?”
Sắc mặt anh không có gì khác thường, Lưu Lệ Á nói: “Mua quà cho con, xe là chú Đặng tặng, mẹ chưa mua quà cho con.”
“Không cần mua, con không thiếu gì.”
Lưu Lệ Á không tiếp tục chủ đề này, lại nắm tay anh. Lúc này phía sau có mấy thanh niên ăn mặc khá lòe loẹt cùng đi vào, họ lùi lại một chút, đợi mấy nam nữ kia đi vào, Lưu Lệ Á mới tiếp tục hỏi: “Lúc nãy nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của con, Trần Phi Lân này là ai? Còn biết làm thịt heo chiên giòn mà con thích ăn, sao không nghe con nhắc đến?”
Lúc lấy lại điện thoại, Trần Lạc Du cũng liếc thấy thông báo WeChat trên màn hình. Thấy Lưu Lệ Á hỏi, không thể giấu giếm, dù sao tên Trần Phi Lân cũng không giống con gái, Lưu Lệ Á sẽ không nghĩ nhiều.
“Gần đây mới quen, mẹ không phải nói là gần đây con cần tập thể dục hay sao, chính cậu ấy là người cùng con chạy bộ.” Trần Lạc Du vừa đi vừa nói: “Cậu ấy rất am hiểu về tập luyện thể thao và chế độ ăn uống, con theo cậu ấy tập luyện, chuyện ăn uống cũng lành mạnh hơn nhiều.”
Trần Lạc Du cố gắng nói Trần Phi Lân như một huấn luyện viên thể hình, Lưu Lệ Á khen Trần Phi Lân vài câu rồi không nói gì nữa. Hai mẹ con đi vòng quanh trung tâm thương mại, Trần Lạc Du không muốn quà sinh nhật, Lưu Lệ Á liền mua cho anh quần áo giày dép và các vật dụng sinh hoạt, rồi đi siêu thị mua đồ ăn để nấu bữa tối.
Anh muốn đi gặp Trần Phi Lân, nhưng tin nhắn mà Lưu Lệ Á vừa nhìn thấy đã ngăn cản bước chân của anh, đành phải lén lút trả lời tin nhắn, nói là mẹ đột nhiên về, tối nay phải ở nhà.
Trần Phi Lân trả lời lại một chữ OK, không nhắn gì thêm. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lưu Lệ Á hào hứng đẩy xe đi mua sắm, tâm trạng lại càng chán nản.
Về đến dưới nhà, Lưu Lệ Á lấy hành lý từ cốp xe, anh nhìn chiếc vali 28 inch và một chiếc túi du lịch lớn, hỏi: “Lần này mẹ về sao lại mang nhiều đồ thế?”
“Bà ngoại con về Ân Thi rồi, ngày mai mẹ cũng qua đó ở vài ngày để bầu bạn với bà, tiện thể đi thăm mấy người thân, về rồi sẽ tổ chức sinh nhật cùng con.”
Lưu Lệ Á chỉ sinh nhật của chính bà, Trần Lạc Du hỏi: “Không phải còn nửa tháng nữa mới đến à?”
“Tuần sau mẹ phải đi Thâm Quyến họp, thời gian không đủ.”
Mang theo hành lý của Lưu Lệ Á, Trần Lạc Du đi theo sau lên lầu. Vào nhà, Lưu Lệ Á đi nấu cơm, anh để hành lý vào phòng của Lưu Lệ Á, về phòng mình lấy quần áo đi tắm.
Thay quần áo, anh soi gương, dấu hôn mà Trần Phi Lân để lại trên xương quai xanh đã không còn rõ nữa, anh lại sờ vào chiếc vòng cổ chia sẻ hơi ấm với anh.
Trên đó khắc tên của anh, nhìn riêng ra thì không có gì đặc biệt, nên anh không nỡ tháo xuống.
Lúc ăn cơm, Lưu Lệ Á hỏi về tình hình học tập gần đây của anh, rồi lại nói đến chuyện thực tập sau Tết, còn bóng gió hỏi anh có định tốt nghiệp rồi về Bắc Kinh không.
Chủ đề này giống như lần trước Lưu Lệ Á hỏi anh có muốn du học không, không phải lần đầu tiên được nhắc đến. Anh không muốn cãi nhau, nên dùng tình huống của Hoàng Hiểu Nhược để chặn lời Lưu Lệ Á, bệnh viện Bắc Kinh không dễ vào như vậy. Nhưng Lưu Lệ Á không chịu buông tha, nói không thể vơ đũa cả nắm, nếu anh muốn thì bà sẽ cố gắng giúp anh kết nối, những chuyện này không phải vấn đề.
Ánh mắt của Lưu Lệ Á nhìn anh rất tha thiết, thậm chí còn có chút lấy lòng. Nhưng ánh mắt này lại như một ngọn núi đè lên vai anh, khiến anh không thở nổi.
May mắn là lúc này điện thoại của Lưu Lệ Á reo, bà đứng dậy nghe điện thoại. Trần Lạc Du nhìn chằm chằm vào ba món mặn và một món canh trên bàn, rõ ràng đều là món yêu thích, nhưng anh lại không muốn động đũa, trong đầu toàn là món mì mà Trần Phi Lân làm, và món thịt heo chiên giòn hôm nay đáng lẽ được ăn.
Anh rất muốn đi gặp Trần Phi Lân.
Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện của Lưu Lệ Á, đang nói chuyện công việc, ước chừng trong thời gian ngắn không thể cúp máy. Anh liền về phòng, khóa cửa gọi điện cho Trần Phi Lân.
Giọng Trần Phi Lân mang theo tiếng cười rõ ràng, hỏi anh: “Sao đột nhiên gọi điện?”
“Nhớ anh” Anh thành thật nói: “Anh có chuyện gì vui à?”
“Không có, là Sơ Yến ở đây, lúc nãy đang đùa giỡn.”
Anh gật đầu, lại nghĩ đến Trần Phi Lân không nhìn thấy, liền nói: “Ngày mai có lẽ cũng không gặp được, mẹ em lần này về đột ngột, cũng không báo trước.”
“Anh hiểu, vậy em cứ ở cạnh mẹ đi”.
Giọng người kia dịu dàng vang lên bên tai, Trần Lạc Du cúi đầu, xoa mép áo ngủ lông cừu: “Chờ bà ấy đi rồi em sẽ đi tìm anh.”
“Được.”
“Vậy em cúp máy đây.”
“Nghỉ ngơi sớm.”
“Anh cũng vậy” Trần Lạc Du muốn nói chúc ngủ ngon, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Hôm nay anh đi làm thế nào? Thuận lợi không?”
“Khá tốt, đồng nghiệp ở đó đều rất tốt, còn có người dẫn dắt anh, đừng lo.”
“Vậy tốt rồi” Trần Lạc Du thở phào nhẹ nhõm, lưu luyến nói: “Vậy em thật sự cúp máy đây.”
“Ừm, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tắt điện thoại xong, Trần Lạc Du mở cửa phòng, phát hiện Lưu Lệ Á đã kết thúc cuộc gọi, đang ngồi ở bàn tiếp tục ăn.
Thấy anh đi ra, Lưu Lệ Á hỏi: “Vào trong làm gì, còn khóa cửa?”
“Không có gì” Trần Lạc Du sắc mặt tự nhiên đi về bên bàn: “Lúc nãy bị cá basa dính vào người, thay cái quần ngủ.”
“Quần áo bẩn đừng vứt vào máy giặt, chờ lát mẹ giặt giùm con, cái này vứt vào máy giặt không sạch.”
Lưu Lệ Á lại gắp đồ ăn cho anh, không nhắc đến chủ đề lúc nãy nữa. Sau khi ăn xong, anh uống một cốc sữa, nằm xuống giường xem xong nội dung bài giảng trực tuyến thì ngủ.
Sáng hôm sau, Lưu Lệ Á đưa anh đến trường, chiều lại kéo anh đi shopping, mua rất nhiều quà mang về quê. Ngày thứ ba, lúc ăn sáng, Lưu Lệ Á đột nhiên hỏi anh kế hoạch hai ngày tiếp theo, biết anh không có tiết học quan trọng nào, liền bảo anh đi cùng về Ân Thi.
Yêu cầu này rất đột ngột, nhưng thật sự đã một năm anh không về quê, Lưu Lệ Á nói lần này về xem như đi chúc Tết sớm, đến lúc Tết đến không chắc có thời gian mà cả nhà đều về được.
Anh đành phải thu dọn hành lý cho hai ngày, đi cùng Lưu Lệ Á ra khỏi nhà.
Lưu Lệ Á không muốn đi tàu hỏa, liền lái chiếc Giulia của anh. Trên đường hai người thay phiên lái, đến huyện Ân Thi thì đã là chiều tối, Tôn Hồng đặt vài bàn ở nhà hàng, họ trực tiếp đến đó.
Tối nay có khá nhiều họ hàng bạn bè đến, náo nhiệt như Tết. Ban đầu Trần Lạc Du định ăn xong thì về nghỉ ngơi sớm, không ngờ giữa bữa tiệc, có một người chú thân thiết với bác ruột anh, lợi dụng men rượu mai mối cho anh, còn đẩy cô con gái 21 tuổi của mình đến trước mặt anh.
Cô gái tốt nghiệp cao đẳng, làm việc ở chi nhánh ngân hàng tín dụng trong thị trấn, dáng người thanh tú, rất hiền dịu, nhìn anh còn đỏ mặt.
Trần Lạc Du có chút ngẩn người, nghe đối phương líu lo giới thiệu, tay còn dùng sức nắm chặt vai anh. Mà Lưu Lệ Á ở bên cạnh không hề lên tiếng, chỉ nhìn anh như vậy.